Editor: Panacea
Chương 67.
Sau khi tránh xa Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên dần dần lấy lại bình tĩnh. Cậu đứng trước máy lọc nước, ổn định lại những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, sau khi rót đầy một ly nước, cậu chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.
Đầu tiên, chuyện xảy ra lúc sáng chắc chắn là trùng hợp, cậu tuyệt đối không hề có ý nghĩ linh tinh nào với Hoắc Dục Tiêu, cậu chỉ xem Hoắc Dục Tiêu là anh em. Tiếp theo, việc cậu để ý đến hắn cũng không thể chứng minh rằng cậu có ý đồ xấu xa với hắn, Hoắc Dục Tiêu bẩm sinh đã là trung tâm của mọi ánh nhìn, cậu quan tâm hắn là chuyện hết sức bình thường.
Vì vậy, căn cứ vào những phân tích trên, cậu chẳng việc gì phải chột dạ trước mặt Hoắc Dục Tiêu, nếu không thì khác gì tự chứng minh bản thân có tật giật mình?
Nghĩ đến đây, sự rối rắm trong lòng Thẩm Trình Miên lập tức biến mất. Cậu bưng ly nước về, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dục Tiêu, thấy hắn đang ngồi xem phim trên điện thoại cậu thật, cậu tò mò hỏi: "Hay không?"
Hoắc Dục Tiêu ngước mắt nhìn cậu, "Cậu thấy sao?"
Đột nhiên chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên né tránh trong vô thức, sau khi nhận ra mình không nên chột dạ mới cố tình nhìn vào mắt hắn lần nữa.
Đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dục Tiêu, cậu sắp xếp lại câu chữ trong đầu, "Tôi thấy...tôi thấy cũng được, rất... rất hay."
Nói xong, cậu cầm ly nước lên uống một hơi.
Hoắc Dục Tiêu khẽ nâng khóe miệng, đưa điện thoại cho cậu, "Cậu xem đi."
Thẩm Trình Miên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lúc này nam chính đang nhéo cằm nữ chính, thoại một câu kinh điển: "Cô gái, em đang đùa với lửa đó."
"Khụ... khụ khụ..." Thẩm Trình Miên ho sặc sụa, vội vàng bỏ ly nước xuống.
So với sự tra tấn bất ngờ do bộ phim này mang đến, việc Hoắc Dục Tiêu đang ngồi ngay bên cạnh còn khiến cậu cảm thấy áp lực hơn.
Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu như thể đang quan sát một loài động vật quý hiếm nào đó. Liên tưởng này khiến Thẩm Trình Miên hơi nghèn nghẹn, cậu cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Hoắc Dục Tiêu lúc này có lẽ rất khó diễn tả.
Thẩm Trình Miên ấn nút tạm dừng rồi thoát ra khỏi bộ phim, cậu hít nhẹ một hơi, cố gắng vớt vát lại hình tượng một chút: "Tôi thấy có vẻ như bộ phim này không hợp với tôi, tôi hiểu lầm mất rồi, tên phim với nội dung hình như...không liên quan lắm..."
Miễn cưỡng trình bày xong, Thẩm Trình Miên không để Hoắc Dục Tiêu có cơ hội mở miệng, cậu vội vàng chuyển chủ đề: "Anh Dục, khi nào cậu về nhà thế?"
May mắn thay Hoắc Dục Tiêu không có ý kiến gì với chuyện này, hắn cũng hùa theo Thẩm Trình Miên: "Tùy cậu thế nào."
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, "Chắc sáng nay tôi sẽ về."
"Tôi đưa cậu về nhé?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên biết hắn quan tâm mình, cậu rất vui vẻ, nhưng vẫn lắc đầu, "Ba tôi nói ba sẽ đến đón tôi về."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Cuối cùng thì bầu không khí giữa cậu và Hoắc Dục Tiêu cũng bình thường trở lại, Thẩm Trình Miên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hai người ngồi cùng chưa được bao lâu thì dì Vương đã đến. Thấy bọn họ đang ngồi trên sô pha, dì hơi kinh ngạc, "Ôi trời, hai vị thiếu gia dậy sớm vậy, chờ tôi một lát, bữa sáng sẽ xong ngay đây."
Dì nói xong thì vội vàng chạy vào nhà bếp.
Ăn sáng xong thì ba Thẩm đã đến ngay, tài xế của nhà họ Hoắc cũng đến gần như cùng lúc, Thẩm Trình Miên hẹn Hoắc Dục Tiêu chiều mai về sớm một chút rồi lên xe về nhà.
Ba Thẩm vẫn tự lái xe đến, trong xe bật một bài hát nhẹ nhàng, ông vừa lái xe vừa trò chuyện với Thẩm Trình Miên, giọng điệu dịu dàng lại dí dỏm, cậu thật sự rất thích được trò chuyện với ba Thẩm.
Khi hai người về đến nhà, mẹ Thẩm đang gói sủi cảo. Thấy bọn họ bước vào, khóe miệng bà lập tức cong lên, "Về rồi à?"
Chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến Thẩm Trình Miên cảm thấy ấm áp vô cùng, cậu nở nụ cười, nhìn vỏ và nhân sủi cảo đặt trên bàn ăn trước mặt mẹ Thẩm, "Mẹ, hôm nay ăn sủi cảo ạ?"
Mẹ Thẩm cười gật đầu, "Lần trước con nói con thích ăn sủi cảo mà? Hôm nay con phải thử xem sủi cảo mẹ làm ngon hơn hay sủi cảo dì Vương làm ngon hơn."
Trong lòng có cảm giác ấm áp dễ chịu, Thẩm Trình Miên cười nói: "Con không biết cái nào ngon hơn, nhưng con biết sủi cảo mẹ gói nhất định là rất ngon."
Ba Thẩm cười cười, "Miên Miên ngọt như mật ấy nhỉ, không làm phật ý người nào luôn cơ đấy, nếu hồi ba theo đuổi mẹ con cũng thông minh được như con thì tốt rồi."
Thẩm Trình Miên tò mò hỏi: "Sao thế ạ?"
"Đừng để ý ba con," Mẹ Thẩm trừng mắt liếc ba Thẩm một cái, "Chuyện xưa như Trái Đất rồi mà cũng mang ra nói được."
Nghe mẹ Thẩm nói, Thẩm Trình Miên lại càng tò mò hơn. Cậu nhìn ba Thẩm, thấy ba Thẩm buông tay cậu ra, sau đó tung tăng đi đến sau lưng mẹ Thẩm, ông nịnh nọt bóp vai cho bà, vẻ mặt lấy lòng nói: "Sao lại xưa như Trái Đất? Là những kỉ niệm rất đẹp mà, lúc em mới vào đại học, có nhiều người theo đuổi em như thế, nhưng chỉ có anh mới ôm được em về nhà."
Thẩm Trình Miên tỏ vẻ nhiều chuyện, "Ba, hồi trước ba theo đuổi mẹ con kiểu gì thế?"
Ba Thẩm cười đắc ý, "Theo đuổi con gái ấy mà, chủ yếu là phải kiên trì, mà quan trọng nhất là vốn liếng của con cũng không được quá tệ. Tên tuổi của ba con năm đó làm mưa làm gió trong trường, năm nào cũng là thủ khoa chuyên ngành, trông còn đẹp trai, thế mới xứng đôi với mẹ con."
Mẹ Thẩm đẩy ông ra, "Không biết xấu hổ."
Ba Thẩm nói: "Anh nói sự thật thì có gì phải xấu hổ, mà không phải anh đang tự khen mình đâu, anh đang khen em có mắt nhìn tốt đó."
Mẹ Thẩm bị ông chọc cười, "Miệng lưỡi trơn tru, còn Miên Miên nữa, con cũng không vừa đâu."
"Công sức rèn luyện mười mấy năm phải thế chứ." Ba Thẩm cười nói.
Bầu không khí giữa hai người vừa hòa hợp vừa ấm áp, khóe miệng Thẩm Trình Miên cong lên. Nghĩ đến lời ba Thẩm vừa nói, cậu không khỏi nhớ đến ba mẹ mình.
Trước kia, ba mẹ cậu cũng từng là những nhân tài kiệt xuất ở trường. Thời đó có rất ít sinh viên đại học, thậm chí những sinh viên đại học có thể lấy được bằng tiến sĩ như ba mẹ cậu phải nói là đếm trên đầu ngón tay. Cậu nhớ rõ trong nhà có một chiếc hộp, trong đó có đầy đủ tất cả những giải thưởng mà ba cậu đạt được từ nhỏ đến lời, từ những giải thưởng đó có thể thấy được ngày xưa ba cậu ưu tú đến mức nào.
Cậu đắm chìm trong hồi ức một lúc, đến khi hoàn hồn thì thấy mẹ Thẩm đang chỉ ba Thẩm gói sủi cảo. Thẩm Trình Miên đứng dậy, đến nhà bếp rửa tay sạch sẽ, cậu cũng muốn gói sủi cảo cùng với bọn họ.
Mẹ Thẩm là một người yêu nấu nướng, tay nghề cũng rất tốt, mỗi khi bà ở nhà thì thường sẽ cho dì Vương nghỉ làm. Ngoại trừ sủi cảo, hôm nay mẹ Thẩm còn chuẩn bị vài món khác, bà bắt đầu nấu cơm trưa sớm như vậy, chắc là đang định làm một bữa tiệc lớn.
Thẩm Trình Miên định vào nhà bếp giúp đỡ nhưng lại bị mẹ Thẩm đuổi ra ngoài, bà bảo cậu ra ngoài chơi, chờ nấu cơm xong thì vào ăn là được.
Hôm nay ba Thẩm mẹ Thẩm cố ý dành thời gian rảnh để ở cùng Thẩm Trình Miên, vì thế nên sau khi ăn trưa xong, hai người vẫn luôn ở nhà, mẹ Thẩm pha trà, bật kênh thời sự trên TV, cả nhà ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa trò chuyện.
Trước khi xuyên sách, Thẩm Trình Miên có thói quen ngủ trưa, nhưng sau khi xuyên sách, bởi vì thường xuyên ngủ mơ nên cậu dần hạn chế thói quen này; ba Thẩm mẹ Thẩm năm nào cũng bận rộn ở phòng thí nghiệm, họ lại càng ít ngủ trưa hơn, vì thế, dù đang giữa trưa nhưng tinh thần của ba người vẫn rất tỉnh táo.
Trong lúc đang trò chuyện, ba Thẩm chợt nảy ra ý định muốn đi câu cá, sau khi hỏi ý kiến mẹ Thẩm và Thẩm Trình Miên, ông lập tức sai người liên hệ với một địa điểm câu cá ở ngoại ô thành phố Nam. Thế là buổi chiều, một nhà ba người cùng đi câu cá. Địa điểm câu cá kia nằm ở một khu du lịch, họ dự định sẽ thăm thú nơi đây một chút sau khi câu cá, vì thế tối hôm đó, ba người đã đặt một khách sạn nằm sát bên cạnh.
Câu cá cả buổi trưa, chủ yếu là Thẩm Trình Miên và ba Thẩm câu, vì trời nắng quá gắt quá nên mẹ Thẩm không đi cùng mà ngồi trong một cái chòi nghỉ mát gần đó chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bọn họ.
Thành quả cuối cùng của một buổi trưa bận rộn là Thẩm Trình Miên câu được hai con cá diếc nhỏ, ba Thẩm câu được nhiều hơn cậu, tổng cộng năm con, ba con nhỏ hai con lớn, cuối cùng những con nhỏ đều được thả lại về hồ, còn những con lớn thì đưa cho khách sạn để làm bữa tối.
Hôm nay được chơi cả một ngày, buổi tối khi trở về khách sạn, Thẩm Trình Miên cứ cười tủm tỉm mãi. Tắm rửa xong xuôi, lúc nằm trên giường, lòng cậu vẫn có cảm giác tràn đầy hứng khởi.
Cậu thật sự rất hâm mộ nguyên chủ, tuy ba mẹ cậu mất sớm nhưng từ khi còn nhỏ, Thẩm Trình Miên đã từng gặp rất nhiều phụ huynh của các bạn cùng lớp, có rất ít người có thể tôn trọng con cái và sẵn sàng trò chuyện với chúng như ba Thẩm mẹ Thẩm. Hơn nữa, bầu không khí hòa hợp giữa ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng rất dễ tạo ra những ảnh hưởng tích cực cho con cái.
Mặc dù hôm nay được ở cùng với ba Thẩm mẹ Thẩm rất vui, nhưng Thẩm Trình Miên biết rõ mình chỉ là người thay thế cho nguyên chủ. Ba mẹ cậu qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi cậu mới 5 tuổi, ba Thẩm mẹ Thẩm là ba mẹ của nguyên chủ.
Xuyên sách là chuyện ngoài ý muốn, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài nhận lấy sinh mệnh của nguyên chủ, cậu không thể nói cho ba Thẩm mẹ Thẩm biết sự thật, điều duy nhất cậu có thể làm chính là cố gắng đóng vai nguyên chủ cho thật tốt, làm một đứa con ngoan ngoãn giỏi giang.
Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có hơi buồn bã, Thẩm Trình Miên rũ mắt, lấy điện thoại ra phân tán suy nghĩ.
Cậu bấm vào WeChat, phát hiện ra ba Thẩm, người trước giờ chỉ chia sẻ lại những bài viết liên quan đến nghiên cứu khoa học trong vòng bạn bè của mình, đã đăng một bức ảnh ngày thường, là bóng lưng của cậu và mẹ Thẩm, có vẻ như ông đã chụp bức ảnh này từ phía sau, lúc cậu đang giúp mẹ Thẩm mang đồ vào sau khi câu cá xong.
Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm bức ảnh trong chốc lát rồi bấm lưu ảnh.
Cậu biết mình có hơi ích kỉ.
Cậu giống nguyên chủ như đúc, khuôn mặt của ba Thẩm mẹ Thẩm trông khá giống với ba mẹ cậu, dáng người cũng không khác bao nhiêu.
Kí ức của Thẩm Trình Miên về ba mẹ rất mơ hồ, những bức ảnh của ba mẹ còn sót lại trong nhà gần như đã in sâu vào trong tâm trí cậu.
Thoạt nhìn, bóng lưng của mẹ Thẩm trong bức ảnh do ba Thẩm chụp trông giống hệt như bóng lưng của mẹ cậu.
Sau khi thoát ra khỏi vòng bạn bè, điện thoại Thẩm Trình Miên bỗng rung lên, trong mục trò chuyện với Hoắc Dục Tiêu hiện lên một chấm đỏ, đó là thông báo có tin nhắn mới.
Thẩm Trình Miên vội vàng bấm vào, phát hiện Hoắc Dục Tiêu đã gửi cho cậu một bức ảnh, là một con mèo Ragdoll đang vùi đầu ăn thức ăn cho mèo.
Mèo nhà Hoắc Dục Tiêu nuôi được chăm sóc rất tốt, lông nó xù lên nhưng không hề bị rối, đáng yêu hệt như một chú mèo nhồi bông, đôi mắt hai màu càng làm nó trở nên xinh đẹp hơn gấp bội, khiến người ta yêu thích không thôi.
Khi Thẩm Trình Miên vừa nhìn thấy bức ảnh, hai mắt cậu không khỏi sáng lên, cảm giác buồn bã ban đầu đã biến mất không thấy tăm hơi, cậu gõ vào khung chat ba chữ:
"Dễ thương quá!"
Sau khi gửi tin nhắn, điện thoại nhanh chóng rung lên, Hoắc Dục Tiêu gửi đến một tin nhắn ba chữ cực kì có sức quyến rũ: Muốn xem không?
Thẩm Trình Miên gửi một biểu tượng cảm xúc mèo con gật đầu, một lát sau, Hoắc Dục Tiêu gọi video qua.
Cậu ấn bắt máy, trên màn hình điện thoại xuất hiện con mèo Ragdoll xinh đẹp kia, nó vẫn còn đang cắm đầu ăn, hai tai thỉnh thoảng lại động đậy một chút.
Bé mèo hàng thật giá thật nhìn còn đáng yêu hơn trong ảnh, Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm nó một lúc, như thể sợ làm phiền bé mèo ăn, cậu thấp giọng hỏi: "Anh Dục ơi, nó tên gì thế?"
Giọng nói của Hoắc Dục Tiêu truyền đến từ phía bên kia màn hình, "Nguyên Nguyên."
Không biết có phải vì nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu hay không, Nguyên Nguyên đột nhiên ngẩng đầu kêu "meo" một tiếng. Thẩm Trình Miên đang bị sự đáng yêu của bé mèo che mắt, không hề để ý rằng Hoắc Dục Tiêu vừa ném đồ ăn vặt vào bát thức ăn khô cho mèo, sau đó nó mới kiêu ngạo quay đầu lại tiếp tục ăn.
[Tác giả có lời muốn nói]
Nguyên Nguyên bày tỏ: Từ cái giây phút người đàn ông ấy bị vợ bỏ quên cả ngày, không còn cách nào khác ngoài đem sắc đẹp của tui ra làm mồi nhử, anh ta đã được định sẵn là kẻ thua cuộc.