TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trễ Hẹn
Chương 17: 17: Tô Viên


Nhà bạn của Tôn Phương ở tòa chung cư đối diện, là cô bạn mà hôm trước mà Tôn Phương nói đi thăm bệnh ở bệnh viện vô tình gặp được Trần Miễn rồi mới nói cho Diệp Hi biết được là Khương Lục đang nằm viện.
Hôm nay cô ta đi thăm người bạn kia thì vô tình thấy Khương Lục đang đứng nói chuyện với một chàng trai lạ mặt nào đó ở đối diện.
Thật ra thì Khương Lục và Dương Lâm cũng không hề làm ra những hành động gì thân mật, nhưng người ta thường nói giác quan thứ 6 của người phụ nữ rất chuẩn, cô ta nhớ về mấy năm trước mẹ của Khương Lục đã vô tình tiết lộ con trai bà vì một người đàn ông mà cãi nhau to một trận với gia đình.

Cũng vì vậy mà bà mới nhanh chóng tìm vợ cho con mình ai mà biết được điều bà làm càng khiến bà và con bà càng ngày càng cách xa nhau, quan hệ mẹ con càng ngày càng khó coi.
Tôn Phương sau khi thấy Khương Lục và người thanh niên lạ mặt kia đứng với nhau cô ta cực kì khó chịu.

Cô ta là đại tiểu thư Tôn gia nhưng Tôn gia xuống dốc nhiều năm bây giờ muốn lấy lại hào quang năm xưa thì cô ta bị gia đình buộc liên hôn với các gia tộc khác, nhưng các tên công tử kia đều là người ăn chơi xa đọa bắt cá nhiều tay cô ta không muốn dính vào chỉ có Khương Lục là người vừa đẹp trai giàu có lại không có các mối quan hệ dây tơ rễ má nhưng người kia không thèm cho cô ta dù chỉ một ánh mắt.
Cô ta khó lắm mới có thể kéo gần mối quan hệ với Diệp Hi cô ta tin rằng chỉ cần mẹ Khương Lục đồng ý thì Khương Lục cũng phải đồng ý.

Nhưng qua mấy lần tiếp xúc thì cô ta biết quan hệ của hai mẹ con kia không hề gần gũi thậm chí là gay gắt.
Cô ta đứng im suy nghĩ một chút rồi sau đó quay người đi mất.

....
Khương Lục và Dương Lâm không hề biết tới sự tồn tại của cái cô Tôn Phương kia à dù họ có biết thật thì họ cũng không muốn quan tâm, đối với Khương Lục cô ta chỉ là một người trong một gia tộc đang đi xuống muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ các gia tộc khác mà thôi.
Còn về phần Dương Lâm cậu thì không quan tâm luôn.
....
Sau khi mở cửa vào nhà Dương Lâm vẫn như mọi khi tắm nhưng lần này cậu không đi nghỉ ngơi như mọi khi cậu vào thư phòng sắp xếp lại thời gian làm việc, cậu bình thường sẽ không vì việc tư mà thay đổi công việc nhưng cậu đã làm việc nhiều năm bây giờ muốn thay đổi một chút.
Cậu ở trong thư phòng gọi điện thoại nói chuyện gần 20 phút đồng hồ.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với trưởng khoa thì cậu lại nhấn gọi một cuộc điện thoại khác.
Cậu đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu thấy những người đi đường tấp nập người qua kẻ lại, thật nhộn nhịp, điện thoại quay số một lúc thì đầu bên kia bắt máy.
" Alo, con trai sao hôm nay lại có thời gian gọi cho mẹ vậy" Mẹ Dương đầu bên kia bắt máy, trong giọng nói không dấu được sự vui vẻ.
" Gọi hỏi thăm sức khỏe ba mẹ, hai người vẫn khỏe chứ ạ?" Cậu cất giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp hỏi.

Khi nói chuyện với những người cậu quan tâm lúc nào giọng cậu cũng nhẹ hơn và ấm áp.
" Ba mẹ vẫn khỏe.

Con thì sao? Bao nhiêu năm rồi cũng không dẫn bạn gái về cho ba mẹ xem" Mẹ cậu nói giọng có phần trách móc nhiều hơn trong đó là giọng trêu chọc.
" Mẹ, mẹ biết con mà" Giọng cậu có hơi bất đắc dĩ.
" Biết, mẹ biết nhưng mà mẹ thấy thằng bé Diễn Văn cũng rất tốt đối sử với con rất tốt" Mẹ Dương bắt cầu nối cho con trai.

Bà thật sự thích Diễn Văn nhiều năm nay bà không biết con trai mình đã quên được người kia chưa nhưng bà thấy Diễn Văn có lẽ có cảm tình với con trai bà.


Bà cũng muốn cậu tìm được hạnh phúc chứ không muốn cậu mãi đắm mình trong quá khứ.
" Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ" Giọng cậu nghiêm túc lên.
" Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?" Mẹ cậu đáp lời.
Cậu vẫn nhìn đường phố ngoài đường qua cánh cửa sổ kính, cậu nhìn mọi thứ qua lăng kính:" Mẹ nếu, con chỉ nói nếu...nếu con muốn gặp lại và yêu anh ấy nữa thì sao ạ?" Cậu thử hỏi ý kiến mẹ, bao nhiêu năm dù cậu có trưởng thành bao nhiêu đi nữa thì đối với cậu gia đình là một phần không thể thiếu, ý kiến của họ rất quan trọng nhất là mẹ của cậu.

Kí ức nhiều năm trước vẫn luôn là khúc mắt của mẹ.
" Con đang nói gì vậy, yêu lại là sao? Con trai, ngoài kia không thiếu người ưu tú, thằng bé kia là một người tốt nhưng...mẹ không chấp nhận được" Tô Viên nói, bà không thể chấp nhận được, bà và chồng mình từng thấy người phụ nữ kia đã làm ra những hành động kia thì bà đã không chấp nhận nổi.

Tô Viên tự nhận mình làm người chia rẻ uyên ương cũng không muốn con bà dính tới chuyện hay người nhà kia nữa.
" Mẹ, con chỉ là nếu thôi mà, thôi không nhắc tới nữa, mẹ và ba nhớ giữ gìn sức khỏe có thời gian con sẽ qua thăm hai người" Cậu chuyển đề tài một cách gượng gạo.
" Ừm con cũng giữ gìn sức khỏe cho tốt" Tô Viên trả lời lại.
" Vâng vậy con cúp đây ạ".
" Ừm".
....
Qua cuộc điện thoại ngăn ngủi kia cậu đã biết được suy nghĩ của ba mẹ, ba mẹ cậu sợ rằng rất khó chấp nhận Khương Lục một lần nữa.

Cậu không suy nghĩ nữa mà quay về phòng ngủ, lên giường và đi ngủ, cậu thật sự mệt rồi đêm qua thức cả đêm cậu tỉnh tới bây giờ đã là tốt rồi trước khi đi vào giấc ngủ cậu còn nghĩ thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
....
Bên kia sau khi cúp điện thoại với Dương Lâm thì bà Tô quay sang nói chuyện với chồng mình Dương Tiền.
" Nè lão Dương ông nghĩ xem tại sao mà Lâm Lâm lại hỏi câu hỏi kia hả?" Tô Viên quay qua phía chồng mình đang ngồi trên sopha đọc báo mà hỏi.
Ông Dương bỏ tờ báo xuống nhìn vợ mình bất đắc dĩ rồi nói:" Bà làm sao lại hỏi tôi? Tôi cũng có phải con giun đất đi trong bụng nó đâu làm sao mà tôi biết được".
" Vậy ông không thử suy nghĩ thử xem à, nó là con trai ông đó" Không nghe được câu trả lời mình muốn bà Dương lập tức chuyển giọng khó chịu làm khó lão chồng của mình.
Thấy vợ như vậy ông Dương cũng bất đắc dĩ lắm ông nói lại bà:" Bà này tôi nói con trai nó cũng lớn rồi để nó tự suy nghĩ rồi quyết định cuộc đời nó, người mà đi với nó đến cuối đời phải là người nó yêu và tin tưởng chứ không phải là hạnh phúc mà nó cho chúng ta thấy rồi sau cùng người khổ cũng là nó, mình không theo nó suốt đời được" Ba Dương nói một tràng dài, hơi khát ông cầm ly nước để trên bàn uống một hớp.
" Biết là vậy nhưng mà..hazz, thôi việc nó nó tự lo lấy vậy" Mẹ Dương nghe ba Dương nói xong thì cũng chỉ im lặng suy ngẫm.

Đúng vậy bà chỉ là mẹ lo cho con nó tới lớn rồi chuyện sau này thì là chuyện của tụi trẻ bọn nó rồi.
***.


Đọc truyện chữ Full