Editor: Panacea
Chương 55.
Lông mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe miệng hắn hơi cong lên một chút.
"Cậu cười rồi hả?" Ánh mắt Thẩm Trình Miên hơi sáng lên, tâm trạng cậu trở nên nhẹ nhõm hẳn, "Không giận chứ?"
Hoắc Dục Tiêu đành chịu thua, hắn xoa xoa ấn đường, cuối cùng chỉ nói: "Lần sau không được liều lĩnh như thế nữa."
Chọc giận Hoắc Dục Tiêu một lần thôi đã đủ khiến Thẩm Trình Miên kinh hồn thất đảm rồi. Cậu nghe hắn nói vậy thì liên tục gật đầu, lập tức thề thốt: "Tuyệt đối không có lần sau."
Vẻ mặt của Hoắc Dục Tiêu cuối cùng cũng dịu lại.
Thẩm Trình Miên mỉm cười đứng cạnh Hoắc Dục Tiêu.
Nhà cũ của gia tộc họ Lưu cách xa nội thành, vào đêm khuya tĩnh lặng, từ ban công nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy toàn cây là cây.
Khung cảnh nhìn từ nơi này gần giống như lúc cậu ở trên ban công phòng mình. Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu ở bên cạnh, ánh đèn ấm áp trong phòng đan xen với bóng tối bao phủ trời đêm đã làm cho góc nghiêng của Hoắc Dục Tiêu trông càng thêm tinh tế, sắc sảo.
Hoắc Dục Tiêu luôn mang lại cảm giác giống như một hồ nước buốt giá tĩnh lặng, lạnh lùng kiêu ngạo, sâu không lường được, cực kì có sức hấp dẫn, nhưng trong mắt Thẩm Trình Miên, hắn còn là một người cực kì dịu dàng, cẩn thận.
Chắc là vì đang ở bên một người khác, giờ đây, khi nhìn vào thế giới ngoài kia, Thẩm Trình Miên không còn cảm thấy quá cô đơn nữa, cậu nhận ra lòng mình đã trở nên yên tĩnh, gió đêm thổi đến, mang theo sự thoải mái dễ chịu.
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn bộ đồ ngủ mỏng tanh của Thẩm Trình Miên, nói: "Ban công lạnh, vào phòng."
Thẩm Trình Miên xoa xoa hai cánh tay, cũng không nói rằng cậu không cảm thấy lạnh.
Cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất thoải mái, nhất là sau khi ông nội qua đời, cậu mới nhận ra rằng bản thân mình vẫn luôn có người quan tâm lo lắng là điều đáng quý đến nhường nào.
Cho nên cậu chỉ vô thức mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo Hoắc Dục Tiêu vào phòng.
Cách bài trí của hai căn phòng không khác nhau lắm, Thẩm Trình Miên nhìn thấy TV thì có cảm giác hơi rục rịch trong lòng, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục ơi, hay là chúng ta xem phim đi?"
Tất nhiên Hoắc Dục Tiêu sẽ chiều theo ý cậu. Thẩm Trình Miên vui vẻ mở TV lên, tìm một bộ phim kinh dị, bừng bừng hứng thú hỏi Hoắc Dục Tiêu, "Xem cái này nhé?"
Thấy sự hưng phấn dưới đáy mắt cậu, Hoắc Dục Tiêu hờ hững nhìn thoáng qua tấm poster dày đặc âm khí trên màn hình rồi gật đầu.
Thẩm Trình Miên chạy đi tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ là nguồn sáng duy nhất. Cậu bấm nút bắt đầu, nhạc phim u ám ma quái phát ra từ TV, kết hợp với tông màu tối tăm, tràn ngập bầu không khí của một bộ phim kinh dị.
Thẩm Trình Miên có hơi mong chờ. Trước khi xuyên sách, cậu chưa từng xem một bộ phim kinh dị đúng nghĩa bao giờ. Dù ban đầu có chuẩn bị kĩ đến đâu đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ cảm thấy cứ thiếu thiếu cảm giác ma quỷ, xem cực kì khó chịu. Bây giờ xuyên sách rồi, chắc sẽ không giống lúc ở thế giới gốc nữa.
Nhưng theo diễn biến của cốt truyện, sự mong đợi trong mắt Thẩm Trình Miên dần biến mất. Bộ phim này rất giống với một bộ phim cậu từng xem trước khi xuyên sách, chỉ xem được một nửa, Thẩm Trình Miên đã đoán được đây là một bộ phim giả thần giả quỷ để báo thù, nó chỉ đang đội lốt "phim ma" mà thôi.
Đoán được điều này, sự hứng thú trong mắt Thẩm Trình Miên tụt xuống thấp. Cậu quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu thì thấy hắn đang dựa vào sô pha, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, có vẻ như đã ngủ rồi.
Thẩm Trình Miên vội vàng cầm điều khiển lên tắt TV rồi nhẹ nhàng thò đầu qua. Nghe được tiếng thở đều đều của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên biết hắn đã ngủ rồi, cậu vô thức hít thở chậm lại, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Sô pha vẫn cách giường một đoạn, ngủ như thế này rất khó chịu, Thẩm Trình Miên nhìn hắn, cậu không chắc có thể đem được Hoắc Dục Tiêu lên giường mà không đánh thức hắn dậy hay không, đành phải cúi người cuối, thử gọi một tiếng: "Anh Dục ơi."
Thẩm Trình Miên đợi một lúc, nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu vô thức hơi nhíu mày, cậu lập tức nín thở, không nỡ quấy rầy hắn nữa.
Thẩm Trình Miên cẩn thận luồng một tay dưới nách Hoắc Dục Tiêu định bế hắn lên, nhưng cậu còn chưa kịp thành công thì Hoắc Dục Tiêu đột nhiên đặt một tay lên vai cậu, cánh tay tự nhiên buông xuống, gần như đang ôm lấy Thẩm Trình Miên.
Cậu ngước mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, thấy Hoắc Dục Tiêu còn đang ngủ thì lập tức không dám động đậy.
Lúc này, Thẩm Trình Miên đang ở tư thế ngồi xổm nửa người nên dùng sức rất khó khăn. Cậu vẫn muốn đem Hoắc Dục Tiêu lên giường nhưng lại sợ khi ôm thì vô tình đánh thức hắn. Theo nguyên tắc rào trước đón sau, cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh Dục, lên giường ngủ nhé?"
Hoắc Dục Tiêu không hề phản ứng, thậm chí lông mày cũng không động đậy. Nhưng mà không biết có phải hắn đang xem Thẩm Trình Miên như gối ôm hay không, một tay khác cũng đặt lên vai cậu, hiện tại đã gần như ôm cả người Thẩm Trình Miên vào ngực.
Đã rào trước rồi, Thẩm Trình Miên dứt khoát bế người lên trong tư thế này.
Hoắc Dục Tiêu có dáng người cao gầy, nhưng tất nhiên trọng lượng cơ thể lại không nhẹ như vẻ bề ngoài. Hơn nữa, hắn cao hơn Thẩm Trình Miên, vì thế cậu phải gồng hết sức lực mới ôm được Hoắc Dục Tiêu lên, cũng may là giường ngủ không cách xa sô pha lắm.
Trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, cuối cùng Thẩm Trình Miên cũng đem được hắn lên giường, cậu thở dốc, đang định đứng dậy, nhưng tay của Hoắc Dục Tiêu vẫn đang ôm lấy vai cậu.
Cậu giữ nguyên tư thế cúi người, một tay chống lên giường, tay còn lại cố gắng gỡ tay Hoắc Dục Tiêu ra, không ngờ Hoắc Dục Tiêu đột nhiên nghiêng người, siết chặt hai tay, lập tức làm cho cánh tay đang chống trên giường của Thẩm Trình Miên mất sức, cả người cậu nhào vào trong lồng ngực của Hoắc Dục Tiêu.
Vốn dĩ Thẩm Trình Miên ôm được Hoắc Dục Tiêu lên đây đã thấy hơi mệt, thế nên bây giờ lại càng không còn sức nữa, cậu cũng không dám động đậy, thôi thì cứ nằm nghỉ ngơi một lát vậy.
Trên người Hoắc Dục Tiêu có hương sữa tắm rất dễ chịu. Đồ vệ sinh cá nhân của bọn họ đều là do nhà họ Lưu chuẩn bị, tối nay Thẩm Trình Miên cũng dùng loại sữa tắm đó, cậu thậm chí còn không phân biệt được mùi hương kia là của cậu hay là của Hoắc Dục Tiêu.
Nằm như vậy trong chốc lát cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu ngước mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhỏ giọng nói: "Anh Dục, tôi về đây, ngủ ngon."
Sau đó, cậu nhẹ nhàng nhấc cánh tay của Hoắc Dục Tiêu ra khỏi người mình.
Thực hiện động tác nhỏ như vậy cũng có hơi khó khăn, vì sợ đánh thức Hoắc Dục Tiêu, ngay cả thở cậu cũng không dám thở. Thẩm Trình Miên nín thở tập trung, cuối cùng cũng mở ra được một khe hở trong vòng tay của Hoắc Dục Tiêu.
Thẩm Trình Miên nhấc một cánh tay khác của Hoắc Dục Tiêu lên, đang định lùi ra ngoài, không ngờ cánh tay vừa mới kéo ra lại vòng qua eo cậu, như thể đã coi cậu như một chiếc gối ôm to bự.
Chút sức lực tích trữ cuối cùng của Thẩm Trình Miên đã tan thành mây khói trong nháy mắt. Cậu bình tĩnh hít thở, nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu một hồi rồi nói thầm: "Không ngờ luôn ha, lúc cậu ngủ lại giở trò lưu manh..."
Nói xong cậu lại hơi vui vẻ, "May là tôi không phải con gái đó."
Sau khi tìm được một tư thế nằm thoải mái, Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại di động cạnh giường, gắng gượng thoát khỏi vòng tay của Hoắc Dục Tiêu để chụp một tấm ảnh.
"Đây chính là bằng chứng," Thẩm Trình Miên nhìn bức ảnh trong điện thoại, "Không phải tôi muốn ngủ ở đây đâu đó."
Đang nói thầm, cậu đột nhiên cảm nhận được cánh tay của Hoắc Dục Tiêu siết chặt eo mình lại, sau đó cả người hắn đè về phía bên này, đầu Thẩm Trình Miên chạm vào cổ của Hoắc Dục Tiêu, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả qua đầu mình.
Thẩm Trình Miên chợt có cảm giác căng thẳng kì lạ, cậu cứng đờ không dám cử động. Một lúc sau, thấy Hoắc Dục Tiêu không có động tĩnh gì nữa, cậu mới lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trình Miên ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, "Ngủ thôi ngủ thôi."
Đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi truyền ra từ trong lòng mình, Hoắc Dục Tiêu mở mắt ra, cúi đầu nhìn Thẩm Trình Miên đang rúc vào trong ngực hắn, khóe miệng cong lên.
Sáng hôm sau, Thẩm Trình Miên bị ánh nắng mặt trời chói chang đánh thức. Cậu cau mày, muốn tránh xa nguồn ánh sáng theo bản năng, nhưng khi quay đầu trốn sang bên cạnh, đỉnh đầu cậu như đụng phải thứ gì đó. Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng cọ cọ một chút, cảm thấy hơi kì kì, cậu mơ màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy xương quai xanh của ai đó đang lấp ló bên trong cổ áo hơi hé mở.
Cậu ngơ ngác một lúc, ký ức tối qua mãnh liệt tràn vào đầu, cậu nhận ra người này là Hoắc Dục Tiêu thì thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Trình Miên ngẩng đầu định nhìn xem Hoắc Dục Tiêu đã dậy chưa, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu.
"Dậy rồi?"
Chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Trình Miên vô thức nín thở, gật đầu, "Ừm..."
Sau đó cậu thấy Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, dời tầm mắt xuống phía dưới, cuối cùng ngừng lại ở chỗ nào đó.
Thẩm Trình Miên nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy tay mình đang ôm chặt eo của Hoắc Dục Tiêu, cậu lập tức ngơ ngác trong giây lát.
Cậu nhanh chóng rụt tay lại, nhìn Hoắc Dục Tiêu, đánh phủ đầu trước: "Tối hôm qua cậu sống chết ôm chặt tôi không buông, tôi có qua có lại thôi."
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, khóe miệng hơi cong cong, hắn xoa đầu Thẩm Trình Miên như đang dỗ dành một con thú nhỏ đang xù lông, bình tĩnh nói: "Tôi cũng đâu có nói là không cho cậu ôm."
Cảm giác chột dạ thoáng qua trong lòng Thẩm Trình Miên lập tức biến mất, cậu có cảm giác như câu nói này của Hoắc Dục Tiêu đang ẩn chứa cả sự nuông chiều. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cậu không thể hình dung rõ ràng, nhưng tâm trạng lại trở nên tốt đẹp.
Cậu mỉm cười, yên tâm nằm xuống, lại hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Hơn 8 giờ." Hoắc Dục Tiêu trả lời.
Thẩm Trình Miên ngáp một cái. Hôm qua thức khuya quá, bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Ngày hôm qua chơi tới khuya, chắc bọn họ cũng chưa dậy đâu... Anh Dục, hôm nay chúng ta về nhà lúc mấy giờ?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, hắn biết cậu vẫn còn buồn ngủ, "Ngủ thêm chút nữa đi."
Thẩm Trình Miên nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Sao tôi lại cảm thấy giường ở đây thoải mái hơn ở nhà nhỉ, không hề gặp ác mộng luôn này..."
Không gặp ác mộng là chuyện đáng ngạc nhiên vậy à?
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, đang định hỏi một chút thì thấy cậu đã nhắm mắt lại, hắn không nói gì nữa.
Thẩm Trình Miên đoán không sai, bọn Triệu Tử Huy vẫn chưa dậy. Lưu Tề Huy là người dậy sớm nhất, sau khi nghe nói bọn họ vẫn chưa dậy, hắn cũng không làm phiền ai cả, chỉ dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng để họ thức dậy là có thể ăn ngay.
Mãi đến giữa trưa mới có người lục tục rời giường. Sau khi Lý Thiên Diệu thức giấc, anh đi đập cửa phòng Triệu Tử Huy, gióng trống khua chiêng đánh thức y dậy. Khi nghe Lưu Tề Huy nói rằng Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa dậy, anh lại cảm thấy hơi kì lạ.
Bình thường khi đi học, Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình luôn đến sớm nhất, hai người cũng không có thói quen ngủ nướng, không ngờ lại còn dậy muộn hơn cả bọn họ.
Không ai dám đi gọi Hoắc Dục Tiêu, ba người lập tức đến thẳng cửa phòng của Thẩm Trình Miên, gõ gõ, "Trình Miên ơi dậy đi, có biết mấy giờ rồi không hả?"
Vốn tưởng rằng chỉ cần vừa gọi thì Thẩm Trình Miên sẽ dậy ngay, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Ba người nhìn nhau, Triệu Tử Huy lại bước đến gõ cửa: "Nếu cậu không dậy nữa là hết cơm luôn đó!"
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lý Thiên Diệu nhíu mày, "Sao lại thế này, chắc không phải Trình Miên gặp chuyện gì rồi chứ?"
Anh vừa dứt lời, hai người còn lại lập tức hơi lo lắng. Lưu Tề Huy cau mày gõ cửa: "Trình Miên? Đã dậy chưa vậy?"
Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ở nơi này thì nhà bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm.
Đang lúc cực kì lo sợ, bọn họ nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, giọng nói của Thẩm Trình Miên vang lên: "Dậy rồi."
Ba người nhìn sang thì thấy Thẩm Trình Miên đang mặc đồ ngủ, cậu mở nửa cánh cửa, nhìn bọn họ với vẻ mặt lim dim.
Triệu Tử Huy vò đầu, chỉ cánh cửa căn phòng bọn họ vừa gõ, "Tôi nhớ nhầm rồi à, hôm qua rõ ràng Trình Miên đi vào căn phòng này mà, phòng kia không phải của anh Dục hả?"
Y vừa dứt lời, cửa lập tức bị đẩy ra, bóng dáng Hoắc Dục Tiêu xuất hiện đằng sau Thẩm Trình Miên, hắn liếc nhìn bọn họ, vứt ra hai chữ: "Đợi chút."
Nói xong, cánh cửa đóng "cạch" lại trước mặt họ. Ba người sững sờ đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
[Tác giả có lời muốn nói]
Lưu Tề Huy: Thì ra tôi chuẩn bị hai phòng là hơi dư thừa rồi đúng không?