TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em
Chương 33: Mưu Mưu nào?

Vương Miện là con một. Lúc sinh cậu ta thì mẹ cậu ta đã 36 tuổi, hoàn toàn qua giai đoạn thích hợp để sinh sản.

Vì mang thai Vương Miện, mẹ của cậu ta đã phải nằm trên giường mười tháng, châm cứu vô số lần để thuận lợi sinh ra mầm mống độc đinh này.

Bởi vì thân thể từ nhỏ đã không tốt, Vương Miện bị chiều hư. Không có thứ gì cậu ta muốn mà không chiếm được. Mặc dù năm đó khui ra chuyện cậu ta ngoại tình, ba cậu ta bị chọc tức xanh cả mặt, mẹ cậu ta thì lại ôm cậu khóc một hồi, sau đó chuyện vẫn không giải quyết được gì.

Người ta bảo được chiều như thế thì sau này lớn lên kiểu gì cũng thành tên phế vật. Nhưng Vương Miện ngoại trừ hơi ẻo lả một chút, tính cách xảo quyệt, trên thương trường lại có không ít thủ đoạn, nếu không thì sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Nguyên Phi Hòa.

Vương Miện thích Nguyên Phi Hòa, lần đầu gặp Nguyên Phi Hòa cậu ta đã thích hắn. Trong mắt của Vương Miện, Nguyên Phi Hòa chính là đại diện cho tính từ hoàn mĩ.

Vòng bạn gay rất loạn, Vương Miện chơi nát cái vòng đó rồi, vì thế cũng thấy nhiều cặp đôi yêu nhau rồi lại chia tay.

Lúc cậu ta biết Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu đã yêu nhau mười mấy năm thì hứng thú của cậu ta với Nguyên Phi Hòa không những giảm mà còn tăng lên một cách đáng kể. Cậu ta không tự chủ được mà nghĩ, nếu Nguyên Phi Hòa yêu cậu ta được thì sẽ thế nào, nếu Nguyên Phi Hòa ở bên cậu ta thì sẽ làm sao, cậu ta có phải sẽ tìm được người có thể bầu bạn với cậu ta đến suốt đời rồi không?

Vì thế, Vương Miện liền bắt đầu quấn lấy Nguyên Phi Hòa, thứ mà cậu ta muốn, rất ít khi không chiếm được.

Hôm nay, Vương Miện lại hẹn Nguyên Phi Hòa ăn cơm, Nguyên Phi Hòa tuy rằng có chút khó xử nhưng vẫn đồng ý. Vương Miện nói muốn giới thiệu cho Nguyên Phi Hòa quen một người bạn đã từng hợp tác, bảo hắn nhất định phải đến.

Nguyên Phi Hòa đồng ý.

Vương Miện lái xe đi đón Nguyên Phi Hòa, cậu ta một chút cũng không ngại việc bị người khác hiểu lầm cậu ta và Nguyên Phi Hòa có quan hệ thân mật, thậm chí càng có nhiều người nói càng tốt, ở trong mắt cậu ta, Trần Mưu, người yêu của Nguyên Phi Hòa kia, căn bản không xứng với Nguyên Phi Hòa. Cái người thô lỗ, thấp kém như tạo ra từ bùn đất dơ bẩn kia mà xứng ở bên Nguyên Phi Hòa, đồ gốm cao quý mà cậu ta yêu sao.

Nguyên Phi Hòa vào trong xe, hắn không ngồi xuống ghế phụ mà ngồi ra phía sau, Vương Miện tuy rằng có chút bất mãn, nhưng không nói gì.

Vương Miện nói:

"Hôm nay anh muốn ăn gì nào?"

Nguyên Phi Hòa nói gì cũng được.

Vương Miện nói:

"Em đã chọn rồi nha."

Nguyên Phi Hòa lại hỏi bạn hợp tác của Vương Miện hôm nay mời đến là ai, kì thật Vương Miện đã giật dây bắc cầu cho Nguyên Phi Hòa rất nhiều lần, cũng giúp Nguyên Phi Hòa không ít vụ làm ăn.

Vương Miện nói:

"Là anh họ của em...."

Cậu ta không chú ý thấy sắc mặt của Nguyên Phi Hòa đang ngồi đằng sau vừa trầm xuống.

Vương Miện tiếp tục nói:

"Mới từ nước ngoài về, nghe mẹ của em nói thì là một người rất lợi hại."

Vừa lúc đèn đỏ, cậu ta dẫm phanh, quay lại nhìn một chút, thấy Nguyên Phi Hòa vẫn cười dịu dàng như cũ, mới nói:

"Anh gần đây không phải vẫn luôn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài sao, hai người hẳn là phải quen biết một chút chứ."

Nguyên Phi Hòa cười nói:

"Vậy tôi thật lòng cảm ơn cậu."

Vương Miện mồm nói khách khí khách khí.

Đến nhà hàng, vào phòng đã đặt, Nguyên Phi Hòa không kinh ngạc chút nào mà thấy một người ngoài đó, nhưng đúng lúc hắn vẫn làm ra biểu hiện giật mình, người đó nhìn hắn, tươi cười, hắn nói:

"Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần có duyên phận, trời cao sẽ cho chúng ta gặp mặt thôi."

Vương Miện nói:

"Hai người chẳng lẽ đã từng gặp rồi sao?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Ừm, lúc đi ăn cùng với Trần Mưu có gặp qua một lần."

Hắn liếc qua người nọ nhưng không trả lời.

Vương Miên nghi hoặc nói:

"Vậy có cần em giới thiệu không?"

Vương Tử Chiếu nói:

"Tôi là Vương Tử Chiếu, là anh họ của Vương Miện, cậu tên là Nguyên Phi Hòa phải không? Vương Miện đã kể về cậu cho tôi nghe rồi."

Hắn ta nói xong liền vươn tay về phía Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa cầm tay Vương Tử Chiếu, sau đó nhẹ nhàng lắc tay, khách sáo nói:

"Chào anh."

Vương Tử Chiếu rất lễ phép, buông tay Nguyên Phi Hòa ra.

Ba người khách sáo nói chuyện với nhau, Vương Miện làm người giật dây tất nhiên sẽ để ý đến cảm nhận của hai người. Biểu hiện của Nguyên Phi Hòa có chút câu nệ, lúc ăn được một nửa thì còn đi ra ngoài đi vệ sinh.

Thừa dịp Nguyên Phi Hòa đi vệ sinh, Vương Miện hỏi:

"Thế nào? Không tệ phải không, ánh mắt của em tốt làm chứ gì."

Vương Tử Chiếu gật đầu:

"Đúng là không tồi, chỉ là vẫn có chút ngại ngùng."

Vương Miện nói:

"Không có gì, đến lúc đến tay thì chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng lại là được."

Vương Tử Chiếu cười, gã nói:

"Có thể cho anh chơi trước được không?"

Vương Miện hiển nhiên không vui, cậu ta nhắm Nguyên Phi Hòa trước mà.

Vương Tử Chiếu nói:

"Vương Miện... Em chắc là em có thể lừa cậu ta về tay không?"

Một câu chọc trúng chuyện mà Vương Miện lo lắng, thời gian cậu ta theo đuổi Nguyên Phi Hòa không ngắn, nhưng Nguyên Phi Hòa trước sau gì vẫn không tỏ ý.

Cuối cùng, Vương Miện cũng gật đầu, cậu ta nói:

"Vậy thì anh cũng đừng chơi quá mức nha, em còn muốn sống cùng với anh ấy nữa."

Sống chung à, sống qua ngày tháng nào? Vương Tử Chiếu không đặt lời nói của Vương Miện trong lòng, ngón tay của gã nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, không biết suy nghĩ gì.

Nguyên Phi Hòa đã trở lại, ba người lại nói chuyện thêm một chút, trời vừa tối thì rời đi. Vương Tử Chiếu chủ động đưa ra đề nghị muốn đưa Nguyên Phi Hòa về.

Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn Vương Tử Chiếu một cái, hắn mím môi muốn từ chối nhưng vì lễ phép nên vẫn đồng ý.

Vương Tử Chiếu nhìn khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa, hứng thú trong mắt càng thêm đậm. Gã thích bộ dạng quân tử kín đáo của Nguyên Phi Hòa, tuấn đĩnh như một gốc cây trúc, có vô vàn khả năng cải tạo.

Đến nhà, Nguyên Phi Hòa tạm biết Vương Tử Chiếu, hắn chậm rãi lấy chìa khóa nhà mở cửa rồi sau đó ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Hôm nay Trần Mưu đi ra ngoài chơi bóng với Tiếu Vanh, phỏng chừng về rồi còn muốn ăn bữa khuya, mười một mười hai giờ mới về.

Nguyên Phi Hòa nâng tay lên, hắn nhìn đôi bàn tay trắng nõn có chút đỏ lên, là vì lúc hắn vào nhà vệ sinh dùng nước rửa tay rửa thật mạnh mà thành.

Nếu nói Vương Miện làm Nguyên Phi Hòa cảm thấy chán ghét, thì tên Vương Tử Chiếu kia là người mà Nguyên Phi Hòa căm hận. Hắn hận Vương Tử Chiếu, hận đến mức muốn lột da rút gân gã, muốn gã chết bằng cách thống khổ nhất.

Nguyên Phi Hòa không vội, bởi vì hắn tin bản thân có thể làm được, Vương Tử Chiếu sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào bẫy rập của hắn, chuyện bây giờ hắn phải làm là chờ đợi, như một con nhện trong bóng đêm đang kiên nhẫn chờ con mồi của mình dính vào mạng nhện, đến đó, hắn sẽ dùng tư thế ưu nhã tiêm nọc độc vào con mồi. Sau đó, con mồi sẽ tỉnh táo nhìn thân thể của mình bị hòa tan, dần tuyệt vọng mà chết.

Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại, Nguyên Phi Hòa càng có một chuyện quan trọng cần làm – chuyện mà hắn cần phải xác nhận.

Đồng hồ dừng lại ở mười một giờ, trong phòng vang lên tiếng mở cửa, Trần Mưu trên tay cầm một quả bóng rổ, cậu thấy trong phòng tối đen liền thuận tay bật đèn lên thì phát hiện Nguyên Phi Hòa mặt không cảm xúc đang ngồi ở sô pha.

Trần Mưu bị dọa sợ, bóng rổ trên tay của cậu bang một tiếng rơi xuống đất.

Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Trần Mưu lộ ra một nụ cười tươi, hắn nói:

"Em đã về rồi."

Trần Mưu nhìn nụ cười của Nguyên Phi Hòa chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, cậu lắp bắp hỏi:

"Về, đã về rồi, Phi Hòa... anh làm sao thế?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không có gì."

Trần Mưu lại đi vào bên trong hai bước, có lẽ là do trực giác, cậu không muốn lại gần Nguyên Phi Hòa bây giờ.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Làm sao? Sao không đến đây?"

Trần Mưu xấu hở cười hai tiếng liền thấy Nguyên Phi Hòa vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn, sau đó bảo Trần Mưu đến đây ngồi.

Trần Mưu chần chờ, nói:

"Trên người em toàn là mồ hôi, để em tắm rửa thay đồ đã."

Nguyên Phi Hòa chỉ lặp lại hai chữ: "Lại đây."

Trần Mưu run lập cập, cậu đã rất lâu không thấy ánh mắt này của Nguyên Phi Hòa, cậu vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ không sợ Nguyên Phi Hòa nữa, những khi Nguyên Phi Hòa tức giận, cậu phát hiện, sâu trong nội tâm mình tràn ra một loại sợ hãi, loại sợ hãi này làm cho cậu hít thở khó khăn.

Trần Mưu vẫn đi qua, cậu có cảm giác, mặc dù bản thân mình không qua thì Nguyên Phi Hòa vẫn sẽ có biện pháp để cậu qua.

Nguyên Phi Hòa gọi tên Trần Mưu, hắn gọi:

"Mưu Mưu."

Trong phòng không mở điều hòa, Nguyên Phi Hòa chỉ mặc một cái áo sơ mi, thời tiết tháng ba vẫn có chút lạnh, không biết hắn đã ngồi đây bao lâu, môi đã có chút tím đi.

Trần Mưu cầm tay Nguyên Phi Hòa như cầm một khối băng, cậu nói:

"Phi Hòa, xảy ra chuyện gì?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em có nhớ chúng ta đã yêu nhau mấy năm rồi không?"

Trần Mưu tính tính:

"Mười hai năm thì phải."

Từ cấp ba đã bắt đầu yêu nhau và vẫn kéo dài đến hiện tại.

Nguyên Phi Hòa đối với đáp án này rất vừa lòng, hắn cười sau đó lại hỏi:

"Em có nhớ, em dị ứng với thứ gì không?"

Trần Mưu cảm thấy Nguyên Phi Hòa rất kì lạ, thật giống như đang làm thí nghiệm gì đó trên người cậu vậy, cậu nói:

"Xoài... khoai sọ nữa, sao vậy? Phi Hòa?"

Nguyên Phi Hòa chậm rãi gật đầu, hắn nói:

"Anh biết rồi, em đi tắm đi."

Trần Mưu lại hỏi Nguyên Phi Hòa vài tiếng, nhưng Nguyên Phi Hòa đều không muốn trả lời, Trần Mưu rơi vào đường cùng, đành phải đi tắm.

Nguyên Phi Hòa nhìn bóng dáng của Trần Mưu, đốt một điếu thuốc lá, về những vấn đề trên, tất cả mọi người đều sẽ trả lời sai, chỉ có Trần Mưu của hắn là không.

Người quen của bọn họ đều biết bọn họ bắt đầu yêu nhau là vào cấp ba, hơn nữa còn học chung một trường đại học, tình yêu này kéo dài đến tận khi họ bước chân vào xã hội – nhưng đây là giả, là Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa hợp tác nói dối, bởi vì thời gian chính xác mà Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu yêu nhau, là ngày đầu tiên Trần Mưu làm việc ở công ty nhà họ Trần.

Khi đó bọn họ mới quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau – có thể nói ra đáp án là mười hai năm, căn bản không phải là Trần Mưu của thế giới này.

Nguyên Phi Hòa đoán được đáp án này, mà khi hắn xác nhận được nó thì nội tâm lại có chút vỡ tan.

Trần Mưu ở thế giới này không phải là Mưu Mưu của hắn, nhưng hắn vẫn chỉ có thể yêu cậu, chỉ vì cậu và người yêu của hắn có gương mặt giống nhau. Đồ dỏm ở đây trong lúc đồ thật đi mất, cũng có thể dùng được.

Nhưng Nguyên Phi Hòa vẫn cảm thấy nhàm chán như cũ.

Chán thế giới này, chán con người, chán sinh hoạt nơi đây, ngay cả chuyện báo thù cũng trở nên nhàm chán.

Nhưng Trần Mưu hiện tại đã cho hắn đáp án, như thể rót vào Nguyên Phi Hòa dòng máu mới mẻ, hắn rốt cuộc có thể kết thúc những ngụy biện rằng, người mà hắn muốn sống đến đầu bạc răng long đã xuất hiện trước mặt hắn.

2

Jeong: Trữ mũ đi mọi người, chuẩn bị rồi đó.

Đọc truyện chữ Full