Thiên Phàm không biết phải trả lời như thế nào.
Diệp Thanh Vân là mối tình đầu của hắn.
Là người mà hắn từng trao cả trái tim cho y.
Làm sao có thể nói quên là quên, cho dù y từng khiến hắn rất căm hận.
Sau khi Diệp Thanh Vân xảy ra chuyện khiến hắn lại càng hiểu rõ hơn chuyện này.
Hắn không thể chịu được khi nhìn Thanh Vân trở thành một phế nhân, hơn nữa một phần nguyên nhân khiến y trở nên như thế là vì cứu hắn.
Nhưng mà hắn phải trả lời thế nào với Vân Hi.
Chẳng lẽ lại nói thật rằng hắn quan tâm đến Thanh Vân không hoàn toàn vì cái nghĩa.
Vân Hi cũng đã hi sinh vì hắn rất nhiều.
Vì hắn mà đi qua đi lại giữa Hoả Quốc và Phong Quốc suốt bốn năm qua.
Hắn không muốn phụ lòng huynh ấy.
Thiên Phàm lúng túng một hồi rốt cuộc vẫn không thể mở miệng được.
“Được rồi.
Nếu khó trả lời đến thế thì đệ không cần trả lời đâu.
Ta sẽ không ép đệ.”
“Vân Hi, đệ… Đệ xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.
Đệ vốn không có lỗi gì cả.”
Vân Hi rời đi.
Thiên Phàm muốn kéo lại nhưng lại không biết nên nói gì.
Vậy là đành im lặng nhìn y rời đi.
Ngày hôm sau.
Thiên Phàm bàn chuyện đi Phong Quốc với Thanh Vân và bị y thẳng thừng từ chối.
Thanh Vân có vẻ rất giận dữ.
“Có phải ngươi xem ta là phế nhân, hoàn toàn không có khả năng tự chăm lo cho bản thân không? Ta không vô dụng đến như thế và ta cũng không cần ngươi thương hại ta.”
“Ta đã nói không phải là thương hại.”
“Vậy thì là áy náy sao? Ta đã nói là ta cam tâm tình nguyện.
Nếu không phải ta mà là Phương Vân Hi thì cũng sẽ làm như vậy thôi.
Cho nên ngươi không cần cảm thấy áy máy, cũng không cần suốt ngày ở bên cạnh ta.
Có ngươi ở bên suốt bốn năm qua với ta là quá đủ rồi.
Ngươi hãy về với Phương Vân Hi.
Ở bên hắn ngươi sẽ hạnh phúc.
Ta không tranh với hắn nữa.”
Thiên Phàm nghe mà tức muốn sôi máu.
Hắn túm lấy cổ áo Thanh Vân mà mắng:
“Vậy thì ngươi muốn ta phải làm sao? Muốn ta sống trong sự áy náy cả đời thì ngươi mới hài lòng phải không?”
“Không phải.
Ta…”
“Nếu cứ nhất quyết tránh né ta như thế thì ngay từ đầu đừng cứu ta làm gì.
Để mặc ta bị đóng băng như vậy đến chết đi.
Ngươi để ta sống trong sự đau đớn và áy náy như này mà gọi là hạnh phúc à? Ta thà chết ngay lúc này cho rồi.”
Thanh Vân mở miệng định nói gì đó nhưng lại im lặng.
Hắn không biết phải nói thế nào.
Thiên Phàm là người giàu tình cảm.
Hắn làm như vậy xác thực đã khiến y rất áy náy, nhưng hắn càng không muốn làm gánh nặng cho y.
Hắn không muốn ở bên y chỉ vì sự thương hại, không muốn cản trở hạnh phúc mà Thiên Phàm đáng được hưởng.
“Sao hả? Sao ngươi không nói gì? Ngươi định trốn tránh à?”
“Tiểu Phàm, ta xin lỗi.”
“Ta không cần lời xin lỗi của ngươi.
Ngươi ác lắm.
Lần đầu tiên ngươi lừa ta, làm tan nát trái tim ta.
Lần thứ hai ngươi khiến ta đau đớn trong tim gan, khiến ta sống một đời trong áy náy.
Tại sao lúc nào cũng là ngươi chứ?”
Hai bàn tay Diệp Thanh Vân siết chặt.
Hắn giơ tay muốn ôm thân thể đang run lên từng đợt nhưng lại không thể làm được.
Hắn cảm thấy mình đã không còn tư cách.
Nếu biết Thiên Phàm sẽ đau đớn như thế hắn thà là y vẫn còn mất ký ức như trước, cứ xem hắn đơn giản như một người đã từng quen biết.
Đúng lúc này thì Thanh Vân nhìn thấy Phương Vân Hi đang đi về phía này cách đó tầm mấy mét.
Thanh Vân làm ám hiệu nhờ Vân Hi đến dỗ dành Thiên Phàm giúp mình.
Vân Hi lúc này vừa đi tới, nghe không rõ những gì hai người hỏi nói.
Nhưng nhìn thái độ tức giận và đau đớn của Thiên Phàm, hắn cũng đoán được bảy tám phần nội dung câu chuyện.
Hắn lại gần lôi Thiên Phàm ra, nói:
“Ta thấy hai người các ngươi hiện tại không được bình tĩnh lắm đâu.
Tốt nhất là cả hai nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Thiên Phàm bực bội buông Thanh Vân ra rồi quay đầu bỏ đi.
Thanh Vân chỉ im lặng cúi đầu.
Vân Hi nhìn hắn, nhíu mày nói:
“Ngươi cũng về suy nghĩ cho kỹ đi.
Lát nữa ta sẽ tìm ngươi nói chuyện sau.”
Vân Hi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn.
Sau đó tầm một canh giờ sau Vân Hi thực sự đến phòng tìm Thanh Vân.
Lúc này Thanh Vân đang dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị cho một chuyến đi xa.
Vân Hi hỏi:
“Ngươi định đi đâu?”
“Yên tâm.
Ta sẽ không đi cùng mấy người các ngươi bám lấy Tiểu Phàm đâu.
Ta đi đường của ta.”
“Ý là đi chết đó hả?”
Thanh Vân giật mình nhìn qua.
Hắn nhíu mày hỏi:
“Ngươi đang nói cái gì đấy?”
“Ý ta hỏi ngươi là định đi ngao du sơn thủy thật hay là đi tìm chỗ đặt mộ?”
Thanh Vân nghe cảm thấy rất bực bội mắng:
“Nói linh tinh.
Ai bảo ta đi tìm chỗ đặt mộ hả?”
Vân Hi nhíu mày.
Quả nhiên Thiên Phàm đoán đúng rồi.
Dựa vào tính cách của Thanh Vân và quan hệ giữa hắn cùng y, nếu bị hắn nói như thế chắc chắn Thanh Vân sẽ xông vào túm lấy áo hắn mắng cho một trận rồi đe dọa đủ thứ kiểu như: “Ngươi rủa ta chết để một mình giành lấy Tiểu Phàm hả?” Nhưng Thanh Vân chỉ đơn giản mắng một câu.
Chắc chắn là vì hắn đã nói đúng ý định của y.
Vân Hi thực sự tức giận.
Tên điên này….