Sau khi Giản Úc trở lại biệt thự, cậu ngồi trên sô pha, đem hai cái ly thủy tinh kia thật cẩn thận mà lấy từ trong túi ra.
Dù sao đây cũng không phải hai cái ly bình thường, mà là ly có giá trị 300 vạn!
Cảm giác dùng nó để uống nước chắc sẽ không giống với dùng ly bình thường đâu nhỉ?
Cậu cảm thán xong, còn sờ sờ hai cái ly.
Đúng lúc này, cậu mới phát hiện hai cái ly này vậy mà là một cặp ly tình nhân!
Trên phần bụng của mỗi cái ly có một nhân vật hoạt hình hướng về nhau chu môi, để gần hai ly lại là thành hôn nhau rồi.
Cậu phát hiện ra điểm này, hơi hơi có chút kinh ngạc, cậu chỉ cho Lục Chấp xem: "Lục tiên sinh, anh xem hai cái ly này vậy mà là một đôi đó!"
Lục Chấp ngồi ở một bên đang trả lời tin nhắn, nghe vậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập lòe.
Ngừng một lúc lâu, hắn mới hỏi Giản Úc: "Cậu muốn dùng hai cái ly này sao?"
Giản Úc gật đầu: "Tôi muốn dùng một cái."
Chủ yếu là do cái ly này đặc biệt đáng yêu, thân ly tròn vo, khiến người xem vô cùng muốn dùng nó.
Lần trước cậu đi trung tâm thương mại mua một cái cùng kiểu như vậy, vừa vặn có thể đặt cái đó trên lầu, cái này để dưới lầu, tùy thời đều có thể uống nước.
Lúc này, Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Một cái khác cho tôi."
Giản Úc kinh ngạc mà nhìn về phía Lục Chấp: "Anh cũng muốn dùng cái ly này hả?"
Cái ly này quá dễ thương rồi, hình như không hợp với Lục Chấp lắm.
Hơn nữa, trước đó cậu thấy Lục Chấp cũng không chú ý nhiều tới cái ly này mà, sao bây giờ lại đột nhiên muốn dùng?
Mắt đen của Lục Chấp hơi lóe lóe, sau đó như không có việc gì mà nói: "Nếu đã mua về rồi, không dùng sẽ lãng phí."
Giản Úc vẫn có chút không hiểu.
Đường đường là một bá tổng, vậy mà lo lắng để không một cái ly là lãng phí sao?
Lục Chấp thấy Giản Úc dùng vẻ mặt hoài nghi hắn, vì thế nhíu mày: "Làm sao vậy? Cậu không muốn cho tôi dùng sao?"
Giản Úc nhanh chòng lắc lắc đầu, sau đó đem cái ly còn lại đưa cho Lục Chấp: "Đây."
Lục Chấp nhếch môi, sau đó vươn tay, cầm cái ly qua.
Hai người mỗi người đều cầm một cái ly.
Giản Úc nhìn cái ly trong tay mình, lại nhìn cái trong tay Lục Chấp.
Hai nhân vật trên cái ly cách không hôn gió.......
Ặc, vẫn là cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Chẳng qua Giản Úc cũng không có rối rắm lâu lắm, đầu tiên là cậu cởi áo khoác, sau đó đứng dậy, tính đem cái ly đi rửa sạch trước, rồi lấy một ly sữa bò để uống.
Lục Chấp vốn chỉ lơ đãng quét mắt nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục chuẩn bị trả lời tin nhắn.
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn nhíu mày, duỗi tay kéo Giản Úc qua.
Giản Úc đang cầm ly, có chút nghi hoặc mà xoay người: "Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?"
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chấp gắt gao mà nhìn chằm chằm một chỗ trên cánh tay cậu, thanh âm nặng nề: "Cánh tay của cậu làm sao thế này?"
Giản Úc theo tầm mắt của Lục Chấp nhìn về phía cánh tay của mình, giây sau cũng có chút kinh ngạc mà chớp mắt.
Chỉ thấy trên cánh tay của cậu có một vết sưng đỏ diện tích khá lớn, thoạt nhìn giống như bị thương nặng vậy.
Giản Úc còn chưa kịp nói cái gì, Lục Chấp liền cau mày mở miệng: "Đây là do đụng phải người phục vụ trong bữa tiệc sao?"
Lúc đó xác thật có người phục vụ bưng khay, đụng vào Giản Úc.
Nhưng theo lý mà nói, chỉ bị đụng nhẹ một cái thôi, không nên có một vết thương nghiêm trọng như vậy được.
Giản Úc chớp chớp mắt, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thân thể này của cậu xác thật đang dần dần trở nên suy yếu, chỉ một va chạm nhỏ, cũng tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn so với người khác.
Nhưng mà cậu không muốn nói ra chuyện này, khiến Lục Chấp cũng lo lắng theo.
Lục Chấp là đối tượng kết hôn hợp đồng, cũng đã đủ chiếu cố với cậu rồi, có thể nói là đã tận tình tận nghĩa.
Giản Úc không muốn cho hắn biết thân thể của mình sẽ càng ngày càng yếu, một năm sau còn trực tiếp tử vong.
Vì thế Giản Úc cười, trả lời: "Lúc đó đụng vào rất đau, cho nên mới sưng đỏ lợi hại như vậy, rất bình thường."
Nhưng mà, lý do thoái thác này của Giản Úc không có hoàn toàn làm yên lòng Lục Chấp.
Lục Chấp trầm tư trong chốc lát, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói: "Giờ đã khuya rồi, ngày mai tôi đưa cậu đi bệnh viện làm kiểm tra một chút."
Giản Úc cả kinh: "Lại muốn kiểm tra nữa hả?"
Cậu tới biệt thự này mới có mấy tháng, đã đi làm kiểm tra mấy lần rồi.
Hai mắt Lục Chấp một mảnh thâm thúy, vẫn là nhìn chằm chằm vào vết thương sưng đỏ kia của cậu, kiên định nói: "Thân thể này của cậu vốn là ốm yếu hơn so với người thường, phải định kỳ kiểm tra là tất nhiên."
Giản Úc vội vàng nói: "Ngày thường anh đã bận rộn như vậy rồi, không cần phải tốn thêm thời gian vào việc này đâu."
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."
Dù cho trì hoãn thời gian công tác để làm kiểm tra cho Giản Úc, hắn cũng có thể tăng ca để hoàn thành.
Mặc kệ thế nào, thân thể Giản Úc khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.
Giản Úc còn muốn nói gì đó: "Nhưng mà....."
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu: "Giản Úc, nghe lời."
Giản Úc lập tức im lặng, ngơ ngẩn mà nhìn Lục Chấp.
Đôi mắt Lục Chấp đen như vậy, sâu như vậy, giống như bên trong dâng lên cảm xúc cuồn cuộn nào đó sâu không lường được, chỉ nhìn một cái thôi, cũng khiến cho người ta lập tức mất đi ngôn ngữ.
Giản Úc không phản bác nữa, chủ yếu là do nhất thời cậu cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Ánh mắt như vậy của Lục Chấp như có thể nhìn thấu lòng người.
Lúc này, Lục Chấp nắm lấy cổ tay của cậu, dẫn cậu một lần nữa ngồi xuống sô pha, sau đó bảo cậu: "Bỏ ly xuống."
Giản Úc ngoan ngoãn mà đem ly để lại trên bàn trà.
Thần sắc Lục Chấp thoạt nhìn khẽ buông lõng, hắn cúi người, từ tủ dưới bàn trà lấy ra một hòm thuốc.
Từ sau khi Giản Úc vào biệt thự, số lần sử dụng hòm thuốc tăng lên không ít. Lục Chấp sớm đã phân phó người làm, thêm rất nhiều loại thuốc thường dùng để vào bên trong, phòng cho bất kỳ trường hợp cần thiết nào.
Lúc này, Lục Chấp mở hòm thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc mỡ để điều trị vết thương ngoài da.
Hắn lấy ra một ít, sau đó bôi lên cánh tay của Giản Úc.
Giản Úc cảm giác một trận đau đớn ập tới, theo bản năng mà giật cánh tay một cái.
Lục Chấp dùng tay khác cố định cánh tay của cậu, không cho cậu rụt lại, rồi mới nâng mắt lên nhìn cậu: "Đau sao?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Có chút."
Hình như cậu càng ngày càng sợ đau hơn thì phải.
Ngày xưa, loại đau đớn này cậu vẫn có thể chịu được, nhưng hiện tại lại đau đến phát run, đôi mắt cũng ẩn ẩn dâng lên chút nước mắt.
Lục Chấp nhìn Giản Úc, sau đó lại thả nhẹ động tác hơn.
Nhưng dù gì cũng là bôi thuốc cho vết thương sưng đỏ, phải xoa xoa ấn ấn một hồi, thì thuốc mới có thể ngấm vào vết thương được.
Cho nên, dù động tác của Lục Chấp có nhẹ nhàng đến đâu, Giản Úc vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Trong đôi mắt trong vắt của Giản Úc tích tụ càng nhiều nước mắt, lông mi nhỏ dài cũng dính nước, nhìn phá lệ yếu ớt, cũng đẹp vô cùng.
Hai người cách nhau rất gần, Lục Chấp có thể hoàn toàn thu hết được tất cả bộ dáng của cậu vào đáy mắt.
Tóc của cậu đen mềm, hơi hơi rũ mắt, sợi tóc trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Cậu giống như một động vật nhỏ không có năng lực tự bảo vệ mình, cần phải có người che chở gấp bội mới được.
Lục Chấp vừa dùng một ngón tay để thoa thuốc mỡ lên cánh tay Giản Úc, vừa đánh giá cánh tay của cậu.
Cánh tay của cậu thật mảnh khảnh, dễ dàng có thể nắm trong tay, cậu mặc một cái áo thun ngắn tay kích thước chuẩn, nhưng ống tay áo vẫn còn thừa rất nhiều không gian.
Lục Chấp nhẹ nhàng nắm lấy tay của Giản Úc, cảm thụ làn da của cậu hơi lạnh, nói ra tiếng: "Về sau phải uống thuốc bổ cho tốt."
Giản Úc nâng mắt lên, nhìn Lục Chấp.
Sao đang êm đẹp, đột nhiên lại nhắc đến thuốc bổ nữa chứ?
Lục Chấp nhìn ra nghi hoặc của cậu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Hắn không thể giải thích cho Giản Úc hiểu được lúc nãy trong lòng của hắn giao động như thế nào.
Vừa rồi hắn thậm chí còn sinh ra ảo giác, giống như Giản Úc bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất, giống như cho dù thế nào đi nữa, hắn đều không thể bảo vệ được cậu.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm thụ tự nhiên phát ra không thể hiểu được trong nháy mắt.
Từ nhỏ hắn đã dưỡng thành tính cách kiên định chắc chắn, không cho phép hắn dễ dàng đưa ra kết luận cho bất cứ một việc nào chưa được rõ ràng.
Huống hồ, dù cho là một chuyện vô cùng khó giải quyết, hắn cũng sẽ làm, sẽ đem hết toàn bộ sức lực để xử lý được vấn đề, mà không phải đem tinh lực phân tán ở những việc không cần thiết khác.
Ngày hôm sau, Lục Chấp mang Giản Úc đi bệnh viện để làm kiểm tra toàn thân.
Trong văn phòng bác sĩ.
Giản Úc ngồi ở trên ghế, Lục Chấp thì trầm mặc đứng ở bên cạnh cậu.
Lần này phụ trách phân tích báo cáo sức khỏe của Giản Úc, là một chuyên gia y học rất nổi tiếng.
Ông đẩy cái kính trên mũi, cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Giản Úc lên cẩn thận xem xét.
Qua một lúc, ông gỡ kính xuống, sau đó nói với hai người bọn họ: "Từ báo cáo kiểm tra sức khóe mà thấy, trước mắt không có vấn đề nào khác, cũng giống với báo cáo sức khỏe trước đó, chỉ có bệnh suyễn và thân thể suy nhược là hai vấn đề lớn cần quan tâm."
Giản Úc nghe được lời này, không khỏi nghĩ, quả nhiên cậu đoán đúng rồi.
Bệnh nan y của thân thể này là loại không thể kiểm tra ra được, chỉ biết là vô duyên vô cớ mà có, từng ngày từng ngày mà suy yếu đi, cho đến khi kết thúc sinh mệnh.
Cậu đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không tính là quá khó tiếp thu.
Lục Chấp nghe bác sĩ nói xong, thần sắc cũng không có lập tức thả lỏng, mà là truy vấn: "Thân thể của cậu ấy thật sự có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề. Ngày hôm qua, cánh tay của cậu ấy không cẩn thận bị đụng một chút, chỉ là một cái khay mà thôi, lực va chạm không lớn, nhưng vết thương xuất hiện trên cánh tay lại sưng đỏ nghiêm trọng hơn so với bình thường."
Bác sĩ lại lần nữa mang kính lên, nói với Giản Úc: "Bị thương ở đâu? Cho tôi xem thử."
Giản Úc để cánh tay lên bàn làm việc, lộ ra vết thương sưng đỏ kia.
Bác sĩ quan sát vết thương này một chút, sau đó nói: "Nhìn vết thương này thì không thấy có vấn đề gì. Tình huống vết thương nghiêm trọng hơn bình thường vẫn có khả năng xảy ra. Dù sao thể chất của mỗi người là không giống nhau, ví dụ như cùng là một vết thương hở, có người rất nhanh đã ngừng chảy máu, nhưng có người vẫn sẽ luôn chảy máu không ngừng được.
Hơn nữa cho dù có là cùng một cơ thể, thì tình trạng thân thể của mỗi thời kỳ cũng khác nhau, tình huống của cơ thể con người quá phức tạp, còn tùy vào chế độ ăn uống, tâm tình, giấc ngủ, v v đều có liên quan. Y học đối với nghiên cứu này chỉ mới là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi, bằng không cũng sẽ không có nhiều bệnh nan y không có cách nào chữa như vậy....."
Cuối cùng, bác sĩ chỉ cho Giản Úc lời khuyên trong khoảng thời gian này nên bảo trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống điều độ để quan sát thêm.
Giản Úc cười gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Thật ra, trong lòng cậu biết rõ, mặc kệ cậu có bảo hộ thân thể cỡ nào, đều vô dụng.
Lẽ ra đời trước cậu nên kết thúc sinh mệnh rồi, nhưng cậu lại xuyên thư, bởi vậy đã sống thêm được hai năm, cậu cảm thấy bản thân đã coi như là may mắn rồi.
Từ sau khi xuyên thư, cậu xác thật đã sống một cuộc sống hạnh phúc chưa từng có, mỗi một ngày cậu đều trải qua thật vui vẻ cùng thỏa mãn.
Như vậy đã đủ rồi, cậu cũng không hy vọng xa vời thêm nữa.
Lục Chấp luôn dò hỏi bác sĩ thật lâu, vẫn được xác nhận là thân thể của Giản Úc không đáng ngại, từ trên báo cáo sức khỏe lại càng không nhìn ra được cái gì.
Tâm tình của hắn cũng hơi thả lỏng một ít, nhưng như vậy là chưa đủ.
Tình huống thân thể của Giản Úc vẫn là một ẩn số, cần phải coi trọng nhiều hơn.
Hôm nay, biệt thự.
Giản Úc nằm ở trên sô pha, vừa ăn dâu tây, vừa chơi di động.
Cậu lại đi ra vườn để hái dâu tây.
Mỗi một quả dâu tây đều là mới mẻ, sạch sẽ, cậu ăn đến vô cùng thỏa mãn.
Lục Chấp thì đang ở trên lầu hai thư phòng xử lý công tác.
Hắn cùng với một vài cấp dưới ở chi nhánh công ty mở một cuộc họp video, quy hoạch các hạng mục tiếp theo.
Mở xong một cuộc hội nghị, hắn đóng laptop, duỗi tay nhéo nhéo ấn đường.
Lúc này, điện thoại đặt một bên đột nhiên vang lên.
Là Tần Diễn gọi tới.
Lục Chấp lấy di động qua, nghe máy.
Thanh âm Tần Diễn nháy mắt truyền tới, tựa hồ hắn đang vô cùng khiếp sợ: "Anh Lục, có một việc, em căn bản không dám nói cho anh dâu, cho nên vội vàng tới hỏi anh."
Lục Chấp một tay cầm di động, một tay khác tiếp tục nhéo ấn đường, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Chuyện gì."
Tần Diễn nhanh chóng nói: "Chính là có một người tên Quý Diệc, anh cùng cậu ta có quan hệ gì?"
Lục Chấp bỏ cái tay đang nhéo ấn đường xuống, đôi mắt nhanh chóng trở nên sắc bén hơn: "Quý Diệc là ai?"
Tần Diễn có chút kinh ngạc: "Anh vậy mà không biết cậu ta là ai sao? Không phải chứ, vậy sao cậu ta lại ở khắp nơi lan truyền anh cùng với cậu ta yêu nhau?"
Đôi mắt Lục Chấp lập tức che kín một tầng băng sương: "Cậu nói cái gì?"
Tần Diễn vội vàng đem sự tình mà chính mình biết tới một năm một mười mà nói ra: "Quý Diệc chính là con riêng của Quý gia, vốn dĩ ngay từ đầu không được người nhà yêu thích, nhưng không biết làm sao, địa vị ở Quý gia đột nhiên tăng lên....."
Thanh âm Lục Chấp lạnh nhạt: "Nói trọng điểm."
Hắn không muốn quan tâm một người xa lạ đã trải qua những gì.
" Được được, em liền nói." Tần Diễn vội vàng chọn trọng điểm, nói:"Em vừa mới biết được, nghe nói hai ngày nay Quý Diệc lan truyền rằng anh cùng với cậu ta vô cùng ngọt ngào, nói anh đặc biệt thích cậu ta, còn vì cậu ta mà làm rất nhiều việc. Còn có, cậu ta nói anh căn bản không thích anh dâu, anh chỉ xem anh dâu trở thành thế thân của cậu ta mà thôi......"
Sắc mặt Lục Chấp giống như phủ kín một lớp băng, hắn nhanh chóng lấy qua một cái di động dự phòng, click mở wechat.
Quả nhiên, tối hôm đó hắn phân phó Trần Hoài điều tra sự tình, buổi sáng Trần Hoài đã gửi qua cho hắn.
Cả một buổi sáng hắn đều bận, còn chưa có kịp xem.
Lúc này, hắn ấn vào màn hình di động, xem kết quả mà Trần Hoài đã điều tra, quả nhiên cùng Tần Diễn nói giống nhau.
Quý Diệc kia gần đây ở khắp nơi bịa đặt sinh sự.
Lục Chấp sau khi xem xong, trong mắt cuồn cuộn sương đen, có thể khiến người ta sợ hãi cực độ.
Vấn đề hắn hiện tại quan tâm nhất đó là, những lời này có phải đã bị Giản Úc nghe thấy được rồi hay không.
Hắn nghĩ lại những sự việc vào buổi tối trong tiệc từ thiện, Giản Úc xác thật biểu hiện có chút kỳ quái, hơn nữa hình như đã sớm quen biết Quý Diệc.
Lục Chấp nghĩ đến đây, hắn rùng mình một cái.
Chẳng lẽ Quý Diệc đã nói gì đó với Giản Úc? Cho nên cậu mới có phản ứng kỳ quái như vậy?
Trong điện thoại, Tần Diễn vẫn còn đang nói không ngừng: "Quý Diệc này cũng quá buồn cười rồi, hắn sẽ không cho rằng bịa đặt như vậy, là có thể thay thế được vị trí của anh dâu đó chứ? Em thật đúng là lần đầu tiên gặp được loại người như vậy, quả thật mở mang tầm mắt mà! Chờ hôm nào em gặp được cậu ta, em sẽ mắng cho cậu ta không dám ngóc đầu lên được luôn....."
Lúc này, Lục Chấp nói với Tần Diễn: "Cúp đây."
Tần Diễn nhanh chóng nói: "Được được được, anh Lục, anh nhớ ngàn vạn lần đừng có buông tha cho người này nha, hắn vậy mà dám bôi nhọ anh như vậy!"
Lục Chấp "Ừ" một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ánh mắt của hắn một mảnh tối đen, mang theo lệ khí cùng sự ngoan tuyệt khó có thể bỏ qua.
Chẳng qua trước mắt việc đầu tiên mà hắn phải làm, không phải là giải quyết cái phiền toái Quý Diệc kia như thế nào, mà phải nghĩ muốn giải thích cho Giản Úc như thế nào mới được.
Giản Úc hẳn là đã biết chuyện này rồi.
Lục Chấp tự hỏi, muốn giải thích chuyện này như thế nào cho rõ ràng đây.
Nếu muốn giải thích, tất nhiên hắn phải nghĩ xem hắn cùng Quý Diệc rốt cuộc có từng gặp nhau hay chưa.
Lục Chấp dựa lưng vào ghế da màu đen, ánh mắt lạnh băng, một bàn tay để lên bàn, ngón tay một chút một chút mà gõ vào bàn làm việc.
Hắn cẩn thận nhớ lại, trước kia hắn cùng Quý Diệc đã từng gặp mặt lúc nào.
Dưới lầu.
Giản Úc duỗi tay lấy một quả dâu tây ở đ ĩa, đột nhiên chuông cửa của biệt thự vang lên.
Cậu nhìn khắp nơi, không thấy có người làm đi mở cửa, hẳn là đều đang vội làm việc rồi.
Vì thế cậu bỏ quả dâu tây trong tay xuống, từ trên sô pha đứng dậy.
Kết quả cậu vừa đứng lên, một trận choáng váng ập tới, làm cậu thiếu chút nữa đứng không vững.
Giản Úc nhanh chóng dùng một tay chống lên sô pha, nghỉ một lúc, mới chậm rì rì mà ngồi dậy, sau đó đi qua mở cửa.
Lúc cậu mở cửa, nhìn người đang đứng bên ngoài, nhất thời không biết nói gì.
Trong đầu của cậu hiện tại là một mảnh mơ màng, nhất thời có chút không nhớ nổi người ngoài cửa là ai, chỉ là cảm thấy khá là quen thuộc.
Người này hình như là Quý Diệc?
Nhưng mà cậu nhớ rõ mấy hôm trước lúc cậu nhìn thấy Quý Diệc, hình như người này đâu phải để kiểu tóc này, hắn thay đổi kiểu tóc, làm cậu có chút không chắc lắm.
Quý Diệc thấy Giản Úc một tay đỡ khung cửa, thần sắc bình tĩnh mà nhìn mình, hơn nữa còn không nói lời nào.
Thấy thế, nội tâm của hắn không khỏi nổi lên một chút hận ý.
Đều nói được thiên vị thì không thèm sợ hãi cái gì, phần thong dong bình tĩnh này của Giản Úc, lại là thứ vừa vặn hắn không có được.
Nhưng nếu đã tới rồi, Quý Diệc nghĩ hôm nay nhất định phải có thu hoạch.
Vì thế hắn dùng ngữ khí nhất định phải có được, gằn từng chữ mà nói với Giản Úc: "Cậu không có cái gì ghê gớm cả, sở dĩ cậu có thể ở bên cạnh Lục Chấp, thuần túy là vì Lục Chấp thích tôi mà thôi, cậu bất quá chỉ là một cái thế thân....."
Quý Diệc lưu loát mà nói một đống lớn.
Giản Úc đỡ khung cửa, biểu tình uể oải mà nói với hắn: "Cậu là ai?"
Nháy mắt Quý Diệc mở to hai mắt không dám tin.
Có ý gì? Chẳng lẽ Giản Úc không nhớ rõ hắn là ai sao? Nói vậy, Giản Úc căn bản không đem đối thủ cạnh tranh là hắn để ở trong lòng?
Vậy mấy ngày nay cậu cực cực khổ khổ, phí tâm phí lực đi lan truyền Giản Úc chỉ là thế thân, chẳng phải giống như một trò cười sao?
Người ta không thèm để ý, còn hắn thì vẫn canh cánh trong lòng?
Không, không đúng, Quý Diệc rất nhanh đã an ủi chính mình, Giản Úc khẳng định là cố ý, cố ý nói như vậy, để nhiễu loạn cảm xúc của hắn, nếu hắn thật sự như vậy, thì hắn sẽ thua.
Quý Diệc thật vất vả mới khôi phục lại một chút tâm thái, hắn hỏi Giản Úc: " Lục Chấp đâu, Lục Chấp ở đâu? Tôi muốn đích thân nói chuyện với anh ấy."
Chỉ cần gặp được Lục Chấp, đem mọi chuyện nói ra, vậy tất cả mọi vấn đề tự nhiên đều sẽ được giải quyết thật tốt.
Lục Chấp nhất định sẽ vì hắn, mà đuổi cái tên hàng giả Giản Úc này đi.
Đầu Giản Úc có chút nặng, lười nói lời vô nghĩa với Quý Diệc, cậu rũ mắt, duỗi tay tính đóng cửa lại.
Lúc này, Quý Diệc lại hướng vào bên trong, tính toán mạnh mẽ xông vào.
Hôm nay hắn nhất định phải gặp được Lục Chấp.
Hắn đã đợi đủ lâu rồi, không muốn chờ đợi nữa.
Giản Úc thấy không đóng được cửa, cũng không tiếp tục đóng nữa.
Dù sao đây cũng là bạch nguyệt quang của Lục Chấp, để cho bọn họ lăn lộn đi, cũng không phải việc của cậu.
Nhưng mà, đúng lúc Quý Diệc sắp bước vào nhà, cửa lại lần nữa bị một bàn tay ngăn cản lại.
Giản Úc theo cánh tay mà hướng bên cạnh nhìn một cái, sau đó phát hiện không biết Lục Chấp đã xuống lầu từ bao giờ rồi.
Chẳng lẽ là nghe thấy thanh âm của bạch nguyệt quang, cho nên mới gấp gáp chạy xuống gặp mặt?
Quý Diệc thấy Lục Chấp, nội tâm lập tức vui vẻ lên, vừa muốn nói chuyện, lại bị dọa sợ đứng im tại chỗ,
Thần sắc Lục Chấp cực kỳ lạnh băng, phảng phất che kín một tầng băng sương không thể hòa tan được, trong mắt của hắn mang theo nồng đậm hung ác, chỉ cần liếc nhìn người một cái, cũng khiến cho người ta giống như đang bị bóp chặt cổ vậy.
Trong tầm mắt của Lục Chấp giống như có hàng loạt mũi tên nhọn, nhìn Quý Diệc một cái, thanh âm lạnh băng: "Quý Diệc đúng không?"
Ngắn ngủi bốn chữ, dọa Quý Diệc như bay mất hồn phách, chân đều nhũn ra.
Hắn không biết vì sao Lục Chấp sẽ dùng ánh mắt đáng sợ như vậy để nhìn hắn, hắn nuốt nước miếng một cái, ý đồ muốn cứu lại cục diện trước mắt: "Lục, Lục Chấp, vì sao anh lại muốn đối xử với em như vậy?"
Thanh âm Lục Chấp giống như gió lạnh đến từ địa ngục: "Đợi tôi rảnh sẽ xử lý cậu."
Lục Chấp nổi tiếng là sát phạt quyết đoán, hắn không truy cứu thì thôi, phàm là truy cứu, vậy đối phương chắc chắn sẽ bị sửa trị đến nửa chết nửa sống.
Quý Diệc nghĩ đến kết cục của những người chọc đến Lục Chấp, sắc mặt nháy mắt một mảnh trắng bệch, hắn vội vội vàng vàng mà duỗi tay, muốn kéo vạt áo của Lục Chấp, thanh âm hoảng sợ: "Lục Chấp, anh vì sao lại biến thành như vậy chứ? Lúc trước anh không phải như thế này!"
Không phải Lục Chấp thích hắn sao? Không phải vì hắn nên mới đi tìm thế thân sao?
Vì sao sự tình lại biến thành tình cảnh như thế này?
Lục Chấp không thèm để ý tới hắn, mà rũ mắt nhìn Giản Úc bên cạnh, thanh âm cũng nhỏ nhẹ đi không ít: "Sao lại mở cửa cho người lạ như vậy?"
Giản Úc có chút vô tội mà chớp chớp mắt.
Cái gì kêu hắn mở cửa cho người lạ hả?
Đây không phải là bạch nguyệt quang của anh sao?
Tuy rằng tình huống trước mắt hình như có chút không thích hợp.
Lục Chấp nhìn vẻ mặt vô tội của Giản Úc, không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ là duỗi tay "phanh" một cái mà đóng cửa lại.
Quý Diệc lập tức bị ngăn ở ngoài cửa.
Giản Úc thấy thế, vẻ mặt mờ mịt.
Tuy rằng cậu cũng không quan tâm việc của Lục Chấp cùng bạch nguyệt quang lắm, nhưng sự việc trước mắt phát triển thật sự quá ngoài dự kiến, cậu cũng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Cậu vừa muốn hỏi Lục Chấp, chuẩn bị mở miệng, kết quả lại gặp một trận choáng váng.
Cậu có chút héo héo mà rũ mắt, không có tâm tình mà hỏi lại nữa.
Lục Chấp nhìn Giản Úc cúi đầu.
Lông mi của cậu nh ỏ dài, che đậy cảm xúc trong mắt, nhưng cả người lại có chút uể oải yểu xìu, thoạt nhìn giống như đang rất khổ sở.
Thần sắc Lục Chấp nghiêm trọng, cúi người ôm ngang Giản Úc lên, ngữ khí phá lệ trịnh trọng: "Cậu muốn biết cái gì, tôi đều có thể giải thích."
Giản Úc uể oải, ỉu xìu mà nằm trong lòng ngực hắn, nghe vậy, có chút mờ mịt.
Giải thích? Giải thích cái gì?
—————————————————————
( 2 ngày kế tiếp mỗi ngày một chương nhé mn, anh công chuẩn bị biết sự thật rồi 😅)