Lý Đan tỉnh rồi.
Bác sĩ kiểm tra cho cô thì tất cả đều bình thường, chỉ có không thể nói chuyện mà bác sĩ cũng thể xác định là cô không thể nói hay không muốn nói. Tóm lại sau khi tỉnh dậy cô cứ nằm lẳng lặng ở đó, ăn được uống được nhưng không muốn gặp người khác cũng không lên tiếng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu nói cho cô biết biết đi Diệp Huân,” mẹ Lý Đan kéo Diệp Huân ra khỏi phòng bệnh, nắm chặt tay hắn không buông, “Bác sĩ nói có thể do bị k1ch thích, cháu k1ch thích gì nó hả? Cháu nói cho cô biết đi!”
Diệp Huân không ngủ một đêm, từ lúc cha mẹ Lý Đan đến đây hắn đã bị hay nhà vây lấy hỏi han cả đêm, giờ trong đầu hắn chỉ có một khoảng trống rỗng, nếu hắn còn khả năng tự hỏi tự nghĩ thì người duy nhất hắn muốn nhắc tới là Kha Dương đang nằm trong phòng quan sát.
“Cháu thật sự không biết,” cả tối nay hắn chỉ có một câu trả lời này, giờ hắn mệt tới mức muốn cắm đầu xuống đất không tỉnh lại nữa, “Cháu…”
“Trước hết đừng có gấp,” ba Lý Đan coi như còn bình tĩnh, hai nhà quan hệ không tệ, ấn tượng của ông với Diệp Huân cũng rất tốt hắn không phải kẻ sẽ làm phụ nữ bị thương tổn, “Bác sĩ có nói là sẽ hồi phục, chúng ta cãi nhau cũng không được gì, chi bằng chờ Tiểu Đan khôi phục rồi hỏi cũng không muộn.”
“Nhưng mà…” Mẹ Lý Đan còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thoáng qua chồng mình thì lại do dự không nói nữa.
“Nếu Diệp Huân thật sự làm chuyện tổn thương Tiểu Đan,” mẹ hắn mở miệng cau mày nhìn Diệp Huân, mắt tràn đầy lo lắng, “Chúng tôi nhất định…”
“Mặc kệ nó có làm cái gì hay không,” ba hắn vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng cắt ngang mẹ hắn, mặt mày lạnh lẽo dọa người, ông từ đầu tới cuối không liếc mắt nhìn hắn một cái nào,”Cho dù tình huống Tiểu Đan thế nào thì đều là do con bé theo nó mới xảy ra chuyện, nó phải chịu trách nhiệm.”
Diệp Huân vốn cúi đầu nhìn sàn nhà trân trối vừa nghe mấy lời này liền ngẩng phắt lên nhìn ba mình.
Hắn không biết ba mình kêu chịu trách nhiệm cái gì nhưng nhìn biểu cảm của mẹ thì lập tức đoán được ý của ông.
Không có khả năng.
Ngốc Tam Nhi trốn học, lúc nó gọi điện xin phép thầy tỏ ra vô cùng lo lắng mà thầy giáo chỉ biết địa chỉ nhà cũ, trước kia tới nhà còn có cha mẹ mà giờ hay rồi, không có ai cả.
Nó chạy đến bệnh viện tầng quan sát bệnh lập tức thấy Diệp Huân nhưng không qua chào hỏi. Bên cạnh Diệp Huân có vài ba người nữa, chắc là người nhà của Lý Đan.
Ngốc Tam Nhi và Diệp Huân liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lướt luôn qua nhau, lúc này nó chỉ có thể làm như không quen biết hắn, nếu để hai nhà biết trong phòng quan sát còn có một người chưa tỉnh nữa thì không biết việc này phải nói thế nào mới phải.
Nó đứng ngoài cửa nhìn vào, Kha Dương vẵn nằm đó trên người cắm mấy ống truyền dịch.
Tình hình này làm nó tới lúc đầu Diệp Huân bị ba nó chụp một cái hồn phách không về được, y như thế này, cơ thể bình thường nhưng vẫn bất tỉnh.
Ngốc Tam Nhi tì đầu lên cửa kiềm chế xúc động muốn khóc, Dương ca anh đâu rồi?
Lý Đan chuyển sang phòng bệnh đơn ở tầng dưới, Diệp Huân chạy việc xong mới rút được chút thời gian lên lầu.
“Bên kia sao rồi?” Ngốc Tam Nhi đứng ngoài cửa phòng quan sát.
“Vẫn vậy, nhưng coi như đã tỉnh,” Diệp Huân nhìn vào trong một chốc, “Bác sĩ nói với anh buổi chiều có thể chuyển Kha Dương đến phòng bệnh thường, đợi người đi hết đổi ngay.”
“Diệp ca, em muốn hỏi một câu không may lắm.” Ngốc Tam Nhi lặn lẽ nhìn hắn một cái.
‘Ừ?”
“Nếu, nếu em nói, Dương ca vẫn không tỉnh…”
“Anh sẽ không bỏ em ấy,” Diệp Huân vỗ nhẹ đầu Ngốc Tam Nhi,”Nói lời giữ lời.”
“Vậy tình trạng Lý Đan vẫn vậy thì sao ạ?” Ngôc Tam Nhi ngẩng đầu, lúc mấy người kia vây quanh hắn nó đã đoán ra được chút xíu nội dung, nó không ngốc, nếu như Lý Đan không thể hồi phục được thì Diệp Huân chính là cái đích cho mọi người mắng chửi.
Diệp Huân cười cười rồi ngồi xuống cạnh nó, nụ cười đầy bất đắc dĩ: “Đó là hai việc khác nhau, không ảnh hưởng anh đối với Kha Dương thế nào.”
“Diệp ca, việc này rất phiền phức,” Ngốc Tam Nhi thở dài, “Em lo là anh gánh không được.”
“Yên tâm đi, không gánh được thì không gánh được từ lâu rồi.”
Lý Đan ăn xong thì đi ngủ, ngủ liền mấy tiếng như bất tỉnh nhưng cơ thể vẫn rất tốt, bác sĩ đề nghị quan sát thêm hoặc tìm tham vấn tâm lý.
Hai nhà dằn vặt cả đêm đều mệt đến không chịu nổi nên nhân lúc cô ngủ để về nhà nghỉ ngơi một chút.
Sau khi người lớn đi rồi còn Diệp Huân ở lại không được nghỉ mà phải chảy chuyển phòng bệnh cho Kha Dương. Lúc đổi rồi hắn ngồi bên giường Kha Dương nhìn câu như đang như ngày thường ngủ say mà trong lòng không biết có tư vị gì.
“Em canh cho, nếu anh không qua thăm Lý Đan thì ngủ mấy phút đi…” Ngốc Tam Nhi nhìn sắc mặt Diệp Huân kém vô cùng, quầng mắt đen xì, “Khỏi cho Dương ca tỉnh thì tới lượt anh gục…”
Diệp Huân nghe xong mấy lời này đột nhiên quay đầu nhìn Ngốc Tam Nhi: “Em nói cái gì?”
“Em…” Ngốc Tam Nhi bị hắn làm cho hoảng sợ né ra sau, “Em nói gì?”
“Em mới nói cái gì?”
“Em nói… Anh đi thăm Lý Đan hoặc ngủ một chút…”
“Câu sau.”
“Đừng để Dương ca tỉnh thì anh gục,” Ngốc Tam Nhi cào cào đầu, “Em không nói sai cái gì chứ, anh phản ứng lớn vậy làm gì.”
“Kha Mãnh,” Diệp Huân đứng lên vỗ vỗ vai Ngốc Tam Nhi, “Anh ra ngoài một lát, em ở đây canh Kha Dương đi.”
“Anh đi đâu? Qua bên Lý Đan hả?”
“Em rảnh thì qua nhìn cô ấy một cái, mà không rảnh cũng không sao, tình trạng ổn định không vấn đề lớn, anh đi lát về ngay.” Diệp Huân mặc áo khoác chảy khỏi phòng bệnh.
Vợ Ngô Hiển xách giỏ đồ ăn về nhà thì thấy Diệp Huân đang chờ ngoài cửa.
“Đồng chí cảnh sát…” Bà nhớ rõ cảnh sát này, “Còn việc gì không?”
“Ngô Hiển có nhà không?” Diệp Huân không nói lời thừa, hắn đang sốt ruột.
“Có.” Vợ Ngô Hiển do dự mở cửa phòng.
“Tình trạng sức khỏe của ông ấy thế nào, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông ấy.”
“Không tốt lắm, nhưng mà…”
Nhưng mà nói chuyện thôi thì không sao.
Diệp Huân đã nghe Kha Dương nói về tình trạng của Diệp Huân cho nên nhìn người nằm trên giường tóc như tro, gầy như que củi cũng không có giật mình.
Ngô Hiền thấy hắn đến cũng không bất ngờ mà bình tĩnh nói: “Cảnh sát Diệp đến rồi.”
Khi Diệp Huân đến gần Ngô Hiển thì ngửi được chút mùi lạ, người nằm trên giường lâu năm sẽ có một loại mùi vị mục nát, hắn ngồi ở ghế bên giường ông, “Chú Ngô, chú biết lý do tôi đến đây.”
“Đại khái là vậy, nhưng không phải đều đã qua rồi sao.” Ngô Hiển cười cười, nếp nhăn trên mặt hằn sâu.
“Chú nói đã qua, là nói Kha Mạc Sơn à?” Diệp Huân nhìn ông, muốn tìm thông tin từ biến hóa biểu cảm nhưng mặt Ngô Hiển như pho tượng ngoại trừ vừa cười nhẹ vừa rồi không hề có thay đổi.
“Lão Tứ của Kha gia thua, gã thất bại.”
“Thật không…” Ngữ điệu của Diệp Huân rất nhạt đây là kết cục hắn sớm đoán được, từ lúc Kha Mạc Sơn đi tìm Ngốc Tam Nhi hắn đã biết nếu không phải không còn cách nào gã sẽ không mạo hiểm xuất hiện truớc mặt nhiều người như vậy, cũng sẽ không phát điên cướp cơ thể của Lý Đan, “Tôi không quan tâm chuyện gã thành công hay thất bại, sư phụ Ngô, điều tôi quan tâm là Kha Dương, em ấy đang ở đâu.”
Ngô Hiển trầm mặc một hồi rồi nở nụ cười, cười đã lại ho cả buổi, Diệp Huân chịu đựng nước miếng ông ho văng ra mà kiên nhẫn chờ, ông ho khan vài tiếng mới nâng mắt nhìn hắn: “Đứa nhỏ đó chắc cũng không về được…”
Diệp Huân đang đút tay vào túi quần, nghe lời này hắn siết chặt nắm tay cắn răng nhịn không nện một quyền lên mặt Ngô Hiển: “Tại sao.”
“Không có chìa khóa.” Ngô Hiển cười cười.
“Có chìa khóa không liên quan gì Kha Dương?”
“Kha Dương bị khóa bên ngoài…”
Diệp Huân hơi sửng sốt rồi sau lưng chợt phát lạnh, hắn nhích tới gần Ngô Hiển: “Chú Ngô, chú đừng lừa tôi trước kia Kha Dương đổi cơ thể với tôi chưa từng bị khóa bên ngoài.”
“Vì lúc đó còn chìa khóa,” Ngô Hiển nhắm hai mắt lại, “Nhưng mà chiêu này của lão Kha quá tuyệt tình… Ông ta không lo chuyện nếu cái chìa khóa bị hủy đúng lúc Kha Dương không có trong cơ thể mình thì thế nào… Hoặc là cũng có lo, cùng lắm thì cùng nhau mất hết…”
Tay Diệp Huân run mạnh, hắn không thể không siết chặt lại, lời Ngô Hiển nói làm hắn sợ hãi, cũng làm hắn tuyệt vọng.
“Còn gì muốn hỏi không, tôi mệt rồi,” Ngô Hiển nhắm mắt nói, “Cậu muốn nói cái gì kéo Kha Dương đi, tôi không chắc qua hai ngày nữa có thể giúp được, tôi không thể.”
“Chú Ngô,” Diệp Huân cắn môi, “Nếu giờ Kha Dương đổi hồn với tôi có phải có thể ở lại trong cơ thể tôi không?”
Ngô Hiển hé mắt nhếch môi cười: “Đây mới là lý do hôm nay cậu đến… Cậu muốn đổi Kha Dương về。”
“Phải.”
“Tôi không biết, theo lý thuyết là vậy nhưng mà… Cảnh sát Diệp, đổi xong rồi cậu se không biết mình lạc tới đâu…”
“Đây là chuyện của tôi ngài không cần bận tâm, tôi chỉ muốn hỏi có cách nào trao đổi không, hoặc là tôi có cơ hội không.”
Lúc Diệp Huân quay lại bệnh viện, Ngốc Tam Nhi cùng Hà Siêu đang ngồi trong phòng bệnh Kha Dương mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn thấy hắn bước vào, Hà Siêu nhảy dựng: “Trời đất, sao cậu tiều tụy dữ vậy, bà đây còn tưởng cậu là bệnh nhân phòng bên đi nhầm nữa chứ!”
“Chuyện tôi nhờ xử lý xong rồi?” Diệp Huân đến bên giường Kha Dương nhẹ nhàng vuốt mặt cậu.
“Thay cửa rồi, hiện trường vụ án trong phòng cậu cũng xử luôn rồi,” Hà Siêu đưa chìa khoa cho hắn, “Những mấy thứ nghiệp chướng này của cậu đáng ghét thật, phải để bà đây mắng mới thành thật được mà.”
“Cảm ơn chị.” Diệp Huân bỏ chìa khóa vào túi, chống tay ở đầu giường nhìn Kha Dương.
“Chuyện nhà sao rồi, giải thích kiểu gì?”
“Không giải thích, tôi giải thích kiểu gì được chứ, ba tôi kêu tôi chịu trách nhiệm thì tôi chịu vậy.” Diệp Huân trả lời rất bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Kha Dương.
“Chịu trách nhiệm? Nhiệm cái gì, kết hôn hả?” Hà Siêu nhíu nhíu mày nói ra vấn đề trong lòng mà Diệp Huân không dám đối mặt.
“Nói sau đi,” Diệp Huân quay đầu, “Phiền phức của tôi chỉ có nhiêu đó đó.”
Hà Siêu đi vòng vòng phòng bệnh mấy vòng do dự một hồi mới nói: “Diệp Huân à, việc này không thể xung động được, thà rằng mang tiếng cũng đừng hủy hoại cả mấy người… Ích kỷ chút đôi khi tốt cho mọi người.”
Diệp Huân theo yêu cầu của Trình Minh Vũ báo danh chậm một ngày, lúc anh nhìn thấy hắn là đang huấn luyện trên sân.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Diệp Huân thì Trình Minh Vũ hơi bất ngờ: “Hai ngày này cậu không ngủ à?”
“Không ngủ được, sao vậy, cũng không ảnh hưởng công tác.” Diệp Huân mới chạy ba vòng, mặt đầy mồ hôi, hắn chống tay lên gối thở hổn hển.
“Cậu đang tự sát đấy,” Trình Minh Vũ ném bình nước cho hắn, “Diệp Huân, nơi này của tôi là đội chống kh ủng bố công tác không thể xảy ra sai lầm, tôi mặc kệ câu có chuyện gì nhưng một khi huấn luyện rồi sẽ không được xin đi cửa sau, còn nếu không được thì xin nghỉ đi.”
“Tôi nói không được sao?” Diệp Huân nhìn anh một cái rồi đứng thẳng dậy, “Trình đội trưởng, từ đầu tôi đã nói không xin đi cửa sau của ai rồi.”
“Ừ, đừng để tôi chỉ đích danh cậu qua đây.” Trình Minh Vũ cười cười xoay người bước về hướng văn phòng.
“Trình đội trưởng, viên đạn thì sao.” Diệp Huân đứng phía sau nhỏ giọng hỏi một câu, “Giải quyết sao rồi?”
“Yên tâm.” Trình Minh Vũ không quay đầu lại, báo cáo còn đặt trên bàn anh, anh còn chưa chọn được lý do nào trong đống lý do hợp lý đã nghĩ ra.
“Cảm ơn, Trình đội trưởng.”
“Ngàn vạn lần đừng cảm ơn, coi như cậu nợ tôi.”
Diệp Huân đi làm tan ca đúng giờ mỗi ngày, về nhà tắm rửa xong lại đến phòng bệnh của Lý Đan, tuy nhà cô đã mời hai người chăm sóc đặc biệt nhưng hắn vẫn đến mỗi ngày, đã bốn năm ngày chưa được nghỉ ngơi.
Trong mắt người lớn hai nhà tuy rằng tình huống Lý Đan còn chưa sáng tỏ nhưng biểu hiện của Diệp Huân khiến họ không nói được lời nào, không còn gì soi mói được.
“Tình trạng của Tiểu Đan không cần canh 24 giờ, còn có chăm sóc đặc biệt nữa hay là con về nhà ngủ một giấc đi,” mẹ hắn nhìn hắn có mấy ngày mà gầy đi một vòng, đau lòng không nhịn được, “Tiếp tục thế này thì Tiểu Đan tốt rồi con sẽ nhập viện mất.”
“Con biết rồi mà.” Diệp Huân cười cười, hắn biết rõ mình đang làm cái gì, sau khi Lý Đan ngủ thì hắn đều ở bên giường Kha Dương, không phải hắn không muốn nghỉ ngơi mà là chưa tới lúc.
“Mẹ biết con nghĩ gì, những gì ba con nói con đừng để trong lòng, ông ấy nói con phải chịu trách nhiệm chính là muốn cho nhà Tiểu Đan cách hòa giải thôi, dù sao con gái người ta theo con mới có chuyện… Chuyện này, chờ Tiểu Đan tốt lên…” Tuy rằng mẹ hắn rất thích Lý Đan, cũng hy vọng hắn và cô có kết quả nhưng tuyệt đối không chấp nhận nguyên nhân này được.
“Mẹ, hôm nay con muốn nói rõ chuyện này với mẹ,” Diệp Huân suy nghĩ rồi đi ra hành lang, “Lời này con chỉ nói một lần, cũng sẽ không biện giải gì, mẹ hiểu thế nào cũng được.”
“Con nói đi.”
“Mẹ trước kia có hỏi con có thích ai không, giờ con có thể trả lời, con có người mình thích nhưng không có thích con gái,” Diệp Huân nhìn mẹ mình vì giật mình mà mở to hai mắt, “Con sẽ chịu trách nhiệm với Lý Đan, con có thể chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng mặc kệ có chuyện như giờ hay không con đều tuyệt đối không thể lấy cô ấy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Chương 65
Chương 65