Trăng đã mọc nhưng ba người trong sân viện vẫn quỳ hoạc ngồi bất động không di chuyển.
Ngốc Tam Nhi ngồi trên đất sợ ngây người không biết suy nghĩ gì nhìn Kha Lương Sơn, Kha Dương nhìn thoáng qua sư phụ, nước mắt trên mặt gã đã gần khô đi nhưng ánh mắt thất thần tiêu tán không biết đang nhìn về phương nào.
Kha Dương cũng không nhúc nhích, trong đầu như có gắn động cơ xoay chuyển vòng vòng, lớn tới cỡ này đây là lần đầu cậu dùng não suy nghĩ một chuyện cẩn thận đến vậy, tới mức có thể cảm nhận thái dương đang giật từng cái từng cái.
“Sư phụ, chuyện này liên quan gì Diệp Huân,” chân Kha Dương do quỳ mà tê rần nhưng cậu vẫn quỳ cũng không muốn thay đổi tư thế, “Sao tên kia……Kha Dương kia lại tìm anh ấy? Tìm thẳng con phải bớt việc hơn không?”
Thân thể Kha Lương Sơn hơi run một chút, gã không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào nên rất lâu sau gã mới chậm rãi mở miệng: “Con còn nhớ chuyện bị quấn thân lúc nhỏ không?”
“Nhớ ạ.”
“Đứa nhỏ kia quay lại, trước đó ta không biết nó ở đâu……” Kha Lương Sơn sờ sờ tẩu thuốc, Kha Dương châm thuốc giúp, gã hít thật sâu rồi nhả ra một hơi, giữa làn khói mờ mịt gã nở nụ cười khổ sở mà nhớ lấy từng lời đứa nhỏ kia nói.
Tao muốn trở về, để tao trở về.
“Khi đó con đã theo ta mấy năm, ta nói rồi ta coi con như con ruột của mình,” Kha Lương Sơn cầm điếu thuốc lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói tiếp, “Ta biết lão Tứ vẫn ở đây, ngay tại bên người ta, ở đây……ở đó…..”
Ngốc Tam Nhi nghe xong lời này rùng mình một cái bèn lết qua cọ cọ người Kha Dương, cọ từ cánh tay đến bả vai.
“Kẻ hôm đó con nhìn thấy ở nhà ông Hồ, hẳn là ông ta.” Kha Dương hơi rối, cậu lấy bao thuốc trong túi ra hút, sư phụ không cho hút thuốc nên cậu tuyệt đối không dám hút ở nhà nhưng bây giờ quản không nổi nữa, cậu cần trấn định.
Kha Lương Sơn không nói gì nhìn thoáng qua điếu thuốc trong tay cậu, cúi đầu nhớ tiếp: “Lão Tứ không cho đứa nhỏ kia trở về vì nếu nó về thì chú ấy hoàn toàn thất bại, mất đi cơ hội…..Còn ta, ta nuôi con bao năm đương nhiên có tình cảm, còn đứa nhỏ đó……”
“Các người không cho nó trở về.” Kha Dương châm thuốc nhíu chặt mày, cảm tưởng của cậu hiện giờ không ổn chút nào y như cướp nhà của người khác vậy.
“Không cho, ta đuổi nó đi, khóa hồn của con trong cơ thể,” Kha Lương Sơn nhìn thoáng qua phòng mình, “Lần trước cho con xem cái hộp, có nhìn thấy cái chìa khóa không….”
“Là khóa định hồn sao?” Ngốc Tam Nhi cuối cùng cũng phục hồi tình thần mà hỏi một câu, nó không ngờ thứ đồ vật này có tồn tại.
Kha Lương Sơn không trả lời Ngốc Tam Nhi mà ngẩng đầu nhìn Kha Dương: “Ta không biết phải xin lỗi con hay xin lỗi đứa nhỏ kia, ta có lỗi với cả hai đứa……Đây là lần hợp tác duy nhất của ta và lão Tứ, chỉ một việc này đã khiến ta ngủ không yên mười mấy năm…..”
“Vậy đứa nhỏ kia đâu?” Kha Dương nghĩ tới Diệp Huân nhưng lại thấy không thể nào, Diệp Huân lớn hơn cả bảy tám tuổi.
“Ta không biết, thật sự không biết,” Kha Lương Sơn lắc đầu, âm thanh ngập tràn đau khổ, “Cảnh sát đó…..Thể chất cậu ta so với con…..”
“Anh ấy còn dễ hấp dẫn mấy thứ kia hơn cả con nhưng lại không nhìn thấy gì, nếu đứa nhỏ đó muốn quấn thân sao phải chờ tụi con đi về nhà cũ mới…..”
“Ký sinh,” Kha Lương Sơn cắt ngang lời cậu, tay gã hơi rung nên cái tẩu trên tay có vẻ nặng nề mà gõ gõ xuống mặt đất, “Chỉ có một lời giải thích, nó ký sinh trên người cậu cảnh sát đó, mẹ của nó chỉ có thể khiến cậu ta đi đến nhà cũ mới đánh thức nó được.”
“Ý của sư phụ là đứa nhỏ còn trên người của Diệp Huân?” Lòng Kha Dương thắt lại một cái, muốn đứng lên ngay nhưng hai chân tê rần không đứng được phải xoa cả buổi mới cắn răng đứng dậy.
“……..Chắc là vậy.”
“Hơn nữa còn được mẹ nó đánh thức?’ Kha Dương đá Ngốc Tam Nhi một cái đi qua dìu sư phụ, nó nhanh chóng chạy theo đỡ giúp.
“Còn chưa biết, có thể rời nhà cũ thì mẹ nó mất đi năng lực này,” chân Kha Lương Sơn run run cả buổi mới đứng vững, “Con nói cậu cảnh sát đó đừng tới gần nhà cũ.”
“Sao mẹ của nó biết Dương ca đi chung với Diệp Huân chứ, nếu Diệp Huân không đi không phải phí công vô ích sao?” Đầu óc Ngốc Tam Nhi rốt cuộc cũng chịu chuyện động, nó hỏi một câu coi như vào được chủ đề.
“Ý trời…..là ý trời.” Kha Lương Sơn thở dài.
Ngốc Tam Nhi vô cùng bất mãn với câu trả lời ba phải của ba nó nhưng thấy gã mệt mỏi nên tự đ è xuống không hỏi nữa mà giúp Kha Dương dìu sư phụ vào phòng.
“Ta nằm một chút, hai đứa đi ngủ đi.” Kha Lương Sơn mệt mỏi ngã vào giường nhìn chăm chăm lên trần nhà.
“Sư phụ,” trước khi đóng của Kha Dương do dự một chút rồi nhẹ giọng hỏi một câu, “Nếu mở khóa định hồn rồi đứa nhỏ kia trở lại….Vậy con sẽ đi đâu?”
Kha Lương Sơn vừa mới nằm yên bị những lời này của cậu khiến cho kinh động nhảy dựng trên giường: “Kha Dương, không thể làm chuyện này!”
“Con chỉ hỏi chút thôi.”
“Không ai biết kết quả là gì, con đi đâu, đứa trẻ kia có thể về hay không, về rồi có thích ứng thân thể này không, tất cả đều không biết được, việc này không thể làm, con hiểu chưa?”
“Rồi ạ.”
Kha Dương ra ngoài sân đứng một hồi, Ngốc Tam Nhi đứng cạnh cái ao nhìn cậu muốn qua hỏi một câu. Chuyện hôm nay cậu nghe đã đánh mạnh vào nhận thức của mình, cậu không biết nên sắp xếp ngôn từ thế nào nên đành đứng yên hút thuốc.
Vẫn là Ngốc Tam Nhi chịu không nổi chạy qua kéo cậu: “Dương ca, ngủ trước đi có chuyện gì mai nói tiếp.”
“Đứa nhỏ đó còn ở trên người Diệp Huân,” Kha Dương cau mày nhìn cửa phòng đóng chặt của sư phụ, thấp giọng, “Anh đang nghĩ có nên nói cho anh ấy biết hay không, nhưng mà……”
“Nhưng anh sợ vốn dĩ không có việc gì nhưng anh vừa nói cho Diệp Huân biết thì xảy ra chuyện?” Ngốc Tam Nhi nó tiếp một câu.
“Ừ, đầu óc Ngốc Tam Gia hôm nay được quá chứ,” Kha Dương đi về phía phòng mình, “Anh sợ đứa nhỏ kia tạm thời yên lặng nhưng nó cảm giác được Diệp Huân, lỡ như anh ấy có ý tưởng gì đánh thức nó thì sao?”
“Ông già nói chỉ có mẹ nó ở nhà cũ mới đánh thức được………Đệch, không có nói muốn tỉnh là tỉnh hay không….”
“Ngủ đi, mai tìm anh ấy nói trực tiếp.”
“Dương ca….”
“Đi đi đi, ngủ ở phòng anh.”
Một đêm này Diệp Huân ngủ không yên mà nằm mơ liên tục nhưng lúc tỉnh lại không nhớ mình đã mơ gì, mệt muốn rã rời.
Từ Siêu còn ôm chăn ngủ thẳng cẳng, Diệp Huân đẩy gã một cái: “Chị hai, dậy, về nhà đi.”
“Cậu là đồ không có lương tâm……” Từ Siêu trở mình cau mày rồi mở mắt, “Cậu nói mớ cả đêm, chị mới ngủ được thì đuổi người, có chị em như cậu à!”
“Tôi nói mớ?” Diệp Huân khó hiểu, từ trước tới giờ ngay cả khi đi học chưa từng nghe ai nói rằng mình nói mớ, “Tôi nói gì?”
“Ây da, chị buồn ngủ muốn chết ai nhớ nổi,” Từ Siêu bất lực nhắm mắt lại, “Cái gì mà trở về đi, lạnh quá,…làm chị nửa đêm phải trở dậy đắp chăn cho cậu……”
Diệp Huân không nói gì, quăng chăn lên người Từ Siêu rồi rời giường.
Trên người mình còn thứ này nọ.
Lúc lái xe đến cục cảnh sát Diệp Huân đã thấy Kha Dương ngồi xổm hút ven đường hút thuốc, hắn nghĩ mình hoa mắt nhưng khi nhìn lại thấy Kha Dương đứng lên cười cười hắn mới xác định là thật.
“Sao cậu lại ở đây? Lại cúp học nữa à?” Diệp Huân dừng xe rồi đưa Kha Dương tới cửa hàng điểm tâm cạnh cục cảnh sát, sắc mặt cậu rất kém, rõ ràng ngủ không ngon.
“Anh, hôm qua sao rồi? Không có chuyện gì chứ?” Tuy sắc mặt Kha Dương không tốt nhưng không ảnh hưởng gì tới tâm trạng hăng hái khi đối diện với đồ ăn của cậu cả.
“Ừ, coi như yên ổn nhưng bạn tôi nói tôi nói mớ cả một đêm.” Diệp Huân châm thuốc nhìn Kha Dương càn quét đồ ăn.
“Bạn?”
“Ờ, nhờ bạn tới tắm giùm……” Diệp Huân trả lời xong mới ngẩng đầu, “Kha Tiểu Gia, nhầm trọng điểm rồi, trọng điểm là tôi nói mớ nguyên đêm.”
“Không phải, em không thể tắm giúp anh sao mà lại gọi người khác?” Kha Dương thắc mắc hơn nữa trong lòng có một sự khó chịu không thể lý giải, cứ y như mình bị Diệp Huân phân ra nhóm người dưng.
Diệp Huân híp mắt cười rồi nhả ra ngụm khói thuốc: “Sao nào, ghen tị hả?”
“Em uống hết chén giấm rồi,” Kha Dương liếc liếc hắn, cậu buồn bực cả đêm nhưng giờ nhìn thấy Diệp Huân đã thoải mái không ít nên không quản hắn lại lấy mình ra trêu chọc, “Chỉ muốn nói nếu anh kêu em tắm giúp em sẽ không ngại phiền đâu.”
“Tôi sợ cậu giúp rồi tôi nhịn không được ném cậu lên giường đó.” Diệp Huân vui vẻ ngậm điếu thuốc cười cười nhìn cậu.
“Ấy, ngài muốn thử không, với tình trạng tàn tật này của ngài em còn đang bội phục sao có thể lái xe đến đây…….” Kha Dương cũng cười rồi nhớ tới trọng điểm trong câu nói của Diệp Huân, “Anh nói mớ cái gì?”
“Hình như là phải trở về, lạnh quá cái gì đó, cậu có ý kiến gì?”
“Anh, em kể cho anh một chuyện xưa,” Kha Dương nuốt xong miếng cuối cùng, điều chỉnh lại cảm xúc, “Có một gã đàn ông vì theo đuổi thí nghiệm linh hồn có thể tự do xuất nhập mà đem con mình ra thử, kết quả bị vợ mình chém chết rồi tự sát, hồn đứa nhỏ kia đi rồi không về được…”
Diệp Huân nghe Kha Dương kể gần như không dừng lại thiếu chút nữa mất luôn đầu óc, cho đến khi cậu nói xong câu cuối hắn mới tựa vào ghế, nói một câu đơn giản: “Ký sinh?”
“Vâng, đứa nhỏ đó hẳn còn ở trên người anh từ lúc nó rời khỏi cơ thể của mình cho tới giờ, chắc là vậy.” Lúc Kha Dương nói xong câu này thì cảm thấy như được thả lỏng, cả người úp sấp lên bàn mêt mỏi muốn chết.
Diệp Huân hơi nhíu mày: “Vậy cậu là ai?”
“Ai biết được,” Kha Dương cười cười rất miễn cưỡng, “Đứa nhỏ mới chết nhà ai đó hoặc là bị dọa mất hồn không thể quay về……Không biết nữa.”
Diệp Huân suy nghĩ rồi nắm lấy tay Kha Dương, giọng nói vô cùng kiên định: “Cậu là Kha Dương.”
Những lời này làm nước mắt Kha Dương suýt rơi xuống, cậu nhanh chóng cúi đầu nằm sấp xuống, dây thần kinh vẫn luôn bị kéo căng như được Diệp Huân chọt trúng nơi quan trọng, cuối cùng cũng có người nói ra lời cậu nghẹn ứ cả một đêm.
Cậu là Kha Dương, cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề mình không phải Kha Dương thì là ai, cho dù trong thời gian đổi với Diệp Huân cậu cũng chưa từng nghi ngờ, cậu là Kha Dương, lúc ở trong cơ thể của Diệp Huân cậu vẫn là Kha Dương.
Cậu có trí nhớ, lối suy nghĩ của chính mình, sao cậu không phải Kha Dương được cơ chứ!
Cho dù cậu cảm thấy đứa nhỏ kia thật đáng thương, nó mất đi cơ thể của mình chỉ có thể im lặng chờ đợi mười mấy năm sống nhờ trên cơ thể kẻ khác…
Nhưng Kha Dương tự nhận mình khong có vĩ đại đến thế, tuy cậu hỏi sư phụ chuyện giao cơ thể lại cho đứa nhỏ nhưng cậu biết dù sư phụ không ngăn cản cậu cũng không bao giờ làm như thế.
“Anh,” Kha Dương buồn bã dựa vào cánh tay của mình, “Chuyện này thật quá đáng, quá đáng mà!”
“Có quá đáng hơn nữa cũng không liên quan gì, cậu an an ổn ổn ngồi đây, còn ăn…..một cái bánh bao, hai ly sữa đậu nành thêm hai cái bánh nướng,” Diệp Huân đếm đếm mấy cái ly chén trước mặt Kha Dương, “Lấy sức ăn kinh người này của ngài, chuyện này chắc chắn giải quyết được, ít nhất thì tôi có thể giải quyết đứa nhỏ trên người tôi.”
“Hai cái này cũng tính chung được hả……Mà anh tính giải quyết bằng cách nào?” Kha Dương ngẩng đầu, cậu dụi dụi đôi mắt còn hơi ửng đỏ, “Cảnh sát quản lý luôn chuyện này sao.”
“Sư phụ cậu chắc biết cách hoặc tìm người khác,” Diệp Huân suy nghĩ, tất cả những gì hắn biết về phương diện này toàn bắt nguồn từ truyện ma, “Ví dụ như…..tiễn đưa nó, hoặc là….Kumathong?”
Kha Dương đang ngồi yên nghe mấy lời này sặc mấy cái ho cả buổi: “Anh, Kumathong là Phật giáo Tiểu thừa, sư phụ em không biết đâu…Hơn nữa, phải là đứa nhỏ kia tự nguyện mới được, với tình huống này thì nó chắc chắn không đi.”
“Vậy tiễn đưa, chắc tiễn được chứ,” Diệp Huân vốn không tin tưởng quỷ thần lắm nhưng mặc kệ đứa nhỏ đó đã ở bên hắn bao lâu hắn cũng không dễ dàng khoan nhượng, “Không tới lượt nó tự nguyện hay không.”
“Anh, em thấy hiện giờ anh y chang Diêm Vương vậy á, coi cái giọng điệu của anh kìa.” Kha Dương hớn hở.
“Tôi không phải Diêm Vương,” đột nhiên Diệp Huân trở nên nghiêm túc, “Là có người muốn làm Diêm Vương tự cho rằng mình có thể nắm lấy tất cả trong lòng bàn tay, việc này đã sai một lần rồi không thể tiếp tục sai nữa.”
Kha Dương không nói tiếp, lòng cậu có chuyện không thông suốt cũng không thể xé toạc ra với sư phụ được, việc này có bàn tay của gã đưa đẩy một hồi, nhưng khi nghe Diệp Huân nói như vậy mặc kệ sự việc có chuyển biến ra sao sai lầm thế nào thì cậu đều cảm nhận được còn có người chống đỡ vững vàng cho mình.
Điều này khiến lòng cậu kiên định.
Ăn bữa sáng xong Diệp Huân muốn đưa Kha Dương về trường học, cậu không chịu: “Không đi đâu, em ngồi xe buýt, em không muốn anh đưa tới trường xong em lại phải đưa anh trở về….”
Diệp Huân còn muốn nói thì điện thoại vang lên, hắn đoán là Tần Vĩ nên không thèm nhìn đã bắt máy, ai ngờ trong điện thoại lại truyền ra tiếng Từ Siêu gào lạc giọng vì hoảng sợ: “Cậu về mau, nhà cậu có quỷ hay có trộm viếng vậy!”
…………………………………………………………………………………………………………………………..
Kumathong: Một loại bùa phép của Thái Lan với mục đích ban đầu là giúp đỡ những linh hồn trẻ em không có nơi về hoặc chưa đầu thai được. Nhưng càng ngày Kumathong càng bị biến tướng thành thứ bùa ngải đáng sợ vì dùng sai mục đích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Chương 32
Chương 32