Trên đời này luôn có vài người sống rất tri kỉ. Đồng thời, cũng có mấy người nhìn như vậy thôi nhưng mỗi lần ra tay thì trực tiếp làm chết người ta, dùng từ mà Trần Mưu miêu tả những người này là: Không đánh cho bọn nó nói ra thì bọn nó cứ chối mãi thôi.
Mà lúc Trần Mưu nghe được chủ nhân của giọng nữ này ở bệnh viện, liền biết cô ta nằm trong cái đám người cậu nói trên.
Cô gái nói chuyện với Nguyên Phi Hòa tên là Dương Thiên Đóa, là em họ của Nguyên Phi Hòa. Tích cách của cô ta so với Nguyên Phi Hòa hoàn toàn là hai thái cực, cô ta cực đoan, kiêu căng, tùy hứng, bá đạo, cơ hồ là những đức tính xấu nhất của con gái đều tập trung hết trên người cô ta.
Tính tình của Trần Mưu vốn dĩ chẳng hiền lành gì, lúc thấy cái tính nữ sinh bị chiều sinh hư của Dương Thiên Đóa liền giống như một cái chảo nóng hổi đầy dầu sôi, đột nhiên bị nước xối vào, bắn dầu bùm bùm.
Nguyên Phi Hòa ở thế giới kia tính tình quá hiền thấy Trần Mưu nhìn Dương Thiên Đóa như thế cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng làm cho hai người ít đụng mặt. Kết quả là, bởi vì sự mặc kệ của Nguyên Phi Hòa mà Dương Thiên Đóa thiếu chút nữa là hại thảm Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu.
Mới vừa vào đại học, cô ta không biết lêu lổng với ai mà bị người ta làm cho lớn bụng, còn bị người trong nhà phát hiện, ép hỏi cô ta cha của đứa bé là ai. Kết cục là Dương Thiên Đóa bị ấm đầu, đột nhiên nói tên của Nguyên Phi Hòa ra.
Lúc ấy cả nhà cô ta liền nổi lửa, cha mẹ của Dương Thiên Đóa tìm đến nơi làm việc của Nguyên Phi Hòa quậy, muốn Nguyên Phi Hòa chịu trách nhiệm. Nguyên Phi Hòa một mình một cõi, không có thế lực, cũng không phải là dạng người giỏi cãi nhau, bị cha mẹ Dương Thiên Đóa la lối khóc lóc một hồi mà tay chân lóng ngóng.
May mắn là vừa lúc Trần Mưu muốn gặp Nguyên Phi Hòa, cậu thấy một tuồng này liền giơ nắm đấm, cậu thân cao hơn 1 mét 8, trên cánh tay còn có hình xăm, cha mẹ Dương Thiên Đóa thấy thế mới sợ hãi mà nép xuống.
Nhưng mà dù vậy, cửa hàng nhạc cụ của Nguyên Phi Hòa vì thế mà bị đập hư mấy món, tổn thất mất mấy vạn tệ.
Chuyện này để lại ấn tượng cực kì không tốt trong lòng Trần Mưu, hơn nữa sau này cậu mới biết từ chỗ Nguyên Phi Hòa, Dương Thiên Đóa bị người nhà kéo đi phá thai, kết quả không biết sao mà xuyết huyết nhiều, thiếu chút nữa mạng cũng không còn.
Tuy trải qua chuyện này xong, cả hai không còn gặp Dương Thiên Đóa nữa nhưng Trần Mưu lại nhớ kĩ cô nữ sinh này.
Thế giới này tuy không giống với thế giới kia, nhưng mà theo logic mà nói thì Nguyên Phi Hòa cũng không nên có quan hệ tốt như vậy với Dương Thiên Đóa, Trần Mưu hai người vừa nói chuyện vừa đi vào đại sảnh.
Trần Mưu vốn dĩ muốn kêu Nguyên Phi hòa đứng lại, nhưng lại có chút muốn nhìn hai người rốt cuộc đang làm gì, do dự một hồi, Nguyên Phi Hòa đã dẫn Dương Thiên Đóa đi đến chỗ đăng kí.
Trần Mưu núp ở cầu thang bên cạnh, nhìn Nguyên Phi Hòa lấy số rồi đi đến chỗ đánh dấu là khoa phụ sản.
Trần Mưu nhìn thấy vậy, móc điện thoại ra gọi cho Nguyên Phi Hòa.
"Alo, cục cưng, sao thế?"
Nguyên Phi Hòa nhận điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh, hắn nói:
"Nhớ anh sao?"
Trần Mưu âm thầm phỉ nhổ trong lòng, không chút dao động mà nói:
"Anh đang ở đâu?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Ở công ty, sao vậy?"
Phản ứng đầu tiên là muốn vọt lên đánh Nguyên Phi Hòa một trận – hắn thế mà dám vì con nhóc Dương Thiên Đóa kia mà nói dối với cậu.
Nguyên Phi Hòa cũng tính là mẫn cảm, tựa hồ phát hiện Trần Mưu có gì đó không đúng, hắn nói:
"Cục cưng ơi, nói gì đi em."
Trần Mưu âm trầm nói:
"Nguyên Phi Hòa, anh đừng có gan mà gạt em đấy."
Nguyên Phi Hòa im lặng hai giây sau đó bình tĩnh nói:
"Ngồi ở cái góc xó xỉnh nào, bước ra đây."
Trần Mưu giống như con thỏ, vừa đụng một chút đã chạy ra.
Dương Thiên Đóa đứng bên cạnh Nguyên Phi Hòa hoàn toàn không dự đoán được Trần Mưu sẽ lên sàn, cô ta thấy Trần Mưu liền a một tiếng, kêu lên:
"Anh, sao anh ta ở chỗ này?"
Biểu tình của Nguyên Phi Hòa bình tĩnh, căn bản không trả lời Dương Thiên Đóa.
Trần Mưu đến trước mặt Nguyên Phi Hòa, duỗi tay chỉ vào Dương Thiên Đóa:
"Anh sao lại ở chỗ này? Tại sao lại ở bên cạnh cô ta?"
Giọng nói của Trần Mưu rất lớn làm người đi ngang qua không khỏi quay đầu lại chăm chú nhìn cầu, người nghe không biết, nghe cậu nói xong còn tưởng cậu đi bắt gian.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Anh đi cùng em ấy đến bệnh viện."
Trần Mưu nói:
"Bạn trai của cô ta đâu? Tại sao anh đến đây cùng cô ta mà lại nói với em là anh đang ở công ty?!"
Nguyên Phi Hòa còn chưa trả lời mấy câu hỏi vì sao của Trần Mưu thì Dương Thiên Đóa đã không ngồi yên được, chất giọng the thé của cô ta cất lên:
"Liên quan mẹ gì đến anh, anh họ tôi quan tâm đến tôi chẳng lẽ còn phải được anh đồng ý sao? Anh là bà tám sao..."
Cô ta còn muốn nói thì đã bị ánh mắt hung ác của Trần Mưu nuốt trở về.
Nguyên Phi Hòa giơ tay nhìn đồng hồ:
"Ừm, bạn trai của em ấy lập tức sẽ đến ngay, Thiên Đóa, anh chỉ đưa em đến đây thôi."
Dương Thiên Đóa mười phần ủy khuất, cô ta vốn là đang đi nửa đường thì gặp đường Nguyên Phi Hòa, khóc lóc ỉ ôi mới kéo được Nguyên Phi Hòa đến bệnh viện, kết quả còn chưa nói được vài câu đã đụng phải Trần Mưu.
Lúc ba người nói chuyện, bạn trai của Dương Thiên Đóa đã đến bệnh viện.
Ở kiếp trước, thẳng đến khi mọi chuyện xong xuôi, Trần Mưu mới biết người làm Dương Thiên Đóa mang bầu là ai, lúc này vừa thấy liền phát hiện cậu ta có chút quen mắt, hình như là đã gặp ở đâu rồi.
Người nọ gọi Thiên Đóa một tiếng sau đó đi đến hỏi han:
"Em đến đây khám bệnh gì sao?"
Dương Thiên Đóa lộ ra biểu cảm thâm tình, ngượng ngùng, cô ta nói:
"Anh yêu, em có tin mừng cho anh."
Những lời này vừa ra, hơn một nửa người đang ở bệnh viện, mỗi ngày đều hiểu chuyện gì.
Sắc mặt người nọ lập tức trở nên rất khó coi, hắn ta nói:
"Em nói lung tung gì thế?"
Dương Thiên Đóa là loại người lớn lên không cần nhìn sắc mặt của người ta nên không chú ý đến biểu cảm của bạn trai mình, cô ta nói:
"Em không nói bậy bạ gì mà, em mang thai rồi!"
Câu này vừa ra, sắc mặt của hắn ta không thể dùng từ khó coi để hình dưng nữa, hắn ta nói:
"Em mang thai?"
Dương Thiên Đóa nói:
"Đúng vậy."
Thanh niên đó nói:
"Con của anh?"
Dương Thiên Đóa nói:
"Không phải con anh thì là con ai?"
Nhưng không ai nghĩ đến là động tác tiếp theo của thanh niên đó là giơ tay muốn tát Dương Thiên Đóa, may mắn Nguyên Phi Hòa phản ứng nhanh, một tay nắm lấy tay hắn ta.
Dương Thiên Đóa cũng bị dọa cho choáng váng, cô ta kêu lên:
"Anh làm gì thế, Chu Thành Hâm!"
Thanh niên được Dương Thiên Đóa gọi là Chu Thành Hâm phun nước miếng:
"Dương Thiên Đóa, cô đừng có mà tưởng tôi không biết cô làm gì, con của tôi? Đệt con mẹ nó chứ, cái đứa con trong bụng cô không biết là con hoang của ai đâu!"
Dương Thiên Đóa bị lời nói của Chu Thành Hâm làm cho xanh cả mặt, cô ta hét lên một tiếng liền muốn đánh Chu Thành Hâm nhưng lại bị Nguyên Phi Hòa ngăn lại.
Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Chu Thành Hâm, ánh mắt lạnh lùng, hắn nói:
"Nói chuyện sạch sẽ một chút đi."
Chu Thành Hâm hình như cũng biết Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu, hắn ta vừa nghe Nguyên Phi Hòa nói xong liền cười nhạo:
"Cái con thỏ đế như mày câm miệng lại đi, tao mắng con tiện nhân kia thì liên quan mẹ gì đến mày!"
Hắn ta nói mấy câu này ra liền lập tức chọc cho Trần Mưu dựng lông, Trần Mưu sắn tay áo đi lên, Chu Thành Hâm thấy thế nhưng một chút cũng không sợ, hắn ta nói:
"Sao, con hổ giấy nhà mày còn muốn đánh nhau? Mày là Trần Mưu phải không, tao nghe Dương Thiên Đóa bảo chẳng phải mỗi ngày mày đều bị anh họ của nó đánh sao, ha ha ha, trên đời này lại có một tên ngồi văn phòng như mày bị đánh đến thế..."
Hắn ta còn chưa nói xong, nắm đấm của Trần Mưu đã lập tức đánh lên mặt hắn ta, Chu Thành Hâm liền hộc ra cái răng đầy máu.
Trần Mưu vốn dĩ đã thích đánh nhau, nhưng chỉ có Nguyên Phi Hòa có thể đè được cậu còn những người khác thì rất ít chiếm tiện nghi từ tay cậu. Chu Thành Hâm sở dĩ dám khiêu khích Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu như vậy chỉ là do bị Dương Thiên Đóa đồn sai mà thôi.
Dương Thiên Đóa mỗi ngày đều ở trước mặt Chu Thành Hâm nhắc mãi về anh họ của cô ta ưu tú bao nhiêu, còn lịch lãm đến thế nào, củ cải trắng đến thế mà bị một con heo lượm đi – không hề nghi ngờ, Trần Mưu là con heo kia.
Chính xác mà nói, ở trong mắt Dương Thiên Đóa, anh họ của cô ta là một thư sinh mười ngón tay không dính nước xuân, mấy loại chuyện đánh nhau thế này căn bản không thể ở trên người hắn được. Mà Trần Mưu lại là người bị đánh, cũng vì thế mà trong ấn tượng của Dương Thiên Đóa, cậu không khác gì một con hổ giấy, cô ta thường xuyên nói ở trước mặt Chu Thành Hâm:
"Trần Mưu đó hả, anh đừng nhìn anh ta thân hình cao to như thế mà, ngay cả anh của em, anh ta cũng đánh không lại."
Chu Thành Hâm cũng gặp qua Nguyên Phi Hòa, ấn tượng của hắn ta với Nguyên Phi Hòa cũng không khác Dương Thiên Đóa là bao, lúc thấy Nguyên Phi Hòa bộ dạng y như thanh niên tri thức mà Trần Mưu đã đánh không lại thì đúng là không biết cậu có phải là đàn ông không.
Chu Thành Hâm thường xuyên đi đến phòng tập thể hình, thấy thé hắn ta liền tự cao mà không để hai người đàn ông trước mặt vào mắt.
Mười phút sau, là cảnh mười phần bạo lực, đẫm máu.
Trần Mưu là một tay đánh nhau già đời, cậu biết rất rõ chỗ nào đánh tuy rất đau nhưng sẽ không để lại vết thương, hơn nữa mấy ngày nay cậu bị Nguyên Phi Hòa chọc cho bùng lửa, cho nên lúc đánh Chu Thành Hâm một chút nương tay cũng không có.
Chu Thành Hâm bị đánh đến mức không hề phản kháng, giống như một bao cát bị ném sang bên này, đá sang bên kia.
Toàn bộ quá trình đánh nhau, Dương Thiên Đóa đều đứng bên cạnh Nguyên Phi Hòa xem đến trợn mắt há mồm, cô ta cũng giống Chu Thành Hâm, hoàn toàn đánh giá sai giá trị vũ lực của Trần Mưu, cảnh trước mặt chút nữa dọa cô ta rớt cằm xuống đất.
May mắn ở đây là bệnh viện, Trần Mưu đánh một lúc đã bị bảo an đến ngăn.
Nguyên Phi Hòa mười phần dịu dàng đưa tờ khăn giấy qua cho Trần Mưu, còn hỏi một câu:
"Tay có bị thương không?"
Trần Mưu hừ một tiếng, bĩu môi.
Dương Thiên Đóa sửng sốt hồi lâu mới đi đến bên cảnh Chu Thành Hâm hình như đã hôn mê, yếu ớt hỏi một câu:
"Anh, anh không sao chứ?"
Đôi mắt Chu Thành Hâm sưng lên, hắn ta ngẩng đầu, hàm hồ nói hai chữ.
Dương Thiên Đóa không nghe được hắn ta nói gì, đang định hỏi rõ thì đã thấy y tá mang cáng đến, nâng Chu Thành Hâm lên cáng rồi mang đi.
Dương Thiên Đóa thấy Chu Thành Hâm bị mang đi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi một câu:
"Anh ấy sẽ không sao chứ?"
Trần Mưu khinh thường nhìn cô ta, nói:
"Yên tâm, không chết được."
Dương Thiên Đóa còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Trần Mưu đành phải nuốt xuống bụng.
Nguyên Phi Hòa vẫn là bộ dáng tôi đây là người văn minh, nhẹ giọng nói:
"Tay em bị thương rồi, đi thôi, đi băng bó một chút."
Trần Mưu không để tâm, nói:
"Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em chắc không?"
Lúc hắn nói câu này, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ. Nhưng Trần Mưu không hiểu sao lại rùng mình, cậu cảnh giác nhìn Nguyên Phi Hòa, thấy Nguyên Phi Hòa vẫn cười tủm tỉm, cậu do dự hai giây mới thỏa hiệp với Nguyên Phi Hòa:
"Được rồi, đi băng bó."
TBC.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Chương 8: Hổ không gầm
Chương 8: Hổ không gầm