Đường Như Ngọc một bên vừa giúp hắn cắt băng vừa nói.
Hồi đó phụ mẫu nàng ta làm nghề y chữa bệnh. Mấy thứ này nàng ta tuy không quá giỏi nhưng lại rất rành về nó.
- Đa tạ cô nương!
Cao Thừa An chân thành nói. Lúc nãy nhìn máu chảy như vậy, trên đường tới đây trong lòng y cứ thấp thỏm. Bây giờ xem như cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
- Được rồi, bây giờ có thể nói cho tỷ biết hai người này là ai không?
Đường Như Ngọc khoanh tay nhìn Kỳ Điệp. Trước giờ nàng chưa từng thấy Kỳ Điệp dẫn ai đến gặp đoàn hát.
- Lúc nãy muội và A Sơn gặp phải một tên lưu manh. Cũng may là có hai vị công tử này cứu giúp!
Kỳ Điệp nhìn người kia rồi kể lại toàn bộ sự việc. Nếu không phải vì cứu hai tỷ đệ bọn họ người này đã không bị thương như vậy.
- Lưu manh? Có liên quan đến chuyện đó hay không?
Đường Như Ngọc cau mày nhìn Kỳ Điệp. Nếu chỉ là đám lưu manh bình thường chắc chắn muội ấy đã có thể giải quyết. Trừ phi...
- Muội cũng không dám chắc...
Nghe nhắc đến chuyện đó. Sắc mặt Kỳ Điệp đột nhiên trắng bệch.
- Thứ cho ta nhiều chuyện, liệu có phải hai người đã đắc tội với ai không?
Cao Thừa An ngồi bên cạnh Triều Thái Phong lên tiếng. Nhìn thái độ của tên kia chắc chắn là muốn giết người. Nếu chỉ là lưu manh muốn cướp của thì sẽ không nhắm đến hai tỷ muội trong không có vẻ gì là khắm khá này. Vả lại, ban nãy câu chuyện của hai người khiến y cũng có chút tò mò. Nhất là về thân phận của người "đàn bà" nào đó...
- Không cần gượng ép chính mình nhớ lại!
Đường Như Ngọc đặt tay lên vai Kỳ Điệp. Nàng biết rõ nha đầu này luôn có một phần ám ảnh trong tâm trí về chuyện năm đó. Nàng còn nhớ khi nàng gặng hỏi nha đầu này về chuyện xảy ra, đêm ấy Kỳ Điệp đã gặp ác mộng lại còn khóc lóc rất thê thảm.
Vì thế nàng không muốn Kỳ Điệp phải nhớ lại những chuyện đau thương như vậy.
- Không sao đâu....chuyện cũng đã lâu rồi..
Kỳ Điệp cười cười, rồi nhìn y và hắn.
Chuyện này là bí mật nàng luôn cất giữ chỉ nói cho một mình Như Ngọc tỷ nghe. Nhưng dù sao họ cũng đã không ngại nguy hiểm mà cứu hai tỷ đệ nàng. Che giấu, trốn tránh cũng không phải là cách.
- Lúc ta và đệ đệ còn nhỏ, chúng ta sống cùng phụ mẫu trên một ngọn núi...
............
Năm Kỳ Điệp chín tuổi, A Sơn năm tuổi...
- Mẫu thân, sao phụ thân đi lâu vậy ạ?
Kỳ Điệp hai mắt tròn xoe nhìn chầm mẹ mình hỏi. Cha đi lâu như vậy, nàng thật sự đói bụng lắm rồi.
- Nha đầu ngốc như con cứ mè nheo hoài đi! Cha là đi kiếm tiền lo cho chúng ta có biết chưa?
Mẹ của nàng cười cười sau đó thì véo nhẹ mũi con gái.
- Đau con....
Kỳ Điệp xoa xoa cái mũi tội nghiệp, sau đó xoay người chơi đùa cùng đệ đệ mình.
Ngày hôm ấy, ba mẹ con ngồi đợi rất lâu nhưng cha vẫn chưa về. Biết hai con đói bụng. Mẹ bọn họ liền bảo cứ ăn trước rồi đi ngủ. Nghe vậy, hai đứa trẻ liền vui vẻ dùng bữa. Sau đó liền vô lo vô nghĩ mà chạy lên giường để ngủ.
Mẹ của Kỳ Điệp vẫn ngồi trên bàn cơm chờ đợi. Trong lòng không biết vì sao lại thấy bất an đến lạ.
..............
- Không biết cha đã về chưa...
Kỳ Điệp hai mắt cứ híp lại do buồn ngủ. Nha đầu này nửa đêm lại buồn tiểu. Do đó liền loạng choạng mà đi ra ngoài nhà xí.
- Nàng nhớ ngày mai đưa hai con đi trước! Xong việc, ta nhất định sẽ đến tìm hai người!
Cha của Kỳ Điệp nắm tay mẹ nàng căn dặn.
- Như vậy liệu có ổn không? Hay là cả nhà chúng ta...cả nhà chúng ta cùng bỏ trốn đi!
Mẹ Kỳ Điệp sợ hãi nói.
Lỡ đâu đám người kia làm gì phu quân của nàng thì làm sao?
- Yên tâm, sẽ ổn thôi! Vả lại nếu ta rời đi bọn chúng sẽ nghi ngờ. Nàng đừng lo, ta còn phải tận mắt xem hai con nhỏ khôn lớn, nàng không cần lo lắng đâu!
Kỳ Điệp nửa tỉnh nửa mơ nghe cha mẹ nói chuyện nhưng lại chẳng hiểu gì. Nha đầu chỉ biết sắc mặt của mẹ tệ lắm. Giống những lúc đệ đệ sợ hãi vì không dám đi tiểu tiện vào ban đêm.
.............
Ngày hôm sau...
- A Điệp, A Sơn, chúng ta phải mau rời khỏi đây!
Mới sáng sớm, mẹ của Kỳ Điệp đã vội vàng gọi hai tỷ đệ thức dậy. Chưa hết, quần áo của họ đều được xếp gọn vào trong tay nãi.
- Chúng ta phải đi đâu sao ạ?
A Sơn ngây ngốc nhìn mẹ mình.
- Ừm! Chúng ta phải đi đến một nơi khác! Hai đứa mau đi rửa mặt rồi chúng ta liền xuất phát!
Người mẹ hiền từ xoa đầu con trai. Sau đó tiếp tục cột thêm một tay nãi khác.
Hai đứa trẻ tuy không hiểu chuyện gì xảy ra ra nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời mẹ dặn.
Nhưng khi cả hai vừa bước ra từ nhà xí, mẹ của hai người đã sợ hãi đẩy hai người vào một bụi rậm sau nhà.
- Hai đứa ngoan...ở đây...ở đây, đợi mẹ! Cho dù có nghe thấy gì....nghe thấy gì cũng không được phép bước ra ngoài biết chưa?
Nói xong, mẹ bọn họ liền run rẩy xoay lừng rời đi.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì sao ạ?
A Sơn chớp chớp mắt nhìn tỷ tỷ của mình hỏi. Từ nãy đến giờ, nhóc chẳng hiểu gì hết.
- Tỷ cũng không biết nữa! Nhưng mà nếu mẹ đã nói vậy thì chúng ta cứ làm theo đi!
Kỳ Điệp nhìn đệ đệ rồi nói. Trong lòng nha đầu này cảm thấy bất an lắm. Dường như mọi chuyện xảy ra hôm nay có liên quan đến công việc mà cha đang làm...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Đời Trầm Luân
Chương 52: Bi kịch
Chương 52: Bi kịch