TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược
Chương 82: C82: Mai gặp

Editor: Panacea

Chương 82.

Thẩm Trình Miên hoàn toàn không biết ba Thẩm đã nói với mẹ Thẩm những gì, cậu vừa vào phòng đã mở điện thoại ra, click vào giao diện chat giữa mình và Hoắc Dục Tiêu.

[Hoắc Dục Tiêu]: Thi xong rồi.

[Miên]: Cảm giác thế nào? Đề khó không?

[Hoắc Dục Tiêu]: Cũng được.

[Hoắc Dục Tiêu]: Ăn cơm chưa?

Đã hơn mười phút trôi qua kể từ khi Hoắc Dục Tiêu gửi cho cậu tin nhắn này, Thẩm Trình Miên nhanh chóng trả lời.

[Miên]: Mới vừa ăn xong.

[Miên]: Cậu thì sao?

Hoắc Dục Tiêu trả lời lại rất nhanh.

[Hoắc Dục Tiêu]: Ăn rồi.

Nói đến đây thì đột nhiên không biết nói gì nữa. Bình thường hai người cứ kè kè bên nhau suốt, dù không nói lời nào cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn tạo nên bầu không khí yên tĩnh ấm áp giữa cả hai, bây giờ lại phải cách nhau một cái màn hình nên cậu cứ có cảm giác khó chịu thế nào ấy.

Thẩm Trình Miên đang định tìm chủ đề nói chuyện, Hoắc Dục Tiêu đã gửi thẳng một yêu cầu gọi video cho cậu.

Thẩm Trình Miên chú ý không để những linh kiện trong phòng mình lọt vào màn hình rồi mới ấn nghe máy. Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Hoắc Dục Tiêu, sau lưng hắn là khung cảnh trên xe. Mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, trải những ánh nắng rực rỡ xuống khuôn mặt Hoắc Dục Tiêu, bao phủ khắp không gian nơi đó là một lớp màu sáng tối đan xen tuyệt đẹp.

Sau khi nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu, cảm giác khó chịu trong lòng Thẩm Trình Miên lập tức tan biến, khóe miệng vô thức cong lên, cậu hỏi: "Giờ cậu đang về nhà à?"

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Chiều nay định làm gì?"


Thẩm Trình Miên định lắp ráp nốt món quà sinh nhật mà cậu muốn tặng cho Hoắc Dục Tiêu, nhưng tất nhiên bây giờ không thể nói với hắn. Cậu cười cười, "Làm chuyện quan trọng."

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, Thẩm Trình Miên không để hắn có cơ hội hỏi tiếp, bèn hỏi hắn chiều nay có dự định gì không.

Hoắc Dục Tiêu biết cậu cố tình đổi chủ đề, nhưng Thẩm Trình Miên không nói chắc chắn là có lý do riêng, hắn sẽ không bám riết không buông, nên cũng hùa theo chủ đề của cậu.

Hai người trò chuyện hồi lâu, mãi đến khi Hoắc Dục Tiêu về nhà, bọn họ mới cúp máy.

Nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu xong, Thẩm Trình Miên tiếp tục lắp ráp nốt những phần lúc sáng vẫn chưa làm xong. Trong lúc đang làm, mẹ Thẩm lên lầu đưa cho cậu một đĩa trái cây, nhìn thấy đồ đạc trong phòng cậu, bà tò mò hỏi cậu đang làm gì. Thẩm Trình Miên kìm nén cảm giác chột dạ trong lòng, trả lời rằng muốn tặng quà sinh nhật cho Hoắc Dục Tiêu. Mẹ Thẩm biết quan hệ của hai đứa rất tốt, muốn chuẩn bị quà sinh nhật kĩ càng một chút là chuyện bình thường, bà cũng gật đầu hiểu ý rồi không làm phiền cậu nữa.

Loay hoay hết hai ngày nghỉ, cuối cùng Thẩm Trình Miên cũng lắp ráp xong mọi thứ. Tiếp theo vẫn còn một số việc phải làm, cậu đã đặt mua thêm vài thứ, tất cả đều được giao đến nhà họ Thẩm.

Cuối tuần sau là sinh nhật Hoắc Dục Tiêu, thời gian có hơi gấp rút. Cậu ở chung với Hoắc Dục Tiêu từ thứ hai đến thứ sáu, tức là chỉ còn đúng một ngày thứ bảy để chuẩn bị.

Thẩm Trình Miên sợ không kịp, vốn đang sốt sắng muốn tìm cớ để về nhà họ Thẩm một tuần, không ngờ hôm thứ hai, Hoắc Dục Tiêu bất ngờ nhận được tin hắn phải đến thành phố bên cạnh để tham gia tập huấn cuộc thi vật lý, đi mất năm ngày, vừa hay cho cậu thêm thời gian chuẩn bị.

Chuyện tập huấn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hoắc Dục Tiêu. Hắn chỉ đăng ký tham gia thi vật lí vì thỏa thuận giữa hắn và thầy Vương, việc thầy Vương tổ chức cho cả lớp xem chương trình tạp kĩ cũng là một phần của thỏa thuận. Hoắc Dục Tiêu vốn nghĩ rằng hắn chỉ đăng ký tham gia một cuộc thi mà thôi, không ngờ còn nhảy ra thêm chuyện này. Nhưng đã hứa thì phải làm, dù có cảm thấy phiền phức cũng không còn cách nào khác, hắn đành phải đi tập huấn theo đúng lịch trình của trường học.

Hoắc Dục Tiêu cũng không yên tâm để Thẩm Trình Miên sống một mình ở đây nên đã bảo cậu về nhà họ Thẩm, đồng thời giải thích tình hình cho ba Thẩm mẹ Thẩm, đảm bảo có người đến đưa đón Thẩm Trình Miên đi học hằng ngày.

Thẩm Trình Miên đã quen được mọi người lo lắng cho sự an toàn của mình. Dù sao thì trước đây cậu cũng từng có vết xe đổ, hơn nữa, vì không muốn làm bọn họ lo lắng nên cậu vẫn luôn sẵn lòng làm theo những gì mà mọi người đã sắp xếp.

Sau khi về nhà, Thẩm Trình Miên dành hẳn hai buổi tối để chuẩn bị nốt những việc còn lại. Đến lúc hoàn thành xong, cậu chợt cảm thấy thời gian sao mà dài quá, khi không có gì khiến cậu phân tán sự chú ý, cậu mới nhận ra dường như những lúc không có Hoắc Dục Tiêu bên cạnh thì thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.

Hoắc Dục Tiêu đi vào sáng sớm thứ ba, đến tối thứ bảy mới về, lịch tập huấn rất dày đặc, hoàn toàn khác với hình thức quản lý lỏng lẻo của trường bọn họ. Sang bên kia rồi, chỉ khi đến tối hắn mới có thời gian sờ vào điện thoại.

Thẩm Trình Miên cũng từng tham gia kiểu tập huấn như vậy trước khi xuyên sách, cậu biết rõ nó mệt mỏi đến mức nào. Vì vậy, mỗi khi nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu vào buổi tối, tuy rất nhớ hắn nhưng cậu cũng không dám nói chuyện quá nhiều, muốn hắn dành thời gian ngủ thêm chút nữa. Cuộc trò chuyện giữa cậu và Hoắc Dục Tiêu chuyển từ đánh chữ trên bàn phím sang gửi tin nhắn thoại cho nhau dù không ai nói lời nào, hai người cùng lắng nghe tiếng thở dần trở nên đều đặn của đối phương rồi chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng cũng đến thứ bảy. Vì chủ nhật là giáng sinh nên khắp nơi trên đường phố đều được trang trí theo chủ đề ngày lễ. Dù đây không phải là ngày lễ trong nước nhưng các hàng quán sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội đẩy mạnh doanh số bán hàng, vì thế, không khí lễ hội nơi đây vô cùng náo nhiệt.

Hoắc Dục Tiêu vội vàng trở về vào đêm giáng sinh. Khi nhận được điện thoại của hắn, Thẩm Trình Miên lập tức vơ lấy áo khoác của mình rồi chạy xuống tầng dưới.


Vừa bước ra bên ngoài tiểu khu, cậu đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Hoắc Dục Tiêu từ đằng xa, hắn đứng dưới ánh đèn đường ấm áp, thân hình thiếu niên thẳng tắp như một cây thông kiên cường rắn rỏi.

Thẩm Trình Miên bỏ điện thoại xuống, không biết là vì đột nhiên phải xa cách năm ngày hay là vì ngày mai cậu sẽ nói rõ mọi chuyện Hoắc Dục Tiêu, nhìn Hoắc Dục Tiêu đứng ở bên kia, không hiểu sao trong lòng cậu có một chút sợ hãi.

Hoắc Dục Tiêu bên kia cũng nhìn thấy Thẩm Trình Miên, hắn đi về phía cậu, Thẩm Trình Miên đứng tại chỗ hai giây, sau đó cũng cất bước đi về phía hắn.

Khi đến trước mặt cậu, việc đầu tiên hắn làm là kéo khóa áo khoác của Thẩm Trình Miên lên trên cùng, sau đó xoa đầu cậu một chút, "Lạnh không?"

Vừa mở miệng đã là câu quan tâm quen thuộc, nỗi sợ hãi ẩn chứa trong lòng Thẩm Trình Miên lập tức tan biến, cậu lắc đầu với Hoắc Dục Tiêu rồi nở nụ cười, dang hai tay về phía hắn.

Hoắc Dục Tiêu ôm lấy Thẩm Trình Miên, thì thầm bên tai cậu, "Nhớ tôi không?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, dụi vào hõm vai hắn vài cái, trả lời cực kì thành thật: "Ngày nào cũng nhớ."

Nghe được câu này của cậu, Hoắc Dục Tiêu có cảm giác như sự mệt mỏi mấy ngày nay đã được giải tỏa trong nháy mắt, khóe miệng hắn hơi cong lên.

Ôm nhau được một lúc, Thẩm Trình Miên lo Hoắc Dục Tiêu quay về vội như thế không biết đã ăn cơm chưa, cậu lập tức buông hắn ra rồi hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

Thấy Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, Thẩm Trình Miên bèn kéo hắn ra ngoài, "Chúng ta đi ăn gì đó trước đã."

Đường phố đêm giáng sinh đâu đâu cũng là người, tất nhiên không thiếu những cặp tình nhân trẻ tuổi. Nhìn thấy người qua đường cầm trên tay những hộp táo đỏ mọng, Thẩm Trình Miên mới nhớ ra cậu quên đem theo quả táo mình vừa mua cho Hoắc Dục Tiêu ban nãy. Lúc vừa nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Dục Tiêu, cậu đã vội vàng chạy ra ngoài tìm hắn nên hoàn toàn quên mất chuyện này.

(*) Quả táo trong tiếng Trung là píng guǒ, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píngān yè). Ở Trung Quốc thì tặng táo vào đêm giáng sinh tức là chúc người ta bình an may mắn:v

Bước chân Thẩm Trình Miên hơi khựng lại, Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Sao thế?"

Thẩm Trình Miên âm thầm thở dài, thôi thì chuyện quan trọng nhất lúc này là dẫn Hoắc Dục Tiêu đi ăn cái đã, cậu lắc đầu, "Không có gì, đi ăn trước rồi tính."

Hai người vào một nhà hàng gọi vài món ăn. Trong khi chờ đồ ăn lên, Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu đang ngồi đối diện mình, năm ngày không gặp như cách ba thu, hình như cậu ngắm Hoắc Dục Tiêu thế nào cũng cảm thấy không đủ.


Hơn nữa, nghĩ đến chuyện này mai, trong lòng cậu lại hơi thấp thỏm.

Tình huống xấu nhất có thể xảy ra là Hoắc Dục Tiêu cảm thấy không thể chấp nhận được, sau đó xa lánh cậu, hoặc là cho rằng thần kinh của cậu không bình thường nên nói toàn những thứ vớ vẩn. Cho dù là trường hợp nào, có lẽ từ nay về sau hai người cũng sẽ không thể bình yên ngồi ăn cùng nhau như hôm nay được nữa.

Mặc dù đây chỉ là tình huống xấu nhất mà cậu tưởng tượng ra, nhưng chỉ cần nó có khả năng trở thành hiện thực, Thẩm Trình Miên vẫn không khỏi lo lắng. Khoảnh khắc ấy càng đến gần, cậu lại càng cảm thấy bồn chồn không yên.

Hoắc Dục Tiêu cũng đang nhìn cậu nên đã nhanh chóng nhận ra cậu đang phân tâm, hắn hơi nhướng mày, im lặng chờ cậu hoàn hồn lại.

Khi người phục vụ mang trà lên, Thẩm Trình Miên mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cậu nói cảm ơn với người phục vụ, sau đó lại nhìn Hoắc Dục Tiêu.

Người phục vụ không rời đi ngay mà lấy ra hai tấm bưu thiếp, nói với bọn họ: "Không biết hai bạn có muốn tham gia sự kiện đặc biệt vào đêm giáng sinh hàng năm của cửa hàng chúng tôi không ạ? Các bạn có thể viết một lời nhắn gửi đến người bạn đồng hành của mình trên tấm bưu thiếp, sau khi viết xong, chúng tôi sẽ cung cấp một phong bì, khách hàng có thể tự tay gói lại và đánh dấu bằng kí hiệu riêng của mình để đảm bảo phong bì chưa bị người khác mở ra. Chúng tôi sẽ giữ những tấm bưu thiếp này, mỗi phong bì đều được gắn với một mã số đặc biệt, đến đêm giáng sinh năm sau, các bạn có thể đến đây đọc mã số đặc biệt để nhận lấy bức thư mà người kia đã viết cho mình."

Ánh mắt Thẩm Trình Miên lay động, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Cậu muốn viết không?"

Hoắc Dục Tiêu vừa nhìn đã nhận ra cậu muốn chơi, hắn gật đầu, "Muốn."

Đôi mắt Thẩm Trình Miên sáng lên, cậu nhận lấy tấm bưu thiếp và cây bút từ tay người phục vụ.

Thẩm Trình Miên đã rất hứng thú khi nghe người phục vụ giới thiệu về hoạt động này, nhưng đến khi cầm bút trên tay thì bỗng dưng không biết nên viết gì, cậu nhìn người phục vụ rồi hỏi: "Nếu giáng sinh năm sau không có ai đến lấy thì sao?"

Người phục vụ ra hiệu cho Thẩm Trình Miên nhìn về phía quầy lễ tân, Thẩm Trình Miên nhìn sang thì thấy một hàng thư đang được trưng bày ngay ngắn trong tủ kính phía sau quầy.

"Chúng tôi sẽ lưu trữ những bức thư không có người đến lấy tại quầy lễ tân trong vòng một năm. Trong một năm đó, khách hàng có thể đến lấy vào bất kì lúc nào quán mở cửa. Nếu sau một năm vẫn không có người đến lấy, chúng tôi sẽ thiêu hủy toàn bộ những bức thư này."

Nói cách khác, trong vòng một năm kể từ đêm giáng sinh năm sau, khách hàng có thể lấy thư bất cứ lúc nào. Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu nghĩ thầm, cho dù ngày mai kết quả giữa hai người không ổn, cậu vẫn có thể sắp xếp thời gian đến lấy tấm bưu thiếp mà Hoắc Dục Tiêu đã viết cho cậu tối nay, cũng không cần phải lo lắng rằng hai người sẽ gặp lại nhau ở nơi này vào đêm giáng sinh năm sau. Nhưng nghĩ lại, chắc là Hoắc Dục Tiêu sẽ không đến lấy bức thư cậu viết đâu.

Người phục vụ hỏi bọn họ còn thắc mắc gì nữa không, sau đó tạm thời rời đi. Trước khi viết, Thẩm Trình Miên ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, tò mò hỏi: "Anh Dục ơi, cậu định viết gì thế?"

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Muốn nghe bây giờ à?"

Thẩm Trình Miên hơi ngứa ngáy trong lòng, nhưng suy nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu, "Thôi đi, để năm sau tôi đến lấy vậy."

Hoắc Dục Tiêu sửa lời cậu: "Chúng ta đến lấy cùng nhau."

Thẩm Trình Miên cười cười, "Được, cậu nói rồi đó nha."


Trong mắt Hoắc Dục Tiêu hiện lên vẻ suy tư. Từ câu hỏi vừa nãy của Thẩm Trình Miên, có thể thấy rằng dường như cậu vẫn không chắc chắn hắn có đến lấy lá thư này vào năm sau hay không.

Trong lúc Hoắc Dục Tiêu đang suy nghĩ, Thẩm Trình Miên đã cúi đầu hí hoáy viết chữ, đầu bút cậu cũng đung đưa theo, Hoắc Dục Tiêu nhìn một lúc rồi dời mắt, tập trung viết thư của mình.

Viết xong, người phục vụ mang phong bì đến, hai người bỏ thư vào hai phong bì khác nhau rồi nói cho người kia nghe mã số được ghi trên đó.

Ăn xong, khi cả hai cùng đi ra ngoài thì người trên đường cũng đã dần thưa thớt. Đến cổng tiểu khu, Thẩm Trình Miên bảo Hoắc Dục Tiêu chờ cậu một chút, sau đó chạy về nhà lấy quả táo vừa to vừa tròn mà cậu đã chuẩn bị từ sáng sớm ra, đưa tận tay cho hắn.

Lúc mua táo, người bán hàng đã cẩn thận gói nó vào trong một hộp quà. Thẩm Trình Miên đưa táo cho Hoắc Dục Tiêu, mỉm cười nói với hắn: "Anh Dục, giáng sinh vui vẻ."

Hoắc Dục Tiêu nhận lấy, sau đó cũng đưa cho cậu một món quà, "Quà của cậu."

Quà của Hoắc Dục Tiêu cũng được bọc trong một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, chắc chắn không phải vừa mới mua xong. Thẩm Trình Miên không khỏi tò mò hỏi hắn: "Cậu lấy ra khi nào thế?"

Rõ ràng lúc cậu đi lên lấy táo thì trong tay Hoắc Dục Tiêu không cầm theo bất kì thứ gì mà.

Hoắc Dục Tiêu cong môi, liếc nhìn một chiếc ô tô đang đậu bên đường: "Vừa ra xe lấy."

Thẩm Trình Miên vừa nhìn sang bên kia đã thấy chú Triệu đang ngồi ở ghế lái, chiếc xe đỗ ở đó lúc nào cậu cũng không để ý. Thẩm Trình Miên lập tức nghĩ rằng có thể lúc nãy chú Triệu đã nhìn thấy cậu ôm Hoắc Dục Tiêu rồi, cậu lại nhìn Hoắc Dục Tiêu, nghĩ thầm, hình như hắn cũng không thèm để ý, thế thì chắc không sao đâu.

Thẩm Trình Miên cố nén sự ngượng ngùng trong lòng, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu. Theo lý thì đây là lúc nên nói lời tạm biệt, cũng đã khuya lắm rồi, Hoắc Dục Tiêu vừa trở về đã chạy thẳng tới đây tìm cậu, đến giờ vẫn chưa được về nhà. Nghĩ vậy, cậu đè nén cảm giác bất đắc dĩ trong lòng, cũng không quan tâm chú Triệu có nhìn thấy hay không, bước tới ôm chặt lấy Hoắc Dục Tiêu.

"Mai gặp."

Hoắc Dục Tiêu xoa xoa tóc cậu, "Đừng suy nghĩ nhiều quá."

Thẩm Trình Miên cảm thấy rất xúc động, cậu biết nhất định Hoắc Dục Tiêu đã nhận ra tối nay mình có gì đó không bình thường, nét mặt suýt không thể kìm nén được nữa. May mà Thẩm Trình Miên vẫn đang ôm lấy Hoắc Dục Tiêu nên hắn không thể nhìn thấy được, cậu vùi đầu vào vai hắn, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Cậu đồng ý với tôi một chuyện đi."

Hoắc Dục Tiêu nói: "Được."

Thẩm Trình Miên khựng lại, "Tôi vẫn chưa nói gì mà..."

Hoắc Dục Tiêu cười khẽ, "Cậu nói gì tôi cũng đồng ý."

Thẩm Trình Miên trầm ngâm một lúc, bỗng nhẹ nhàng mỉm cười, "Đúng là tôi suy nghĩ hơi nhiều thật."

Hoắc Dục Tiêu cho cậu nhiều cảm giác an toàn như thế, cậu đâu cần phải lo lắng gì nữa.


Đọc truyện chữ Full