Lâm Quân đứng dưới gốc cây trước cổng trường cao trung, mặc dù đeo khẩu trang nhưng thân hình anh cũng khá nổi bật với chiều cao 1m80 nên có nhiều nữ sinh trộm liếc nhìn anh vài lần
Anh cũng không để ý tới những ánh mắt ấy, cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại đã gửi từ 5 phút trước
Cao Thiên Dụ nói tan học rồi mà lâu vậy ta?
Đang định nhắn thêm một tin nữa thì từ sau lưng truyền tới thứ gì đó to lớn vụt đến quàng lấy cổ anh
" Anh à, xin lỗi đã để anh đợi rồi.
"
Phải nói sau 4 năm, giọng của Cao Thiên Dụ đã trở lên trầm hơn chút, cơ mà nghe rất cuốn hút.
" Biết rồi, bỏ anh ra đi.
" Lâm Quân có hơi ngại khi người xung quanh nhìn mình
Không biết cậu nhóc này ăn cái thá gì mà phát triển kinh, thậm chí còn cao hơn anh
Lúc nhỏ có chút xíu mà giờ 1m86 rồi...Chẳng phải cốt truyện gốc tả rất nhỏ nhắn hay sao!? Mà có lẽ do luyện tập nhiều nên vóc dáng cũng thay đổi
Không chỉ có vóc dáng mà nhan sắc cũng thăng hạng, nét nào ra nét nấy rõ ràng, cho dù có luyện tập nhiều thì làn da vẫn trắng sáng hút nhiều người, đường cong khoé miệng hoàn hảo, đôi mắt cũng có phần sắc sảo hơn.
Mặc dù là người không quá bận tâm về vẻ ngoài nhưng khi đứng cạnh cậu, anh có chút ghen tị nhẹ
" Sau này có đi tập thể dục nhớ kêu anh đấy.
"
Mình cũng nên luyện tập mới được, không thể để thua thiệt
Cậu tỏ vẻ cười lắc đầu " Nhiều lần anh cũng nói vậy nhưng rồi có bao giờ chịu dậy sớm đâu.
"
Anh nghĩ lại thấy cũng đúng không cãi được đành thôi.
" Nghe nói anh có buổi giao lưu, mọi thứ tốt chứ? "
" Cũng tạm, em thì sao? Nay lại có lịch trình gì? "
" Có ạ, nay em đi thực tập luôn.
"
Lâm Quân à một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Khả năng học tập của Cao Thiên Dụ rất nhanh, cậu giỏi nhất là môn ngoại ngữ, một môn mà có rất nhiều lợi thế nên tạo ra rất nhiều cơ hội
Hôm nay hẳn là ngày đầu cậu thực tập ở một công ty truyền thông, trải nghiệm sớm cũng tốt.
Sau đó hai người đi chung xe tới đó, anh chúc cậu may mắn vài câu rồi nhìn cậu đi hẳn vào trong mới kêu tài xế trở về nhà.
**
Lâm Quân tắm xong khoác một chiếc áo choàng tắm ra ngoài, đang tận hưởng tâm trạng thư giãn thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên hiển thị tên [Vương Hạo]
Cái người mà anh chẳng muốn bắt máy, nghĩ tới nói chuyện với hắn thôi đã thấy nhức đầu.
Do dự một hồi vẫn là ấn nút nghe.
" Nói.
"
" Mày vẫn sống tốt chứ ? "
" Chưa chết.
"
"..." Đầu dây bên kia im lặng một lúc
" Ý tao không phải thế! "
" Vào thẳng vấn đề đi, có chuyện gì? "
Lâm Quân vẫn một giọng lạnh nhạt không đổi đối với Vương Hạo, không phải do anh ghét hắn mà do phân biệt đối xử
Từ lúc biết Vương Hạo muốn vào cùng trường cao trung với mình thì anh đánh lừa hắn, nói một đằng rồi đăng ký một nẻo
Tới lúc hắn háo hức báo kết quả thi mới biết vào khác trường, lúc đó hắn tức giãy đành đạch cũng không làm gì được
Sau khi tốt nghiệp xong hắn liền bị cha mình vác ra nước ngoài.
Cũng không biết bao lâu rồi anh không trực tiếp gặp mặt hắn nữa nhưng hai người vẫn thường liên lạc qua mạng, đa phần cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt là do Lâm Quân cảm thấy phiền rồi kết thúc luôn
Tận đến bây giờ mới liên lạc trở lại.
" Tao sắp quay về rồi đó, hẹn đi ăn một bữa nha.
"
" Khỏi đi.
" Anh tính cúp máy, hắn nhanh miệng nói tiếp
" Mà mày vẫn chơi với thằng Lưu Diệc Văn gì đó à? Nó học theo mày mãi thế không cảm thấy nghi ngờ gì hay sao? "
" Nghi ngờ gì? Chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu mày còn nói mấy lời nhảm nhí nữa thì tao không muốn nghe_ "
" Khoan, làm một trận game đi, tao chán "
" ...Được rồi.
"
Nói gì thì nói, rủ chơi game thì vẫn chơi.
Bởi Lâm Quân là sâu nghiện game ngầm, mà Vương Hạo là đồng đội có trình tốt có thể mang đi leo hạng.
Chơi được một lúc Lâm Quân nhớ ra còn có deadline nên khi ăn đồ ăn nhanh xong liền vùi đầu vào máy tính gõ
Được một lúc cơn buồn ngủ ập đến thì gác lại mọi thứ lăn ra ngủ luôn
Tới lúc tỉnh dậy phát hiện đã hơn 10 giờ tối, Lâm Quân soi điện thoại mới chợt thấy có gì đó là lạ
Sao muộn thế này rồi mà chưa ai về ta? Bình thường giờ này cha anh Lâm Trạch cũng quay về rồi chứ? Trừ khi có buổi tiệc_
Khoan đã, tiệc rượu...
Lâm Quân ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời bắt đầu nhỏ từng giọt mưa
Một dòng chữ in trong sách bỗng hiện ra trong đầu anh Tối hôm ấy trời bắt đầu mưa, Cao Thiên Dụ đỡ Lâm Trạch say sỉn trở về...
Phải rồi, phần cốt truyện chính trong cuốn sách!
_Xoảng
Một tiếng đổ vỡ phát ra từ tầng dưới.
Lâm Quân hít một ngụm lạnh, trong lòng thầm đoán được chuyện chẳng lành
Tại sao anh có thể quên đi được chứ!? Hôm nay mới chính là khởi đầu!.