Mặc dù Kinh Huy không biết Tu Tâm muốn làm gì, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn luôn tôn trọng Tu Tâm. Vì thế khi Tu Tâm vừa lên tiếng, hắn liền giơ tay lên ra hiệu bọn bảo tiêu dừng lại.
Tu Tâm thấy vậy mới nói với Nhiếp Vũ Nùng bị dọa sợ: "Xin lỗi, không dọa đến mọi người chứ? Có khách đến tìm em, em với bọn họ sẽ đến phòng khách khác nói chuyện."
Bọn Nhiếp Vũ Nùng không ngờ Tu Tâm sẽ thông báo với bọn họ, ngoan ngoãn gật đầu liên tục.
Sau đó Tu Tâm nhìn thoáng qua Kinh Huy, không nói thêm gì nữa, giữa bọn họ đã có một tia ăn ý không nói nên lời. Kinh Huy chỉ nhìn Tu Tâm rồi bước đến trước mặt Mã Bội Vân nói: "Hai vị Sở tiên sinh, Sở phu nhân, chúng ta dời bước nói chuyện? "
Sợ giây tiếp theo Kinh Huy sẽ vô tình trở mặt, mặc dù bọn họ đối với cách xưng hô của Tu Tâm có chút dị nghị, nhưng bọn Mã Bội Vân cũng không nói gì, thuận theo Tu Tâm đi đến một gian phòng khách nhỏ hơn.
Trong phòng khách này có ghế sô pha mặt đối mặt, Tu Tâm mời ba người Sở gia ngồi xuống sau đó đóng cửa lại, rồi cậu cũng ngồi xuống một vị trí không người.
Lúc này ở trong một không gian kín mít như vậy, đây là lần đầu tiên người Sở gia và Tu Tâm dưới tình huống không có người ngoài, cùng nhau ngồi xuống cùng nhau đối mặt.
Rõ ràng họ là người một nhà thân mật nhất, nhưng bầu không khí khi họ ở bên nhau lại có vẻ hơi lúng túng.
Mã Bội Vân là người đầu tiên hắng giọng, muốn phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này: "Sở Thần, vừa rồi biểu hiện của con trên sân khấu không tệ, mẹ đều nhìn thấy. "
Nói xong câu đó, Mã Bội Vân lại không biết nói gì, bà không khỏi lẳng lặng nhìn Tu Tâm.
Đây là lần đầu tiên bà quan sát đứa con thiếu 20 năm bầu bạn cùng bà, sau đó bà phát hiện Tu Tâm thật sự rất đẹp mỗi một bộ vị trên người cậu đều chọn chỗ đẹp nhất của Mã gia và Sở gia.
Có lẽ đó là căn bệnh phổ biến của tất cả các bậc cha mẹ, khi đứa bé còn nhỏ, rõ ràng khuôn mặt của nó vẫn chưa nở ra, họ sẽ chỉ vào khuôn mặt nhăn nheo, đỏ rừng rực của nó và nói, "mũi giống em, mắt giống anh". Nhớ trước đây, Mã Bội Vân và Sở Quốc Hùng cũng từng đối với Sở Ý nho nhỏ trợn mắt nói dối như vậy.
Sau đó khi phát hiện vẻ ngoài Sở Ý không giống bọn họ lắm, Mã Bội Vân còn có chút thất vọng. Nào ngờ, Sở Ý căn bản không phải con trai bà, đứa nhỏ "mũi giống em, mắt giống anh" của bà phiêu bạt bên ngoài hai mươi năm.
Nghĩ đến đây, Mã Bội Vân không nhịn được nữa, đột nhiên thút thít nói: "Thần, Thần Thần con trở về đi, mẹ rất nhớ con. Mẹ biết sai rồi, mẹ đã cho anh trai con đuổi Sở Ý đi. Từ bây giờ, mẹ sẽ không bao giờ bỏ bê con thêm một lần nào nữa. Để mẹ bồi thường con, được không? "
Tu Tâm nhìn nước mắt Mã Bội Vân chảy ra không khỏi có chút sửng sốt, tuy nói "chúng sinh đều khổ", nhưng Phật tử thiện lương không thể nhìn người khác rơi nước mắt.
Cậu vô thức rút khăn tay từ áo vest của mình ra đưa cho Mã Bội Vân. Nhìn thấy chiếc khăn tay trước mắt, Mã Bội Vân không khỏi có chút kích động, bà cảm thấy Tu Tâm như vậy tất nhiên là đã chịu thua. Bà không nhận khăn tay, mà trực tiếp cầm tay Tu Tâm, vui mừng nói: "Thần Thần, con đây là nguyện ý tha thứ cho mẹ, muốn cùng mẹ về nhà sao? "
Sở Hồng cũng không nhịn được dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tu Tâm.
Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Tu Tâm lại chỉ mở miệng nói: "Sở phu nhân, xin đừng gọi tôi như vậy. "
Mã Bội Vân không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy: "Con không muốn mẹ gọi con như vậy sao? "
"Tôi... Bần tăng pháp hiệu Tu Tâm." Tu Tâm một bên rút tay ra khỏi tay Mã Bội Vân, một bên nói: "Từ nhỏ bần tăng đã được một chùa miếu thu nhận, từ lúc đó tiểu tăng đã sớm quy y phật môn, đoạn tuyệt trần duyên. Tên Sở Thần của tiểu tăng... Chỉ là vì thuận tiện, nên mới mượn tên ngài đặt cho tôi lấy tục danh này. "
Nghe xong, ba người kia còn chưa kịp phản ứng, Tu Tâm đã nói tiếp: "Nói ra thật xấu hổ, lúc trước bần tăng trở lại Sở gia, chỉ bởi vì mệnh lệnh của thầy mượn cơ hội này đến phàm trần lịch luyện. Nhưng tiểu tăng sớm đã vô duyên với Sở gia, mong sau này mấy vị thí chủ đừng đem tâm tư tiêu phí lên người tiểu tăng. "
Lúc này Tu Tâm nhặt lên tên tự trong chùa của cậu, ánh sáng mờ nhạt đánh vào người cậu, làm nổi bật lên bóng dáng cậu trông không giống một thanh niên 20 tuổi tràn đầy năng lượng chút nào, ngược lại giống như một vị Bồ Tát được thờ phụng trong chùa.
"Con, con đang nói gì vậy Thần Thần..." Mã Bội Vân miễn cưỡng cười cười: "Tuy rằng con lớn lên ở chùa từ nhỏ, nhưng đó là vì con không biết nhà ở nơi nào, bây giờ con nên về nhà. Con, có phải con còn hận mẹ không? Mẹ, mẹ thực sự... Nếu như con tạm thời không muốn về nhà, vậy có thể không trở về, con đừng nói những loại lời này lừa gạt mẹ. Mẹ mẹ không chịu nổi... "
"Có lẽ tôi cũng từng hận các người. " Tu Tâm nhìn bọn Mã Bội Vân, lạnh nhạt nói: "Có lẽ trước khi trở lại Sở gia, tôi cũng từng hướng tới cái "nhà" này. Chỉ là rất nhanh tôi phát hiện ra trong nhà này không có người nào chào đón tôi, tia "hướng tới" kia cũng rất nhanh tan thành mây khói, ngay cả chính tôi cũng chưa từng phát hiện. Chỉ là gần đây, tôi đột nhiên phát hiện, có lẽ tôi cũng từng có khát vọng như vậy. Có khát vọng, nên không thể tránh khỏi sẽ tham lam, có oán hận. Có lẽ chính là vì phần oán hận này, lúc trước tôi rời khỏi Sở gia mới không có cùng các người trực tiếp nói rõ ràng, mà chỉ lưu lại thư rồi rời đi. Việc này là tôi không đúng..."
Theo lời thú nhận của Tu Tâm, sắc mặt Mã Bội Vân dần dần trở nên trắng bệch, sau đó lại nghe Tu Tâm chuyển đề tài: "Nhưng khi tôi nhận ra những tham lam này, tôi cũng thật sự đem buông xuống. Một chữ "duyên" cưỡng cầu không được, tôi đầu thai Sở gia, đây là "duyên", tôi bị ôm khỏi Sở gia cũng là "duyên". Khoảnh khắc tôi được bế vào chùa, duyên phận của tôi với một số thí chủ đã bị cắt đứt. Khi còn nhỏ nếu tôi không được ôm vào chùa Thanh Thủy, có lẽ khi đó chỉ sợ tôi đã sớm chết một lần, hiện giờ ba mẹ ruột của tôi nên là Phật môn. "
"Tại sao con có thể nói như vậy?! Cho dù thế nào thì con vẫn là do mẹ vất vả hoài thai 10 ngày 9 tháng, cực cực khổ khổ sinh ra. Con là miếng thịt rơi từ trên người mẹ xuống! Làm sao có thể không có quan hệ gì với mẹ? " Mã Bội Vân không nhịn được cất cao giọng, đánh gãy lời nói Tu Tâm.
Sở Quốc Hùng cũng bởi vì lời Tu Tâm nói mà sắc mặt trở nên khó coi, đáp lại: "Đúng vậy, Sở Thần sao con có thể nói như vậy? Trong thân thể con chảy dòng máu Sở gia chúng ta, điểm này cho dù thế nào con cũng không thể thay đổi. "
Tu Tâm sớm biết bọn họ sẽ lấy chuyện huyết thống làm lý do thoái thác, cậu vẫn luôn muốn cùng người Sở gia thẳng thắn nói chuyện rõ ràng, làm sao không dự liệu được loại tình huống này?
Nhìn thấy Tu Tâm mím môi không nói lời nào, Mã Bội Vân liền vội vàng lấy ra những thứ bọn họ đã sớm chuẩn bị xong cũng bày ra trước mặt Tu Tâm: "Thần Thần, mẹ biết con nói nhất định sẽ tức giận. Con nhìn này, đây là tài sản, xe hơi và cổ phần mà gia đình đã chuẩn bị cho con! Mẹ chắc chắn sẽ bù đắp cho con những gì đã thiếu trong 20 năm qua, con không cần làm mẹ sợ nữa, được không? "
Cuối cùng Tu Tâm vẫn không nhịn được thở dài: "Tôi thật sự không trách các người, cũng không cảm thấy các người nợ tôi cái gì. Khiến cho tôi rời khỏi Sở gia không phải là các người, mà là mẹ đẻ của Sở Ý. Cho dù các người cảm thấy các người nợ tôi, nhưng phần cốt nhục này của tôi vẫn coi như là tôi thiếu Sở gia các người, hai mặt triệt tiêu như thế, cũng đã thanh toán xong. "
Nhìn Tu Tâm như vậy, đột nhiên Mã Bội Vân cảm thấy sợ hãi. Trước khi đến, bà đã chuẩn bị tâm lý. Cho dù Tu Tâm oán bà, hận bà, bà nhất định sẽ chịu đựng thật tốt hơn nữa cố gắng bù đắp Tu Tâm. Thế nhưng hết lần này đến lần khác Tu Tâm đối với bà vừa không hận cũng không oán, trong lòng cậu căn bản không có Sở gia.
Tu Tâm như vậy khiến bà không thể xuống tay, đồ bà mang ra đều thành giấy vụn vô dụng.
"Sở phu nhân, hai vị Sở tiên sinh. Duyên phận đã đứt, không cần quá mức si mê chấp ngộ, nếu không cho dù tiếp tục duyên này cũng là nghiệt duyên. " Tu Tâm không muốn cùng bọn Mã Bội Vân dính líu gì nữa, sau khi nói rõ ràng liền đứng lên: "Phật môn cùng tôi có duyên, có ân, tôi sớm đã quyết tâm trốn vào cửa Phật, lòng này không hối hận. Tôi vĩnh viễn không có khả năng trở lại Sở gia, mấy vị trở về đi. "
Nói xong, Tu Tâm muốn xoay người rời khỏi gian phòng này. Nhưng người Sở gia làm sao có thể chấp nhận?
Nếu Tu Tâm thật sự không có duyên phận với bọn họ thì thôi, nhưng nếu bọn họ có thể để ý một chút, sớm ngày phát hiện chỗ không thích hợp tìm lại Tu Tâm. Nếu như lúc Tu Tâm trở về, bọn họ có thể làm cho Tu Tâm cảm nhận được tình thân ấm áp, như vậy có lẽ bây giờ Tu Tâm sẽ không quyết tuyệt như vậy!
"Chờ đã!" Nhìn Tu Tâm muốn rời đi Mã Bội Vân muốn kéo góc áo cậu lại, bà há miệng muốn nói thêm gì đó.
Nhưng bà chung quy cũng không nói ra, mặc dù bà là người sinh ra Tu Tâm, nhưng bà đã sớm không còn tư cách khuyên nhủ Tu Tâm.
Nếu nói giữa mẹ và con cái luôn có một sợi dây rốn thật dài nối chặt bọn họ với nhau, nhưng bà không rõ lòng người, một lòng chỉ có Sở Ý, vì Sở Ý không muốn nhận lại Tu Tâm, bà đã tự tay cắt đứt dây rốn này.
Cuối cùng, hối hận và đau khổ đồng thời dâng lên trong lòng bà, bà lộ ra vẻ mặt cầu xin, cuối cùng vẫn không nhịn được cầu xin Tu Tâm: "Thần Thần, con có thể gọi mẹ một tiếng "Mẹ" không? "
Đối mặt với yêu cầu này của bà, Tu Tâm không có đáp lại, cũng không quay đầu lại chỉ trực tiếp rời đi, Mã Bội Vân căn bản không kéo được góc áo cậu.
Bà chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Tu Tâm biến mất ở phía sau cửa.
Sở Quốc Hùng và Sở Hồng vốn định ngăn cản cậu, nhưng bọn họ cũng biết mình cũng không có tư cách ngăn cản Tu Tâm.
Sau khi từ trong phòng đi ra, Tu Tâm cảm nhận được một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Lúc này đây, cậu xem như đã thật sự cùng Sở gia đoạn tuyệt quan hệ.
Sau khi Tu Tâm giải quyết xong việc này, vốn định trở lại phòng khách quý ban đầu, nhưng cậu lại ngửi thấy một mùi khói, cậu theo mùi nhìn lại, lại nhìn thấy Kinh Huy dựa vào tường.
Nhìn thấy Tu Tâm ra cửa, Kinh Huy bình tĩnh thong dong nhìn qua, thật ra lại có chút bối rối bóp điếu thuốc trong tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra hôm qua tôi đã viết xong chương này, nhưng luôn sợ viết không tốt, kết quả lại trùng hợp đến ngày của mẹ.
Khụ khụ, kịch bản là kịch bản, tuyệt đối không có bóng dáng tôi trong đó, tôi yêu mẹ tôi ( Lớn tiếng)!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc
Chương 52
Chương 52