Lộ Sinh Nguyên kinh ngạc nhìn chăm chăm Khúc Dạ một hồi lâu.
Đôi mắt dần dần đỏ lên vì phẫn nộ.
"Cậu dám lừa tôi?"
"Tôi không lừa anh.
Bị đánh làm sao mà giả được chứ? Tôi bị đánh đến ngất đi thật nhưng vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn.
Anh sốt sắng gọi tên tôi thế nào tôi đều nghe thấy.
Cho nên tôi mới cố gắng tỉnh dậy."
Lộ Sinh Nguyên tức đến nghẹn họng.
Giọng lưỡi dẻo quẹo.
Tưởng anh sẽ dễ dàng bị lừa lần nữa à.
"Không ngờ anh lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy.
Anh còn khóc vì tôi nữa."
Khúc Dạ chạm tay lên mặt, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt người kia.
Lúc này Lộ Sinh Nguyên mới nhận ra là mình thế mà đã rơi nước mắt thật.
Khi nghĩ rằng Khúc Dạ đang gặp nguy hiểm, có thể sẽ chết, anh đã đau lòng và sợ hãi đến mức suýt khóc.
Tại sao lại như vậy? Lộ Sinh Nguyên bị chính những cảm xúc lúc này của mình làm cho mơ hồ, không hiểu nổi.
Khúc Dạ ngồi dậy ôm chầm lấy Lộ Sinh Nguyên, thủ thỉ:
"Tôi xin lỗi! Tôi không nên chọc anh tức giận, cũng không nên lừa anh.
Nhưng anh cứ liên tục đánh tôi như thế, tôi đành phải dùng cách này để ngăn anh lại."
"..." Nói cũng có lý.
Đúng là ban nãy mình đánh có hơi hăng say quá.
"Ban nãy anh đã hứa sẽ không đánh tôi nữa rồi đó.
Anh nhất định phải giữ lời nha.
Nếu không tôi lại phải tìm đủ mọi cách để ngăn anh lại."
Lộ Sinh Nguyên thở dài một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Với một kẻ lươn lẹo thế này thì càng đánh chỉ càng chuốc lấy phiền phức cho bản thân thôi.
Cả đời anh chưa từng đối phó với ai mà mệt mỏi như vậy.
Mệt cả đầu óc lẫn cơ thể.
"Được rồi.
Buông ra đi! Tôi đã hứa không đánh cậu thì sẽ không đánh nữa.
Chúng ta nói chuyện."
Khúc Dạ ngay lập tức buông Lộ Sinh Nguyên ra, còn đỡ người ta vào giường trong khi chính bản thân vừa nãy còn bị đánh cho bầm dập.
Lộ Sinh Nguyên đẩy Khúc Dạ ra, ý bảo không cần.
Hai người cùng ngồi xuống giường nói chuyện.
"Tôi đã hứa từ giờ sẽ không đánh cậu vậy thì cậu cũng phải hứa từ giờ không được tùy tiện động tay động chân lên người tôi."
"Vậy thì anh cũng đừng câu dẫn tôi nữa."
"Cậu…" anh nổi xung lên.
"Được rồi.
Chuyện này anh sao có thể trách tôi.
Tôi là đàn ông mà, đối mặt với người mình thích làm sao có thể không nổi d/ục vọng đây.
Nếu là anh, anh kiềm chế được không?"
Lộ Sinh Nguyên lúng túng, gương mặt đỏ rần, không biết phải trả lời thế nào.
Anh còn đang hoang mang không biết có nên tin vào những lời Khúc Dạ hay không.
Qua tất cả những gì anh cảm nhận và nhìn thấy nãy giờ thì có vẻ là Khúc Dạ thích anh thật.
Nhưng mà anh… anh trước giờ chưa từng hẹn hò với con trai.
Cái này… anh lúng túng không biết phải đối mặt thế nào.
Khúc Dạ nắm lấy tay Lộ Sinh Nguyên, hôn nhẹ lên bàn tay đó khiến Lộ Sinh Nguyên giật mình.
"Tôi biết trong thời gian ngắn anh rất khó mà chấp nhận được chuyện này.
Tôi sẵn sàng đợi anh, bao lâu cũng được.
Chỉ cần anh đừng né tránh tôi nữa."
Lộ Sinh Nguyên vẫn không dám nhìn thẳng vào Khúc Dạ nhưng đã gật đầu.
Khúc Dạ cũng chỉ cần có thế.
"Tạm thời bỏ qua chuyện này, tôi có một việc khác muốn hỏi anh.
Tinh Húc bị bệnh thật đấy à?"
Lộ Sinh Nguyên giật mình.
Này giờ bị Khúc Dạ phá quấy anh đã bỏ quên không theo dõi xem hiện tại Sử Hồng đang ở đâu.
Anh vội quay lại bàn máy tính truy tìm vị trí thì hoảng hốt phát hiện Sử Hồng đã đến trước cửa bệnh viện mà Tinh Húc đang làm kiểm tra não ở đó.
Anh định gọi điện báo cho Tinh Húc biết thì Khúc Dạ cản lại.
"Anh định tiếp tay cho Tinh Húc làm chuyện xấu sao?"
Lộ Sinh Nguyên kinh ngạc.
Sao nói gì nghe nghiêm trọng quá vậy.
"Hả? Tiếp tay… chuyện xấu gì?"
"Tinh Húc bị xuất huyết não.
Tại sao anh lại ngăn không để cho Sử Hồng biết chuyện này? Anh có biết Sử Hồng lo lắng cho Tinh Húc đến thế nào không? Anh có biết cậu ấy đang nghi ngờ Tinh Húc phản bội không?"
"Chuyện… chuyện này tôi cũng đâu biết phải làm thế nào.
Tinh Húc năn nỉ tôi giúp cậu ta."
"Cậu ta nói gì anh cũng đều nghe hả?"
Lộ Sinh Nguyên tức giận.
"Cậu nói kiểu gì đấy?"
"Xin lỗi.
Tôi không nên nói như thế.
Tôi biết anh cũng có cái khó của mình.
Chỉ là tôi không tán thành cách làm của Tinh Húc.
Cậu ta bị bệnh thì không nên giấu Sử Hồng, vừa khiến cậu ấy lo lắng, vừa khiến cậu ấy nghi ngờ.
Anh thấy như vậy có tốt ko?"
"Tôi cũng đã khuyên Tinh Húc rất nhiều nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết giữ quan điểm của bản thân.
Cậu ấy nói chỉ cần bệnh thuyên giảm sẽ tự động nói cho Sử Hồng biết."
"Vậy tình trạng sức khỏe của Tinh Húc sao rồi?"
"Đã khá lên nhiều rồi nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm."
"Vậy thì không cần giấu nữa.
Anh giấu dùm cậu ta từng ấy thời gian là đủ rồi.
Giai đoạn tiếp theo hãy để cậu ấy tự mình đối mặt."
"Nhưng…"
"Nếu Tinh Húc trách anh thì tôi sẽ gánh cho."
Lộ Sinh Nguyên đã sững lại nhìn Khúc Dạ rất lâu.
Cảm giác cậu ta lúc này rất cao lớn, rất trưởng thành, tựa như một cái ô luôn sẵn sàng che mưa che nắng cho anh vậy.
Anh đã từng được ai đối xử như vậy chưa nhỉ?
"Cậu… có phải từ đầu đã hợp tác với Sử Hồng chơi tôi không?"
"..."
Anh có thể đừng chú ý đến mấy thứ tiểu tiết như vậy không?
...***...
"Quá trình trị liệu dạo gần đây của cháu có vẻ tiến triển khá tốt.
Tốt đến mức chú cũng ngạc nhiên.
Nhưng cháu đừng nên xem thường.
Còn một giai đoạn cuối cùng, cháu phải tuyệt đối tuân thủ.
Xuất huyết não vốn không thể xem thường.
Tốt hơn nên để người nhà giám sát."
"Cháu có thằng bạn quý hoá giám sát rồi.
Nhắc nhở cháu từng li từng tí khiến cháu phát phiền."
"Bạn bè là phải như vậy chứ.
Nhưng mà ta khuyên cháu nên làm kiểm tra chuyên sâu một lần.
Tiến trình phát triển nhanh hơn bình thường cũng rất đáng nghi.
Nên kiểm tra để yên tâm hơn."
"Chuyện đó cháu sẽ suy nghĩ.
Dù sao hiện tại cháu cảm thấy rất ổn.
"
Bác sĩ chợt ngẩng đầu nhìn về phía sau Tinh Húc.
Ông hơi sững lại một chút rồi nhẹ nhàng nâng kính mắt, mỉm cười hỏi Tinh Húc:
"Khá ổn cũng không thể xem thường.
Phải rồi.
Cậu nhóc xinh đẹp đi cùng cháu cách đây một tháng đã biết chuyện này chưa?"
"Em ấy chưa biết.
Nếu được cháu hi vọng có thể giấu em ấy cả đời.
Em ấy đã phải chịu khổ sở quá nhiều.
Cháu không muốn lại mang đến đau khổ cho em ấy nữa."
"Vậy sao? Tại sao cháu không nghĩ rằng được ở bên chăm sóc cháu chính là niềm hạnh phúc của cậu ấy?"
"Sao có thể chứ.
Chăm sóc một người sắp chết đau đớn lắm.
Sẽ chẳng ai muốn trải qua đâu."
"Đoán già đoán non làm gì? Sao cháu không trực tiếp hỏi cậu ấy đi?"
Nhìn thấy vị bác sĩ hướng mắt nhìn phía sau lưng mình khiến Tinh Húc giật mình.
Anh từ từ quay đầu lại, hoảng hốt đến cứng đờ người.
Sử Hồng đang đứng ở sau lưng anh từ lúc nào.
Anh không khỏi hoảng sợ.
Sử Hồng cúi mặt âm trầm.
Cuộc nói chuyện vừa nãy em ấy nghe cả rồi sao? Biết hết tất cả rồi sao?
"A Hồng, anh…"
Sử Hồng đi đến thẳng tay tát Tinh Húc một cái thật mạnh.
Cậu đứng im nhìn Tinh Húc, vẻ mặt đầy uất ức và giận dữ.
Sau đó… quay lưng bỏ đi.
"A Hồng, đợi đã!"
Tinh Húc vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Vị bác sĩ nhìn mà lắc đầu.
Đúng là tuổi trẻ.
...***...
Tinh Húc đuổi theo Sử Hồng ra đến sảnh lớn của bệnh viện.
Anh túm được tay cậu nhưng lại bị vùng ra.
"Đừng có chạm vào người tôi!"
"A Hồng, anh xin lỗi mà! Em nghe anh nói."
"Lúc tôi cần anh nói anh cứng miệng không chịu nói.
Giờ lại bắt tôi nghe anh hả? Đừng mơ! Tôi không muốn nghe!"
Sử Hồng đi nhanh ra cửa, Tinh Húc chạy thật nhanh tới ôm chặt cậu trong vòng tay.
Sử Hồng liên tục giãy dụa.
"Anh làm cái gì vậy? Mau buông ra! Đang ở nơi công cộng kìa!"
"Anh mặc kệ.
Anh bỏ ra thì em sẽ chạy mất."
Đang đứng ở ngay cạnh cửa kính bệnh viện nên có rất nhiều người qua lại.
Bọn họ nhìn thấy một cặp đôi nam nam ôm ấp nhau như thế không khỏi hiếu kì.
Có người còn giơ điện thoại chụp hình lại.
Sử Hồng cho dù mặt có dày cỡ nào cũng không thể chịu đựng được chuyện này.
Cậu dịu giọng:
"Được rồi.
Chúng ta ra nơi khác nói chuyện.
Anh buông tay giùm đi!"
"Vậy em phải hứa không được chạy."
"Tôi chạy được chắc."
Đến lúc này Tinh Húc mới chịu buông Sử Hồng ra, sau đó kéo cậu lên xe lái về nhà.
Bệnh viện này không xa căn nhà của họ lắm.
Chạy xe mười lăm phút là tới.
Ngồi trên xe Sử Hồng không nói một lời nào.
Tinh Húc nhìn cậu như vậy, trong lòng không ngừng nghĩ xem lát nữa phải dỗ như thế nào.
Thật không hiểu Lộ Sinh Nguyên canh chừng thế nào mà lại để cho Sử Hồng đuổi đến tận nơi nhanh như thế.
Không phải anh định giấu Sử Hồng cả đời.
Anh đã định mấy ngày nữa khi bệnh tình ổn định hẳn thì sẽ nói.
Vậy mà lại để em ấy đến bắt tại trận thế này anh biết giải thích làm sao? Hồi nãy còn tát anh một cái đau điếng đủ biết giận đến cỡ nào rồi.
Xe vừa dừng lại dưới tầng hầm, Sử Hồng đã lập tức ra khỏi xe đi phăm phăm về phía thang máy.
Tinh Húc vội vàng chạy đuổi theo, xém chút bị nhốt luôn bên ngoài.
Trong thang máy lúc này chỉ có hai người.
Tinh Húc tranh thủ trình bày ngay:
"A Hồng, anh biết giờ anh có nói gì cũng khó mà nhận được sự tha thứ của em.
Cũng vì anh không muốn làm em lo lắng…"
"Anh thôi cái lý do đó của anh đi.
Em nghe cái này đến phát ngán rồi.
Anh xem em là gì? Nếu anh coi em là người yêu thì đã không làm thế."
"Anh dĩ nhiên xem em là người yêu.
Ngoài em ra anh không cần ai hết."
Lúc này thang máy đã mở ra.
Sử Hồng hùng hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với giọng rất giận dữ:
"Anh nói dối! Em đã từng nói với anh, em muốn cùng anh vượt qua tất cả mọi khó khăn, đau đớn.
Anh cũng đã hứa sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa.
Vậy mà anh bị xuất huyết não lại không thèm nói với em một tiếng, thậm chí còn thông đồng với anh Tiểu Lộ lừa em.
Nếu không phải hôm nay em bắt được thì anh định giấu em đến bao giờ? Giấu đến lúc anh bị bệnh chết luôn sao?"
Sử Hồng nói mà suýt khóc.
Tinh Húc nhìn thấy những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống khỏi khoé mắt của em ấy mà đau lòng.
Anh kéo cậu lại cho một nụ hôn.
Bỗng nhiên Tinh Húc bị một ai đó kéo ra khỏi người Sử Hồng.
Ngay sau đó là một cú đấm thật mạnh vào giữa mặt.
Sử Hồng kinh ngạc quay đầu nhìn và sửng sốt.
Đó là bố cậu, Đường Ngân..