TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Đời Trầm Luân
Chương 54: Dằn vặt đau thương

Là Lưỡng Nguyệt....người đàn bà đó tên là Lưỡng Nguyệt!

Cái tên này luôn ám ảnh tâm trí nàng. Dẫu có thế nào nàng cũng sẽ không quên đi cái tên cũng như khuôn mặt đó.

Khuôn mặt tưởng chừng là vô tội, tưởng chừng là lương thiện nhưng thật chất là rắn độc, là kẻ tàn nhẫn, không có tính người!

Cao Thừa An phút chốc liền ngơ ngác. Lưỡng....Lưỡng Nguyệt? Bà ta....bà ta là người gây ra cái chết cho Triều thúc thúc? Vậy bức thư....bức thư của y đang giữ...

Cao Thừa An cảm thấy tai mình ong ong. Y mơ hồ không biết đâu là thật, đâu là giả.

Triều Thái Phong thì chỉ hít sâu một hơi nặng nề. Hai bàn tay cũng siết chặt lại. Người đàn bà đó thật sự không phải là người! Vì mục đích của chính mình bà ta lại nhẫn tâm giết hại những người vô tội...hắn muốn hỏi liệu bà ta có trái tim hay không? Máu bà ta có phải là đen đuốt, kinh tởm như con người bà ta hay không?

Dẫu đã biết toàn bộ sự thật nhưng một lần nữa nghe thấy tội ác của bà ta trong lòng hắn vẫn không ngăn được sự thất vọng tuyệt độ. Phụ thân....là hài nhi có lỗi với người....

Triều Thái Phong nhắm chặt hai mắt. Hắn đã từng....đã từng hứa với phụ thân sẽ bảo vệ ngôi vị cho con cháu của tiên đế. Vậy mà cuối cùng....hắn lại bày mưu hãm hại y, đem cả giang sơn y dày công xây dựng dâng cho kẻ khác.

Hắn....

- Hai người...hai người sao vậy?

Kỳ Điệp thấy biểu hiện của cả hai liền không khỏi hốt hoảng.

Tại sao vẻ mặt của họ trông lại còn đau đớn hơn cả nàng?

Đường Như Ngọc nâng mắt lướt qua hai người. Ánh mắt như hiểu ra chút gì đó nên khẽ nói với Kỳ Điệp.

- Chúng ta ra ngoài chút đi!

Kỳ Điệp nghe vậy cũng thoáng gật đầu. Có lẽ, hai người đó có điều cần nói với nhau.

Trước khi ra khỏi cửa, Đường Như Ngọc khẽ để lại một câu.

- Đừng quá kích động không tốt cho vết thương của ngươi đâu!

Cạch!

"..........."

- Đó là những điều ta muốn nói với ngươi...

Sau cùng vẫn là Triều Thái Phong lên tiếng. Hắn hiểu rõ, tâm y giờ khắc này đang loạn cỡ nào.

Nhưng cũng tốt. Ít ra sẽ không còn dằn vặt đau khổ. Dẫu cho hắn biết sự thật này sẽ khiến y căm hận hắn rất nhiều...nhưng có làm sao đâu chứ? Tất cả đều là tại hắn. Chán ghét, khinh bỉ đều là hắn đáng nhận.

- Ngươi....đã gặp bà ta?

Cao Thừa An khô khốc hỏi. Nếu là tính cách của hắn chắc chắn sẽ không vì câu chuyện của Kỳ Điệp mà tin tưởng mẫu thân mình là loại người đó. Vả lại thái độ của hắn không có gì là kinh ngạc. Do đó chỉ có một khả năng mà thôi.

- Ừ! Lúc đó sau khi ngươi rời đi...ta đã nói chuyện với bà ta...Thừa An, là ta nợ ngươi....thật xin lỗi..

Không khóc lóc, cũng chẳng gào thét. Hắn chỉ thật tâm nói ra ba chữ ấy với y. Còn nhận hay không....đó là do y quyết định.

- Dù có ra sao ta vẫn sẽ giúp ngươi giành lại ngôi vị. Từ đầu đến cuối là Triều gia ta nợ ngươi. Tiên đế....hoàn toàn vô tội. Ngài ấy....thật sự là một minh quân tốt.

Hắn đứng lên sau đó mở cửa đi ra ngoài. Chắc là hiện tại y sẽ không muốn thấy mặt hắn.

Cạch!

Tách!

Cao Thừa An thẫn thờ đưa tay chạm lên khuôn mặt của chính mình.

Y...lại khóc nữa rồi...

Nhưng nó không đau đớn như trước đó. Hóa ra...phụ hoàng y thật sự vô tội....ông ấy không hại chết trung thần, bán rẻ bằng hữu...thật tốt quá! Ông ấy vô tội, ông ấy hoàn toàn vô tội

Cao Thừa An ngây ngốc ngồi một chỗ. Nước mắt phút chốc lăn dài trên cả gương mặt.

.............

Cũng như y, Triều Thái Phong cũng thẫn thờ ngồi bên dưới tầng trệt của quán trọ. Hắn kêu rất nhiều rượu, không ngừng tự chuốc say chính mình. Trong lòng hắn niềm vui buồn không ngừng lẫn lộn. Bủa vây tâm trí hắn.

Hắn vui...vui vì cuối cùng y cũng biết sự thật. Vui vì bây giờ y không cần phải tự dằn vặt đau đớn.

Còn buồn ư? Hắn....cứ tưởng bản thân đã chai lỳ thứ cảm xúc đó từ lúc hắn nung nấu ý định trả thù. Nhưng lạ thật....hắn không chai lì như hắn tưởng. Hắn vẫn đau, vẫn buồn, trái tim hắn vẫn tựa như rỉ máu từng chút một.

Lưỡng Nguyệt....có lẽ bà ta sẽ hả dạ khi thấy hắn như vậy. Hắn nhớ....nhớ cái ánh mắt chán ghét bà ta nhìn mình. Nó đã thay thế đi cái nhìn yêu thương mà hắn đã từng được nhận từ người mà hắn luôn gọi là mẫu thân trong suốt những năm tháng thơ ấu.

Uống cạn bình rượu trên tay. Tâm trí hắn cớ sao lại chẳng mơ hồ đi chút nào. Nó vẫn thanh tỉnh, vẫn nhắc nhở cho hắn nhớ hắn làm sai như thế nào. Vẫn nhắc cho hắn nhớ hắn là tội đồ. Là kẻ thất hứa, là tên phản bội. Là một người đáng ra không nên có mặt trên đời này.

Nếu không có hắn....phụ thân đã chẳng phải cưới người đàn bàn đó. Nếu không có hắn ông ấy đã chẳng phải chết. Nếu không có hắn gia đình của cô nương kia sẽ không phải rơi vào bi kịch như vậy. Và nếu không có hắn...y chắc hẳn đã vô cùng hạnh phúc...

Đọc truyện chữ Full