Hết thảy đều sẽ tốt lên thôi, là lời hứa hẹn của Nguyên Phi Hòa nhưng Trần Mưu không hiểu sao lại có chút bi quan...
Trương Quân Dao bây giờ không có thứ gì, Trần Mưu thì là cọng rơm cuối cùng trong tay bà, bà ta đang như một người chết đuối, một khi đã bắt được Trần Mưu thì đến chết vẫn sẽ không buông.
Mà Trần Mưu thì sao, với tính cách dữ dằn của cậu thì cậu sẽ cam tâm tình nguyện để Trương Quân Dao bắt à? Chỉ sợ là không, Trần Mưu tình nguyện lưỡng bại câu thương với Trương Quân Dao cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với người đàn bà đó.
Không ai hiểu Trần Mưu hơn Nguyên Phi Hòa.
Vì chuyện của Trương Quân Dao mà không khí trông nhà trở nên nặng nề.
Trần Mưu ngồi trên sô pha không nói một câu, nhìn chằm chằm TV trước mắt, hồn vía lên mây.
Nguyên Phi Hòa thì ở trong phòng đọc sách không biết đang làm gì, thẳng đến giờ cơm chiều, Nguyên Phi Hòa mới đi ra hỏi Trần Mưu muốn ăn gì.
Trần Mưu nói gì cũng được, hai ngày này cậu như mất hồn mất vía, hiển nhiên là trong đầu vẫn còn nhớ về chuyện của Trương Quân Dao.
Khi ăn cơm, Trần Mưu hỏi một câu:
"Bà ta bây giờ đang ở đâu?"
Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng vào Trần Mưu, nhàn nhạt trả lời:
"Anh tìm cho bà ấy một chỗ để làm việc rồi."
Trần Mưu mím môi, trong mắt có từng tia lửa nhỏ nhảy lên.
Nguyên Phi Hòa sao có thể không biết tâm tư của Trần Mưu, hắn nói:
"Trần Mưu, anh biết em ghét bà ấy nhưng cho dù thế thì cũng không thể vì bà ta mà phá hủy cuộc sống của chúng ta được."
Trần Mưu không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt của cậu lại nói cho Nguyên Phi Hòa đáp án. Trần Mưu không đồng ý với cách nhìn của hắn, nỗi căm hận với Trương Quân Dao đã làm cậu không thể nào sống bình thản được. Chỉ cần tưởng tượng đến việc người đàn bà đó đang sống ở nơi cách cậu không xa thì Trần Mưu có đi ngủ cũng khó mà ngủ ngon được.
Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu như vậy, bỗng nhiên đau lòng Trần Mưu cực kì, hắn biết chuyện gì đã xảy ra trên người Trần Mưu, nhưng không cách nào đặt mình vào đó.
Có câu, trên thế giới này không ai có thể đồng cảm với mình hơn là bản thân.
Chuyện mà Trần Mưu gặp phải, chỉ dựa vào sức tưởng tượng của hắn thì cũng không thể nào hiểu được nỗi thống khổ này, cho nên hắn cũng hiểu được suy nghĩ của Trần Mưu, Nguyên Phi Hòa muốn cho Trương Quân Dao cách Trần Mưu càng xa càng tốt, tốt nhất là nên biến mất khỏi thế giới này.
Ánh mắt Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Trần Mưu càng thêm dịu dàng, ước muốn của Trần Mưu, hắn luôn muốn giúp cậu thực hiện.
3
Trần Mưu chỉ cảm thấy phiền lòng, ức chế, cậu biết bản thân bây giờ đã trưởng thành, Trương Quân Dao không thể làm tổn thương cậu được nữa. Chỉ là khi cậu nhìn thấy người đàn bà đó thì vẫn sẽ thống khổ, miệng vết thương ở lưng và eo đều hơi đau đau. Cậu thậm chí còn nhớ lại ánh mắt chán ghét của Trương Quân Dao khi nhìn cậu lúc cậu còn nhỏ, ánh mắt đó như muốn nói cậu không nên sinh ra trên thế giới này.
Trần Mưu hận Trương Quân Dao, hận đến mức không thể kiềm chế được.
Nguyên Phi Hòa nhìn ra được sự chịu đựng của Trần Mưu. Hắn thậm chí còn nhớ, khi hắn nắm chặt nắm đấm của cậu khi cậu đối mặt với Trương Quân Dao, hắn biết, nếu Trương Quân Dao nói thêm một câu gì kích thích Trần Mưu thì Trần Mưu sẽ tuyệt đối không nhịn nữa.
Nhưng nếu Trần Mưu thật sự đánh Trương Quân Dao, dư luận tuyệt đối với đứng ở bên Trương Quân Dao.
Xã hội này chính là như thế, con cái như biến thành vật sở hữu của cha mẹ, dù cho cha mẹ có làm ra chuyện đáng sợ thế nào chỉ cần khi về già, cúi đầu nhận sai thì sẽ có tư cách được tha thứ.
Đáng tiếc, Nguyên Phi Hòa không phải là đức cha, hắn hoàn toàn hiểu, Trương Quân Dao không xứng được Trần Mưu tha thứ.
Trần Mưu cơm nước xong xuôi liền đi ngủ sớm, Nguyên Phi Hòa cũng lên giường, hắn nhìn Trần Mưu đang đưa lưng về phía hắn, trong mắt toát ra một nỗi u buồn.
Trần Mưu sau khi ngủ say có mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy cái ngày mà cậu bị xe tông.
Nguyên Phi Hòa đi ở đằng trước, Trần Mưu chỉ có thể nhìn thấy bóng hình đơn bạc của hắn, Trần Mưu đi theo phía sau Nguyên Phi Hòa nhưng không dám giữ chặt hắn, chỉ có thể gọi tên Nguyên Phi Hòa từng tiếng, cũng không biết qua bao lâu, Nguyên Phi Hòa vẫn luôn đi về phía trước bỗng dừng chân, quay đầu lại.
Trần Mưu thấy một khuôn mặt bị thương đến thê thảm, trên khuôn mặt đó phủ đầy những vết thương xanh tím, khóe miệng bị rách, khóe mắt còn vươn nước mắt, đôi mắt nhu tình ngày xưa đã không còn, chỉ còn mỗi nỗi tuyệt vọng và thống khổ ngập tràn, sau đó Nguyên Phi Hòa mở miệng – Trần Mưu còn chưa nghe rõ Nguyên Phi Hòa nói gì thì thấy cơ thể của mình cử động, cậu nhào về phía Nguyên Phi Hòa, dùng sức đẩy hắn ra. Sau đó là một cơn đau nhức dữ dội, cậu thấy Nguyên Phi Hòa quỳ trên đất khóc, khóc đến mức cả người như chưa từng được sống.
Trên mặt đất toàn là máu tươi, Trần Mưu nhìn cơ thể của mình bị tông nát bét, bên tai là tiếng khóc nghẹn ngào của Nguyên Phi Hòa, hắn nói:
"Trần Mưu, anh hận em, anh hận em!!"
Nguyên Phi Hòa hận mình? Trần Mưu người đổ đầy mồ hôi lạnh bỗng choàng tỉnh, cơ thể cậu cứng đờ vài phút mới thoát khỏi trạng thái bị bóng đè.
Tiếng khóc của Nguyên Phi Hòa rõ ràng đến thế, giống như mới vừa truyền đến bên tai của cậu, Trần Mưu xoay đầu thấy Nguyên Phi Hòa đang nằm bên cạnh ngủ say.
Nguyên Phi Hòa đang ở bên cạnh cậu, dung nhan an tường, trên mặt không có vết thương, chân mày cũng giãn ra. Trần Mưu nhìn hắn như vậy liền nhịn không được mà chồm lên hôn chân mày của Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa mơ màng tỉnh lại, khàn khàn hỏi một câu sao thế.
Trần Mưu nói không có gì, chỉ thấy ác mộng thôi.
Nguyên Phi Hòa lại hỏi ác mộng ra sao?
Trần Mưu trầm mặc trong chốc lát mới nói:
"Có lẽ không phải là ác mộng."
Sau đó hai người lại ngủ say, Trần Mưu trong lúc ngủ lại hoảng hốt nhận ra, có lẽ Nguyên Phi Hòa lợi hại hơn cậu, cũng không phải là một chuyện xấu.
Ngày hôm sau, hai người vẫn đi làm như thường.
Trần Mưu vừa đến công ty không thấy Trần Trí Tường mà lại thấy Trần Miên Miên đang ngồi ở chỗ cậu chơi game.
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đến liền kêu cậu ra ngoài nói chuyện, mà đám người xung quanh thì nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt khác thường.
Mọi người đều biết Trần Miên Miên là em gái của Trần Trí Tường, nhưng không biết Trần Mưu là anh trai của Trần Miên Miên. Về thân phận của Trần Mưu, cậu và Trần Trí Tường mười phần ăn ý mà cùng giấu giếm.
Trần Mưu đi ra bên ngoài liền thấy Trần Miên Miên muốn nói lại thôi, bộ dáng như vậy của cô nhóc rất hiếm thấy. Cô nhóc luôn là người hướng ngoại, từ trước đến nay, trước mặt Trần Mưu, cô muốn nói gì thì nói nấy.
Chốc lát sau, Trần Mưu mới biết vì sao Trần Miên Miên lại như thế, vì câu đầu tiên mà Trần Miên Miên mở miệng đó là:
"Trương Quân Dao... bà ta trở lại rồi đi tìm anh sao?"
Trần Mưu nói:
"Sao em lại biết bà ta trở lại?"
Trần Miên Miên nói:
"Ngày đó em vô tình gặp được bà ta, bả thật sự đi tìm anh à?"
Trần Mưu gật gật đầu.
Trần Miên Miên lại nói:
"Vậy anh định xử lý bả như thế nào? Có cần em hỗ trợ không?"
Trần Mưu nghe vậy liền cười, cậu nói:
"Không cần, anh có thể xử lý được."
Trần Miên Miên chỉ là một cô nhóc mà thôi, có thể giúp được gì?
Trần Miên Miên nói:
"À... Vậy thì anh có chuyện gì thì phải nói cho em biết đó."
Trần Mưu tất nhiên là gật đầu.
Trần Mưu vốn dĩ cho rằng Trần Miên Miên đến công ty chỉ là vì chuyện này mà thôi, nhưng không nghĩ đến Trần Miên Miên nói xong nhưng vẫn lộ ra biểu cảm do dự.
Trần Mưu hỏi:
"Sao nữa? Còn có chuyện muốn nói cho anh à?"
Trần Miên Miên nhìn Trần Mưu một cái, sau đó nhỏ giọng kể:
"Em lại nhìn thấy Vương Miện và Nguyên Phi Hòa ở cạnh nhau..."
Lông mày của Trần Mưu nhăn lại, cậu hỏi:
"Em nhìn thấy hai người họ ở đâu?"
Trần Miên Miên nói:
"Em thấy bọn họ đi dùng bữa, hơn nữa.... cử chỉ và biểu cảm.... rất thân mật."
Sau cái lần mà Trần Mưu gặp Vương Miện ở bữa tiệc thì không nghe Nguyên Phi Hòa nhắc đến cái tên Vương Miện này nữa.
Trần Miên Miên tuyệt đối không phải là người đem chuyện này ra giỡn, vậy chỉ có thể chứng minh rằng Nguyên Phi Hòa thật sự có tiếp xúc với Vương Miện.
Trần Mưu tình nguyện tin Nguyên Phi Hòa và Vương Miện hai người lui đến nhau vì mấy vấn đề làm ăn, nhưng sâu trong lòng, cậu vẫn luôn có cảm giác có thứ gì đó muốn nhắc nhở cậu.
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu nhíu mày không nói gì, vội vàng nói:
"Có khả năng chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh về hỏi Nguyên Phi Hòa chuyện này đi, mắc công lại vì em mà cãi nhau."
Trần Mưu nói:
"Anh biết."
Cậu biết Nguyên Phi Hòa sẽ không gạt cậu về những chuyện thế này, ngoại trừ, Nguyên Phi Hòa thật sự có tình cảm với Vương Miện.
Trần Miên Miê lại nói:
"Em định chuẩn bị một thời gian rồi ra nước ngoài chơi, anh, anh đi với em nha?"
Trần Mưu nói:
"Anh còn bận đi làm, làm gì có thời gian mà chơi cùng em."
Trần Miên Miên lại nói:
"Làm cái gì mà làm cơ chứ, anh không đi làm thì anh hai cũng đâu nói gì anh đâu, thôi mà, anh đi với em đi!"
Trần Mưu lại nói:
"Làm nũng cũng vô dụng, rủ bạn học đi chung với em đi."
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu không đồng ý thì bĩu môi, Trần Mưu nhìn bóng dáng của Trần Miên Miên, ánh mắt lại dịu dàng. Có thể nói, trong nhà họ Trần, người duy nhất mà cậu quan tâm chỉ có cô em gái này.
Nói chuyện xong với Trần Miên Miên, Trần Mưu chuẩn bị về lại văn phòng, lúc đi qua bàn làm việc thì nghe thấy có người lớn tiếng nói:
"Ái chà, cậu đừng có đi so với Trần Mưu người ta, người ta mệnh tốt, cậu nhìn đi, cậu ta còn được em gái của ông chủ quan tâm đến thế thì còn muốn so sánh với cậu ta à?"
Bước chân Trần Mưu dừng lại, cậu nhìn về phía giọng nói kia thì phát hiện đó là một nữ đồng nghiệp ngày thường còn không nói chuyện với nhau."
Trần Mưu lười so đo với cô ta, xoay người liền đi nhưng không nghĩ rằng người đồng nghiệp đó còn tăng thêm âm lượng, nói tiếp:
"Hơn nữa, để tớ nói cho cậu nghe, tớ nhìn thấy Trần Mưu cùng một tên trai tơ trắng trẻo xà nẹo nhau ở bên ngoài, cũng không biết cậu ta có đi tìm con vịt (*) nào hay không nữa, tốt nhất là về sau có hợp tác chung thì nhớ chú ý đến cậu ta, mắc công lại bị cậu ta dê sòm cho đấy."
(*): Vịt trong tiếng Trung là từ lóng chỉ trai bao, như gà thì là chỉ gái.
Trần Mưu ngu người luôn, cũng biết rằng cái người này rõ ràng là nhằm vào cậu.
Thấy ánh mắt của Trần mưu đảo qua, đồng nghiệp đó hừ một tiếng, ngậm miệng, nhìn chằm chằm máy tính làm bộ gõ gõ đánh đánh.
Trần Mưu nhìn chằm chằm mặt cô ta trong chốc lát, ghim mặt của cô ta trong lòng. Cậu không phải là loại người keo kiệt nhưng cũng không phải là người rộng lượng gì, huống hồ mấy ngày gần đây, tâm trạng của cậu không tốt, nếu thật sự có người mù mắt đến chọc cậu thì cậu cũng không ngại mà trị cho người đó một lần.
Trần Miên Miên hôm nay đến công ty, hiển nhiên là nói cho Trần Mưu biết chuyện của Trương Quân Dao và Vương Miện, cô nhóc nói xong liền vào văn phòng của Trần Trí Tường, gần đến giờ tan tầm thì gửi tin nhắn cho Trần Mưu, hẹn cậu đi ăn cơm tối.
Trần Mưu tất nhiên là không có lý do gì để cự tuyệt, cậu báo cho Nguyên Phi Hòa biết hôm nay mình không về nhà ăn cơm, Nguyên Phi Hòa hỏi Trần Mưu đang ở với ai thì Trần Mưu trả lời là Trần Miên Miên.
Sau đó, Nguyên Phi Hòa dặn Trần Mưu trở về sớm một chút, đừng có uống rượu.
Trần Mưu cái gì cũng đồng ý, cậu vốn muốn hỏi Nguyên Phi Hòa chuyện của Vương Miện qua điện thoại nhưng do dự một lát thì quyết định về nhà rồi hỏi, loại chuyện thế này, mặt đối mặt nói cho rõ ràng mới là tốt nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Chương 27
Chương 27