TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược
Chương 102: C102: Trước

Editor: Panacea

Chương 102.

Khi xong việc, Hoắc Dục Tiêu bế Thẩm Trình Miên vào nhà tắm, sau đó lại không nhịn được mà làm thêm lần nữa. Đến lúc trở về phòng, cơ thể cậu đã mệt mỏi rã rời, đành nằm yên cho Hoắc Dục Tiêu ôm mình lên giường ngủ.

Hoắc Dục Tiêu không lên giường với Thẩm Trình Miên mà chỉ ngồi bên cạnh cậu, hắn kéo ngăn tủ ra, bên trong có một tuýp thuốc mỡ.

Thẩm Trình Miên nhắm hờ hai mắt, thấy hắn đang loay hoay tìm kiếm gì đó, cậu mơ mơ màng màng hỏi: "Anh ơi, cái đó là gì thế?"

Hoắc Dục Tiêu kéo quần ngủ của Thẩm Trình Miên lên, quả nhiên nhìn thấy một vết đỏ hằn trên đầu gối.

Vì màu da Thẩm Trình Miên rất trắng nên làm gì cũng dễ để lại dấu. Tuy lúc ở nhà tắm hắn đã cố gắng chú ý tình hình rồi, nhưng khi làm vẫn khó tránh khỏi bị va chạm lung tung.

Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, trả lời cậu: "Thuốc."

Thẩm Trình Miên hơi gượng gạo, nghĩ thầm Hoắc Dục Tiêu chuẩn bị cho việc này đầy đủ quá rồi. Cậu nghiêng đầu vùi mặt vào gối, nằm yên để hắn bôi thuốc cho mình.

Thuốc mỡ dịu mát m ơn trớn trên da thịt kết hợp với động tác x0a nắn nhẹ nhàng của Hoắc Dục Tiêu khiến cậu có cảm giác hơi lành lạnh.

Thẩm Trình Miên vừa thiu thiu chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nhận ra Hoắc Dục Tiêu đang c ởi quần cho mình. Cậu lập tức mở to hai mắt, không ngờ vừa cúi đầu nhìn xuống đã phát hiện hắn lại "lên nòng" lần nữa.

Mặt Thẩm Trình Miên nóng bừng, cậu không khỏi nhấc chân đạp nhẹ lên đùi Hoắc Dục Tiêu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cầm thú..."

Hoắc Dục Tiêu bóp chặt lấy mắt cá chân Thẩm Trình Miên, ánh mắt tràn đầy d*c vọng, hắn cúi người nhẫn nhịn hôn lên khóe mắt cậu, "Chỉ cầm thú với mỗi em."

Thẩm Trình Miên hơi hối hận vì đã nói ra lời này, cậu vẫn không nỡ đặt bất kì từ ngữ không tốt nào bên cạnh cái tên Hoắc Dục Tiêu, tuy đúng thật là ban nãy hắn có hơi...quá đáng.

Trong lòng chợt cảm thấy áy náy, Thẩm Trình Miên không những không trốn tránh nụ hôn của Hoắc Dục Tiêu mà còn ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn đáp lại tỏ ý lấy lòng.

Hoắc Dục Tiêu bị hành động của Thẩm Trình Miên k1ch thích đến mức mất bình tĩnh, cánh tay đang ôm lấy eo cậu dần dần siết chặt.

Thẩm Trình Miên dứt ra khỏi nụ hôn nồng cháy của hai người một lúc, bắt gặp ánh mắt ẩn chứa d*c vọng của Hoắc Dục Tiêu, cậu rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Nhẹ thôi nhé..."

Thẩm Trình Miên đã nói vậy tức là đồng ý. Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu tối sầm lại, hắn cúi đầu hôn lên môi cậu.

Bộ đồ ngủ vừa mới thay xong không tồn tại trên người bọn họ được bao lâu.

Sáng hôm sau, lúc Hoắc Dục Tiêu thức dậy thì Thẩm Trình Miên vẫn còn đang ngủ say sưa. Biết tối qua mình giày vò người ta hơi tàn nhẫn, Hoắc Dục Tiêu áy náy đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Hắn kéo người vào lòng ôm một lúc, chợt nhận ra bây giờ cũng đã khá trễ, sợ rằng lúc Thẩm Trình Miên thức dậy sẽ thấy đói, Hoắc Dục Tiêu nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường.


Vì không muốn bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thẩm Trình Miên nên Hoắc Dục Tiêu không gọi người đến làm bữa sáng. Hắn nhờ dì Vương hướng dẫn cách nấu món cháo Thẩm Trình Miên vẫn thường thích ăn, định tự tay vào bếp một hôm.

Mặc dù chưa từng thử nấu nướng bao giờ nhưng Hoắc Dục Tiêu có năng lực học tập rất mạnh, thấy chỗ nào không hiểu thì lập tức hỏi lại dì Vương ngay, thế nên thành phẩm cuối cùng tuy vẫn không ngon bằng cháo dì Vương nấu nhưng hương vị ít nhất phải giống khoảng tám mươi phần trăm.

Ngoài cháo ra, hắn còn hấp thêm một ít bánh bao và sủi cảo mà dì Vương để sẵn trong tủ lạnh, tất cả đều là những món Thẩm Trình Miên rất thích. Vốn dĩ hắn chuẩn bị sẵn những thứ này phòng trường hợp hôm qua cậu chưa ăn cơm đã chạy đến đây, nhưng cả buổi tối hôm qua hai người hoàn toàn không có cơ hội đụng tới chuyện ăn uống.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Hoắc Dục Tiêu mới bước vào phòng. Thẩm Trình Miên vẫn đang ngủ ngon lành, chăn kéo qua đỉnh đầu, chỉ lộ ra một nhúm tóc.

Hoắc Dục Tiêu từ từ bước đến bên cậu, hắn nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, lộ ra khuôn mặt đang bình yên giấc nồng của Thẩm Trình Miên.

Hàng mi dài cong vút lặng lẽ rũ xuống, dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn, Hoắc Dục Tiêu khẽ đưa tay chạm vào mi mắt cậu.

Thấy Thẩm Trình Miên không có dấu hiệu thức giấc, Hoắc Dục Tiêu trèo lên phía bên kia giường, ôm lấy eo cậu từ đằng sau.

Hình như Thẩm Trình Miên đã cảm nhận được gì đó, cậu xoay người lăn vào lồ ng ngực Hoắc Dục Tiêu, loay hoay tìm tư thế thoải mái, mơ mơ màng màng gọi hắn.

"Anh ơi..."

Hoắc Dục Tiêu hôn lên tóc cậu, dịu dàng dỗ dành, "Ngủ đi."

Thẩm Trình Miên ngủ một giấc đến trưa. Khi thức dậy, cảm nhận được Hoắc Dục Tiêu vẫn đang ôm mình, cậu cọ cọ vào người hắn, nhắm mắt lại hỏi: "Anh ơi, mấy giờ rồi?"

"Hơn mười một giờ," Hoắc Dục Tiêu sờ sờ tóc cậu, "Đói bụng chưa?"

Lông mi Thẩm Trình Miên hơi run lên, giọng điệu vẫn còn ngái ngủ: "Hình như đói...mà hình như không đói, thôi không biết đâu..."

Hoắc Dục Tiêu không khỏi mỉm cười, hắn vuốt v e tóc cậu, "Muốn ăn chút gì không?"

Thẩm Trình Miên dựa vào ngực Hoắc Dục Tiêu, khi thấy tỉnh táo hơn một chút mới mở mắt, "Ăn..."

Cậu nói xong lại không thèm động đậy nữa, tay vẫn đặt trên eo Hoắc Dục Tiêu, không hề có ý định rút về.

Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc của Thẩm Trình Miên, hắn cũng không lên tiếng thúc giục cậu.

"Anh ơi." Thẩm Trình Miên đột nhiên gọi hắn.

"Ừ?" Hoắc Dục Tiêu đáp lại.

Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu một lúc, cánh tay siết thật chặt, cả khuôn mặt dán bẹp vào ngực hắn như một bé mèo nhỏ.


Hoắc Dục Tiêu vuốt v e mái tóc Thẩm Trình Miên, sau đó hôn lên đ ỉnh đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Thẩm Trình Miên biết hắn đang hỏi về vấn đề gì, cậu hơi mấp máy môi dưới, "Vẫn ổn..."

Thẩm Trình Miên mơ hồ nhớ ra hôm qua Hoắc Dục Tiêu đã bôi thuốc giúp cậu sau khi xong việc, nhưng lúc đó cậu quá mệt mỏi và xấu hổ nên chỉ nhắm tịt mắt rồi ngủ quên lúc nào không hay, có lẽ bộ đồ trên người cậu bây giờ cũng là do Hoắc Dục Tiêu mặc vào giúp.

Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, không nhịn được mà sấn tới hôn cậu lần nữa. Thẩm Trình Miên nhắm chặt mắt, bầu không khí dần dần trở nên mập mờ, bàn tay đang nắm lấy góc áo Hoắc Dục Tiêu hơi siết chặt lại, ngay lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Hoắc Dục Tiêu cắn nhẹ lên môi cậu mấy cái rồi mới đứng dậy đi lấy điện thoại.

Chiếc điện thoại đang đổ chuông là của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu cầm đến giúp cậu, "Điện thoại của chú Thẩm."

Bấy giờ Thẩm Trình Miên mới nhớ ra cậu vẫn chưa nói với ba Thẩm mẹ Thẩm tối qua cậu không về, bèn vội vàng ngồi dậy bắt máy.

"Ba..."

Giọng nói của ba Thẩm vang lên từ đầu bên kia điện thoại, khi nghe thấy cậu bắt máy, ông có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, giọng điệu cũng không quá nghiêm khắc, "Miên Miên, con đang ở đâu?"

Cảm nhận được sự lo lắng của ba Thẩm, Thẩm Trình Miên rất áy náy, "Con đang ở cùng anh Dục, hôm qua con quên nói với ba là con sẽ không về."

Dù sao thì Thẩm Trình Miên cũng không phải đứa con nít ba tuổi, ba Thẩm không truy hỏi tới cùng mà chỉ dặn dò: "Lần sau muốn qua đêm ở ngoài phải nói với ba mẹ một tiếng, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng cho con, biết chưa?"

Thẩm Trình Miên áy náy gật đầu, "Con nhớ kĩ rồi ạ."

Nghe cậu trả lời, ba Thẩm không còn quá lo lắng về chuyện này nữa, giọng điệu cũng thoải mái hơn hẳn, "Con ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ, con vừa ngủ dậy." Thẩm Trình Miên nói.

Ba Thẩm cười nói: "Hôm qua chơi đến khuya à?"

Biểu cảm của Thẩm Trình Miên hơi khựng lại, cậu liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu đang ngồi bên cạnh nghịch ngón tay mình, "Vâng..."

"Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ bù nhiều vào," Ba Thẩm nói xong, lại hỏi: "Hôm nay có về nhà không?"

Hoắc Dục Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, Thẩm Trình Miên liếc hắn một cái, gật đầu, "Có ạ."

Ba Thẩm dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Hoắc Dục Tiêu nắm tay Thẩm Trình Miên, dựa vào người cậu, "Khi nào về nhà?"


"Chắc là chiều nay?" Thẩm Trình Miên mơ hồ nói.

Hoắc Dục Tiêu nói: "Anh về cùng em."

Thẩm Trình Miên nhìn hắn, "Hôm nay anh rảnh hả?"

Thẩm Trình Miên biết gần đây Hoắc Dục Tiêu rất bận rộn, vì hôm qua là sinh nhật cậu nên hắn mới cố tình dành ra một ít thời gian.

Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, xoa xoa mặt cậu, "Hôm nay không rảnh cũng phải rảnh."

Thẩm Trình Miên biết hắn có ý gì, bèn ho nhẹ một tiếng, "Thật ra anh không rảnh cũng không sao đâu..."

Hoắc Dục Tiêu móc lấy ngón tay cậu, "Muốn đi với em."

Trái tim đột nhiên bị cảm giác ngọt ngào bao phủ, Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng nhéo mặt Hoắc Dục Tiêu như hắn vẫn thường làm với cậu, ánh mắt ngập tràn niềm vui, "Chúng ta đi chung."

Hoắc Dục Tiêu nắm tay cậu hôn hôn, "Ừm."

Thẩm Trình Miên nghiêng đầu định hôn hắn, nhưng khi Hoắc Dục Tiêu sáp đến gần, cậu lại đẩy nhẹ vai hắn ra, ngang ngược nói: "Em đói bụng..."

Hoắc Dục Tiêu kìm nén d*c vọng trong lòng, "Anh bế em ra ngoài nhé?"

Thẩm Trình Miên có cảm giác Hoắc Dục Tiêu đang coi cậu như một con búp bê sứ dễ vỡ vậy, cậu mỉm cười, "Em tự đi được."

Nói xong, Thẩm Trình Miên lập tức hất chăn bước xuống giường, không ngờ khi vừa đứng dậy, hai chân cậu lại đau nhức đến mức không thể đứng vững nổi, may mà Hoắc Dục Tiêu đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.

Đúng là nhục không thể tả, Thẩm Trình Miên lườm Hoắc Dục Tiêu một cái.

Hoắc Dục Tiêu ôm eo cậu như đang lấy lòng, chủ động xin lỗi: "Anh bế em nhé?"

Mặt Thẩm Trình Miên ửng đỏ, "Không nghiêm trọng đến mức đó đâu... Chuyện lúc nãy là do em bất cẩn tí thôi."

Cậu không ngờ chân mình lại đau đến thế, nhưng chỉ cần chuẩn bị tâm lý trước thì sẽ không sao nữa rồi.

Thấy Thẩm Trình Miên thật sự không cần người đỡ đi, Hoắc Dục Tiêu mới rút tay về. Sau khi ra khỏi phòng ngủ, không để cậu phải động tay động chân, hắn lập tức vào bếp hâm nóng đồ ăn rồi mang ra, Thẩm Trình Miên hơi kinh ngạc, "Sáng nay dì Vương đến đây à?"

Hoắc Dục Tiêu không trả lời, "Nếm thử xem."

Thẩm Trình Miên húp một thìa cháo, mơ hồ cảm thấy hương vị có hơi khan khác món cháo dì Vương thường làm, chợt nghĩ đến gì đó, cậu thử đoán: "Anh ơi, anh nấu cái này hả?"

Hoắc Dục Tiêu không phủ nhận, "Vị thế nào?"

Thẩm Trình Miên vô cùng kinh ngạc, gật đầu lia lịa, "Ngon không khác gì cháo dì Vương nấu."

Cậu không ngờ Hoắc Dục Tiêu lại giỏi chuyện nấu nướng đến vậy, nếu hắn không né tránh câu hỏi "dì Vương có đến hay không" của cậu thì chưa chắc cậu đã nhận ra sự khác biệt giữa cả hai.


"Dì Vương hướng dẫn qua điện thoại." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu không chớp mắt, biểu cảm ngốc nghếch đến mức đáng yêu, Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, "Sao thế?"

Thẩm Trình Miên kìm nén cảm giác thỏa mãn trong lòng, nở nụ cười, "Em đang nghĩ xem tại sao anh làm việc gì cũng giỏi thế nhỉ."

"Mấy việc này không khó." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên mỉm cười, không nói với hắn rằng cậu vẫn luôn cảm thấy kiểu người như Hoắc Dục Tiêu hoàn toàn chẳng liên quan tí gì đến chuyện bếp núc. Hơn nữa, Thẩm Trình Miên biết rõ Hoắc Dục Tiêu không cần phải tự mình làm những việc này, nhưng một khi hắn đã quyết định làm vì cậu thì ý nghĩa cũng sẽ hoàn toàn khác biệt.

Sau khi biết bữa ăn này là do Hoắc Dục Tiêu nấu, hơn nữa cậu cũng đang đói bụng thật, Thẩm Trình Miên ăn còn nhiều hơn bình thường, ăn đến mức cảm thấy hơi đầy bụng. Cơm nước xong xuôi, cậu liền kéo Hoắc Dục Tiêu đi dạo để tiêu bớt thức ăn. Tối hôm qua vẫn chưa kịp nhìn kĩ cách bố trí trong phòng, vừa hay bây giờ cậu có thể qua ngắm nghía một chút, sau đó còn phải sắp xếp cả đống quà vẫn chưa kịp cất đi kia nữa.

Thẩm Trình Miên muốn sưu tầm những món quà sinh nhật của mình theo từng năm, sau này hai người sẽ còn tổ chức sinh nhật cùng nhau rất nhiều lần nữa, cậu muốn giữ lại tất cả những món quà mà Hoắc Dục Tiêu tặng mình.

Trong lúc đang cân nhắc xem nên đặt quà ở đâu, điện thoại Thẩm Trình Miên đột nhiên rung lên. Cậu mở điện thoại ra xem, không ngờ lại là tin nhắn của quản gia nhà cũ, ông nói rằng sắp tới nhà cũ sẽ được tổng vệ sinh, hỏi cậu có cần gọi người đến quét tước dọn dẹp căn phòng ở sân vườn phía nam không.

Thẩm Trình Miên nghi hoặc nhíu mày, cậu không nhớ căn phòng ở sân vườn phía Nam mà quản gia nói là căn phòng nào. Biết chắc việc này có liên quan đến nguyên chủ, cậu thử hồi tưởng lại kí ức trong đầu, nhưng không tìm được thông tin gì hữu dụng.

Cậu rất ít khi lục lọi kí ức của nguyên chủ, những chuyện trong quá khứ cũng đang dần trở nên rất mơ hồ. Thật ra kí ức ban đầu cũng không rõ ràng lắm, nhưng cậu có cảm giác giống như mình đang bị ngăn cách bởi một bức màn, các sự kiện xảy ra trước đó cũng càng ngày càng mờ nhạt dần theo thời gian.

"Sao thế?" Thấy Thẩm Trình Miên nhíu mày, Hoắc Dục Tiêu hỏi.

Thẩm Trình Miên đưa tin nhắn của quản gia cho Hoắc Dục Tiêu xem, "Chắc là phòng của nguyên chủ, nhưng em không rành cách bố trí ở nhà cũ lắm, chắc phải đến căn phòng đó xem thử mới biết được."

"Vậy đến xem thử đi." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên gật đầu. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu bảo quản gia đợi cậu quay về rồi tính sau.

Cậu và Hoắc Dục Tiêu cùng trở về nhà cũ của gia tộc họ Thẩm. Ba Thẩm mẹ Thẩm có việc phải đi vắng, quản gia vừa thấy Thẩm Trình Miên bước vào thì lập tức dẫn bọn họ đến sân vườn phía nam, giúp cậu thoát được kiếp không biết đường nên bị lộ bí mật.

"Cậu đã dặn không cho bất kì ai bước vào căn phòng kia, mật mã ổ khóa chỉ có một mình cậu biết, vì không có cậu ở đây nên chúng tôi không dám đi vào dọn dẹp, cũng không biết bên trong thế nào. Vừa hay hôm nay cậu về, chúng tôi muốn hỏi ý cậu một chút." Quản gia nói.

Thẩm Trình Miên vừa nghe quản gia nói vừa thử lục lọi kí ức của nguyên chủ, nhưng vẫn không tìm được thông tin gì khác.

Hoắc Dục Tiêu chú ý đến biểu cảm của cậu, biết cậu không nhớ ra được gì, hắn liền hỏi quản gia, "Vậy ra cũng lâu lắm rồi Trình Miên chưa về đây à?"

"Lần cuối thiếu gia về đây đã là hai năm trước rồi." Quản gia trả lời.

Hai năm trước. Thẩm Trình Miên lần theo manh mối này, cuối cùng cũng nhớ được một cảnh tượng mơ hồ: nguyên chủ cầm trên tay một cây bút, hình như cậu ta đang vẽ tranh.

Nguyên chủ biết vẽ tranh?

Thẩm Trình Miên rất bất ngờ. Nguyên tác chưa từng nhắc đến tình tiết này bao giờ, quan trọng hơn hết, dường như nguyên chủ đã che giấu chuyện này vô cùng kĩ càng, có lẽ ngoại trừ bản thân cậu ta thì không một người nào khác biết đến sự tồn tại của nó.

Trong lúc cậu đang suy tư, ba người đã tiến vào sân vườn phía Nam, đi vòng qua dãy hành lang dài ngoằn ngoèo đến trước một cánh cửa, trên cửa có gắn ổ khóa mật mã. Thẩm Trình Miên bước đến, khi nhìn thấy cánh cửa kia, trong đầu cậu như vừa có một lỗ hổng bị bịt kín đột nhiên rách toạt ra, lần theo manh mối này, càng ngày càng nhiều kí ức bị phong ấn của nguyên chủ lũ lượt ùa về, vô số hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt cậu.

Lời editor: Chương sau là chương cuối rồi, và tui đã quyết định sẽ không edit ngoại truyện, lý do thì chương sau sẽ nói, nhưng tui sẽ tóm tắt sơ sơ ngoại truyện cho mọi người, ai thấy thú vị thì có thể vào bản convert đọc nhá ✨


Đọc truyện chữ Full