Editor: Panacea
Chương 36. (Chưa beta)
Khung cảnh xung quanh càng ngày càng tối, hàng quán ven đường càng ngày càng thưa thớt, lúc sau hai bên đường thậm chí không còn một ngôi nhà nào, chỉ có một ngọn đèn đường cách nhau chừng vài mét.
Chiếc xe phía trước vẫn duy trì tốc độ vững vàng như cũ, nhưng đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu lại dần nhăn chặt.
Hắn cúi đầu nhìn bản đồ điện tử, vị trí của Thẩm Trình Miên trên bản đồ đang nhấp nháy cách vị trí của hắn không xa.
Âm thanh chú Triệu vang lên, "Thiếu gia, đoạn đường này quá ít xe qua lại, tiếp tục đi theo có thể sẽ bị phát hiện, ngài muốn kéo dài khoảng cách không ạ?"
Chiếc xe phía trước chắc chắn là xe Thẩm Trình Miên đang ngồi, chú Triệu cũng không dám rút dây động rằng, lo rằng nếu bọn họ bại lộ thì sẽ khiến Thẩm Trình Miên đang ngồi trong xe gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu sâu thăm thẳm, nhìn về phía chiếc xe đằng trước. Hắn mở miệng nói: "Đuổi theo, chặn nó lại."
Chú Triệu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, "Thiếu... thiếu gia, thiếu gia Thẩm vẫn còn ở trên xe, lỡ như..."
"Đuổi theo." Hoắc Dục Tiêu cắt ngang lời ông.
Thấy hắn không có ý nói đùa, chú Triệu không dám hỏi nguyên nhân, nghe theo lời hắn đạp ga tăng tốc, đột ngột đuổi sát.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu vẫn dừng ở chiếc xe kia.
Chiếc xe kia chạy quá ổn định.
Trong tình cảnh hiện tại, Thẩm Trình Miên không thể tiếp tục giả vờ, dù cho việc đàm phán với người trong xe phải tốn một khoảng thời gian, nhưng từ lúc bọn họ bắt đầu đuổi theo, chiếc xe vẫn chạy đều đều, thậm chí nghiêm túc chấp hành luật giao thông trên các đoạn đường hạn chế tốc độ khác nhau, đủ thể hiện sự thư thả của người lái.
Trường hợp tốt nhất là Thẩm Trình Miên có thể khéo léo dùng lời nói để ổn định tên bắt cóc.
Có lẽ Thẩm Trình Miên rất thông minh, nhưng Hoắc Dục Tiêu biết rất rõ Thẩm Trình Miên hiện tại đơn thuần đến mức nào, để nhanh trí ứng phó với tình huống bất ngờ cũng cần có kinh nghiệm tích lũy, cho nên xác suất Thẩm Trình Miên lừa được tên bắt cóc là cực kỳ thấp.
Mà một tình huống khác có thể xảy ra là trước khi xe bọn họ đuổi theo, Thẩm Trình Miên đã xảy ra chuyện.
Trên chiếc xe kia chỉ có hai người, tài xế không thể làm gì Thẩm Trình Miên khi đang lái xe, đó là lý do ban đầu hắn lựa chọn tạm thời không làm kinh động đến nó.
Nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi, hắn cần phải xác nhận tình hình của Thẩm Trình Miên trên xe trước.
Trên chiếc xe phía trước, tài xế vẫn là người có hình dáng khuôn mặt tương tự chú Trần, nhưng lúc này trên ghế sau lại có thêm một người đàn ông râu quai nón, bên cạnh có một người đang gục xuống, là Thẩm Trình Miên đang hôn mê.
Tài xế nhìn Thẩm Trình Miên đang gục xuống ở ghế sau qua gương chiếu hậu, tặc lưỡi nói: "Thật không ngờ thiếu gia nhỏ này còn khá thông minh, vừa nãy tao kiếm cớ dừng lại để đón bạn, cậu ta đồng ý hết lời, diễn xuất như ảnh đế, kết quả là xe vừa dừng lại, cậu ta đã nhân thời cơ bỏ chạy, nếu không nhờ mày hành động nhanh, suýt chút nữa là không bắt được cậu ta luôn, chắc là phát hiện từ lâu rồi, nãy giờ trên đường đi vẫn luôn vờ diễn kịch với ông đây chứ gì!"
Râu quai nón hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Bị thằng nhóc choai choai như vậy lừa gạt, mày cũng chỉ được có thế thôi."
Tài xế kia quay đầu chửi bậy, chửi đã rồi thì liếc nhìn gương chiếu hậu, thấp giọng hỏi: "Xử lí cậu ta thế nào đây? Mày muốn làm thế nào?"
Bọn họ là những tên du côn trên đường phố, đã rất nhiều lần trộm cắp, ăn vạ, thu phí bảo kê, cũng không ít lần đánh nhau giành địa bàn.
Nhưng người bên kia yêu cầu bọn họ giết người.
Ngay cả đối với họ, đây cũng là lần đầu tiên họ giết người.
Đáy mắt râu quai nón xẹt qua một tia ánh sáng nhạt.
"Không phải xỉu rồi à? Bỏ vào xe đẩy xuống sông là xong việc."
Tài xế trầm mặc trong chốc lát, "Lỡ không chết thì sao, bên kia nói, phải g iết chết, nhất định phải chết."
"Cậu ta vừa hôn mê, vừa bị nhốt trong xe, lại còn ném thẳng xuống nước thì sống sót kiểu đếch gì!" Râu quai nón cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ xe, "Tự xuống tay g iết chết có sạch sẽ bằng chết đuối không hả? Chúng ta phải để lại đường lui cho bản thân, mày nghĩ người bên kia sẽ để chúng ta yên ổn à? Nếu không cẩn thận để lại bằng chứng, về sau chắc chắn là không còn chỗ trốn."
Bọn họ đều không phải là người có học thức gì, nhưng bình thường vẫn hay xem phim trinh thám, hiện nay các phương pháp giám định đã tiên tiến đến vậy, bọn họ thực sự không biết làm cách nào để tránh bị phát hiện.
Râu quai nón nói xong thì nhìn về phía tài xế qua gương chiếu hậu, "Nãy giờ tao tránh hết camera trên đường, cũng không có ai nhìn thấy bộ dạng thật của mày, có thể không chạm vào thì đừng có chạm, ngừng làm chuyện thừa thải tự chặt đứt đường lui của mình đi."
Tài xế nghe vậy thì suy tư đưa tay chạm vào bên dưới khớp hàm. Để dụ được người vào xe thành công hôm nay, anh ta đã cố ý dùng keo dán vào khớp hàm để trông giống như tài xế của nhà họ Thẩm, lông mày và sống mũi chỉnh lại một chút, phủ thêm một lớp phấn lên mặt, thật ra hóa trang cũng không cầu kỳ lắm, nhưng buổi tối không rõ ràng như ban ngày, đủ để khiến người khác thật giả lẫn lộn.
Bên kia hứa hẹn sau khi bọn họ thành công sẽ sắp xếp cho bọn họ ra nước ngoài, nhưng như râu quai nón đã nói, dù sao bọn họ cũng phải chừa đường lui cho mình, thân phận của vị thiếu gia nhỏ đang ngồi ở ghế sau không hề đơn giản, không che giấu thân thế kĩ càng, lỡ như để lại bằng chứng, sợ rằng bọn họ đang trên đường đến sân bay thì đã bị còng lại rồi.
Tốt nhất cứ nên cẩn thận vẫn hơn, cứ ném cả người lẫn xe xuống sông như râu quai nón nói, chết thì càng tốt, trong trường hợp này cảnh sát có muốn điều tra cũng phải cần thời gian, bọn họ có thể thừa dịp này lấy được số tiền lớn và cơ hội ra nước ngoài theo như sắp xếp của bên kia, từ nay về sau sống cuộc đời tự do.
Lỡ như không chết, bên kia nhất định sẽ không để tâm sống chết của bọn họ nữa, nếu cẩn thận không để lại bất kỳ manh mối nào, bọn họ vẫn có khả năng sẽ không bị bắt.
Tài xế nghĩ vậy thì gật đầu, lái xe về phía một cái hồ hẻo lánh ở vùng ngoại thành.
Đi được một đoạn, phía sau mơ hồ vang lên tiếng xe đang tăng tốc, râu quai nón nhìn thoáng qua phía sau, ánh mắt hơi thay đổi: "Hình như nó đang hướng về phía bọn mình."
Tài xế nhíu mày nhìn về phía gương chiếu hậu, thử cua vài vòng, phát hiện chiếc xe phía sau vẫn đuổi theo bọn họ sát sao.
Tài xế vừa tăng tốc vừa mắng, "Đệch! Sao mà theo kịp được vậy?!"
Ánh mắt râu quai nón hướng về phía Thẩm Trình Miên đang hôn mê, nhanh chóng lục soát khắp người, lấy ra một cái máy định vị nhỏ trong túi quần, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, mở cửa sổ xe ném văng máy định vị, mắng chửi: "Có máy định vị! Con mẹ mày cũng không biết?!"
Xe phía sau đuổi theo rất gần, tài xế vốn đã căng thẳng, vừa nghe râu quai nón mắng, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận.
"** má! Con mẹ mày cũng không phát hiện mà! Ông đây đã làm thiếu gia bao giờ đâu mà biết còn có vụ này nữa!"
Râu quai nón lười cãi cọ đến cùng, quay đầu nhìn về phía chiếc xe đằng sau, mắng, "Chạy nhanh nữa lên!"
Tài xế mắng vài câu, dẫm một chân ga, xe tăng tốc xông về phía trước.
Nhưng chiếc xe đuổi theo đằng sau cực kì khó chơi, vòng vèo thế nào cũng không thể cắt đuôi được. Nhìn thấy khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng rút ngắn, tài xế lại càng hoảng hơn nữa, chỉ biết đâm đầu lao về phía trước.
"Không cắt đuôi được! Làm sao bây giờ?" Tài xế hỏi.
Sắc mặt râu quai nón cũng rất khó coi.
"** má mày câm rồi hả!" Tinh thần tài xế căng thẳng cực độ, lái xe ở tốc độ cao dường như không thể quan sát rõ đường đi, không còn tâm tư đi tự hỏi tiếp theo nên làm sao bây giờ.
Râu quai nón cắn chặt răng, "Nghĩ cách kéo dài khoảng cách ra đi, đến bên hồ, tao ném người xuống, chúng ta lái xe chạy."
Ý là phải dùng thiếu gia nhỏ để cắt đuôi chiếc xe đằng sau, tài xế không cam lòng, "Vậy uổng công phí sức cả ngày à?!"
"Muốn đòi tiền cũng phải có mạng xài! Lỡ như bị bắt được, nhà họ Thẩm có đủ cách để khiến chúng ta mọt gông trong tù cả đời mày có tin không?!"
"Đm!" Tài xế bẻ tay lái, chạy về hướng bên hồ.
[Tác giả có lời muốn nói]
Căn cứ vào phán đoán của Hoắc Dục Tiêu: Thẩm Trình Miên không thể lợi hại như vậy!
Miên Miên:? mặc dù rất khó chịu nhưng mà đoán đúng rồi.