TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề!
Chương 18: Chương 18






Hơi thở ấm áp mang theo hương bạc hà của nước súc miệng nhẹ nhàng thổi vào vành tai cậu, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy như bị kiến cắn.





Mục Nam Dữ nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không ngăn được luồng nhiệt đang dâng lên trong người cậu, ngay lập tức hai tai cũng đỏ bừng lên.





Bạch Cảnh Đàm chậm rãi thu tay về, nhiệt độ quẩn quanh người cậu cũng biến mất, nhưng Mục Nam Dữ cũng không dám quay sang nhìn vào mắt hắn, cậu cảm thấy ánh mắt và ý cười của Bạch Cảnh Đàm có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không biết kỳ lạ thế nào.







Hay là hắn cười vì tai cậu đỏ?





Lòng hiếu thắng bị khơi dậy.





"Vậy sao?"





Hầu kết Mục Nam Dữ động đậy lên xuống, cậu ngây người nhìn vào cái cổ của Bạch Cảnh Đàm gần ngay trước mắt, cảm thấy nốt ruồi đỏ kia nằm trên làn da trắng cực kỳ bắt mắt.





Giọng nói có hơi khô khan, nhưng cậu cố ra vẻ thoải mái.





"Tôi cảm thấy cũng không gần lắm."





Khóe môi mỏng của Bạch Cảnh Đàm khẽ động, lúc này xe đột nhiên rẽ hướng, cánh tay đang chống vào lưng ghế của hắn càng ấn xuống mạnh hơn, càng thấy rõ mạch máu xanh trên cánh tay trắng bệch, móng tay cũng gần như cắm sâu vào lưng ghế.





Đôi mắt phượng màu hổ phách chớp một cái, cực kỳ lạnh lẽo.





Mục Nam Dữ bị ánh mắt của Bạch Cảnh Đàm nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, cậu nhấc một chân gác lên chân còn lại để ra vẻ thản nhiên.





Đang tính hỏi hắn thắt đai an toàn xong rồi sao còn chưa ngồi ngay ngắn lại, trên tóc đột nhiên cảm nhận được sự va chạm nhẹ nhàng.





Mục Nam Dữ ngẩn người chớp mắt, lại nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt Bạch Cảnh Đàm, đến khi ý thức được muốn hất tay hắn ra thì đã muộn rồi.









Cái chạm nhẹ nhàng trên tóc đột nhiên tăng thêm lực, xoa xoa cứ như đang vuốt lông mèo, làm cho mái đen mềm gọn gàng của cậu trở nên rối tung lên.






"Bạch Cảnh Đàm, cậu!!!" Mục Nam Dữ nhanh chóng bắt lấy cái tay Bạch Cảnh Đàm, kịp thời ngăn cản, "Ai cho phép cậu xoa đầu tôi?!"





Khuôn mày tươi sáng của cậu nhíu lại vì tức giận, hàng mi dày híp lại đổ bóng lên làn da trắng mịn, giọng nói trong trẻo vì tức giận mà hơi khàn khàn, lại giống như con mèo đang xù lông.





"Là do cậu, cậu nói không đủ gần."





Mục Nam Dữ nhất thời không hiểu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau, rõ ràng là Bạch Cảnh Đàm đang nói nhăng nói cuội, cậu theo bản năng thốt lên.





"Tôi với cậu không có thân đến mức phải ngồi gần nhau như vậy..."





"Vậy cậu với Lâm An thì được à?" Giọng nói càng trầm hơn, còn mang theo một tia lạnh lùng.





Lời phản bác của Mục Nam Dữ nghẹn trong cổ họng.





"Thì ra chúng ta quen nhau mười mấy năm, cũng không bằng một người mới gặp được hai lần."





Bạch Cảnh Đàm nói xong, môi mỏng trùng xuống, Mục Nam Dữ thấy ý cười trên mặt hắn biến mất, đồng thời cái tay trên đầu cậu cũng thu lại.















Ngay sau đó, Bạch Cảnh Đàm ngồi lại chỗ của mình, có vẻ hơi thất vọng.





Lông mi rũ xuống, ngũ quan sắc bén ẩn hiện dưới ánh đèn, thỉnh thoảng có tia sáng mặt trời chiếu qua, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn có chút cô đơn.





"Xin lỗi, sau này sẽ không nói thế nữa."






Mục Nam Dữ sững người buông cổ tay Bạch Cảnh Đàm ra, mắt chớp chớp quan sát phản ứng của đối phương.





Lúc cậu nói "cảm thấy không gần lắm", chỉ là muốn vặc lại lời của Bạch Cảnh Đàm để giữ thể diện thôi, chứ thật sự cậu không hề nghĩ vậy.





Bao lâu nay đối đầu Bạch Cảnh Đàm rồi nên cậu cảm thấy không có gì cả.





Trong xe trầm mặc, yên tĩnh đến quỷ dị, đến Quan Phương ngồi ở ghế phụ cũng cảm thấy có gì không đúng lắm, quay đầu lại nhìn bọn họ.





"Dữ ca, Đàm ca, các cậu sao.... Ấy, Dữ ca, tóc cậu cũng ngầu quá ha!"





Mục Nam Dữ liếc liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Đàm vài lần, vừa giơ tay vuốt vuốt sửa sửa kiểu tóc vừa nói với Quan Phương.





"Không có gì cả, quay lên đi, xoay đầu vậy không mỏi cổ à?"





Sự im lặng lại tiếp tục, mấy ngón tay thon dài của cậu đang vuốt vuốt tóc cũng chậm dần, số lần liếc về phía Bạch Cảnh Đàm ngày càng nhiều.





Nhưng người bên cạnh cứ lẳng lặng ngồi, lưng vẫn thẳng tắp, chỉ là hơi rũ mắt, mặt không có chút biểu cảm gì cả. Quanh thân hắn như có một bức tường băng vô hình vậy, rất khác thường.









Lạnh lẽo không có chút ấm áp nào cả.





Mục Nam Dữ hơi bực bội tặc lưỡi một cái.





Sao trước giờ cậu không biết Bạch Cảnh Đàm đa sầu đa cảm tới vậy nhỉ?





Rõ ràng lúc hắn xé thư tình của con gái nhà người ta rồi vứt vào thùng rác rất dứt khoát mà.






Mục Nam Dữ nhẹ nhàng cắn môi, cảm thấy gió điều hòa thổi làm môi cậu khô nứt cả, cũng giống như cảm xúc trong lòng cậu lúc này vậy, vừa khô vừa nóng, khiến cậu đau đầu không thôi.





Nhưng mà lần này đúng là do cậu nói bậy bạ trước.





Nếu lúc nãy không có Bạch Cảnh Đàm giúp cậu giải vây, cậu không biết phải ăn xong bữa cơm này với Lâm An như nào cho phải.





Hai chân bắt chéo của Mục Nam Dữ hơi run run, ngón cái với ngón trỏ theo thói quen xoa xoa vào nhau, xoa đến mức đầu ngón tay cũng hơi đỏ lên.





Nhưng mà, cậu phải nói xin lỗi cái gì đây?





Bạch Cảnh Đàm giận vì cậu với Lâm An quá thân thiết hả?





Hay là giận vì mối quan hệ của cậu với Bạch Cảnh Đàm không tốt?





Nhưng mà không phải từ nhỏ tới lớn hai người vẫn luôn như vậy sao?





Mục Nam Dữ trầm tư một lúc lâu, suy tới nghĩ lui, tự nhiên lại nghĩ tới cái bình chọn nam thần nọ.





Cậu đột nhiên được khai sáng.





Hiểu rồi, là do Bạch Cảnh Đàm sợ cậu được nhiều người yêu thích quá, mà cậu lại không biết cách từ chối người khác, dễ bị kéo vào vòng xoáy tình yêu.





Học sinh giỏi như Bạch Cảnh Đàm chắc chắn không chịu được nếu cậu yêu đương trong khi chưa thi đạt Tiếng Anh CET 4-6, chưa lấy được bằng tin học cấp 2, chưa thi qua môn cuối kì, thậm chí là chưa tốt nghiệp.





Cậu quá quen với kiểu kiểm soát này rồi, hồi còn nhỏ hắn cũng y như vậy, hắn với chú của cậu lúc nào cũng kiểm soát cậu chặt chẽ.





Lời xin lỗi còn lăn lăn ở cổ chưa kịp nói ra, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.





Cậu đã thêm WeChat hầu hết những người thân thiết, thường thì mọi người hay gọi qua WeChat, tiếng chuông vang lên được một lúc Mục Nam Dữ mới nhận ra đây là tiếng chuông điện thoại của cậu.





Nhưng đến khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình thì ngón tay chuẩn bị chạm vào màn hình nhận cuộc gọi cũng dừng lại, ngay sau đó ánh mắt cậu ảm đạm đi hẳn, giây sau lại hiện lên sự bực bội không vui.





"Dữ ca, sao cậu không nghe điện thoại đi? Đa cấp gọi hả, hay lừa đảo?"






Qua mấy chục giây cái điện thoại vẫn kêu "reng reng reng".








Mục Nam Dữ "hừ" một tiếng: "Còn hơn cả lừa đảo."






Cậu bấm nhận điện thoại.





Không nói danh xưng nào cả: "Chuyện gì?"





"Nam tử à, con khai giảng được hai ngày rồi, sao cũng không nói ba để gửi tiền học với tiền sinh hoạt cho con? Nếu ba không gọi hỏi chú của con thì ba cũng không biết còn vào học rồi."





Bên kia điện thoại vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên, ngữ khí rất ôn hòa nhưng lại khiến người khác cảm thấy ông đang nhiệt tình quá mức.





"Ba nghe nói trường con chuẩn bị thi Tiếng Anh cấp 4 rồi, con nhớ học hành chăm chỉ nhé, sau này còn phải thi IELTS với TOEFL để ra nước ngoài nữa."





"Nghe chú nói con vẫn đang ở trong đội tuyển bơi lội gì đó, con mau rút lui đi! Nhà chúng ta không cần con phải giỏi thể thao thể lực, làm mấy cái vận động viên không đàng hoàng đó. Lúc cấp 3 con đã học hành không tốt rồi, vì để con có thể vào Nam Dương nên ba mới không cấm con bơi."





"Nhưng mà bây giờ con phải chăm chỉ học hành để còn chuẩn bị ra nước ngoài đi, con cứ học mấy cái thể thao đó có ích gì chứ? Nghe lời ba, con chuyển ngành học đi, nghỉ huấn luyện ở đội tuyển bơi gì đó luôn đi."





"Ba sẽ đi nói chuyện với đội huấn luyện, tiền xuất ngoại ba sẽ chuẩn bị, ba cũng lo trường học cho con, bây giờ việc của con là..."





"Việc của tôi là phải học hành chăm chỉ, đúng không?"





Mục Nam Dữ cười lạnh một tiếng, hàng lông mày cau lại, vừa ngang bướng vừa bực bội.





Cậu ngắt lời đối phương không chút khách khí.





"Tôi có thể tự mình kiếm tiền, không cần tiền học hay tiền ăn ở của ông, ông cũng đừng đi làm phiền chú, nhà chúng tôi không nợ ông điều gì cả."





"Còn nữa, muốn tôi nghỉ bơi lội? Rời đội tuyển?"





"Tôi nói cho ông biết, không bao giờ có chuyện đó đâu! Ông nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."






Đọc truyện chữ Full