Editor: Panacea
Chương 29.
Triệu Tử Huy không phải người duy nhất nhận ra Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên không có ở lễ đường. Lúc chuông tan học vang lên, An Tử Mục liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên, lần đầu tiên lớp mặt nạ ôn hòa của gã không thể duy trì được nữa.
Gã nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy ở hành lang nhà vệ sinh, ánh mắt tối sầm lại.
Gã vẫn luôn để mắt đến Hoắc Dục Tiêu, sau khi Hoắc Dục Tiêu đứng dậy chưa được bao lâu thì gã cũng đi theo, vừa đúng lúc thấy được cảnh tượng Hoắc Dục Tiêu đang bảo vệ Thẩm Trình Miên ở phía sau.
Thẩm Trình Miên.
An Tử Mục lặp lại ba chữ này trong lòng, đáy mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
Hoắc Dục Tiêu là con mồi của gã, trước khi gã thu lưới, tuyệt đối không cho phép người khác chấm m*t.
Theo như tư liệu của gã, Hoắc Dục Tiêu chưa bao giờ để tâm bất cứ ai đến vậy.
Ban đầu gã sai khiến Dương Thiên gi ết chết tên họ Thẩm chỉ là giải pháp tối ưu mà gã chọn lựa dựa trên phân tích của gã về những người xung quanh Hoắc Dục Tiêu. Kể cả khi không thành công, gã vẫn còn đường lui để tìm cách khác, nhưng bây giờ gã thật sự cảm thấy tên họ Thẩm không cần thiết phải sống trên đời nữa.
"Bạn học An, tan học rồi, cậu không về à?" Một nữ sinh đi ngang qua, thấy An Tử Mục đang phân tâm thì tốt bụng nhắc nhở.
Nghe được giọng nói khác, sự tàn nhẫn trong lòng An Tử Mục tan biến trong nháy mắt. Gã ngước mắt đối diện với ánh nhìn của nữ sinh kia, sắc mặt ôn hòa cười, "Vừa nãy phân tâm."
Nụ cười của gã như thể làn gió xuân tháng tư, khi khóe miệng khẽ nâng lại càng thêm anh tuấn dịu dàng. Nữ sinh lúc nãy là ủy viên học tập của lớp bọn họ, Vương Điềm Điềm, một lòng hiếu học, trước giờ không quan tâm đề tài bàn luận về trai đẹp của các nữ sinh trong lớp. Nhưng lúc này, khi đối diện với nụ cười của An Tử Mục cô lại không khỏi đỏ mặt, tránh ánh mắt đi, nói: "Đi thôi, về phòng học."
An Tử Mục gật đầu, nửa đùa nửa thật làm động tác quý ông, "Mời quý cô đi trước."
Vương Điềm Điềm nở nụ cười, cất bước đi trước.
Khi lên đến tầng của lớp mình, họ phát hiện có điều gì đó không ổn, ở tầng này, lớp học của bọn họ lại trông có vẻ yên tĩnh kì lạ. Hai người nhìn nhau rồi đi về phía phòng học.
Bước tới cửa mới biết được nguyên nhân. Cửa lớp đang đóng lại, Triệu Tử Huy như một vị thần giữ cửa đứng canh ở phía trước phòng học, thấy có người tới thì nói ngay: "Anh em bạn dì xin hãy thông cảm thông cảm cho chúng tôi, gần đây anh em của tôi mất ngủ, vất vả lắm mới ngủ được một lát, làm phiền mọi người vào trong nhẹ tay nhẹ chân một chút, hôm nào anh Dục mời mọi người ăn cơm nhé."
Dặn dò xong mới cẩn thận mở cửa cho người ta đi vào.
Không ai hiểu tại sao y yêu cầu người ta giữ im lặng mà người mời ăn cơm lại là Hoắc Dục Tiêu, nhưng đúng là tên tuổi Hoắc Dục Tiêu rất có ích, hầu như không có ai không sẵn lòng hợp tác.
Quan hệ giữa Triệu Tử Huy và mọi người trong lớp rất tốt, nói chuyện lịch sự, lại có vụ mời cơm của Hoắc Dục Tiêu dụ dỗ, chỉ yêu cầu bọn họ nhỏ tiếng một chút mà thôi, không có ai ngốc đến mức không hợp tác chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Sau khi Vương Điềm Điềm nghe Triệu Tử Huy nói xong thì giơ ngón tay ra hiệu im lặng, nhỏ giọng cảm thán: "Tình cảm của các cậu tốt ghê."
Triệu Tử Huy vỗ vỗ ngực, đuôi vểnh lên trời, "Tất nhiên rồi!"
Không ai chú ý đến vệt đen chợt lóe qua trong mắt An Tử Mục.
Lúc Thẩm Trình Miên tỉnh dậy, thấy hàng ghế phía trước vẫn trống không như cũ, cậu nghĩ mình chỉ vừa mới chợp mắt một chút, vẫn chưa tan học. Đầu óc cậu hơi đờ đẫn, cũng lười xem đồng hồ, nghiêng đầu hỏi Hoắc Dục Tiêu bên cạnh: "Anh Dục, còn bao lâu nữa thì tan học?"
"Trình Miên dậy rồi à?"
Âm thanh Triệu Tử Huy từ phía sau vang lên. Thẩm Trình Miên quay đầu lại, không biết tại sao y lại ở phòng học, vẻ mặt mơ hồ, "Cậu cũng xin nghỉ à?"
"Xin nghỉ gì cơ, tan học từ nãy giờ, người ta đi về cả rồi." Triệu Tử Huy mở điện thoại ra quơ quơ trước mặt cậu.
Thẩm Trình Miên đơ người nhìn thời gian trên màn hình điện thoại của Triệu Tử Huy, vậy mà tan học đã được hai mươi phút. Cậu hơi ngây ngẩn, vẻ mặt không thể tin được, "Vậy mà tôi không nghe thấy tiếng chuông luôn? Tôi ngủ say đến vậy à?"
Hơn nữa nghe Triệu Tử Huy nói, bạn học cùng lớp của bọn họ đều đã quay trở lại lớp rồi về nhà, vậy mà cậu không hề nghe thấy một tiếng động nào.
Cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục, sao cậu không gọi tôi?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, nhận thấy vẻ không thể tin nổi trong mắt cậu, sự mơ hồ lúc vừa tỉnh ngủ cùng cảm xúc sinh động va chạm vào nhau trong ánh mắt của Thẩm Trình Miên, trông vô cùng hấp dẫn. Hắn hơi mím môi, trả lời: "Cậu ngủ say quá, gọi không dậy."
Thẩm Trình Miên hơi hoài nghi nhân sinh.
Triệu Tử Huy ho nhẹ một tiếng, không hiểu tại sao anh Dục lại gạt Trình Miên. Rõ ràng anh Dục không chỉ không gọi Trình Miên dậy, còn không cho y làm ồn đến Trình Miên, nhưng y không dám làm hỏng chuyện của Hoắc Dục Tiêu, đành phải nói: "Vì cậu ngủ ngon quá, lúc nãy bạn học lớp chúng ta đi vào tôi đều nói bọn họ nhẹ tay nhẹ chân thôi, có thấy tôi dạt dào nghĩa khí không hả?"
Thẩm Trình Miên ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, vậy thì có thể giải thích được tại sao cậu không nghe thấy có người đi vào. Tuy rằng tiếng chuông cũng không đánh thức được cậu thì vẫn hơi say sưa quá, nhưng tâm lí vẫn được an ủi ít nhiều.
"Cảm ơn." Cậu nói cảm ơn với Triệu Tử Huy. Cậu vừa mới từ trở về từ cảm xúc "Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, thế giới thay đổi" nên hơi ngượng ngùng, "Để các cậu chờ lâu rồi, đi thôi, về nhà."
"Tôi bảo Thiên Diệu với Tề Huy về trước rồi, dù sao chỉ cần cậu không đi một mình là được." Triệu Tử Huy ríu rít nói.
Thẩm Trình Miên cũng không nghĩ rằng cả bốn bọn họ đều chờ một mình cậu ngủ, gật gật đầu, "May là không bảo hai người bọn họ chờ cùng, nếu không thì cảnh tượng này của tôi hơi bị hoành tráng rồi."
Triệu Tử Huy liếc Hoắc Dục Tiêu một cái, nghĩ thầm cảnh tượng này của cậu có hoành tráng hay không không phụ thuộc vào số lượng, chỉ cần có anh Dục canh cho cậu thì đã đủ hoành tráng rồi.
Dù sao thì y cảm thấy từ sau vụ hỏa hoạn, quan hệ giữa hai người anh em này có gì đó khan khác, nhưng cụ thể khác ở đâu thì y không giải thích được.
Y gãi gãi đầu, kết luận rằng đây là mối quan hệ trải qua sinh tử có nhau của anh Dục với Trình Miên.
Hôm nay bọn họ ra trễ, dọc đường đi không hề thấy bóng dáng một ai, cổng trường cũng không đông đúc như trước.
Ngồi lên xe về nhà, Thẩm Trình Miên hơi ngượng ngùng nói với tài xế: "Chú Trần, hôm nay bắt chú phải đợi lâu rồi."
Chú Trần vội vàng xua tay, "Thiếu gia quá lời rồi, công việc của tôi là đón cậu, chờ một chút là chuyện bình thường, chỉ cần thiếu gia không sao là được."
Từ sau vụ hỏa hoạn lần trước, chỉ cần Thẩm Trình Miên ra trễ một chút chú đã lo lắng lại xảy ra chuyện, nếu Thẩm Trình Miên không ra, chú sẽ gọi điện hỏi thăm.
Nói xong, chú Trần thuần thục mở điều hòa, "Thiếu gia, cậu ngủ đi, về đến nhà tôi gọi cậu."
Bởi vì mấy ngày nay Thẩm Trình Miên ngủ không ngon giấc, bình thường Thẩm Trình Miên mỗi lần ngồi trên xe đều buồn ngủ, chú Trần cũng quen với việc cậu vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói, "Cháu vừa ngủ một giấc ở phòng học, bây giờ tỉnh táo rồi, không buồn ngủ."
Chú Trần nhìn cậu qua gương chiếu hậu, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng tươi cười rạng rỡ của cậu. Dường như sau lần hỏa hoạn đó, thiếu gia đã trở nên thích cười hơn, nhìn sáng sủa hơn nhiều so với trước kia, ngày thường khi giao tiếp cũng không làm chú cảm thấy áp lực như trước.
Những thay đổi này khiến người ta vui tai vui mắt. Mấy ngày nay, khuôn mặt vợ chồng gia chủ càng thường xuyên tươi cười hơn trước, với tư cách là người đã làm việc trong nhà họ Thẩm nhiều năm, chú Trần rất vui mừng khi nhìn thấy một loạt thay đổi này trong gia đình chủ nhân.
Trên mặt chú lấp ló nét cười, nhân lúc Thẩm Trình Miên dường như có tâm trạng rất tốt, không khỏi đáp lời Thẩm Trình Miên.
"Mấy ngày nay cậu chủ ngủ không ngon giấc à? Trước kia cậu rất ít khi ngủ trên xe."
Khi trước chỉ cần Thẩm Trình Miên nghe thấy có người nói mình khác xưa, cậu sẽ tiến vào trạng thái cảnh giác ngay lập tức. Nhưng sau khi trải qua quá nhiều lần, vẻ mặt hiện tại của cậu có thể bình tĩnh thản nhiên.
"Mấy ngày nay mơ thấy ác mộng ạ, mơ thấy chuyện ngày hôm đó bị nhốt trong kho chứa đồ, cháu không thể ngủ ngon được."
Tiến bộ, lời nói dối chỉ cần há mồm là tuôn ra được. Cậu thầm khen bản thân một câu.
Chú Trần vừa nghe lời này thì không khỏi áy náy, cảm thấy không nói nên lời, hơi vụng về an ủi nói: "Chuyện đã qua rồi, giấc mơ đều là giả..."
Thẩm Trình Miên hiểu được ý an ủi trong lời nói của chú Trần, cậu không muốn dùng lời nói dối làm lãng phí ý tốt của người ta, bèn nói sang chuyện khác: "Chú, chú làm việc ở nhà cháu lâu lắm rồi ạ?"
Chú Trần gật đầu, "Gần 20 năm rồi."
Thẩm Trình Miên cười nói, "Chú cũng coi như nhìn cháu trưởng thành."
Giọng điệu Thẩm Trình Miên thân thiện, chú Trần cũng thả lỏng người, bật bài hát, "Đúng vậy, con trai tôi lớn hơn cậu chủ hai tuổi, năm ngoái vừa thi đậu đại học Nam. Ở trường nó còn thường xuyên nghe gia chủ và phu nhân giảng bài, lúc về vẫn luôn khen bọn họ giảng rất hay."
Thẩm Trình Miên vui vẻ lắng nghe chuyện ở trường của ba Thẩm mẹ Thẩm. Có lẽ bởi vì tình cờ trước khi qua đời ba mẹ của cậu cũng dạy ở trường đại học, nghe những lời này, dường như cậu cũng có thể tưởng tượng ra cuộc sống thường ngày của bọn họ.
Cậu hỏi thêm vài câu, chú Trần đã kể lại cho Thẩm Trình Miên tất cả những gì con trai ông đã nói về ba Thẩm và mẹ Thẩm ở trường.
Quãng đường về nhà dường như trở nên ngắn hơn khi trò chuyện hăng say. Chưa được bao lâu đã về đến nhà, Thẩm Trình Miên xuống xe, nói với chú Trần: "Chú, chú đừng kể cho bố mẹ cháu nghe về chuyện cháu gặp ác mộng, đỡ khiến bọn họ lo lắng."
Tất nhiên chú Trần đồng ý.
Thẩm Trình Miên nói cảm ơn, đang định vào nhà thì đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu khe khẽ. Cậu quay đầu nhìn sang thì thấy một cái bóng màu trắng lao vút qua rồi biến mất sau bồn hoa.
Chú Trần nhìn theo cậu thì cũng nhìn thấy con mèo kia, nghĩ tới điều gì đó rồi cười nói: "Hồi ở nhà cũ phu nhân cũng nuôi một con mèo, nhưng từ khi chuyển đến đây thì không nuôi nữa, chắc là sợ không chăm sóc được cho nó."
Nhà cũ của bọn họ rất lớn, thuê rất nhiều giúp việc, nhưng sau khi đến đây thì chỉ còn lại dì Vương nấu cơm và chú Trần chuyên đưa đón Thẩm Trình Miên đi học. Ba Thẩm và mẹ Thẩm trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, bọn họ sẽ tự lái xe hoặc dùng phương tiện công cộng. Ngoại trừ dì Vương và chú Trần, hầu hết những người được nhà họ Thẩm thuê trước đây vẫn ở lại nhà cũ của nhà họ Thẩm.
Thẩm Trình Miên nhìn theo hướng con mèo kia rời đi, thật ra cậu rất thích động vật nhỏ, nhưng trước giờ chưa từng nuôi.
Ông cậu nói rằng mẹ dị ứng với lông mèo nên trong nhà chưa bao giờ nuôi con vật này, sau khi ba mẹ qua đời vẫn luôn giữ thói quen này. Quen rồi thành thói, từ trước đến nay cậu cũng không nghĩ đến việc nuôi thú cưng trong nhà.
Tạm biệt chú Trần, Thẩm Trình Miên bước vào nhà. Hôm nay ba Thẩm mẹ Thẩm đều không có nhà, dì Vương để đèn cho cậu, thấy cậu đi học về, dì hỏi cậu có muốn ăn gì không như thường lệ, cậu lễ phép từ chối.
Trở về phòng, Thẩm Trình Miên vẫn đang suy nghĩ về cái bóng trắng mình vừa nhìn thấy. Cậu cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng nên bấm vào một trang web video, tìm kiếm video của một số blogger thú cưng.
Cậu xem liên tục vài video mèo con lông xù xù, tâm trạng dần trở nên tốt đẹp, đột nhiên muốn tìm người khác nói chuyện phiếm. Suy nghĩ một lúc, cậu chụp ảnh màn hình một bé mèo con rồi gửi cho Hoắc Dục Tiêu.
Từ khi xuyên sách đến nay cậu tiếp xúc với Hoắc Dục Tiêu nhiều nhất, lúc trước đọc sách cũng chỉ tập trung vào Hoắc Dục Tiêu, nên về mặt tâm lý, cậu luôn cảm thấy mình quen thuộc với Hoắc Dục Tiêu nhất.
Miên: [Hình ảnh.jpg]
Miên: Đáng yêu không?
Gửi cũng gửi rồi, nhưng trong lòng cậu cảm thấy Hoắc Dục Tiêu sẽ không trả lời kiểu tin nhắn nhàm chán này, nên sau khi gửi xong cậu đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong bước ra ngoài, cậu mới nhận ra vậy mà Hoắc Dục Tiêu đã trả lời cậu, cậu vội vàng bấm vào, phát hiện Hoắc Dục Tiêu gửi cho cậu một bức ảnh.
Nhân vật chính trong bức ảnh là một con mèo Ragdoll với đôi mắt hai màu và bộ lông bồng bềnh, là loại mà Thẩm Trình Miên thích nhất. Nhưng lúc này ánh mắt của Thẩm Trình Miên lại bị thu hút bởi bàn tay đang ôm con mèo trong ảnh, thon dài khỏe khoắn, khớp xương rõ ràng, cậu vừa thoáng nhìn một cái đã nhận ra đó là bàn tay của Hoắc Dục Tiêu.
Ngay sau đó điện thoại lại rung lên vài tiếng, Hoắc Dục Tiêu đã gửi thêm vài bức ảnh, đều là ảnh chụp con mèo kia từ các góc độ khác nhau, chỉ có bàn tay đang ôm mèo là không thay đổi, ngay cả tư thế của ngón tay cũng vẫn y như cũ.
Dường như Thẩm Trình Miên có thể tưởng tượng ra khuôn mặt không biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu từ mấy tấm ảnh này.
Cậu che ngực, có mèo sao không vuốt v e mà lại giơ lên thế kia, đúng là phí của trời!
Sau khi bắt lấy con mèo kia chụp vài tấm, cuối cùng Hoắc Dục Tiêu cũng chịu bỏ nó xuống. Con mèo này từ trước đến nay vẫn luôn sợ hắn, sau khi chạy thoát thì trốn vèo phía sau lưng Hồ Vân kêu vài tiếng "meo meo" như đang tố cáo.
Hồ Vân nhìn rất vui mừng, ôm con mèo lên dỗ dành: "Nguyên Nguyên, đừng sợ, anh trai đùa với con thôi, anh trai còn cho con ăn cá khô mà đúng không? Ấy chà, chắc anh trai không túm con đau đâu đúng không? Không à? Để mẹ xem nào, anh trai rất nhẹ nhàng mà đúng không?"
Sắc mặt Hoắc Dục Tiêu đen sì ngay lập tức, hắn không có sở thích làm anh trai của một con mèo. Con mèo kia còn đang kêu meo meo lăn lộn trong tay Hồ Vân như đang làm nũng, Hồ Vân từ trước đến nay chưa bao giờ kiên nhẫn lại không chê phiền, vừa dỗ vừa cười, còn kiên nhẫn hơn cả với con cái, hình như bà xem bản thân là mẹ của con mèo kia thật.
Hoắc Dục Tiêu cầm hộp cá khô dùng để bắt mèo ban nãy đặt trước mặt Hồ Vân.
"Không cần nữa?" Hồ Vân hỏi hắn.
"Vâng." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Hồ Vân cong mắt cười cười, lại như thể tò mò hỏi: "Trước đây con còn không buồn chạm vào Nguyên Nguyên của chúng ta cơ mà, sao hôm nay lại bắt nó tới chụp ảnh thế? Chụp cho ai xem vậy?"
Khuôn mặt Hoắc Dục Tiêu không có biểu cảm gì, nhấc nửa mí mắt đối diện với ánh nhìn của Hồ Vân, "Nhờ người ta định thử giá cả."
Nụ cười của Hồ Vân cứng đờ, đôi tay đang ôm mèo cũng siết chặt, "Định giá? Định giá cái gì?"
Hoắc Dục Tiêu ngẩng đầu chỉ chỉ về phía con mèo kia, "Xem có thể bán bao nhiêu tiền."
Ý cười trên mặt Hồ Vân hoàn toàn biến mất, "Con có ý gì? Con muốn bán nó?"
Sau khi nói xong thì đột nhiên nhận ra giọng điệu của mình quá gay gắt, bà lập tức dịu giọng lại, hơi lấy lòng nói: "Gần đây con thiếu tiền à? Sao không nói với mẹ, mẹ chuyển cho con, con không được bán Nguyên Nguyên của chúng ta, Nguyên Nguyên của chúng ta đáng yêu thế này mà đúng không? Anh trai sao có thể bán Nguyên Nguyên được?"
Hai câu sau là để dỗ mèo.
Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu cong cong, "Con đùa thôi."
Hồ Vân thở phào nhẹ nhõm, "Đứa nhỏ này, giỡn bậy bạ."
Bà cũng không dám hỏi lại rốt cuộc vừa rồi Hoắc Dục Tiêu chụp ảnh gửi cho ai.
Bà gả cho Hoắc Hữu Hoài nhiều năm vậy rồi, điều duy nhất bà học được chính là nhìn ánh mắt người khác. Trước giờ bà chỉ lo làm một phu nhân giàu có, chưa bao giờ hỏi chuyện của nhà họ Hoắc. Bà biết rất rõ, ngoại trừ Hoắc Hữu Hoài, người duy nhất có quyền lực trong gia đình này cũng chỉ có con trai lớn của bà, Hoắc Dục Tiêu.
Có thể bà sẽ có tâm tư khác nếu con trai chịu nghe lời bà, nhưng bởi vì ngay cả trước mặt Hoắc Hữu Hoài, khí chất mạnh mẽ toát ra từ con trai lớn của bà cũng không hề kém cạnh, hiển nhiên không phải người mà bà có thể khống chế. Vậy nên bà chấp nhận yên phận, tóm lại sau này sẽ không phải chịu thiệt.
Hoắc Dục Tiêu xoay người trở về phòng, vừa tới cầu thang đã nhận được tin nhắn của Thẩm Trình Miên.
Miên: Anh Dục, cậu... sờ sờ nó đi.
Miên: Đừng giơ lên như vậy.
Hoắc Dục Tiêu cau mày, quay đầu lại nhìn về phía con mèo trong lòng Hồ Vân.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, cả Hồ Vân lẫn mèo đều sững người.
[Tác giả có lời muốn nói]
Hồ Vân & Mèo: Đừng tới đây!