"Tại sao bọn nó lại nghe lời cậu? Nó có thể sử dụng như vũ khí của cậu?" Lý Văn không quan tâm đ ến việc đối xử khác biệt, chỉ có chút tò mò.
"Thứ nhất, chúng không phải là vũ khí của tôi, tôi chỉ thảo luận với bọn nó và nhờ dây leo giúp tôi một chút thôi." Bạch Phi giải thích.
"Đây là một chút ân huệ phải không?" Hàn Kỳ Đạm nhíu mày, mặc dù trước đây anh không thể chịu được khi nhìn thấy người này nhất quyết chuyển đến khoa chiến đấu cơ giáp của họ, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy.
Bây giờ nhận được ân huệ, Hàn Kỳ Đạm vẫn hào phóng bày tỏ lòng biết ơn của mình: "Tóm lại, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu xuất hiện cùng với bọn nó, tôi cùng...!Lý Văn hôm nay có thể sẽ phải bị loại bỏ ở đây.
"
"Cảm ơn." Lý Văn cũng gật đầu đồng ý, mặc dù lời nói rất ngắn gọn.
Bạch Phi phất phất tay, thờ ơ nói: "Coi như thể hiện chút tinh thần bạn học.
Nghỉ ngơi ở đây một lúc, đợi dọn dẹp xong đống bừa bộn phía dưới rồi đi.
"
Sự tấn công của nhiều dây leo giống như một cơn gió mùa thu cuốn trôi lá rụng, không ai đề phòng những dây leo này sẽ cướp đi nút tự cứu của bọn họ, vì vậy bọn họ rời khỏi trò chơi mà không một chút phòng thủ nào.
Một cuộc bao vây tấn công cũng vì thế mà trở nên yên tĩnh lại, phía xa không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về cuộc bao vây truyền đến, bọn họ do dự không dám tiến lên.
Một con cá lọt lưới chạy ra khỏi khu rừng, anh ta đi ở cuối hàng cũng là người ở xa nhất khi những người khác bị tấn công, vì vậy lúc xảy ra chuyện, anh ta chỉ nhìn thấy dị thực tấn công điên cuồng, ngay sau đó anh ta quay đầu lại và chạy trốn trong sợ hãi, anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Chạy mau! Đừng tới đó, toàn bộ người trong đội ở đằng kia đã bị tiêu diệt!" Người đàn ông chạy lại vì sợ hãi cũng không dừng lại trong giây lát, cuối cùng khi nhìn thấy bạn mình mới dừng lại thở hổn hển nói.
"Làm sao có thể toàn quân bị diệt được?"
"Vậy tại sao cậu không bị gì?"
Người báo tin nói với họ: "Đó là khu vực của dị thực, diện tích rất lớn, tất cả họ đều bị dị thực tấn công, tôi trốn sau một cái cây mới may mắn thoát khỏi nó."
Đứng trên tán cây đại thụ, nhìn thấy rõ một nhóm người ở phía xa nhanh chóng rời đi và lao về phía khu vực đồi núi.
"Con mẹ nó thật sự là lớp A, không biết bọn họ liên hợp với các lớp khác lại với nhau như thế nào, còn khá nhiều người."
Hàn Kỳ Đạm thu hồi kính viễn vọng nói: "Đây là việc mà mấy ngày có thể làm được sao? Tôi chỉ mới đến khu vực biển cách đây không lâu."
"Dùng não mà nghĩ lại đi, bọn họ chắc chắn đã thương lượng từ trước rồi." Lý Văn hiếm khi nói một chuỗi dài.
"Mẹ kiếp, ý của anh là gì? Đang muốn nói tôi ngu ngốc sao?" Hàn Kỳ Đạm siết chặt nắm đấm.
Lý Văn: "Tôi cái gì cũng chưa nói."
"Tại sao không nghĩ trước tiên là thành lập một đội? Không, trong một thời gian ngắn như vậy là hoàn toàn không có khả năng, tôi nghĩ họ đã lên kế hoạch này từ năm ngoái, họ sợ mất thứ hạng à, dù sao năm ngoái chúng ta chỉ thua có một chút." Hàn Kỳ Đạm nói.
"Dù sao đó cũng là vấn đề tăng học phần, không có gì đáng ngạc nhiên khi có hành động như vậy." Lý Văn nhẹ nhàng nói.
"Vậy tại sao anh không tổ đội?" Hàn Kỳ Đạm hỏi một cách khoa trương.
Lý Văn: "Tôi quen ở một mình.
"
"Vậy tại sao cậu không tổ đội?" Hàn Kỳ Đạm quay đầu hỏi lại Bạch Phi, nhưng không đợi Bạch Phi trả lời mà đã tự mình trả lời giùm Bạch Phi: "À, cậu không cần, cậu có dị thực có thể giúp mà."
Bạch Phi:.......
"Xin lỗi, tôi có tổ đội."
!
?
Tại sao hai học sinh nổi tiếng nhất lớp lại không có ai đến tổ đội, mà người bị lớp ghét bỏ, cũng không phải chán ghét chỉ là ban đầu có hơi bài xích một chút, lại nhanh chóng có tổ đội mới.
"Nếu các anh không có ai nhận, tôi có thể miễn cưỡng để cả hai anh gia nhập đội ngũ của tôi." Bạch Phi nói.
Anh đường đường là giáo bá (trùm trường), làm sao có thể không ai nhận anh vào!
Không, chỉ có anh mới là người nhận những người khác, Hàn Kỳ Đạm vừa định mở miệng từ chối, nhưng lời nói từ trong miệng lại thay đổi: "Đồng đội của chúng ta còn ai nữa?"
Bạch Phi đi tới trước mặt Hàn Kỳ Đạm, lấy gương liên lạc ra, để hai người bọn họ liếc nhìn tin tức mới nhất.
【Thâm nhập thành công vào bên trong! Tôi đã thấy những hệ chữa trị khác.
Không biết nhóm này đã đánh nhau bao nhiêu lần trong vài ngày qua mà thuốc an thần của bọn chúng gần như cạn kiệt.
Con mẹ nó thật thiếu đạo đức, thực sự để chúng ta tạo thuốc an thần cho chúng nó dùng.】
Hai hệ tấn công nhìn thấy đối phương buông lời nhục mạ, ngay lập tức cảm thấy rằng thứ tà ác này là đang mắng bọn họ, bọn họ không biết phải nói gì.
"Thiết bị liên lạc của cậu cũng...!khá đặc biệt." Hàn Kỳ Đàm không nói nên lời.
"Đồng đội của tôi tự làm ra, cậu ấy là cao thủ chế tạo." Bạch Phi đáp: "Hiện tại, đây là đồng đội loài người duy nhất, cộng thêm hai người, chúng ta sẽ là một đội ngũ bốn người."
"Khoan đã, đồng đội loài người là ý gì?"
"Từ từ, tôi chưa nói là sẽ gia nhập mà." Hàn Kỳ Đạm và Lý Văn đồng thời nói.
Bạch Phi gõ nhẹ chiếc lá trên cổ tay nói: "Nào Tiểu Diệp, đổi một cái cho bọn họ."
Trước khi Hàn Kỳ Đạm và Lý Văn kịp nhìn thấy cổ tay của Bạch Phi là gì, đột nhiên một dây leo xanh lao về phía bọn họ.
Khác với những dây leo trên cây vừa rồi, dây leo này trông mảnh hơn, nhưng lại tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Lý Văn vô thức phản ứng lại, một con dao năng lượng xuất hiện trong lòng bàn tay anh và chém xuống.
Bất ngờ là dây leo không lùi bước khi gặp dao năng lượng mà trói hai người họ lại với nhau vì cơ hội này.
"Chết tiết, tao không có chém mày, đừng trói tao." Hàn Kỳ Đạm liều mạng giãy giụa, cảm giác dính vào kẻ thù quá kỳ quái, hét lớn: "Mày phải trói tao một mình, đừng trói tao với tên kia!"
Chỉ có Lý Văn là âm thầm kinh hãi, đây là loại thực vật gì, ngay cả sức công kích cấp S của hắn cũng không bị cắt đứt.
Bạch Phi chỉ muốn để Diệp Tử biến thành dây leo, không để nó trói người, không ngờ Diệp Tử lại mất khống chế như vậy.
"Được rồi, quay lại đi." Diệp Hoài nghe thấy tiếng gọi của Bạch Phi, buông hai người ra, trở về tay Bạch Phi.
Lúc này Lý Văn mới nhìn thấy rõ hai chiếc lá nhỏ đứng trong lòng bàn tay Bạch Phi, anh có chút kinh ngạc: "Đây không phải là cây non của quả bóng sinh học cây Thế Giới sao? làm sao có thể..."
"Nó bị ô nhiễm nặng, vì vậy tôi đoán nó bị dị hóa, tương tự như dị thực này, nhưng sự khác biệt là nó rất dễ thương, anh đã bao giờ nhìn thấy một dị thực dễ thương như vậy chưa?" Bạch Phi duỗi tay ra để cho bọn họ quan sát Diệp Tử.
Vốn Diệp Hoài căng thẳng dựng thẳng lá, khi nghe Bạch Phỉ lại một lần nữa khen anh đáng yêu, đột nhiên thả lỏng, cuộn chiếc lá mềm mại thành hình, thoạt nhìn giống như một trái tim.
Hai người trơ mắt Diệp Tử "thay đổi sắc mặt".
Hai người: Cậu nói dễ thương thì dễ thương đi.
Sau khi sửa chữa xong, Bạch Phỉ từ trong nhà trên cây bỏ cúc áo và hộp màu đen vào không gian lưu trữ, sau đó cùng hai đồng đội mới xuyên qua khu rừng.
Bởi vì có Bạch Phỉ ở đây, dọc đường bọn họ không có gặp bất kỳ dị thực nào tìm bọn họ, ngược lại có một ít dị thực lén lút tới đây tỏ vẻ lịch sự.
Địa hình vùng đồi núi nhấp nhô, thực vật không cao lớn như khu rừng rậm, hơn nữa còn có chút thưa thớt, có thể thấy rõ hoang mạc trơ trụi.
Sắc trời dần tối, ba người đã đi hơn nửa ngày, chuẩn bị qua đêm tại chỗ.
Nơi bọn họ dừng lại vẫn còn trong hoang mạc, xung quanh chỉ có mấy bụi cây lẻ tẻ nên họ chỉ có thể tùy tiện nghĩ ngơi một đêm.
Hàn Kỳ Đạm và Lê Văn tìm một bãi đất trống nằm xuống, đang lúc Bạch Phỉ chuẩn bị nằm xuống gần đó thì Diệp Tử nhảy vào lòng bàn tay chọc chọc hắn, lắc lắc chiếc lá cho hắn.
Tiếp theo nhảy xuống đất, những chiếc lá kéo dài ra khoảng chừng hai mét, một bên đặt dưới đất, một bên xòe ra một góc, dùng đầu lá chỉ chỉ mặt dưới đất.
"Chuẩn bị cho tôi?" Bạch Phỉ hỏi.
Toàn bộ lá đều vui vẻ lắc lư, Bạch Phỉ cũng không khách khí, trực tiếp nằm trên người Diệp Tử.
Con mình nuôi đã biết chăm sóc người rồi!
Người cha già rất hài lòng.
Bạch Phỉ không nghĩ tới lúc hắn nằm xuống, những chiếc lá hắn tiếp xúc không cứng rắn, lạnh lẽo như trong tưởng tượng, ngược lại rất mềm mại bao lấy hắn, phần lá bên kia hơi thu nhỏ lại một chút, đắp lên người Bạch Phỉ, giống như một cái chăn ngăn cái lạnh ban đêm cho hắn.
Hàn Kỳ Đạm nằm trên mặt đất cứng rắn, nhìn biến hóa trước mắt, chọc Lê Văn bên cạnh một chút: "Loại quả bóng sinh học biến dị này có thể mua ở đâu, tôi cũng muốn một cái.
"
Lê Văn nhìn thoáng qua phía sau: "Trong mộng cái gì cũng có.
"
Bầu trời còn chưa sáng, khu vực này vẫn là màu đen nhạt, có tiếng xào xạc đang tới gần ba người.
Một đội ngũ chuyên môn tập kích ban đêm đóng quân tạm thời ở gần chỗ của bọn Bạch Phỉ.
Tiểu đội này tiếp cận đầu tiên chính là vị trí của Bạch Phỉ, theo cảm biến hồng ngoại của cơ thể con người cảm ứng được chỗ này có một nhân loại đang nằm, cách nơi này hai mét vẫn còn hai người nằm.
Khi tiểu đội dựa theo phương thức lúc trước, mấy người phân công chuẩn bị thuần thục trói tay chân đối phương, sờ xuống lại sờ được một v@t cứng rắn.
Cái quái gì vậy?
Bốn người trộm gà trộm chó trong nháy mắt thu tay lại, nhưng nhìn cảm ứng trên tay, nơi này rõ ràng chỉ có một người nằm!
Bốn người chưa từ bỏ ý định lại vươn tay, lúc này không chỉ sờ được một v@t cứng rắn, còn bị bộp bộp vài cái vào tay.
Bốn người còn chưa kịp phản ứng đã bị xâu lại với nhau, trói chặt.
Diệp Hoài lặng lẽ động thủ, che giấu công lao cùng danh vọng của mình, tiện thể còn bịt miệng bốn người lại, sau khi bịt lại mới quay đầu lại len lén nhìn thoáng qua Bạch Phỉ còn đang nằm trong lá cây.
May mắn không bị đánh thức.
Kỳ thật lúc bốn người vừa đi tới hắn liền tỉnh, bất quá không cần chờ hắn ra tay, hết thảy đều đã được giải quyết.
Bạch Phỉ lặng lẽ nở nụ cười, lại nhắm mắt lại ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Phỉ tỉnh dậy thấy Lê Văn cùng Hàn Kỳ Đạm bình tĩnh uống dịch dinh dưỡng, bên cạnh có một đám bốn người bị trói thành bánh chưng, trong miệng bị nhét cỏ dại, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
"Người có thể thả của các ngươi đã dậy rồi, đừng nhìn bọn ta mà rơi nước mắt, cũng không phải hai chúng ta trói các ngươi lại." Hàn Kỳ Đạm đổ giọt dịch dinh dưỡng cuối cùng vào miệng.
"Tiểu Diệp, cởi trói cho bọn họ đi." Bạch Phỉ mở miệng.
Tuy rằng không biết Tiểu Diệp là ai, nhưng bốn người nhớ tới đêm qua bị bịt miệng thô bạo, sợ hãi liên tục lắc đầu.
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, không biết từ đâu xuất ra một sợi dây leo nhẹ nhàng cởi bỏ cỏ dại trên miệng bọn họ, giống như tối hôm qua làm chuyện thô lỗ không liên quan gì đến nó.
"Nói đi, ai phái các ngươi tới đây? Có bao nhiêu người trong đội? Bắt được bao nhiêu người? Lại tính toán bắt bao nhiêu người? Và kể lại chi tiết quá trình gây án đêm qua.
"
Bốn người bối rối trước một loạt câu hỏi.
Tối hôm qua bọn họ còn chưa gây án đã kết thúc, chuyện này mô ta kiểu gì!
Bạch Phỉ suy nghĩ một chút bổ sung: "Ai trả lời hết thì thả người đó trước.
".