Giản Úc tìm được bình xịt hen suyễn, lắc vài cái, sau đó đem bỏ vào miệng.
Cứ như vậy hít thở một hồi, mới cảm giác được hơi thở dần dần vững vàng hơn.
Cậu lấy bình xịt ra, đứng tại chỗ một chút, mới lần nữa đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Lăn lộn như vậy, trán của cậu đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, tóc mái đều có chút ướt.
Thấy cậu ngồi xuống, Tần Diễn như một đứa trẻ làm sai, chậm rãi đi qua, sau đó cúi đầu nói: " Anh dâu, thật sự xin lỗi anh, làm hại anh phát bệnh."
Giản Úc còn chưa có hoàn toàn khôi phục, miễn cưỡng ngước mắt lên cười một cái: " Không sao đâu, cậu cũng không biết. Hơn nữa, không phải là do cậu muốn chúc mừng tôi sao?"
Mới nãy cậu đột nhiên phát tác bệnh, nhưng vẫn nghe rõ lời Tần Diễn nói, là muốn chúc mừng cậu đã thành công thoát khỏi nhà họ Lục.
" Huhuhu, anh đâu, anh không tức giận là tốt rồi!" Tần Diễn chạy nhanh ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, giơ hai ngón tay bảo đảm nói: " Em sau này sẽ nhỡ kỹ, nhất định chú ý."
Giản Úc cười gật đầu một cái: " Ừm."
Sau đó cậu xoay người, cầm di động lên.
Lúc nãy tình thế cấp bách, cậu vứt di động liền chạy, vốn dĩ rắn săn mồi của cậu sắp phá kỷ lục rồi, kết quả đụng phải con rắn khác, liền game over.
Giản Úc cảm thấy vận may hôm nay của mình còn khá tốt, nên dứt khoát lại chơi trận mới, từ từ chơi.
Cậu cúi đầu, dư quang nhìn thấy Tần Diễn có điều muốn nói lại thôi, vì thế một bên thao tác rắn đi ăn đồ vật, một bên hỏi: "Cậu muốn nói cái gì liền nói thẳng đi."
Tần Diễn thử thăm dò mà mở miệng: "Chính là cái kia... sự việc ngày hôm nay có thể không cần nói với anh Lục được không? Em sợ anh ấy đánh chết em."
" Sao có thể?" Giản Úc có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, ngay sau đó rũ mắt, tiếp tục nhìn di động: " Hình như cậu rất sợ Lục tiên sinh?"
Tần Diễn đột nhiên gật đầu: " Em cũng không biết vì sao, mỗi lần sắc mặt của anh Lục đột nhiên trầm xuống, là tay chân của em đều phát run. Bình thường ngay cả anh ruột của em, em cũng không sợ như vậy đâu."
Giản Úc cười cười, không nói chuyện.
Tần Diễn tiếp tục nói: " Nếu anh Lục biết em làm hại anh phát tác bệnh, khẳng định sẽ đánh chết em! Nghĩ tới là cảm thấy sợ hãi!"
Giản Úc: "....."
Cậu phát hiện, Tần Diễn cũng dì Trương hình như đều cho rằng cậu và Lục Chấp là chân ái.
Trên thực tế, bọn họ chỉ là đối tượng kết hôn hợp đồng mà thôi.
Chẳng qua, giống như ngày đó không đánh vỡ ảo tưởng của dì Trương, Giản Úc cũng không tính nói cái gì với Tần Diễn, mà là gật đầu cười nói: " Được, tôi sẽ không nói cho Lục tiên sinh biết."
" Không nói cho tôi biết cái gì?"
Đột nhiên, một thanh âm lạnh băng mang theo từ tính vang lên.
Giản Úc tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Chấp.
Không biết bên ngoài đổ tuyết từ bao giờ, áo khoác của Lục Chấp có một ít bông tuyết bám vào, đôi con ngươi của hắn đen kịt, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy, liền như thế nhìn hai người ngồi trên sô pha.
Tần Diễn như một con mèo xù lông, nháy mắt lui về phía sau vài bước: " Anh, anh Lục, anh trở về rồi!"
Giản Úc có chút buồn cười.
Vốn dĩ Lục Chấp chưa chắc đã phát hiện được, hắn làm như vậy không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
Quả nhiên, con ngươi Lục Chấp đen như mực nhìn lướt qua Tần Diễn đang phản ứng lớn, sau đó đánh giá một vòng xung quanh nhà, thấy được bình xịt hen suyễn mà Giản Úc còn chưa kịp cất.
Này còn cái gì mà không rõ được nữa?
Lục Chấp phán đoán rõ ràng tình huống trước mắt, đầu tiên là đánh giá Giản Úc một chút, xác định người không có việc gì, sau đó đem ánh mắt lần nữa đến trên người Tần Diễn, mở miệng: " Cậu đã làm cái gì rồi?"
Tần Diễn xua tay liên tục: " Em, em cái gì cũng chưa có làm."
Lục Chấp tiếp tục nói: " Giản Úc có bệnh hen suyễn, sau này cậu đến biệt thự phải chú ý một chút."
Mắt thấy Lục Chấp đã đoán được tiền căn hậu quả, Tần Diễn trốn không thoát, vội vàng nói: " Em đã biết rồi, lần sau em cũng không dám nữa."
Hắn liền biết, làm hại anh dâu phát bệnh, anh Lục nhất định sẽ hưng sư vấn tội.
Cậu vội vàng trông mong mà nhìn về phía Giản Úc.
Bên này, Giản Úc tiếp thu ánh mắt cầu cứu của Tần Diễn, đúng lúc mà nói: " Tôi hiện tại đã không có việc gì rồi."
Lục Chấp thần sắc nhẹ nhàng hơn chút, đối với Giản Úc nói: " Phải trừng phạt, cậu có thể bảo hắn giúp cậu bón phân cho vườn rau."
Dù sao Tần Diễn cũng đang nhàn rỗi, tìm chút việc cho hắn làm, tiêu hao bớt tinh lực của hắn, cũng có thể tránh để hắn đi lêu lỏng với đám hồ bằng cẩu hữu.
Vườn rau kia của Giản Úc, mọi người trong biệt thự đều luôn chú ý, nếu không có việc gì sẽ vòng ra phía sau biệt thự nhìn xem một cái, chờ mong những mầm rau đó mau mau lớn lên.
Công việc Lục Chấp bận rộn, khẳng định sẽ không cố ý đi xem, chỉ là cửa sổ thư phòng của hắn vừa vặn đối diện với vườn rau kia, ngẫu nhiên liền sẽ lơ đãng nhìn một cái.
Mỗi lần nhìn thấy, tầm mắt sẽ ngừng một hai giây rồi mới dời đi.
Giản Úc nghe thấy chủ ý này, lập tức hai mắt sáng rực lên: " Được a."
Vườn rau nên bón phân, chỉ là người làm ở biệt thự đều có công việc của mình, bản thân Giản Úc thì có chút lười, vừa vặn hiện tại có sức lao động miễn phí.
Cậu đột nhiên cảm thấy Lục Chấp không hổ là thương nhân khôn khéo, không hề bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội chiếm lợi ích nào.
Mắt thấy chỉ mới vài ba câu mà Tần Diễn đã được an bài công việc xong, vội vàng tìm cảm giác tồn tại: " Cái kia, em có thể nói một câu không? Vườn rau gì vậy?"
Giản Úc đem điện thoại khóa lại màn hình rồi bỏ vào túi quần, sau đó đứng dậy: " Ở ngay phía sau biệt thự, tôi dẫn cậu đi xem."
Thấy Giản Úc muốn dẫn Tần Diễn đi, Lục Chấp liền gọi Giản Úc một tiếng: " Từ từ."
Giản Úc dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn hắn một cái: " Lục tiên sinh, còn chuyện gì sao?"
Lục Chấp nhớ tới sự tình hôm nay ở tập đoàn, nói: " Nếu cậu có rảnh, thì xem nhiều một chút các tính năng sử dụng của người máy."
" Hả?" Giản Úc vẻ mặt mê mang, " Vì sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt mở miệng: " Để đề phòng có người hỏi."
Giản Úc có chút ngốc: " Ai sẽ hỏi tôi mấy cái đó chứ?"
Sở dĩ cậu muốn người máy này, chính là vì để làm biếng. Hơn nữa, tiểu Bạch vừa nhìn thì biết chính là khoa học kỹ thuật hàng đầu, những tính năng cùng cách sử dụng đó, khẳng định rất phức tạp, cậu sẽ phải tiêu phí nhiều tế bào não lắm.
Nghĩ đến đây, toàn thân Giản Úc đều muốn bài xích, dùng đôi mắt to tròn trong sáng nhìn chằm chằm Lục Chấp: " Có cần thiết phải quen thuộc không? Có thể không cần học không?"
Thanh âm Giản Úc vốn dĩ mềm, lại thả nhẹ ngữ khí như vậy, vừa có điểm đáng yêu vừa có chút đáng thương vô cùng.
Tần Diễn nghe được còn có chút cảm động, cũng nhìn theo về phía Lục Chấp.
Lục Chấp: "....."
Hắn trầm mặc vài giây, sau đó nói: " Được rồi, cậu mang Tần Diễn đi vườn rau đi, không có việc gì."
" Cảm ơn Lục tiên sinh."
Một giây sau Giản Úc khôi phục gương mặt tươi cười, xoay người liền đi ra ngoài.
Lục Chấp: "....."
Hắn có chút hoài nghi bộ dáng vô cùng đáng thương vừa rồi của Giản Úc là cố ý giả vờ.
Giản Úc mang theo Tần Diễn đi mất hai giờ.
Đương nhiên, chủ yếu là Tần Diễn bón phân, cậu chỉ đứng cách đó không xa chỉ huy.
Công tử như Tần Diễn căn bản không biết đến loại vườn rau như này, trong lúc nhất thời, mới lạ vô cùng. Ở trong vườn rau, giống một con Husky đang kích động nhảy tới nhảy lui, căn bản không biết mệt.
Rất nhanh liền đem toàn bộ vườn rau đều làm xong.
Giản Úc tự đáy lòng khích lệ, nói: " Thật là vất vả cho cậu."
Nói xong còn cười tủm tỉm mà đưa một chai nước khoáng qua, coi như là bồi thường cho sức lao động của Tần Diễn.
Tần Diễn một chút đều không cảm thấy bản thân bị hố.
Hắn nhận nước khoáng, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, kích động nói: " Không vất vả, không vất vả, anh dâu này, em muốn hỏi một chút, đến lúc mầm rau trưởng thành rồi, em có thể đến ăn không?"
Chủ yếu là do bản thân trồng ra, ý nghĩa khẳng định không giống với đi siêu thị mua.
" Đương nhiên là có thể rồi." Giản Úc cười nói: " Chờ mùa xuân đến, tôi còn sẽ trồng thêm dâu tây, dưa hấu gì đó, càng thêm nhiều chủng loại phong phú."
Nói tới đây, cậu có chút thương cảm nho nhỏ. Cậu rất thích cái vườn rau này, nhưng mà mùa đông sang năm, cậu liền phải rời đi rồi,
Tần Diễn không biết suy nghĩ của Giản Úc, ríu rít mà bắt đầu tưởng tượng những ngày tốt đẹp trong tương lai, một tay dâu tây, một tay dưa hấu.
-
Buổi tối hôm nay.
Giản Úc ở phòng bếp làm đồ ăn.
Lần này cậu chuẩn bị làm một chút bánh gạo.
Dì Trương đúng lúc này trở lại biệt thự, bà xách theo bao lớn bao nhỏ đồ, đi tới phòng bếp, thấy Giản Úc liền giật mình: "Giản tiên sinh, sao cậu lại tự mình vào phòng bếp chứ, tôi không có ở đây, cậu phân phó người khác nấu cơm là được rồi."
Giản Úc đang xem sách hướng dẫn làm bánh gạo, nghe vậy, quay đầu lại cười nói: " Dì Trương, dì đã về rồi."
Cậu nhìn thấy dì Trương trở về, cười vô cùng chân thành. Rốt cuộc trong khoảng thời gian này cậu rất tưởng niệm trù nghệ của dì Trương.
"Ai!" dì Trương cười, đem những đồ vật trong tay bỏ xuống, nhìn Giản Úc nói không ngừng: " Giản tiên sinh, lần này tôi từ quê lên có mang rất nhiều thịt khô cùng với lạp xưởng, hương vị so với mua trong thành phố thơm hơn nhiều, buổi tối tôi làm cho cậu cùng với Lục tiên sinh ăn thử xem."
Giản Úc cười đến cong cả mắt: " Được nha."
Dì Trương mở vòi nước ra, một bên rửa tay, một bên hỏi: " Giản tiên sinh, cậu muốn làm cái gì vậy? Muốn ăn gì, nói cho tôi là được."
Có dì Trương ở đây, tự nhiên Giản Úc cũng không muốn tự mình làm, trả lời: "Con tính làm bánh gạo."
" Cái này tôi biết làm, cậu đi ra ngoài nghỉ ngơi cho tốt đi." Dì Trương đối với Giản Úc từ ái nói: " Lần này tôi còn mang theo cả tiểu Lỗi đến, cậu có thể ra ngoài trò chuyện với nó."
Giản Úc nghe dì Trương nói qua, con trai của bà gọi là Trương Tiểu Lỗi, lúc đầu là theo họ ba, sau đó người đàn ông kia bỏ lại hai mẹ con họ, dì Trương liền cho đứa trẻ sửa lại họ theo họ bà.
Giản Úc lấy một tờ khăn giấy, lau lau tay, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Quả nhiên ở phòng khách gặp được đứa nhỏ gọi Trương Tiểu Lỗi kia.
Trương Tiểu Lỗi hiện tại mới chỉ tám tuổi, bộ dáng lớn lên khá tốt, đầu tròn tròn, tóc được cắt ngắn gọn gàng, trông khá ngoan ngoãn.
Chẳng qua mấy năm trước bị bệnh nặng một hồi, nóng hỏng đầu, bởi vậy biểu hiện ngày thường có chút không giống những đứa trẻ cùng tuổi, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nhìn thấy Giản Úc xuất hiện, vốn dĩ đang ngồi trên ghế, Trương Tiểu Lỗi lập tức đứng lên, có chút nhút nhát sợ sệt mà nhìn Giản Úc, ngón tay cũng nắm chặt vạt áo, giống như bị phạt vậy.
Không biết vì cái gì, Giản Úc nhìn Trương Tiểu Lỗi đứng thẳng tắp như vậy, trong lúc nhất thời lại liên tưởng đến thế giới trước, khoảng thời gian cậu được gia đình kia nhận nuôi.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, trong lòng Giản Úc đối với Trương Tiểu Lỗi có chút yêu thương.
Cậu cười trấn an Trương Tiểu Lỗi: " Đừng sợ."
Để có thể làm giảm sự đề phòng của đứa trẻ, cậu chủ động nói: " Em gọi là Trương Tiểu Lỗi đúng không?"
Trương Tiểu Lỗi có đôi mắt tròn xoe như quả nho, chỉ là co rúm lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác: " Vâng, vâng, là em."
Giản Úc cảm thấy đứng nói chuyện có chút mệt, vì thế đi tới ghế số pha ngồi xuống, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với Trương Tiểu Lỗi: " Lại đây, ngồi cạnh anh nè."
Trương Tiểu Lỗi bước từng bước một đi đến bên cạnh Giản Úc rồi ngồi xuống, sau đó cúi đầu, nắm chặt ngón tay của mình.
Giản Úc rất thích những đứa trẻ không quấy không khóc như vậy, chỉ là Trương Tiểu Lỗi cũng quá yên lặng rồi, nếu cứ để như thế, về lâu về dài cũng không phải là chuyện tốt.
Vì thế Giản Úc tiếp tục nói: " Ngày thường em ở trường học trải qua như thế nào?"
Trương Tiểu Lỗi càng ngày càng trầm mặc, qua hơn nửa ngày, mới lắp bắp nói: " Không, không tốt."
Giản Úc càng thêm hạ nhẹ giọng: " Có muốn nói cho anh nghe không?"
Có lẽ giọng nói của Giản Úc quá ôn nhu, ánh mắt lại mang theo chút cổ vũ.
Cuối cùng Trương Tiểu Lỗi cũng vẫn nói ra tình huống của chính mình: " Các bạn học đều, đều cười em khờ, có, có bạn nam còn đánh em."
Giản Úc quyết đoán mở miệng: " Bọn họ đánh em, em liền đánh lại. Như vậy lần sau bọn họ mới không dám trêu chọc em nữa."
"A?" Trương Tiểu Lỗi rốt cuộc ngẩng đầu lên, đầy mặt đều là kinh ngạc.
Đây vẫn là lần đầu tiên từ lúc nó chào đời, nghe được lời như vậy, trong lúc nhất thời còn chưa có phản ứng lại được.
Kỳ thật, nó cũng có nói tình huống ở trường của mình cho dì Trương nghe, nhưng mà dì Trương dù sao vẫn là người của thế hệ trước, đôi khi tư duy tương đối theo hình mẫu, bà biết Trương Tiểu Lỗi ở trường bị bắt nạt, nhưng cũng chỉ khuyên nó nên cùng bạn học ở chung thật tốt, như vậy mới không bị đánh.
Bởi vậy, sau đó Trương Tiểu Lỗi càng bị bắt nạt lợi hại hơn, cho dù đầu bị đánh chảy máu, cũng không nói cho dì Trương biết nữa.
Trương Tiểu Lỗi ngơ ngác hơn nửa ngày mới phản ứng lại, mở miệng nói: " Nếu, nếu em đánh không lại, thì làm sao bây giờ?"
Giản Úc cười nói: " Đánh không lại liền tới tìm anh. Em nhớ kỹ, lần sau còn bị bọn chúng bắt nạt, em nói cho họ biết em có một anh trai chống lưng, biết chưa?"
Trương Tiểu Lỗi há miệng th ở dốc: "Thật, thật vậy sao?"
" Đúng vậy." Giản Úc sờ sờ đầu tròn của bé, " Chẳng qua mùa đông năm sau anh phải rời đi rồi, em vẫn nên học được cách phản kích lại mới được."
Trương Tiểu Lỗi bị tin tức này làm cho ngơ ngác: " Anh, anh, anh muốn đi đâu?"
Giản Úc một tay chống cằm, lười nhác nói: " Cái này sao, tạm thời chưa nghĩ ra."
Đến lúc đó cậu có năm ngàn vạn, còn sống được một năm, muốn đi đâu để vượt qua nhỉ? Nếu không liền đến một hòn đảo nhỏ nào đó để ở? Hay tiếp tục lưu lại thành phố lớn này, mỗi ngày ăn nhậu chơi bời?
Lầu hai, cửa thư phòng mở ra.
Lục Chấp xử lý xong hai phần văn kiện, đang định xuống lầu, sau đó liền nghe thấy Giản Úc nói mùa đông năm sau liền muốn rời đi.
Không biết vì sao, một khắc kia, động tác Lục Chấp tạm dừng một chút. Nhưng mà rất nhanh, hắn lại tiếp tục đi xuống lầu.
Hắn cùng Giản Úc vốn dĩ cũng chỉ có một năm hợp đồng, đây chính là sự thật.
Bên này, Trương Tiểu Lỗi thấy Lục Chấp xuống lầu, lại lần nữa đứng lên, lễ phép mà hô một tiếng: " Chào chú Lục ạ."
Lục Chấp nhàn nhạt mà "Ừ." một tiếng.
Lúc này, dì Trương vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe thấy Trương Tiểu Lỗi nói, tức khắc oán trách: " Tiểu Lỗi, mau đổi xưng hô."
Lý do của dì Trương rất đơn giản, Trương Tiểu Lỗi gọi Giản Úc là anh, sau đó gọi Lục Chấp là chú, đây không phải là kém bối phận sao?
Ngay lúc Trương Tiểu Lỗi nghi hoặc muốn sửa miệng, Lục Chấp liền nói: "Không có việc gì."
Hắn cũng không để ý chuyện xưng hô này.
Hiển nhiên Giản Úc cũng giống vậy, cậu cười nói: " Dì Trương, Tiểu Lỗi muốn gọi như thế nào đều được cả."
Nhưng mà, dì Trương đối với chuyện này vô cùng kiên trì: " Không được, phải thống nhất xưng hô, cậu cùng Lục tiên sinh sắp kết hôn rồi."
Nói xong, bà thúc giục Trương Tiểu Lỗi: " Tiểu Lỗi, nhanh lên, gọi anh Lục."
Dù sao Giản Úc mới chỉ 22 tuổi, không thể gọi Giản Úc là " chú Giản" được chứ?
Trương Tiểu Lỗi ngoan ngoãn mà sửa lại, gọi: " Anh Lục."
Lúc này, dì Trương mới hài lòng.
Sau một nốt nhạc đệm nhỏ như vậy, đoàn người liền đi tới bàn ăn.
Ngày thường chỉ có hai người Giản Úc và Lục Chấp ăn cơm, sau đó dì Trương cùng những người làm khác mới cùng nhau ăn.
Chỉ là đêm nay, có Trương Tiểu Lỗi, tình huống tự nhiên cũng không giống ngày thường.
Giản Úc kéo Trương Tiểu Lỗi ngồi bên cạnh mình, sau đó nói vói dì Trương: " Dì Trương, dì cũng ngồi xuống ăn cùng đi."
Dì Trương nghe xong, liên tục xua tay: "Không, không, như vậy không thích hợp đâu?"
" Không có gì là không thích hợp cả, mọi người đều là ăn cơm mà." Giản Úc nói xong, nhìn về phía Lục Chấp ở đối diện, "Lục tiên sinh, anh nói phải không?"
Lục Chấp đối với việc này cũng không để ý, gật gật đầu nói: " Ừ, ngồi đi."
Dì Trương thấy từ chối không được, chỉ phải ngồi xuống.
Trong bữa cơm.
Giản Úc một bên ăn cơm, một bên cùng Trương Tiểu Lỗi nói chuyện.
Cơm nước xong, lại mang theo Trương Tiểu Lỗi chơi một hồi lâu.
Cuối cùng, Giản Úc ở trong phòng khách mở máy chiếu xem một bộ điện ảnh, cùng xem với một đám người làm.
Trong lúc nhất thời, biệt thự tràn ngập tiếng nói cười.
Giản Úc ngồi trên sô pha, con ngươi sáng lấp lánh, nhiệt tình mà tiếp đón Lục Chấp: " Lục tiên sinh, anh muốn xem phim không?"
Lục Chấp nhìn một màn này, thần sắc khẽ nhúc nhích.
Đúng như Trần Hoài nói vậy, từ khi Giản Úc đến đây, biệt thự này náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trước kia đều lạnh như băng, hiện tại lại có chút nhân khí.
Bất quá, Lục Chấp cũng không cùng mọi người xem phim, mà đi lên thư phòng lầu hai.
Từ đó đến nay, hắn luôn có thói quen sinh hoạt theo quy luật của mình, sau đó kiên định chấp hành nó.
Thời học sinh đến trường đại học tốt nhất, hiện giờ là quản lý một tập đoàn niêm yết ra mắt thị trường đỉnh cấp nhất, đây chính là toàn bộ cuộc sống của hắn.
Giản Úc nhìn thoáng qua thân ảnh Lục Chấp đang đi lên lầu, sau đó như suy tư cái gì mà thu hồi tầm mắt.
Lục Chấp thật là một người yêu cầu bản thân thật nghiêm khắc.
Trong ấn tượng của cậu, từ khi tới biệt thự, câu chưa thấy Lục Chấp hoàn toàn thả lỏng bao giờ.
Đây mới chính là Lục Chấp đi, luôn cường đại lại phá lệ trầm mặc.
Buổi tối hơn 11 giờ.
Giản Úc xem xong bộ phim, về phòng ngủ của mình.
Nếu là ngày thường, lẽ ra cậu nên đi tắm, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Chỉ là đêm nay dì Trương làm đồ ăn ngon quá, cậu ăn có chút nhiều, hiện tại bụng vẫn còn no.
Cậu mang dép lê, đi ra cửa sổ sát đất, lười nhác mà nằm dựa vào nệm tatami, nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc.
Cậu thường hay nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người, đây là thói quen của thế giới trước dưỡng thành.
Lúc ấy, cậu còn ở cô nhi viện. Bởi vì bị bệnh tim từ nhỏ, căn bản không có ai nguyện ý nhận nuôi cậu.
Bởi vậy Giản Úc luôn rất hâm mộ những đứa trẻ có người nhận nuôi. Một khi rảnh cậu sẽ ngồi gần cửa sổ, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm ra bên ngoài, chờ mong có ai đó tới cô nhi viện, sau đó nhận nuôi cậu.
Sau lại thật sự có người tới nhận nuôi cậu, tuy rằng đôi vợ chồng kia tính tình có chút táo bạo, nhưng trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ, cậu rốt cuộc cũng là người có ba mẹ rồi.
Nhưng mà, cậu chỉ ở gia đình nhận nuôi kia 5 năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, rồi ở gầm cầu chết đi.......
" Cốc cốc!"
Trong lúc đang phát ngốc, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang.
Cậu thu hồi suy nghĩ, đi qua mở cửa, phát hiện người đứng ngoài chính là Lục Chấp.
" Lục tiên sinh, đã trễ thế này còn có việc gì sao?"
Lúc này, Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, nhàn nhạt nói: " Có chuyện muốn thông báo với cậu một chút, qua năm sau chúng ta phải cử hành lễ đính hôn."
Nghe tới có liên quan đến kết hôn, Giản Úc biến sắc một chút.
Qua năm sau sao?
Chỉ còn có mười ngày là tới năm mới rồi.