TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 30: C30: Khu Sử Thú

Edit + Beta: Phộn


******

Khó trách phạm vi dò xét của Huyền Minh mở tới 2000m cũng không thấy con dị thú nào, thì ra là ở dưới lòng đất có một dị thực cấp cao, rễ cây trải rộng khắp khu rừng, dị thú vừa tới gần lập tức trở thành con mồi của nó, những dị thực khác không di chuyển được, chỉ có thể thường xuyên cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.

Sau khi Lý Diệu và Lâm Hân tiến vào khu rừng, gốc dị thực cấp 5 không lồ này coi bọn họ là con mồi, lặng yên nằm ở dưới đất, chờ thời cơ tấn công. Đợi con mồi tiến sâu vào rừng, nó sẽ bất ngờ tấn công, bắt ba ba trong rọ.

"Quả nhiên là hành tinh hoang sơ, ngay cả dị thực cũng phát triển to tới như vậy!" Quả cầu cơ giáp cảm khái, trong giọng nói ẩn chứa hưng phấn.

Làm một cơ giáp thuộc top đầu, có kinh nghiệm phong phú, dị thú chết dưới tay nó nhiều vô số kể, đây là lần đầu tiên nó gặp được dị thực đẳng cấp cao, điều này gợi lên ý chí chiến đấu của nó.

Tiếc là nó đang bị tổn hại nghiêm trọng, năng lượng không đủ, không cách nào biến thành cơ giáp chiến đấu.

Dị thực cấp cao xuất hiện, dị thực cấp thấp gặp nạn.

Vết nứt ngày càng nhiều, sau khi tất cả hệ rễ chui ra khỏi lòng đất, rừng núi hoàn toàn bị thay đổi.

Toàn bộ khu vực trong vòng 50.000m đều trở thành khu săn bắn của dị thực cấp 5.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Rất nhanh, cái cây mà Lý Diệu đứng trên đó đã gãy, hắn chỉ có thể ôm Lâm Hân thay đổi địa điểm trú ẩn.

Tuy nhiên, bây giờ đang ở trong lãnh địa của dị thực, cho dù ở nơi nào cũng có rễ cây tấn công tới.

Nam nhân không vội vàng, dễ dàng ôm thiếu niên đi qua những rễ cây dày đặc.

Tinh thần lực của hắn phóng ra ngoài, quanh người nổi lên một lớp ánh sáng màu vàng chói mắt bao bọc hai người họ, rễ cây ở bốn phía đánh tới, đụng phải ánh sáng màu vàng, sợ hãi rụt về giống như bị thiêu đốt.

Lâm Hân yên lặng nằm trong lòng huấn luyện viên.

Cậu biết rõ mình không giúp gì được, nên sẽ không làm hành động dư thừa nào.

Nghe lời huấn luyện viên là lựa chọn tốt nhất.

Động tác cơ giáp nhanh nhẹn, thành thạo né trái né phải.

"Nguyên soái, chúng ta phải tìm được bản thể của nó." Nó nói.

"Ừ." Một tay Lý Diệu ôm eo Lâm Hân, kề vào tai cậu dặn dò, "Kẹp chặt."

Trong mắt Lâm Hân tràn đầy hoang mang.


Ý anh ấy là sao?

Một giây sau, Lý Diệu đột nhiên bưng mông thiếu niên lên.

Lâm Hân bị đẩy lên trên, có chút bối rối ôm cổ đối phương, theo bản năng quấn lại, giống như gấu Koala bám chặt trên người nam nhân.

"Bé ngoan." Lý Diệu thì thầm.

Tư thế hai người mờ ám, hơi thở giao hòa, vô cùng thân mật.

Lâm Hân đỏ mặt tai hồng, không biết là do căng thẳng hay ngượng nữa.

Vẻ mặt Lý Diệu bình tĩnh, một tay cầm súng laser, một tay ngưng tụ ra một con dao găm sắc bén, dưới lòng bàn chân sinh ra gió, vừa chuẩn xác tấn công vừa di chuyển nhanh chóng.

Miễn là bé con bám chặt, hắn có thể chiến đấu mà không cố kỵ bất cứ điều gì.

Lâm Hân ôm hắn vừa trốn vừa nhảy theo hắn, nảy lên nảy xuống, không thể tránh khỏi phải cọ tới cái chỗ khó nói nào đó.

Bị đủ loại cảm xúc kinh ngạc, căng thẳng, xấu hổ, k.ch thích, cậu càng bám chặt vào, thân thể được bọc trong áo khoác ấm áp nóng tới chảy mồ hôi ướt đẫm.

Lý Diệu không phản ứng với vẻ lúng túng của cậu, chuyên tâm chiến đấu.

Bản thể của dị thực được nó giấu rất tốt, rừng núi bị rễ cây ngăm đen bao trùm, linh hoạt nhúc nhích như rắn, bùn đất bị lật ra, thi thể thối rữa của dị thú nổi lên, mùi tanh hôi ghê tởm tràn ngập trong không khí.

Ăng-ten trên đầu Huyền Minh nhấp nháy, chỉ đường cho hắn.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Hướng Đông Bắc, cách đây 1300m có phản ứng của tinh hạch cấp cao, Nguyên soái, bản thể của dị thực nhất định ở đó!"

"Đi thôi!" Lý Diệu quyết định nhanh chóng, xông thẳng tới.

Tựa hồ dị thực biết mục đích của hắn, rễ cây điên cuồng sinh trưởng, tầng tầng lớp lớp, như thiên la địa võng vây con mồi thành kén tằm, không một lối thoát.

Trong tích tắc, sắc trời tối tăm, không khí mỏng manh, rễ cây bén nhọn đâm tới, hung hãn bắt đầu tấn công.

Nếu là người khác thì đã sớm bị đâm thành tổ ong, chết không nhắm mắt.

Tiếc thay, nó xui xẻo gặp phải người nắm giữ tinh thần lực cấp 9 đang ở trạng thái tràn đầy năng lượng.

Đừng nói cấp 5, có là cấp 6 thì cũng ra bã như thường.

Lý Diệu vung dao nhanh như chớp, lần chạy dưới đất này đã chặt đứt hàng ngàn rễ cây, nhưng càng chặt, càng có nhiều rễ cây xuất hiện, nó muốn dùng số lượng làm tiêu hao thể lực của đối thủ.


Không dừng lại ở đó, dị thực còn phun ra khí độc, muốn độc chết con mồi.

"Nín thở!" Lý Diệu trầm giọng nói.

Lâm Hân bình tĩnh làm theo.

Chương trình huấn luyện của quân cơ giáp dự bị có cái này, giới hạn lúc trước là 8 phút, sau khi phân hóa thành Omega cậu chỉ còn có thể nín được 5 phút.

Vì để cho huấn luyện viên không bị phân tâm lúc chiến đấu, Lâm Hân nhắm mắt lại, yên lặng triệt để, cơ thể giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, cậu dần dần thích ứng với tiết tấu này, tiếng "ầm ầm" vang lên không ngừng.

Không biết qua bao lâu, việc thiếu oxi khiến đầu cậu choáng váng, tay chân vô lực, phổi sắp nổ tung, đau đớn khó nhịn.

Cậu cắn chặt răng, dùng hết lực toàn thân để không bị ngã xuống.

Đột nhiên tiếng "ầm ầm" biến mất, xung quanh trở nên yên ắng.

Thiếu niên mơ màng mở mắt ra, đại não thiếu oxi nên cậu phản ứng có hơi chậm.

"Bé ngốc, có thể hít thở rồi." Bàn tay ôn nhu của người đàn ông vỗ nhẹ lưng cậu.

Lúc này Lâm Hân mới bấm nút khởi động lại, há miệng mở mũi tham lam hít thở.

"Hít hà——"

Khí oxi tràn vào phổi làm cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cậu bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch nhìn xung quanh.

Đám rễ cây vốn bao bọn họ lại đã biến mất, thay vào đó là một mảnh đất bị đốt cháy đen cùng rễ cây chất đống như núi.

Đây là...do huấn luyện viên làm ra?

Mạnh quá!

Lý Diệu tiếp tục bế cậu đi tới.

Di thực bị hắn chặt đứt một nửa thân cây, có chút sợ hãi.

"Nguyên soái, cái cây muốn chạy." Cơ giáp nhắc nhở.

"Quét tọa độ." Lý Diệu hạ lệnh.


!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Rõ." Dây ăng-ten xoay một cái, quả cầu cơ giáp nói: "Ở hướng 10h, cách chúng ta 870m."

Mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt, ổ gà ổ voi, đợi bọn họ đi hết 870m thì dị thực đã đổi vị trí bản thể từ lâu.

Mắt Lý Diệu lạnh như băng.

"Huấn luyện viên?" Lâm Hân không hiểu sao mà tự nhiên thấy hơi lạnh, không nhịn được khẽ gọi.

Người đàn ông thản nhiên nói: "Ôm chặt."

Lâm Hân vứt liêm sỉ không còn xấu hổ nữa, xem nhẹ cái tư thế này, hai người dán sát vào nhau, cơ hồ không có khe hở, tựa như hai đứa trẻ sinh đôi dính vào nhau.

Bé con ngoan quá.

Lý Diệu rũ mắt xuống, ngửi thấy mùi hoa lan mát lạnh, hơi nghiêng đầu, môi mỏng hôn lên mái tóc mềm mại của bé con.

Lâm Hân đợi lâu cũng không thấy hắn có động tĩnh, nghi hoặc quay đầu, cho nên ——

Môi chạm môi.

Thiếu niên lập tức ngu người, thân thể cứng nhắc không dám nhúc nhích.

Dù gì Lý Diệu cũng là một lão nam nhân, lúc môi thiếu niên chạm vào, hắn chỉ khựng lại khoảng nửa giây, sau đó cũng không có biểu tình gì mà dời đi, mắt vàng tĩnh như mặt hồ.

Vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh, làm cho Lâm Hân cảm thấy mình phản ứng hơi lố, vì thế cậu mím môi, đặt đầu lên vai nam nhân lần nữa, làm một vật trang sức yên tĩnh.

Lý Diệu ôm bé con, siết chặt thêm vài phần.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Nguyên soái, bản thể của dị thực đang di chuyển theo hướng 12h." Quả cầu cơ giáp nói, "Hình như bản thể của nó có thể biến hình?"

Chỉ có biến hình, chúng nó mới có thể rời khỏi mặt đất mà sống.

"Có biến hình hay không, đi xem là biết."

Lý Diệu giơ cánh tay phải lên, mở rộng năm ngón tay.

Ăng-ten trên đầu cơ giáp run lên, "Nguyên soái,....không phải là...."

Lỗ tai của bé nào đó đang dựa vào người đàn ông dựng lên, nghe được một nửa thì tự nhiên cơ giáp ngắt câu, làm cậu thật tò mò.

"Tiểu Phá Quân, cậu muốn xem khu sử thú không?"

"Hả?"

Ánh sáng vàng lộng lẫy ngưng tụ ở lòng bàn tay Lý Diệu, uy áp khủng bố của tinh thần lực giáng từ trên trời xuống, ánh sáng vàng trên tay phải của hắn bay ra trong tích tắc, xông thẳng lên bầu trời, tiếng thú rống đinh tai nhức óc vang lên.


Lâm Hân chấn động ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn cự thú xuất hiện ở trên trời.

Cự thú này nhìn như báo đốm, dài 3m, cao 2m, lông màu xanh, đuôi dài, bóng loáng như rắn, đuôi được phủ thêm một lớp lông trắng, cái đuôi nhẹ nhàng vung lên làm cho lông trắng tung bay trong gió.

Lý Diệu ôm Lâm Hân nhảy lên, thoải mái bay lên lưng cự thú, vững vàng ngồi trên đó.

"Đây là Thanh Phong Thú." Hắn điều chỉnh tư thế của bé con, để cậu ngồi dựa lưng vào lồng ngực mình.

Cuối cùng cũng không cần phải đối mặt nữa, Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm, hai chân do kẹp quá lâu mà run rẩy, vì để ngồi vững, cậu chỉ có thể lấy hai tay túm lông của cự thú.

"Thật là lợi hại!" Cậu thán phục.

"Giữ chặt." Lý Diệu vừa nghĩ, Thanh Phong Thú lập tức nhận mệnh, đuôi dài vung lên, bật người lên cao, lực bật nhảy rất kinh người, nhảy vài cái đã vượt qua hơn mười rãnh nứt.

Quả cầu cơ giáp chậm chạp xém bị bỏ rơi, nó nhanh chóng chạy theo, lăn vào lòng Lâm Hân rồi bất động.

"Haha, Nguyên soái lấy dao giết trâu để mổ gà hả? Dị thực cấp 5 thôi mà, xử nó rất dễ!"

Để duy trì thực thể hóa của ngu sử thú, cần tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, thay vì phí phạm tinh thần lực trên người cái cây cùi này, không bằng giữ sức để giết dị thú cấp 6.

Tuy nhiên, ngu sử thú đã được triệu hồi không thể thu lại ngay được.

Thanh Phong Thú chạy thẳng theo hướng 12h, trên đường bị rễ cây tấn công, nó đập nhẹ một cái, bay màu.

Khoảng cách 870m, đi hết 1 phút.

Đến đích, quả cầu cơ giáp hấp tấp bay ra khỏi ngực Lâm Hân, tìm dị thực cấp 5.

Đột nhiên nó đứng trước một gốc cây thấp bé, ăng-ten trên đỉnh đầu nhấp nháy.

"Đây là bản thể của dị thực kia à?" Nó nghi ngờ.

Thanh Phong Thú cũng không cẩn thận như nó, phát hiện ra mục tiêu thì nâng vuốt lên đè bẹp ngay lập tức.

Cái cây nhỏ đó phát ra tiếng kêu bén nhọn, có thể thấy loáng thoáng nội tạng người ở bên trong đó.

"Quá nhỏ!" Lâm Hân nhíu mày. Cái cây này cao không tới đầu gối, nó trông như một cây kiểng vậy, do hấp thu dinh dưỡng của cả một khu rừng nên lá cây rậm rạm, xanh um tươi tốt.

"Rễ lại dài." Lý Diệu cúi đầu quan sát, nói với Lâm Hân, "Em ngồi trên Thanh Phong Thú, ta đi xuống xử nó."

Lâm Hân túm góc áo của huấn luyện viên, "Em xuống nữa."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lý Diệu xoa đầu cậu, ôn hòa từ chối, bé con buồn thiu.

———————————————

Tau nói gòi :)) 5 6 gì cũng ăn hành hết thoyyy


Đọc truyện chữ Full