Mễ Tiểu Bối thấy người ta kính nể mình như vậy liền bắt trước Phong Hiên Ngư, vuốt tóc ngồi chéo chân.
" Mạc tổng.Xin thứ lỗi vì sự xuất hiện đường đột của chúng tôi."
Người đàn ông hơi cúi người, sau đó bắt đầu giới thiệu.
" Tôi là Spanci Elan , giám đốc tài chính của EXQ.Còn đây là thư kí của tôi , Lan Hi, ban nãy cô ấy có thất lễ một chút, Mạc tổng mong hãy bỏ qua."
Mễ Tiểu Bối lúc nãy vẫn chưa tỉnh ngủ liền ngáp một cái.Sau đó học theo phim mà cậu hay xem , cũng chỉnh lại cổ áo ( mặc dù áo không có cổ) .
" Vậy.
.
.
Ngài tới đây có việc gì?"
" Cái đó.
.
.
EXQ hiện nay đang muốn đầu tư vào ngành thương mại.
Tôi muốn hợp tác với ngài !
.Ờm ...!Chắc chắn sẽ có lợi với ngài.
Còn về phần vốn, ngài sẽ là cổ đông lớn nhất.Tôi với ngài chia 6-4 , ngài 6 tôi 4 ! "
Cổ đông lớn ? EXQ rõ ràng là một công ty nhỏ có chút tiếng tăm nhưng không rõ lai lịch.
Cổ đông lớn sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm về vốn đầu tư.Nếu thành công , tiền hưởng lợi 6-4 chính là con mồi béo bở.
Nhưng nếu thất bại, 6-4 chính là con dao kề cổ.
Cổ đông sẽ chịu tất cả thiệt hại của dự án, bao gồm việc mất trắng số tiền đã đầu tư và khoản nợ tính tới con số tỷ đô.Lúc ấy, chỉ cần EXQ bán lại công ty thì họ sẽ chẳng còn liên quan đến dự án ấy , không phải chịu bất kì thiệt hại nào.
Đó là những gì chúng ta biết.Còn Mễ Tiểu Bối? Nhóc ta hiểu gì đâu chứ , bây giờ còn đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài kìa .
Spanci Elan thấy Mễ Tiểu Bối đưa tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài , trong đầu liền nhảy ra vô số nguy cơ.
Ông ta lo sợ có phải mình đã làm lộ ra cái gì rồi không? Mạc tổng nổi tiếng với ánh nhìn có thể xuyên thấu dã tâm của đối phương.Liệu có phải ông ta đã lộ ra sơ hở gì không??
Mễ Tiểu Bối chống cằm chờ đợi người kia nói tiếp.Nhưng lọt vào mắt đối phương lại thành cái nhìn đánh giá khiến lão ta run sợ, có ý muốn rút.
Vừa lúc ấy, cửa phòng mở ra thu hút sự chú ý của lão Elan.
Là ai mà có thể tự tiện mở cửa khi chưa gõ vậy? Không thấy Mạc tổng đang ở đây hay sao?
Người bước vào khiến cô thư kí đi cùng lão bất ngờ.
" Sếp, đây mới đúng là Mạc tổng! Tôi thường thấy anh ta trên báo, không sai được!"
Lan Hi - Cô thư kí đi cùng gã thì thầm .
Mạc Khôi Vũ bước vào, mang theo khí lạnh khiến đối phương run sợ.
Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng một vòng, không hề quan tâm tới hai vị khách không mời mà đến kia.
Hắn chỉ quan tâm tới tiểu bảo bối đang ngồi ngáp trên cái ghế mà bao người mơ ước.
" A , Mạc tổng đây là đang có khách sao?"
Mạc Khôi Vũ mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Bối.
Hắn đã qua camera ẩn chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.Bảo bối của hắn đúng là đáng yêu thật nha .
Mễ Tiểu Bối chớp chớp mắt nhìn Mạc Khôi Vũ.
Nếu Vũ Vũ cũng nói vậy thì chắc cậu chính là Mạc tổng mà hai người kia đang nhắc tới nhỉ?
" Vũ Vũ nè, tại sao Bối Bối lại là Mạc tổng? Nó là cái gì vậy?"
" Ngốc.
Bây giờ cậu cứ ngồi đó chơi.
Còn lại để tôi xử lý."
Mạc Khôi Vũ hôn nhẹ lên trán nhỏ của Mễ Tiểu Bối, hắn lấy điện thoại của mình đưa cho cậu chơi, bản thân vừa quay mặt liền bị hai người kia nhìn chằm chằm.
Tất nhiên, vì Mạc Khôi Vũ đã che hết người Mễ Tiểu Bối rồi nên họ chỉ có thể nhìn thấy cảnh hắn lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Mễ Tiểu Bối thôi.
Còn lại thì chẳng thấy gì hết.
" Chủ tịch, xin lỗi tôi tới trễ!"
Trợ lý Tống cùng thư kí Kha bước vào.
Sau khi bình ổn hơi thở, trợ lý Tống bắt đầu công việc của mình còn Kha Nguyệt đứng một bên chờ lệnh.
" Xin chào.
Tôi đã nghe qua giới thiệu của hai vị rồi.
Giới thiệu lại một chút, đây là Mạc tổng, người điều hành Mạc thị." Trợ lý Tống đưa tay giới thiệu Mạc Khôi Vũ, rồi tiếp tục.
" Lý do hai vị tới đây, tôi cũng đã nghe.
Chỉ là chủ tịch của chúng tôi cảm thấy không hứng thú với dự án của các vị.
Nếu muốn, các vị có thể sang Phong thị.
Biết đâu họ sẽ có hứng thú."
Spanci Elan và thư kí của ông ta dường như đã đoán trước được kết quả nên không tỏ thái độ gì.
Họ cúi người xin lỗi vì đã làm phiền rồi theo hướng dẫn của trợ lý Tống mà chuyển sang Phong thị.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trợ lý cùng thư kí im lặng trở về vị trí của mình.
Bàn làm việc của họ được đặt ở hai bên góc tường, còn bàn làm việc của Mạc Khôi Vũ thì ở chính giữa bức tường đối diện.Hai bên là hai tủ đựng tài liệu, đối diện của ra vào là một cửa kính lớn , bên dưới cửa kính là một bộ bàn ghế sofa thường dùng khi nghỉ ngơi hoặc tiếp khách.
" Chủ tịch, anh có cần dùng cafe không?"
Kha Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Cô vẫn chưa biết trong phòng ngoài chủ tịch và trợ lý ra , vẫn còn một người nữa.
Chờ một lúc không thấy đáp án mà mình muốn, coi liền lững thững trở về vị trí của mình.Ai mà ngờ khi cô ngẩng mặt lên một lần nữa, trong lòng của chủ tịch lại thừa ra một người!.