Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Giản Úc mở bừng mắt, sờ s0ạng di động ở tủ đầu giường, sau đó tắt đồng hồ báo thức đi.
Cậu vừa mới bỏ di động xuống, liền rầu rĩ mà ho khan hai tiếng.
Sau khi ho xong, cậu mới phát hiện, đầu mình có chút nặng.
Trách không được tối hôm qua mơ thấy ác mộng liên tục, thì ra là do thân thể không thoải mái.
Cậu chậm rì rì mà nằm trở lại trên giường, muốn làm giảm bớt bệnh trạng một chút.
Cậu hơi uể oải mà chớp chớp mắt, lông mi rũ xuống, không xác định bản thân có phải thật sự bị cảm hay không.
Hôm nay chính là ngày kết hôn, nếu cậu thật sự bị cảm, như vậy mọi chuyện diễn ra sẽ rất khó khăn.
Giản Úc có chút lo lắng.
Cậu nhíu mày, nghỉ tầm hai phút, mới từ trên giường đứng dậy.
Kết quả, ngay sau đó lại là một trận ho khan.
Thật vất vả mới dừng ho, lồ ng ngực lại từng đợt mà phát đau.
Cậu khó chịu mà duỗi tay ấn ấn ngực, hắng giọng, lúc này mới lại xốc chăn lên, động tác nhẹ nhàng mà xuống giường, sau đó mang dép, đi vào phòng vệ sinh.
Giản Úc rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh đi ra, vừa vặn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu đi qua mở cửa.
Lục Chấp đã thu thập xong, hắn mặc một thân tây trang màu đen, đứng ở cửa, nói với cậu: "Chuẩn bị xong chưa? Phải xuất phát rồi."
Giản Úc nhấp môi một cái, trả lời: "Có thể."
Lục Chấp nghe thấy giọng nói của cậu, lại nhíu mày: "Giọng của cậu làm sao vậy? Bị cảm rồi sao?"
Giản Úc có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp.
Giọng nói của cậu lúc này còn tính là bình thường, chỉ có hơi nghẹn ngào một chút mà thôi, không nghĩ tới vẫn bị Lục Chấp phát hiện ra được.
Giản Úc không trả lời, Lục Chấp liền duỗi tay, ở trên trán của cậu mà tự cảm nhận.
Nhưng mà, bởi vì Giản Úc mới vừa rửa mặt, tóc trên trán vẫn còn ướt, chỉ sờ trán thôi cũng không cảm thấy gì.
Lục Chấp ngừng lại, thu hồi tay: "Tôi đi lấy nhiệt kế."
Giản Úc vội vàng nói: "Lục tiên sinh, tôi không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái mà thôi."
Dù sao hôm nay vẫn là lễ kết hôn, không thể so với ngày thường được.
Bọn họ phải tới khu nghỉ dưỡng bên bờ biển trước, sau đó, còn có rất nhiều việc cần phải xử lý nữa.
Kết quả Lục Chấp lại nói: "Thân thể của cậu tương đối quan trọng hơn."
Nói xong, hắn liền đi xuống lầu.
Giản Úc nhất thời ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Lục Chấp đi lấy nhiệt kế.
Nói thật, cậu đúng là không có nhiều tinh thần cho lắm, đứng còn cảm thấy có chút mệt.
Một trận choáng váng đầu mãnh liệt ập tới, cậu thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng đỡ khung cửa một phen, chống đỡ thân thể của mình.
Chờ cho cơn chóng mặt đi qua, cậu chậm rì rì mà trở về phòng ngủ, sau đó một lần nữa chui vào trong ổ chăn, ngồi dựa vào đầu giường.
Hiện tại cũng không phải do cậu quyết định được, nếu cậu mà cậy mạnh, nói không chừng sẽ té xỉu tại chỗ.
Không lâu sau, Lục Chấp cầm nhiệt kế lại đây.
Hắn không chỉ cầm nhiệt kế, mà còn thuận tay cầm một gói thuốc cảm mạo, cùng với một ly nước ấm.
Hắn ngồi xuống mép giường, đem nhiệt kế đưa cho Giản Úc: "Tới, kiểm tra một chút."
Giản Úc duỗi tay nhận nhiệt kế, mời vừa cầm trong tay, cậu lại ho lên.
Thân thể của cậu quá hư nhược rồi, ngay cả ho khan động tĩnh cũng nhỏ hơn người khác rất nhiều, một tay cậu cầm nhiệt kế, một tay khác lại che ngực, quay đầu đi, ho từng tiếng.
Chỉ chốc lát sau, trong mắt liền chứa một tầng hơi nước, lông mi cũng dính nước.
Cả người thoạt nhìn vừa yếu ớt lại vừa đáng thương.
Thần sắc Lục Chấp hơi nghiêm trọng, duỗi tay ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ, thay cậu thuận khí một chút.
Từ góc độ này của hắn, có thể nhìn thấy những sợi tóc đen mềm mại của Giản Úc, sườn mặt tái nhợt, cùng với một đoạn cổ trắng nõn, sinh động rõ ràng như vậy, nhưng mà, lại gây cho hắn ảo giác gần ngay trước mặt nhưng lại không bảo vệ được.
Trái tim của Lục Chấp bỗng dưng siết chặt, ánh mắt càng ngày càng sâu, bên trong cuồn cuộn muôn vàn cảm xúc.
Giản Úc thật vất vả mới ngừng ho khan.
Sắc mặt cậu tái nhợt, môi cũng không còn bao nhiêu huyết sắc, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra giờ phút này cậu đang cảm thấy rất khó chịu.
Cậu ngừng vài giây, sau đó chậm rãi đem nhiệt kế bỏ vào trong quần áo.......
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu, thấp giọng dò hỏi: "Vì sao sẽ cảm mạo? Tối hôm qua bị nhiễm lạnh sao?"
Giản Úc lắc lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm vì sao lại bị cảm. Tối hôm qua 11 giờ tôi đã đi ngủ rồi, cũng không có thức đêm, cũng không có cảm lạnh."
Chẳng qua cũng rất bình thường, thân thể của cậu quá yếu, dù không có nguyên nhân rõ ràng nào, cũng sẽ vô duyên vô cớ mà bị cảm lạnh.
Ánh mắt Lục Chấp càng thêm thâm trầm: "Uống thuốc bổ cho tốt, tranh thủ tăng cường một chút sức đề kháng."
Trước đó Giản Úc cũng đã hạ quyết tâm sẽ không tranh luận thêm gì về vấn đề uống thuốc với Lục Chấp nữa, vì thế ngoan ngoãn mà gật đầu: "Vâng."
Một lát sau, Giản Úc lấy nhiệt kế ra.
Nhiệt độ hiển thị, 37.8 độ.
Quả nhiên là phát sốt rồi.
Chẳng qua cũng may là không nghiêm trọng lắm, uống chút thuốc trị cảm hẳn là có thể tốt lên được.
Lục Chấp bảo cậu: "Trước tiên lấy sữa bò và bánh mì trên tủ đầu giường ăn đi, sau đó uống thuốc trị cảm."
Giản Úc nhìn tủ đầu giường rải rác rất nhiều đồ vật, trong đó có một phần đồ ăn.
Hiện tại cũng vừa vặn phát huy tác dụng, không cần phải xuống lầu lấy nữa.
Giản Úc duỗi tay lấy bánh mì cũng sữa, chậm rì rì mà ăn.
Lúc này, Lục Chấp xé vỏ thuốc trị cảm, bỏ vào ly, rồi quấy đều, sau đó đưa cho Giản Úc: "Đây, uống chậm một chút."
Giản Úc nhận ly, từng ngụm từng ngụm mà uống xong thuốc trị cảm.
Cậu vì sinh bệnh, cho nên động tác cũng trở nên rất chậm chạp.
Lúc uống thuốc, lông mi dài mảnh nhẹ nhàng mà động đậy, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực lỳ, làm người ta có cảm giác muốn sờ đầu cậu một cái, hoặc là có xúc động muốn nựng mặt của cậu.
Đương nhiên, Lục Chấp gì cũng không làm, mà chỉ lẳng lặng chờ Giản Úc uống xong thuốc trị cảm, sau đó nhận ly từ trong tay cậu: "Cậu nghỉ ngơi trước một lúc đi."
Giản Úc có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Không phải hiện tại chúng ta nên đi rồi sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Chờ cậu tốt hơn một chút lại nói."
Giản Úc vội vàng nói: "Không có việc gì, tôi có thể."
Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng, nhất là với thân phận tổng tài tập đoàn Lục thị của Lục Chấp, chắc hẳn là càng thêm bận rộn.
Nếu bởi vì cậu mà làm chậm trễ thời gian, vậy thì thật không tốt.
Kết quả, Lục Chấp lại chỉ nhìn cậu nói: "Cái bộ dáng hiện tại này của cậu, nếu đi xe đường xa, khẳng định sẽ bị khó chịu."
Đúng vậy, nói thật, nếu một người sinh bệnh, sau đó còn phải ngồi xe một đoạn đường, bệnh trạng sẽ càng tăng thêm, nói không chừng còn sẽ bị say xe hay gì đó nữa.
Giản Úc cũng biết điểm này, nhưng cậu vẫn nói: "Nhưng mà, hôm nay anh sẽ rất bận, tới trễ như vậy có được không?"
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, ngày hôm nay Lục Chấp kết hôn cũng sẽ không được nhàn rỗi.
Hôn lễ của hắn không đơn thuần chỉ là hôn lễ, mà còn là một loại nhân tình qua lại rất phức tạp, nói không chừng còn sẽ ở trong ngày này mà hoàn thành được mấy cái hợp tác gì đó.
Lục Chấp trấn an cậu nói: "Không quan hệ, cậu không cần nghĩ nhiều."
Giản Úc còn muốn nói gì đó, Lục Chấp đã cầm cái ly lên: "Nghỉ ngơi thật tốt một chút đi."
Lời đã nói đến như vậy rồi, Giản Úc cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể chậm rãi mà nằm trở lại ổ chăn của mình.
Lục Chấp xác nhận cậu đã nằm tốt rồi, lúc này mới bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Lúc hắn đi xuống lầu, Tần Diễn như một con khỉ không chịu ngồi yên, đang nhảy nhót lung tung.
Lục Chấp đi qua, đưa ly cho người làm, sau đó nói với Tần Diễn: "Động tĩnh của cậu nh ỏ một chút."
Tần Diễn cười hì hì: "Không phải do em đang cảm thấy phấn khích sao? Đúng rồi, anh dâu đâu. Sao còn chưa xuống lầu vậy? Hiện tại sắp 8 giờ rưỡi rồi, chúng ta nên xuất phát thôi."
Lục Chấp lấy ra di động, chỉ đạo công việc cho Trần Hoài, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời: "Giản Úc bị cảm rồi, trước cứ từ từ đã."
"Anh dâu bị cảm?" Tần Diễn nháy mắt cảm thấy lo lắng nói. " Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay không phải ngày kết hôn của hai người sao?"
So với Tần Diễn đang chuyện bé xé ra to, thì thanh âm của Lục Chấp lại phá lệ trầm ổn, bình tĩnh: "Cậu ấy đã uống thuốc trị cảm rồi, đợi lát nữa xem tình huống như thế nào đã."
Thời gian kế tiếp, Lục Chấp vẫn luôn cùng Trần Hoài liên hệ để bàn chuyện.
Dù cho hắn còn chưa tới được hiện trường, cũng phải đảm bảo hết thảy những hạng mục công việc được sắp xếp ngay ngắn, tiến triển thuận lợi.
Tần Diễn thì lại không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách, thường thường còn xem thời gian trên di động một cái, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Nói thật, hắn vẫn luôn chờ đợi anh Lục tìm được một người yêu thích, sau đó cùng nhau nắm tay làm bạn vượt qua quãng đời còn lại.
Thật vất vả hắn mới chờ được ngày này.
Tuy nói hôn lễ cũng không thể đại biểu cho cái gì, nhưng đây cũng coi như là minh chứng rõ ràng cho hai người yêu nhau.
Nếu như bỏ lỡ thì phải làm sao bây giờ?
Giản Úc vẫn luôn nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc sắp tới 10 giờ, rốt cuộc cậu cũng cảm thấy bệnh cảm đã đỡ được một tí rồi.
Cậu không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, sau đó xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Chờ cậu xuống lầu, Tần Diễn là người phát hiện đầu tiên, hắn vội vàng bước qua, dò hỏi: "Anh dâu, hiện tại anh thấy tốt hơn không?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Khá hơn nhiều rồi."
Lúc này, Lục Chấp thu hồi di động, đứng dậy từ trên sô pha, đi tới: "Thật sự không có việc gì?"
Giản Úc nhẹ nhàng mà "Vâng" một tiếng.
Lục Chấp vươn tay ra đặt lên trán của cậu mà thử nhiệt độ.
Hắn cảm thụ thật cẩn thận, sau đó thu hồi tay, xác nhận Giản Úc thật sự không có việc gì nữa, mới nói: "Đi thôi, chúng ta xuất phát."
Một tiếng sau.
Ba người tới nơi.
Giản Úc mở cửa xe, xuống xe.
Sau đó bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc tới nỗi phải chớp mắt một cái.
Ánh mặt trời ấm áp, gió biển nhẹ nhàng thổi lên gò má.
Trời xanh mây trắng, bờ cát mềm mại, biển xanh rộng lớn, mấy con chim biển màu trắng đang bay tự do tự tại trên bầu trời.
Hết thảy đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Trên mặt Giản Úc không tự giác mà lộ ra nụ cười, xem ra lúc cậu chọn địa điểm kết hôn là bãi biển, thật đúng là một quyết đính chính xác.
Lục Chấp đứng bên cạnh thấy cậu cười cong cả mắt, cũng theo đó mà nhếch khóe miệng một chút: "Nếu cậu thích, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, chúng ta có thể đi dạo ở đây."
" Được nha." Giản Úc vui sướng mà đáp ứng.
Lúc nói chuyện, cậu còn thấy được mấy cây dừa ở cách đó không xa, nghĩ đến lúc đó nhất định phải nếm thử nước dừa mới mẻ này một chút mới được, cũng không biết sẽ có hương vị gì.
Tần Diễn không biết là đang nhận điện thoại của ai, làm thủ thế với bọn họ, sau đó liền đi nhận điện thoại.
Giản Úc cùng Lục Chấp thì đi qua nơi tổ chức hôn lễ.
Đó là một khách sạn vô cùng xa hoa, cả tòa nhà lấy màu trắng làm chủ đạo, thiết kế vô cùng tinh tế, có chút tương tự như kiến trúc của Châu Âu. Xung quanh còn có bãi cỏ xanh biếc, trên mặt cỏ còn có một ít hoa nhỏ xinh đẹp.
Bởi vì là lễ kết hôn, nên vốn là một toà nhà xinh đẹp lại càng được bố trí thêm lãng mạn và mộng ảo.
Giản Úc nhìn khách sạn trước mặt, có chút kinh ngạc cảm thán mà chớp chớp mắt.
Sau đó cậu đi theo Lục Chấp mà tiến vào bên trong.
Hiện tại, khách mời vẫn chưa có tới, chỉ có nhân viên đang bận rộn công việc chuẩn bị.
Hai người mới vừa đi vào, Trần Hoài liền tới đón: "Lục tổng, Giản tiên sinh."
Lục Chấp gật đầu: "Những chuyện tôi vừa mới phân phó, cậu đều xử lý tốt rồi chứ?"
Trần Hoài trả lời: "Đều đã chuẩn bị tốt cả rồi. Với lại, đoàn đội tạo hình cũng đang chờ sẵn, bây giờ hai người qua đó thay trang phục luôn không?"
Lục Chấp suy nghĩ một chút, sau đó nói với Giản Úc: "Cậu đi trước đi, lát nữa tôi lại đến."
Hắn có chút việc muốn xử lý trước.
Giản Úc ngoan ngoãn mà gật đầu: "Vâng."
Lúc này, Lục Chấp gọi tới một nhân viên, sau đó nói: "Dẫn cậu ấy đi thay trang phục."
Nhân viên lập tức trả lời: "Vâng, Lục tổng."
Giản Úc chớp mắt, hôn lễ cũng chỉ tổ chức trong khách sạn thôi, nói vậy chỗ thay trang phục cũng không xa lắm, cậu không nghĩ tới Lục Chấp vậy mà còn phân phó cho người đưa cậu đi qua.
Nhưng mà dù cậu có nghi hoặc, cũng sẽ không hỏi nhiều, mà đi theo nhân viên tới nơi thay trang phục.
Giản Úc không biết là, từ lần trước ở khách sạn kia để xảy ra sự việc Cố Bắc hạ thuốc, từ đó Lục Chấp luôn sẽ chú ý điểm này, chỉ cần ở những trường hợp có đông người, Lục Chấp sẽ xác nhận Giản Úc đang ở hoàn cảnh an toàn thì hắn mới yên tâm được.
Giản Úc đi vào phòng thay trang phục.
Bên trong đã có vài s đang chờ.
Stylist đứng đầu đi tới, khách khí nói: "Ngài là Giản tiên sinh phải không? Đoàn đội của chúng tôi sẽ phụ trách tạo hình cho ngài cả ngày hôm nay."
Giản Úc lễ phép mà cười: "Làm phiền mọi người."
Stylist vội vàng xua tay: "Giản tiên sinh đừng khách khí như vậy, đây đều là việc chúng tôi nên làm."
Nói xong, stylist cầm qua một bộ lễ phục, giới thiệu: "Đây là bộ lễ phục đầu tiên ngài cần phải mặc, làm phiền ngài vào phòng trong thay đồ trước."
" Được."
Giản Úc nhận đồ, đi vào phòng trong, thay đồ.
Đây là một bộ lễ phục thiết kế kiểu tây trang màu đen, nhưng so với tây trang bình thường thì phức tạp hơn một ít.
Chỗ ngực bên trái được đại sư đỉnh cấp tự tay thêu một cái đồ án màu đỏ nho nhỏ, còn gắn một bông hoa màu đỏ. Nút ở cổ tay áo được làm bằng pha lê màu đen, ở dưới ánh đèn, tản ra ánh sáng khiêm tốn nhưng lại xa hoa.
Giản Úc nhanh chóng thay xong quần áo, rồi đi ra ngoài.
Lúc cậu đi ra ngoài, mấy stylist theo bản năng mà nhìn qua đây, sau đó đều sửng sốt, trong mắt đều là kinh diễm.
Thời gian bọn họ hành nghề cũng không ngắn, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người có thể mặc lễ phục lên đẹp như vậy.
Dáng người Giản Úc rất đẹp, đặc biệt là áo sơ mi bên trong, rất vừa vặn, vòng eo thon một tay là có thể ôm trọn. Tây trang màu đen bên ngoài, khiến cậu thêm vài phần cảm giác lắng đọng.
Mỗi lần cậu chớp mắt, mỗi lần cậu mỉm cười, đều mang lại cho người ta cảm giác trong sáng thuần túy, giống như bông tuyết trắng tinh trên cành cây mùa đông, lại giống như bầu trời đêm rực rỡ ánh sao.
Nhóm stylist ngây ngất một hồi lâu, một stylist trong đó mới cười một cái rồi nói: "Lấy giá trị nhan sắc của Giản tiên sinh, hình như chúng tôi cũng không cần phải làm thêm gì nữa rồi."
Một vị khác cũng cười nói: "Đúng vậy, vốn dĩ làm tạo hình là làm tăng giá trị nhan sắc lên, nhưng Giản tiên sinh như vậy, làm cho tôi không biết nên xuống tay ở chỗ nào."
Giản Úc cười cười, đi qua ngồi xuống: "Các vị cứ làm theo lưu trình bình thường là được rồi."
Tuy cậu đã nói như vậy, nhưng các stylist cũng thật sự không làm thêm cái gì.
Giống như, làn da của Giản Úc rất tốt, trắng nõn non mịn, vô cùng mịn màng, so với đánh phấn còn muốn trắng hơn, nếu bây giờ bọn họ đánh phấn lên, ngược lại làm cho làn da tối màu đi thì phải làm sao?
Cuối cùng, stylist chỉ có thể xuống tay ở chỗ đầu tóc.
Tóc Giản Úc rất mềm, trên trán còn có tóc mái, ngày thường nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay là kết hôn, vậy phải làm trang trọng hơn.
Vì thế, stylist xịt keo lên tóc của cậu, vén mái ra sau rồi cố định lại, để lộ ra được cả khuôn mặt hoàn chỉnh của cậu.
Cứ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Giản Úc đều được bại lộ hoàn toàn trước mắt người khác, càng thêm có lực công kích.
Có một nữ stylist trong đó thậm chí còn kích động mà che che ngực, trên mặt lộ ra biểu tình hâm mộ.
Nhóm stylist rất nhanh đã chuẩn bị xong cho Giản Úc, sau đó liền không còn việc gì để làm nữa.
Trận tạo hình này, so với ngày thường bọn họ phải tốn thời gian dài thì ngắn hơn không ít.
Một vị stylist nhìn chằm chằm Giản Úc ngó trái ngó phải, cuối cùng tìm ra được chỗ muốn làm, cô chỉ vào phía bên phải cổ của Giản Úc:" Giản tiên sinh, anh có muốn che vết đỏ này không, tôi có thể dùng chút phấn để che nó lại."
Vết đỏ?
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào chiếc gương bên cạnh, quả nhiên thấy trên sườn cổ có một vết đỏ.
Cậu có chút nghi hoặc mà sờ sờ, cũng không đau.
Cậu nghĩ chắc lúc phát sốt vào buổi sáng, không cẩn thận đụng vào chỗ nào rồi, nhưng lúc đó cậu đang mơ mơ màng màng, cũng không quá chú ý.
Lúc này, vị stylist kia đã lấy ra bông dặm phấn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chỗ vết đỏ đó cho Giản Úc.
Kết quả, sự tình quả nhiên giống như phán đoán trước đó của bọn họ, màu da của Giản Úc trắng hơn so với phấn nền, phấn được dặm lên, ngược lại làm chỗ đó bị tối hơn so với màu da vốn có của Giản Úc.
Stylist cả kinh, vội vàng dùng khăn lau phấn nền đi, lẩm bẩm nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Một vị stylist khác trong cái khó ló cái khôn: "Tôi có một lọ thuốc mỡ màu trắng, dùng để trị vết thương ngoài da, bôi lên không chỉ có tác dụng làm lành vết thương, còn có thể ngăn để lại sẹo nữa."
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ, vừa chuẩn bị dùng đầu ngón tay lấy ra một chút để bôi lên cho Giản Úc.
Lúc này cửa phòng thay đồ mở ra, Lục Chấp từ bên ngoài đi vào.
Trước mặt người khác, phần lớn thời gian hắn đều ít nói, mặt không có biểu tình gì, khí tràng lại lạnh băng đến đáng sợ.
Bởi vậy, lúc hắn vừa tiến vào, gian phòng còn đang náo nhiệt lập tức an tĩnh xuống.
Giản Úc quay đầu lại, đánh vỡ sự yên tĩnh này, thanh âm mềm mại của cậu vang lên: "Lục tiên sinh, anh tới rồi."
Lục Chấp gật đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua một vòng: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Giản Úc trả lời: "Trên cổ của tôi không biết làm sao lại có một vết đỏ, chị gái stylist này đang chuẩn bị dùng thuốc mỡ để bôi lên cho tôi đó."
Lục Chấp nhìn thoáng qua thuốc mỡ trong tay của cô gái kia, sau đó vươn tay về phía cô, giọng lạnh băng: "Đưa cho tôi đi."
" Vâng, được." Chị gái stylist không dám nhiều lời, vội vàng đưa thuốc mỡ trong tay cho Lục Chấp.
Lục Chấp nhận lọ thuốc mỡ, sau đó đứng trước mặt Giản Úc.
Hắn lấy một ít ra ngón trỏ, hướng đến vết đỏ trên cổ kia của cậu.
Ngón trỏ của hắn vừa chạm vào làn da của Giản Úc, cậu liền theo bản năng mà né tránh.
Động tác Lục Chấp ngừng lại: "Làm sao vậy?"
Giản Úc quay đầu, nhìn hắn rồi vươn tay ra, nói: "Hay là để tôi tự mình làm đi?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Cậu tự làm không tiện. Ngồi im."
" Vâng." Giản Úc không thể lấy được lọ thuốc mỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi im một lần nữa.
Tay của Lục Chấp lần nữa hướng về cổ của cậu, động tác tinh tế mà xoa xoa.
Lòng bàn tay của hắn rất ấm, vì ngày thường phải lật xem rất nhiều văn kiện, nên còn mang theo một tầng vết chai mỏng, xúc cảm càng thêm rõ ràng.
Làn da Giản Úc vốn bóng loáng non mịn, đặc biệt là phần cổ, là địa phương yếu ớt vô cùng.
Cậu rất rõ ràng cảm nhận được ngón tay của Lục Chấp đang di chuyển trên phần cổ của mình, đem thuốc từng chút từng chút mà bôi bôi lên.
Làn da của cậu hơi lạnh, mà tay của Lục Chấp lại ấm, một lạnh một nóng, khiến người ta muốn bỏ qua cũng thật khó.
Giản Úc thậm chí cảm thấy mảnh da nhỏ kia giống như đang bị thiêu cháy, tất cả dây thần kinh cảm quan đều tập trung về chỗ đó, thậm chí bắt đầu dâng lên một chút cảm giác run rẩy tê tê dại dại.
Hơn nữa, Lục Chấp còn đứng trước mặt cậu, hai người cách nhau vô cùng gần, cậu có thể ngửi được mùi hương gỗ trong trẻo trên người của Lục Chấp một cách rõ ràng.
Những stylist đứng bên cạnh, nín thở nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tuy rằng chỉ là bôi thuốc thôi, nhưng bọn họ lại nhìn ra được không khí ái muội là sao?
Bọn họ thiếu chút nữa thì đỏ mặt.
Cứ như đã trôi qua một thế kỷ vậy.
Giản Úc cảm thấy cổ của mình cũng tê dại rồi, đang muốn mở miệng hỏi Lục Chấp bôi thuốc xong chưa.
Vừa vặn, Lục Chấp liền lùi lại, thanh âm trầm thấp vang lên: "Được rồi."
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Giản Úc theo bản năng mà nghiêng cổ một cái.
Kết quả vừa mới nghiêng được một nửa, Lục Chấp liền vươn tay ra, ngăn cản cậu: "Còn chưa có khô, đừng cọ lên quần áo."
Động tác của Giản Úc nhất thời ngừng lại, đầu cứ như vậy ngơ ngác mà đụng vào lòng bàn tay của Lục Chấp.
Giống như đang cầu được sờ đầu vậy.
Nhớ lần trước, khoảng thời gian Giản Úc bị bôi nhọ ở trên diễn đàn trường, Lục Chấp có gửi một cái sticker [sờ đầu.jpg] qua cho cậu.
Hiện tại, hành động này của hai người, liền khiến người ta liên tưởng tới cái sticker đó.
Giản Úc chớp mắt một cái, ngồi ngay ngắn lại, giải thích: "Tôi không chú ý tới tay của anh."
Ngụ ý là, cậu không phải cố ý đem đầu cọ cọ vào lòng bàn tay của Lục Chấp.
Lục Chấp cười khẽ, cũng không biết có tin hay không, hắn cầm lọ thuốc mỡ trong tay đưa cho stylist, sau đó liền lau sạch tay, rồi đi thay quần áo.
Giản Úc nhìn phòng trong đóng cửa lại, có chút mờ mịt.
Lục Chấp cười như vậy là có ý gì?
Vì sao giống như không thật sự tin lời của cậu nhỉ?
Lục Chấp rất nhanh đã thay xong quần áo.
Bộ lễ phục trên người của hắn cùng một cặp với Giản Úc.
Hắn vốn dĩ là vai rộng chân dài, là cái giá áo trời sinh, thay một bộ lễ phục giá trị xa xỉ, lại càng thêm xuất sắc, anh tuấn bất phàm.
Lúc hắn bước ra, mỗi bước đều như bước vào trong lòng người.
Lục Chấp đi tới, nói khẽ với Giản Úc: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
Giản Úc ngoan ngoãn mà đứng lên, đi theo hắn.
Hai người cùng nhau ra ngoài.
Một người mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa hồ hội tụ tất cả ánh sáng ấm áp trên thế gian, một người thì thần sắc lãnh đạm, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tràng lạnh băng.
Nhưng mà, hai người như vậy, đi cùng một chỗ lại vô cùng xứng đôi, đáng chú ý, giống như bọn họ trời sinh chính là một đôi, nên sóng vai đi cùng một chỗ như vậy mới đúng.
Giản Úc cùng Lúc Chấp đi ra ngoài, đại sảnh khách sạn cũng đã tới không ít khách mời.
Thấy bọn họ đi ra, mọi người đều vội vàng vây lại chúc mừng.
"Chúc hai vị tân hôn vui vẻ!"
" Lục tổng, Giản tiên sinh, bách niên hảo hợp!"
" Hai vị thật đúng là xứng đôi, quả thực chính là trời sinh một cặp mà!"
Các lời nịnh hót lấy lòng cuồn cuộn không ngừng mà truyền tới.
Giản Úc đối với phần lớn người ở đây đều không quen biết, vì thế cậu chỉ bày ra một gương mặt mỉm cười tiêu chuẩn nhất, sau đó không ngừng nói "cảm ơn".
Trong đại sảnh nói cười yến yến, rượu ngon lời hay.
Bên ngoài đại sảnh không khí lại có chút căng thẳng.
Lúc này, Lục Nghiên Tuyết đang cùng nhân viên lễ tân tranh chấp: "Không cho chúng tôi vào? Anh dựa vào cái gì mà không có chúng tôi vào? Lục Chấp là anh họ của tôi! Anh có tin đến lúc đó tôi tìm anh ấy cáo trạng, bảo anh ấy sa thải cái loại không có mắt như anh hay không hả!!"
Nhân viên lễ tân vẫn là bộ dáng khách khí, chỉ là tuyệt nhiên không buông lỏng để cho bọn họ đi vào: "Vị tiểu thư này, xin hãy đưa ra thư mời. Nếu như không có, tôi cũng không dám tự chủ trương cho mọi người vào."
" Anh......."
Lục Nghiên Tuyết còn muốn nói thêm cái gì, lúc này Quý Diệc lại kéo cô một cái, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tiểu Tuyết, nếu thật sự không thể đi vào, vậy thôi liền bỏ đi."
Nói xong câu đó, hắn liền rũ mắt, bộ dáng mất mát.
Lục Nghiên Tuyết thấy dáng vẻ này của hắn, tức khắc la lên: "Như vậy sao được chứ? Tới cũng đã tới rồi, hôm nay tôi nhất định sẽ nghĩ cách để cho anh đi vào!"
Quý Diệc cắn môi, cười khổ nói: "Nhưng mà tôi ngay cả thư mời cũng đều không có được. Chắc là Giản Úc đã biết đến sự tồn tại của tôi, có chút không cao hứng đi."
Lục Nghiên Tuyết sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng được: "Anh nói như vậy ngược lại nhắc nhở tôi! Khẳng định là do Giản Úc đã nói với anh họ cái gì đó, nếu không, với quan hệ của anh với anh họ, làm sao hắn có thể không đưa thư mời cho anh được chứ? Anh họ hẳn là ước gì có nhiều cơ hội để gặp được anh mới phải, giống như hôm nay chính là cơ hội khó có được! Nếu là ngày thường, anh ấy làm gì tìm được lý do nào để gặp anh!"
Một cô gái đi cùng cũng mở miệng: "Khẳng định là như vậy rồi, Người như Giản Úc có cái gì mà không làm được chứ? Nếu hắn thật sự không thẹn với lương tâm, lần trước ở trong tiệm sữa chua trái cây kia, nên cùng Tiểu Diệc nói rõ ràng mới phải. Chứ không phải hoang mang bỏ chạy như vậy, đây không phải là chột dạ thì là cái gì?"
Lục Nghiên Tuyết nhướng mày đẹp, dậm chân: "Giản Úc này, chúng ta rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đuổi cậu ta đi được đây!"
Quý Diệc không có trả lời Lục Nghiên Tuyết, mà là khắp nơi đánh giá một vòng, tìm kiếm biện pháp có thể đi vào.
Hôm nay hắn nhất định phải vào được khách sạn này, đây là thời khắc tốt nhất, có thể khiến hắn càng trở nên thích hợp với Lục Chấp hơn so với Giản Úc.
Hắn muốn cho tất cả mọi người chứng kiến được thời khắc này.
Hắn không có làm gì sai cả, hắn chỉ đang theo đuổi đồ vật của chính mình mà thôi.
Lúc này, Quý Diệc lơ đãng mà nhìn thấy Lục Thiệu Hoa và Triệu Mộ Nhã, ánh mắt vui vẻ lên.
Bọn họ là ba mẹ ruột của Lục Chấp, nhất định có thể dẫn bọn hắn vào.
Chẳng qua, Quý Diệc sẽ không chủ động làm cái gì, mà chỉ vô ý nói với Lục Nghiên Tuyết một câu: "Tiểu Tuyết, kia không phải là chú Ba và thím Ba của cậu sao?"
Lục Nghiên Tuyết nhìn theo tầm mắt của hắn, quả nhiên thấy được hai người Lục Thiệu Hoa bọn họ, cô lập tức kinh hỉ mà ra nghênh đón: "Chú Ba, thím Ba, hai người tới rồi!"
Trong đại sảnh.
Giản Úc cùng Lục Chấp tiếp đãi một đợt khách, liền có chút mệt mỏi.
Chủ yếu là vì cậu luôn duy trì mỉm cười, mặt đều sắp đông cứng luôn rồi.
Cậu kéo cánh tay của Lục Chấp, lén lút quơ quơ chân, sau đó lại đổi chân khác, để giảm bớt chút mệt mỏi tê dại kia.
Lúc này, Lục Chấp phát hiện thấy, quay đầu nói với cậu: "Mệt rồi sao?"
Giản Úc thành thật mà gật đầu: "Có chút."
Lục Chấp nói với cậu: "Vậy qua sô pha bên kia ngồi nghỉ ngơi một lát đi."
" Có thể chứ?" Đôi mắt Giản Úc sáng lên, sau đó lại nghĩ tới cái gì, "Nhưng mà, chúng ta không phải vẫn còn nghênh đón khách sao?"
Nếu cậu đã quyết định cùng Lục Chấp diễn thật tốt buổi kết hôn này, tất nhiên cũng sẽ không nửa đường mà bỏ dở được.
Lục Chấp nhếch môi, thấp giọng nói: "Không có gì, cậu cứ đi đi."
Nói trắng ra, lấy thân phận địa vị của Lục Chấp, phần lớn người tới tham gia hôn lễ, đều là muốn lấy lòng nịnh bợ hắn.
Tự nhiên là hắn cũng không cần tự mình tiếp đãi quá nhiều.
Giản Úc được Lục Chấp cho phép, liền vui vẻ mà đi qua khu sô pha ngồi xuống.
Chờ sau khi rốt cuộc cậu có thể ngồi an ổn rồi, cả người đều nhẹ nhõm không ít.
Đứng mãi thật sự là quá mệt mỏi, cá mặn chỉ nên nằm thôi, nếu không ít nhất cũng nên được ngồi.
Cậu còn chưa ngồi được mấy phút, liền nhìn thấy Tần Diễn vẻ mặt hưng phấn mà chạy tới, trong tay còn cầm một cái máy ảnh.
Thấy cái máy ảnh kia, Giản Úc lập tức có dự cảm không tốt, sau đó cậu lập tức hỏi: "Cái máy ảnh này cậu lấy đâu ra vậy?"
Rõ ràng buổi sáng Tần Diễn đi cùng bọn họ tới khách sạn, lúc ấy căn bản không có mang theo máy ảnh.
Tần Diễn cầm máy ảnh, kích động mà ngồi xuống bên cạnh Giản Úc: "Em để cho người khác mang tới đó. Lần trước lúc anh và anh Lục đính hôn, em không có chụp được hình hai người hôn môi, lần này nhất định em phải chụp được."
Giản Úc: "......"
Tuy rằng không nên, nhưng cậu hoài nghi đầu óc Tần Diễn có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Cậu một lời khó nói hết mà nhìn Tần Diễn: "Sao cậu lại cứ phải chấp nhất với chuyện này như vậy?"
Tần Diễn cười hì hì: "Đợi lát nữa hai người trao nhau nhẫn kết hôn, tất nhiên là phải có hôn môi rồi, em chỉ là thuận tiện chụp lại thời khắc tốt đẹp này mà thôi."
Giản Úc: "Ha hả."
Cậu không nhịn được bắt đầu cân nhắc tới sự việc tiếp theo.
Hình như đúng là sau khi hai người trao đổi nhẫn kết hôn xong, thì sẽ tới đoạn hôn môi.
Nhưng mà cậu với Lục Chấp chỉ là kết hôn hợp đồng thôi, kết hôn hợp đồng chính là kết hôn giả, tự nhiên là bọn họ không có khả năng hôn môi rồi!!
Chỉ là ở lần đính hôn trước, lưu trình không có chính thức như vậy. Giản Úc còn có thể làm chút tâm tư nhỏ, giả bộ cùng Lục Chấp hôn môi.
Nhưng lần này chính là kết hôn, hoàn toàn không giống.
Bọn họ sẽ đứng trên đài cao, tiếp thu ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, ở trước mắt bao người, hôn giả căn bản là không có khả năng! Lỡ như bị người có tâm nhìn ra manh mối gì lại hoài nghi cuộc hôn nhân của bọn họ thì không tốt lắm.
Giản Úc nghĩ đến đây, nhíu mày.
Lần này cậu phải làm như thế nào để có thể lừa gạt cho qua được đây?
Cũng không thể trước một khắc chuẩn bị hôn môi thì té xỉu chứ?
Ở thời điểm hôn lễ mà té xỉu, cậu cảm giác cuộc hôn nhân này sẽ ngay lập tức được đứng đầu trong danh sách chuyện bát quái trong giới hào môn.
Giản Úc nháy mắt mà bỏ qua ý tưởng này.
Không được, phải tìm một biện pháp khác hoàn mỹ hơn.
Tần Diễn ngồi một bên, nhìn Giản Úc đang nhíu mày, một bộ dáng đau khổ suy nghĩ, hắn nhịn không được mà đưa tay quơ quơ trước mắt cậu: "Anh dâu, anh đang nghĩ gì vậy?"
Giản Úc thở dài nói: "Suy nghĩ một việc vô cùng quan trọng."
Cậu muốn một biện pháp thập toàn thập mỹ dùng để ứng phó cho phân đoạn hôn môi lúc nữa.
Tốt nhất là đã hôn, lại như không hôn ấy.
Phải làm như thế nào mới được đây?
" Phải không?" Tần Diễn không biết suy nghĩ trong lòng của Giản Úc, lập tức tỉnh táo tinh thần, tích cực hỏi: "Hay anh nói ra đi, em giúp anh tìm ý tưởng?"
Giản Úc nhìn hắn một cái, nhấp miệng: "Không cần."
Tần Diễn khó hiểu nói: "Vì sao? Em cảm thấy nói không chừng em có thể giúp được đó."
Giản Úc nhìn hắn thật sâu: "Đôi khi ý tưởng của cậu quá là kỳ quái."
Nếu cậu nói cho Tần Diễn là cậu muốn tránh phải hôn môi, Tần Diễn khẳng định sẽ ngay lập tức không dám tin mà hét lớn tại chỗ.
Tần Diễn nghe được câu đánh giá của Giản Úc, quả thực là sợ ngây người, lẩm bẩm nói: "Anh dâu, em phát hiện anh cùng với anh Lục quả nhiên không phải người cùng một nhà không vào cùng một cửa."
Giản Úc có chút nghi hoặc mà nói: "Hả? Sao lại nói như vậy?"
Tần Diễn cảm thán: "Anh Lục cũng thường xuyên bảo em nói bậy, hiện tại anh lại bảo em hay nói những thứ kỳ quái. Tuy rằng hai người không nói cùng một từ, nhưng không phải cũng là cùng một ý đó sao! Đây chính là tâm ý tương thông trong truyền thuyết hả? Ngay trong lúc lơ đãng, đều có thể nói ra câu phối hợp với đối phương!!"
Giản Úc: "......."
Được rồi, cậu thấy vui là được.
Giản Úc lười phản bác Tần Diễn, mà là tiếp tục suy nghĩ về việc hôn môi.
Lúc này, Lâm Bác Vũ đi tới sô pha của bọn họ, hắn vẫn mang bộ dáng ôn tồn lễ độ như cũ, rất xứng với thân phận bác sĩ của hắn.
" Giản Úc, chúc cậu cùng Lục Chấp tân hôn vui vẻ!"
Giản Úc thu hồi suy nghĩ, cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm."
Lúc này, Lâm Bác Vũ nhìn quanh bốn phía, thuận miệng hỏi: "Lục Chấp đâu?"
Giản Úc duỗi tay chỉ về một hướng, trả lời: "Vừa mới thấy còn ở bên kia nói chuyện với khách, chắc là đi qua chỗ khác nói chuyện rồi."
Lâm Bác Vũ gật đầu một cái: "Được rồi, vậy tôi đi trước tìm hắn."
Trong phòng khách bên cạnh, Lục Chấp đã cùng một đối tác thương lượng xong về một hạng mục hợp tác tiếp theo.
Đối tác kia đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Phải biết rằng, có thể cùng tập đoàn Lục thị hợp tác là việc không hề dễ dàng chút nào, huống chi là hợp tác liên tục, quả thực chính là trình độ có thể mang ra khoe khoang khắp nơi.
Hắn liên tiếp nói rất nhiều lời chúc phúc cho tân hôn của Giản Úc và Lục Chấp, sau đó mới rời đi.
Sau khi vị đối tác kia rời khỏi, Lâm Bác Vũ liền tìm tới ngay sau đó.
Hắn cười nói với Lục Chấp: "Tân hôn vui vẻ nha."
Lục Chấp không mặn không nhạt mà " Ừ" một tiếng.
Lâm Bác Vũ chậc chậc hai tiếng: "Giản Úc người ta còn lễ phép hơn so với cậu, ít nhất tôi còn nhận được một tiếng cảm ơn của cậu ấy đó."
Lục Chấp nhàn nhạt mà liếc hắn một cái, chuẩn bị cất bước rời đi.
" Ê ê ê!" Lâm Bác Vũ vội vàng gọi hắn lại, " Tôi còn có lời chưa nói xong đâu."
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nghe lời vô nghĩa."
Lâm Bác Vũ lắc đầu: "Cậu thật là, một chút tế bào hài hước đều không có. Được thôi, vậy hiện tại tôi liền nói chính sự. Cậu và Giản Úc đã kết hôn rồi, rốt cuộc cậu có tính toán như thế nào, thật sự không chuẩn bị cứ như vậy sống tiếp sao?"
Lục Chấp không nói chuyện.
Lâm Bác Vũ nói tiếp: "Đừng nói cậu không có một chút ý tứ nào với người ta. Nếu thật sự không có, cậu có thể phí nhiều tâm tư dẫn cậu ấy đi nơi khác kiểm tra thân thể như vậy sao? Ngày thường cậu cũng đâu phải con người nhiệt tình như thế?"
Không nghĩ tới chính là, Lục Chấp thật sự sẽ trả lời, ánh mắt hắn sâu thẳm, thong thả mở miệng: "Gần đây đúng thật là tôi đang suy xét vấn đề này."
Lâm Bác Vũ tức khắc cảm thấy hứng thú: "Suy xét cái gì? Suy xét tương lai cùng Giản Úc hả?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Lâm Bác Vũ lập tức cảm thán: "Vậy là tốt rồi, dù sao tôi vẫn cảm thấy cậu cùng Giản Úc có thể cùng nhau lâu lâu dài dài mà sống như vậy."
Là bạn tốt nhiều năm, hắn thật sự hiểu biết Lục Chấp.
Con người Lục Chấp, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh bị lạnh nhạt, tự nhiên mà dưỡng thành tính cách cao ngạo cường ngạnh, đặc biệt là sau khi tiếp nhận tập đoàn Lục thị, trong hoàn cảnh tàn khốc trên thương trường, tính cách này của hắn càng bị phóng đại lên đến vô hạn.
Không gì chặn được hắn, vì không có quá nhiều cảm xúc giao động, hắn sẽ không giống người bình thường có thể yêu điên cuồng, hoặc hận điên cuồng.
Đối với người có tính cách như vậy, rất khó để họ chủ động phô bày tình cảm của chính mình, đương nhiên, chủ yếu là do chính họ không có nhiều cơ hội để phô bày tình cảm, phần lớn thời điểm nội tâm của họ đều bị phong tỏa, vô cùng nhạt nhẽo.
Chẳng qua Lâm Bác Vũ cũng biết, một khi Lục Chấp đã hạ quyết tâm đi suy xét vấn đề này, thì cũng đã đủ rồi.
Hắn sẽ không nhanh như vậy mà biểu đạt cho đối phương tình cảm của mình, nhưng điều này ngược lại cũng chứng minh được hắn vì đối phương mà phụ trách, bởi vì hắn không có 100% xác định được ý nghĩ của bản thân, cho nên sẽ không dễ dàng mà đi trêu chọc đối phương, không để đối phương cảm thấy bối rối.
Nghĩ đến đây, Lâm Bác Vũ cười.
Hắn nhớ rõ trước kia Giản Úc hình như đã đánh giá Lục Chấp là một người tốt.
Ai nói không phải chứ?
Lục Chấp dưới bề ngoài lạnh như băng, kỳ thật lại có một nội tâm cường đại đến đáng sợ, mà lại vô cùng có trách nhiệm.
Kế tiếp, hôn lễ bước vào thời điểm quan trọng nhất.
Cũng tức là hai nhân vật chính bước lên đài, đọc lời thề, cùng với trao nhẫn cưới.
Giản Úc biết là tránh không thoát, sờ sờ đồ vật trong túi, sau đó đi từng bước lên đài.
Cái đài này được bố trí ở nơi dễ thấy nhất trong đại sảnh, mọi người liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Đài được tỉ mỉ mà bố trí, phía trên có các loại trang trí, cùng với đèn thủy tinh mộng ảo, nói giống như tiên cảnh cũng không nói quá.
Đương nhiên, ánh mắt của mọi người chủ yếu tập trung vào trên người của hai vị nhân vật chính.
Có người kinh ngạc cảm thán giá trị nhan sắc của hai người sao mà cao quá, có người lại không có ý tốt, chỉ hy vọng hôn lễ này nhanh chóng bị hủy bỏ, chẳng qua phần lớn người vẫn là ôm tâm thái chúc phúc mà tới.
Giản Úc không có xem phản ứng của những vị khách đó, mà lập tức đi tới vị trí trung tâm.
Lục Chấp đang đứng ở đó chờ cậu.
Bề ngoài Lục Chấp có thể nói là được trời ưu ái, đôi mắt của hắn đen như mực, mũi cao thẳng, thân hình đường cong rõ ràng, chỉ đứng ở nơi đó, cũng đủ làm cho cảnh sắc xung quanh bị lu mờ.
Giản Úc tiếp tục đi về phía trước.
Tuy rằng cậu không cố ý quan sát, nhưng cũng biết khẳng định đang có rất nhiều người chăm chú nhìn về phía hai người bọn họ.
Vì thế, cậu lộ ra ý cười, một biểu tình vô cùng hoàn mỹ cho buổi hôn lễ này.
Lục Chấp nhìn Giản Úc đi từng bước tới bên cạnh mình.
Trên mặt Giản Úc mang theo ý cười khó có thể làm người khác xem nhẹ, mi mắt cong cong, trong mắt như chứa đầy sao trời.
Cậu đi tới vài bước, Lục Chấp bỗng nhiên sinh ra một loại cảm thụ kỳ lạ, trong ngực như có cảm xúc nào đó đang sôi trào, loại cảm xúc này tổng kết lại, không gì khác hơn là, muốn thời khắc này kéo dài mãi mãi cho đến khi......
Thiên hoang địa lão*.
* thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất