- Nhưng như vậy huynh sẽ lại bị đánh mất!
Cao Thừa An lắc đầu, vẻ mặt tỏ rõ ý không đồng tình.
- Ta biết võ đó! Chỉ là chưa luyện thành tài thôi! Sau này, ta nhất định sẽ trở thành một tướng quân tài giỏi không kém gì phụ thân mình! Do đó đệ không cần lo lắng, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ được mà!
Ta nhất định..
sẽ bảo vệ đệ..
Một cảm xúc dâng trào cuộn lên trong trái tim Triều Thái Phong.
Hắn đã từng..
hứa với y sẽ bảo vệ y, vậy mà bây giờ..
Khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười sao trông thật chua chát.
Bây giờ nhớ lại để làm gì? Hắn và y còn có thể trở lại như xưa sao? Dù có thế nào câu trả lời vốn dĩ là không thể..
- Nếu lúc đó ta vốn không gặp ngươi..
nhưng mà có lẽ là do thiên đạo đã sắp đặt tất cả.
Sớm muộn gì, hắn cũng sẽ khiến y mất hết tất cả.
Bây giờ ở đây còn tỏ ra phiền não, hắn quả thật cảm thấy chính mình có chút không ổn.
Triều Thái Phong quay đầu.
Ánh mắt lại lạnh đi không chút tình cảm nào.
Nếu có thể một kiếm đâm chết y ngay bây giờ thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
- Đừng đi..
Bất chợt, tay của hắn bị y nắm lại.
- Buông tay!
Hắn gằn giọng thể hiện sự cáu gắt.
"..."
Nhưng sau một hồi lại chẳng có động tĩnh gì đáp lại mình.
Khẽ xoay đầu liền thấy y vẫn gục trên bàn đá.
Chỉ là, bàn tay y lại đang nắm chặt lấy cánh tay của hắn..
Hắn cau mày, muốn rút tay lại thì bất chợt y lại lên tiếng.
- A Phong..
đừng bỏ ta lại..
Trong giọng nói, ẩn chứa một sự thê lương lạ thường khiếnTriều Thái Phong bất động, cánh tay vẫn giữ nguyên không còn ý định giãy ra.
Hôm nay, coi như là lần đầu cũng là lần cuối hắn phá vỡ quy tắc của chính mình.
* * *
- Tham kiến Triều tướng quân, hoàng thượng người..
Lính gác tuần tra nhìn thấy hắn dìu y liền lên tiếng hỏi.
- Hoàng thượng có tâm sự nên có chút quá chén.
Ta sẽ đưa người về phong nghỉ ngơi.
Hắn lạnh mặt nhàn nhạt đáp.
- Vậy..
Người kia nghe vậy liền có chút lúng túng.
Như vậy có gì đó là lạ..
sao cứ cảm thấy không hợp với quy cũ cho lắm.
- À, là Triều tướng quân sao? Hoàng thượng có lẽ đã mệt rồi, ngài mau đưa người về nghỉ ngơi đi! Sáng mai hoàng thượng còn phải thượng triều nữa!
Một vị khác đi ngang qua thấy tình huống diễn ra liền lập tức chen vào.
Nghe xong, hắn cũng chẳng biểu hiện gì mà lập tức lách người tiếp tục dìu y đi.
Nếu không có tên này hắn cũng sẽ chẳng quan tâm kẻ còn lại mà dìu y trở về phòng.
Bởi lẽ trước giờ chưa có ai có quyền ngăn cản điều mà hắn muốn.
- Ngươi đó, sao lại ngốc đến thế chứ? Trong cả hoàng cung này chọc giận ai cũng được nhưng tuyệt đối phải trừ Triều tướng quân ra có biết chưa?
Kẻ mới đến trợn mắt nhìn người bên cạnh mà lên giọng.
- Nhưng như vậy là không hợp..
- Hợp với không hợp cái gì chứ! Ai mà không biết Triều tướng quân được hoàng thượng vô cùng sủng ái.
Nếu còn muốn giữ mạng thì cẩn thận xíu đi!
* * *
Cao Thừa cung..
Phịch!
Đặt y nằm xuống giường.
Triều Thái Phong liếc mắt một cái sau đó chậm rãi giúp y cởi y phục bên ngoài ra.
Kế đó hắn khẽ cầm chăn muốn đắp lên người y thì đã bị y vươn tay kéo mạnh làm mất đà ngã xuống.
Mà không biết có phải do rượu hay không mà dường như sức y mạnh hơn một chút khiến tình thế hiện tại lại là hắn bị y đè lên trên người!
Biết y vốn đã say nên hắn cũng không rãnh đôi co.
Triều Thái Phong lập tức muốn dùng sức đẩy y ra rồi đứng lên thì bất chợt y cúi người dùng miệng áp mạnh lên môi hắn.
!.
Harry Potter fanfic
Tâm trí hắn hoảng loạn.
Vẻ mặt ngơ ngác không chút phản ứng trước sự cưỡng hôn của người đang đè lên mình.
Đến lúc, cả hai tách ra, Triều Thái Phong vẫn chưa có phản ứng lại.
- A Phong..
ngươi nhìn ta..
một chút được không?
Vẻ mặt y buồn bã, ánh mắt khổ sở nhìn chằm kẻ dưới thân mình.
Một chút thôi..
nhìn về ta một chút là được..
- Ngươi tỉnh táo chút đi!
Hắn xoay mặt sang trái muốn né đi ánh mắt bị bao phủ bởi bi thương kia.
Nhìn thấy đôi mắt phượng kia rũ buồn, cớ sao..
tâm hắn lại khó chịu đến lạ..
- Nhìn ta! Ngươi mau nhìn ta!
Hai tay y ép lấy mặt hắn xoay lại đối diện với mình.
Một lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi khô khốc đó.
Nhưng lần này hắn không phản kháng bởi lẽ hắn cảm nhận được thứ gì đó ấm ấm ướt ướt chảy lên gương mặt mình.
- Tại sao..
tại sao không thể là ta..
cớ gì vẫn luôn là nàng ấy..
nàng ấy đối với ngươi quan trọng vậy sao..
Thấy y rơi lệ đến thương tâm.
Hắn muốn giơ tay ôm lấy y an ủi nhưng cuối cùng vẫn chỉ siết chặt lấy nắm tay của chính mình.
Hắn không thể..
bị vẻ ngoài yếu mềm này lừa gạt.
Y là con của kẻ đó..
kẻ có thể nhẫn tâm giết hại trung thần của mình vì lợi ích riêng biệt.
Đối với y, hắn cũng chỉ là một kẻ có thể lợi dụng mà thôi..
còn y là kẻ hắn nhất định phải diệt trừ..
Quan hệ của cả hai vốn chỉ là như vậy..
lợi dụng, lừa gạt và toan tính...