Tinh hệ thứ nhất có khoảng 90% người có dị năng, chỉ cần vận dụng dị năng chính xác, trong trận quyết đấu cấp bậc nhỏ bình thường không cần vũ khí.
Tuy nhiên đối phó dị thú dị thì ngoại lệ, người có tinh thần lực đẳng cấp cao, tinh thần lực chính là vũ khí, nhưng theo cấp bậc giảm xuống, ít nhiều vẫn cần vũ khí phụ trợ.
Ví dụ như lần thi đấu này của bọn họ, mỗi người sẽ phát cho một khẩu súng năng lượng, còn lại tự chuẩn bị, nhưng có sự hạn chế về số lượng, không thể mang theo quá ba khẩu.
Chẳng qua đối với Bạch Phỉ súng năng lượng đoán chừng chỉ là bài trí, cho nên hắn tự mình chuẩn bị đi tìm vũ khí thích hợp.
Vũ khí hiện nay là loại tinh vi cao cấp của quân đội, người bình thường căn bản không tiếp xúc được, hoặc là vũ khí cấp bậc bình thường lưu thông trên thị trường chợ đen dưới lòng đất, cung cấp cho những người cấp thấp hoặc không có tinh thần lực để bảo vệ tốt hơn là không có gì.
Dù sao không phải ai cũng ở tinh hệ thứ nhất.
Tinh cầu bên cạnh tinh hệ thứ nhất, bề ngoài trông giống như một khu dân cư bình thường, Bạch Phỉ ở trong đó cảm nhận được khói lửa đã lâu không gặp.
Nhưng theo địa điểm đã biết cách đây không lâu, bảy quẹo tám rẽ đi vào, phát hiện một chỗ có cửa ngầm đi xuống đất.
Trước cửa ngầm không ngừng có người ra vào, người vào người ra không có gì khác biệt, dù sao đều là hai tay trống trơn, khẳng định có thứ gì đó che dấu đồ mà bọn họ đã mua.
Đi vào cửa ngầm, từ sâu trong lòng đất thổi tới một trận gió lạnh, làn da vừa được sưởi ấm ở bên ngoài lập tức hạ nhiệt độ, thậm chí cảm nhận được ớn lạnh.
Xung quanh rất yên tĩnh, đóng cửa lại giống như cùng thế giới bên ngoài ngăn cách, nhưng không ngừng có người ra ra vào vào, hai thế giới cứ mở ra đóng lại.
Bạch Phỉ đi xuống cầu thang, càng đi xuống, âm thanh càng xuống càng ồn ào, không chỉ ồn ào, còn rất thô bỉ, liên tiếp mắng đm, âm thanh mang theo bộ phận sinh dục truyền vào trong tai.
Các cửa hàng nhỏ ngổn ngang khác nhau chen chúc với nhau một cách lộn xộn và trật tự, phóng mắt nhìn lại, các cửa hàng tất cả đều tràn ngập màu sắc sặc sỡ, rất khó để tìm thấy sự giống hệt nhau ở những nơi tương tự.
Bạch Phỉ trước tiên đi dạo một vòng, hắn đang tìm một thứ gì đó, thì nhìn thấy một cửa hàng nào đó.
Mắt sáng lêm, tìm được rồi.
Quả nhiên là có không gian có thể cất giữ vũ khí.
Không gian có lớn có nhỏ, giá cả bất đồng, giá thấp nhất cũng phải một ngàn tinh tệ.
Bạch Phỉ tính toán một chút tiền mua vũ khí sẽ tiêu tốn hết bao nhiêu, ngẫm lại số tiền mình kiếm mấy tháng gần đây, hơn nữa còn có điều kiện tiên quyết hạn chế số lượng vũ khí, chỉ có thể mua cỡ nhỏ nhất dùng trước.
Không gian trữ vật nhỏ đến tay, Bạch Phỉ lại đến các cửa hàng khác chọn ba món vũ khí tiện tay, thả vào không gian trữ vật.
Sau khi từ chợ đen dưới lòng đất đi ra, thoạt nhìn không khác gì so với lúc đến.
Ba ngày sau rất nhanh đã đến, toàn bộ học sinh 33 lớp chia nhau ngồi lên phi thuyền để đi tới tinh hệ thứ hai, dừng lại ở trên hành tinh có tên là Gamma 189.
Năm lối vào được đặt tại năm khu vực riêng biệt và bị xáo trộn đến các khu vực khác nhau, thông qua rút thăm để xác định thứ tự tiến vào.
Mỗi người một mình tiến vào, không được phép ở lại sau khi tiến vào.
Phải mất hai mươi bốn giờ mới có thể để toàn bộ người chơi tiến vào hoàn toàn, cho nên thời gian thi đấu cũng là lúc bọn họ tiến vào bắt đầu thì bắt đầu tính thời gian.
Bạch Phỉ lúc này đây đi vào khu địa hình sa mạc, lần rút thăm cuối cùng tiến vào sa mạc.
Nhìn con số rút trúng, Bạch Phỉ sâu sắc hoài nghi tay mình không thích hợp rút bất kỳ con số nào.
Trong loại trận đấu này, địch nhân không chỉ là dị thú và dị thực, mà còn có thể là bất kỳ người nào nhìn thấy.
Nếu như vào cửa sớm, có thời gian quan sát hoàn cảnh một chút, còn có thể tìm một nơi bí mật quan sát những người tiến vào phía sau, có nhiều thời gian tìm được các bạn học cùng lớp, đồng minh lại với nhau, tạo ra một cuộc khủng hoảng cho những người vào sau này.
Nhưng Bạch Phỉ tình cờ là người cuối cùng bước vào.
Đến lượt Bạch Phỉ sắp tiến vào, trước tiên phải làm là quét hình vật phẩm trước.
Sau khi quét vào trong túi Bạch Phỉ, hai tiếng bíp không phù hợp vang lên.
"Cái gì vậy? Lấy nó ra." Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Bạch Phỉ dùng hai ngón tay kẹp vật từ trong lấy ra, trong lòng bàn tay vươn ra rõ ràng là hai mảnh màu xanh nhạt.
Giáo viên kiểm tra: "A...!Cái này..."
"Không thể mang theo sao?" Bạch Phỉ hỏi ngược lại.
Ngược lại không có quy định nào là không thể mang theo, nhưng loại trận đấu này có ai lại mang theo đồ chơi tương tự đến cuộc thi.
Nó có tác dụng gì? Mang nó ra chơi đùa sẽ làm người ta sợ hãi và muốn khóc? Đây không phải là có bệnh sao.
"Chỉ quy định mang theo ba thứ tiến vào, nếu như ngươi kiên trì muốn mang theo nó, phải lấy một cái vũ khí ra ngoài." Giáo viên kiểm tra chỉ kinh ngạc vài giây, sau đó nói nghiêm túc.
Bạch Phỉ nhìn Diệp Tử gần đây mỗi ngày đều dính với nhau, nếu bây giờ ném nó ở đây, nó sẽ khóc chết mất.
"Được." Bạch Phỉ khom lưng lấy ra một trong ba món vũ khí, kiểm tra lấy ra một phen, ném vào khu tái chế bên cạnh.
Đợi đến khi Bạch Phỉ vượt qua kiểm tra, hắn vẫn có thể nhìn thấy đối phương nhìn hắn như kẻ ngốc.
Nhóm cuối cùng tiến vào khu sa mạc, lúc này lẻ loi đứng một mình Bạch Phỉ ở cửa vào F.
Đi vào trong, là một vùng đất không nhìn thấy điểm cuối, cũng không có bóng người.
Khu vực sa mạc, khu vực rừng, khu vực biển...!Mỗi vùng có diện tích tương tự và các vùng được kết nối chặt chẽ với nhau.
Khu vực đồng bằng hầu như không có dị thú, vì sự an toàn cuối cùng, hầu hết mọi người đều lựa chọn đi tới khu đồng bằng.
Vì vậy, khu vực đồng bằng là chiến trường giữa người với người.
Bạch Phỉ nhìn thoáng qua bản đồ, rất tốt, từ chỗ hắn đi đến khu đồng bằng phải trải dài qua bốn đại khu.
Hắn thực sự là một con ngỗng may mắn.(1)
(1)Loài ngỗng mang năng lượng dương, vì thế chúng cũng là biểu tượng của vận may.
Ý trong truyện Bạch Phỉ là người may mắn
Sa mạc trước bình minh rất lạnh, giẫm lên cát thô ráp, Bạch Phỉ đi về phía đông.
Đại khái nửa tiếng, chân trời xa xa xuất hiện một đường bụng cá trắng, tiếp theo chậm rãi chuyển sang hồng.
Không đợi Bạch Phỉ cảm động bình minh lên, hắn nghe thấy phía sau có tiếng xào xạc truyền đến.
Có người đi theo hắn, còn theo thật lâu.
Bởi vì hắn vẫn không quay đầu lại, vì thế người đi theo phía sau hắn càng ngày càng nhiều.
Thấy Bạch Phỉ đột nhiên dừng lại, còn có nhàn hạ thoải mái đứng ở đó nhìn mặt trời mọc.
Mấy người dẫn đầu liên minh, vung tay lên, cũng không che giấu, trực tiếp xông về phía Bạch Phỉ.
Sắp đụng đến góc áo Bạch Phỉ, thì lại nhào vào khoảng không, đối phương đã đứng cách đó một mét khoanh tay lạnh lùng nhìn bọn họ.
Rõ ràng đối phương cao bằng bọn họ, còn chỉ có một người, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đối phương liền có chút sợ hãi, đồng thời nhìn thấy bên mình có một người lui về phía sau một bước.
Người đứng đầu nhóm tạm thời kêu lên: "Sợ cái gì? Nó chỉ có một mình, lại là một hệ chữa trị."
"Trước khi đến không phải đều đồng ý trước tiên bao vây tiêu diệt hệ chữa trị sao, cùng nhau lên."
Bạch Phỉ nghe thấy lời này, ánh mắt híp lại.
Đối diện cho dù năm người cùng nhào tới, Bạch Phỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra năm người này bình thường nhất định không chịu huấn luyện nhiều, hạ bàn (2) bất ổn không nói, sơ hở còn rất nhiều.
(2) Nó ám chỉ bộ phận cơ thể phía dưới thắt lưng, đặc biệt là đôi chân, khả năng hỗ trợ ổn định và khả năng tấn công của nó là những biểu hiện chính của trình độ võ thuật.
Bạch Phỉ lợi dụng sơ hở bóp cổ tay một người, đạp vào đầu gối một người, lại hất mạnh một người khác xuống đất, chỉ chốc lát, hai ba người nằm rải rác trong rừng.
Mắt thấy đánh không lại, thừa dịp còn có hai người dây dưa, đội trưởng tập trung ngưng tụ tinh thần lực chém vào vai Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ liếc mắt thấy động tác của hắn, xoay người né tránh, nhưng vẫn bị tinh thần lực ẩn bên cạnh lưỡi đao đánh trúng.
Lúc này hai người dây dưa với Bạch Phỉ sợ đến mức dừng lại, trong đó một người mắng: "Anh làm cái gì vậy? Anh không thể sử dụng dòn tấn công tinh thần lên hệ chữa trị, nếu hắn bị cái gì, chúng ta đều sẽ bị xử tử."
Một người khác nói tiếp: "Nói là giải quyết tốt hệ chữa trị rồi cướp lấy nút tự cứu trên người bọn họ, anh tại sao lại sử dụng tinh thần lực.? "
"Tinh thần lực hệ chữa trị không chịu nổi một đòn của hệ công kích, anh xem hắn hiện tại bất động, khẳng định là rất khó chịu."
"Còn sửng sốt làm gì, mau lục soát nút tự cứu trên người hắn." Đội trưởng nói: "Không sử dụng tinh thần lực, ngươi xem mấy người các ngươi đánh được hắn sao? "
"Từ khi nào mà hệ chữa trị thân thủ lại tốt như vậy."
Khi bọn họ cho rằng Bạch Phỉ bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực công kích, không cách nào di chuyển, một số người tiến lên, muốn lục lọi quần áo Bạch Phỉ.
Diệp Hoài giấu trong túi thật sự sắp không nhịn được muốn chặt hết tay bọn họ xuống, tay nào đánh Bạch Phỉ chặt tay đó xuống, nhất là người vừa rồi thật sự đánh tới, muốn đem cánh tay hắn đánh nát thành mảnh vụn, hiện tại lại dám dám sờ lên!
Diệp Hoài vươn một dây leo ra ngoài túi, chuẩn bị vận sức chờ phát động.
Còn không đợi anh ra tay, Bạch Phỉ đã nhanh chóng di chuyển, hất ngã mấy người xung quanh xuống đất, giẫm dưới chân.
"Chỉ với tinh thần lực này của mày? Sợ không đủ để gãi ngứa cho tao nữa."
Những lời này lực công kích không mạnh, nhưng tính vũ nhục cực cao, đội trưởng bị đánh ngã trên mặt đất trong nháy mắt mặt biến sắc như màu gan heo: "Mày...!Mày..." Mày vài tiếng thậm chí còn chưa nói hết câu
Cũng không cần phải nói xong, đột nhiên toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển, giống như một trận động đất.
Chẳng bao lâu cát gần đó tạo thành một vòng xoáy lớn, đám người bên rìa vòng xoáy bị cuốn vào trong.
Ở một nơi đầy cát đá không có cách nào chống lại lực kéo mạnh mẽ của vòng xoáy, Bạch Phỉ thuận thế nằm xuống, theo cát đã cùng nhau trượt vào trong.
Còn chưa trượt được mấy mét thì chấn động dừng lại, một số ít người đáp đất vừa trượt đi đã ngậm vài ngụm cát lớn, chật vật đứng dậy phun cát ra.
Chỉ có Bạch Phỉ vẫn còn căng thẳng, đột nhiên yên tĩnh giống như khúc dạo đầu trước nguy hiểm, không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ lòng đất, Bạch Phỉ nhanh chóng từ cát nhảy lên: "Chạy đi! "
Những người khác không biết phát sinh chuyện gì, nhưng thấy có người vừa chạy, cảm giác khủng hoảng dâng lên, cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt (3) chạy trước rồi tính.
(3) được sử dụng để nói tới một sự việc, một hành động, một điều gì đó chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn, sớm muộn rồi cũng kết thúc nhanh chóng, không duy trì được lâu dài.
Chạy được khoảng mười mét, "ầm ầm" một tiếng, ngay tại chỗ bọn họ vừa nằm xuống, đột nhiên chui ra một con sâu thịt cỡ lớn, trên đỉnh đầu nếp gấp thịt tầng tầng lớp lớp, xoay tròn một vòng, giống như một bông hoa cúc khép kín.
Đột nhiên hoa cúc mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén, gầm một tiếng.
Một tiếng kêu này làm mấy người trong tiểu đội tạm thời đều mất hồn: "Đó là...!Đó là một con côn trùng thú.
"
Trùng Thú há to miệng gầm lên, mùi tanh hôi đập vào mặt, Bạch Phỉ khó chịu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: "Vũ khí của mấy người đâu? Hay là mấy người định ôm nhau như vậy đối phó với trùng thú.
"
Một câu hỏi này làm cho mọi người hoàn hồn, có người lấy ra vũ khí, có người ngưng tụ tinh thần lực, nhưng rõ ràng không ổn định lắm, lúc lớn lúc nhỏ, không ai dám tiến lên động thủ trước.
Bạch Phỉ nhịn không được trào phúng: "Lúc mấy người đối phó tôi, không phải còn nói to lắm sao, cùng dạng là đối thủ, lúc này lại hận không thể làm một chuột đào hố dưới đất.
"
Nguy hiểm rơi xuống, trào phúng nghe cũng không còn khiến người ta tức giận nữa.
"Anh được...!Vậy anh lên đi."
Một người trong đó còn chưa dứt lời, cảm giác năng lượng trên tay bị người ta nắm lấy, hướng về phía đầu Trùng Thú bắn một phát súng.
Một phát này, triệt để chọc giận Trùng Thú.
Người cầm súng năng lượng trong tay trợn mắt há hốc mồm: "Đệch cụ!!".