Khúc Dạ mua mấy phần ăn sáng đến bệnh viện đưa cho Lộ Sinh Nguyên.
Lộ Sinh Nguyên khi đó chỉ vừa mới ngủ dậy, rửa mặt ở trong phòng vệ sinh xong đi ra ngoài thì gặp Khúc Dạ.
"Sao anh không ngủ thêm chút nữa? Hôm qua anh thức đến gần sáng mới ngủ mà."
"Tôi không sao.
Tiểu Hồng còn thức nguyên đêm kìa.
Bây giờ vẫn không chịu chợp mắt một chút."
Khúc Dạ gật đầu đưa phần ăn sáng cho Lộ Sinh Nguyên.
Sau đó đến phòng bệnh đưa đồ ăn cho Sử Hồng.
Cậu ấy đã trông bên cạnh giường của Tinh Húc từ tối qua cho đến sáng, chưa ngủ một lúc nào.
Anh và Tinh Thần đều nói muốn trực thay, cậu ấy đều từ chối.
Lúc Khúc Dạ vào phòng của Tinh Húc thì không thấy Sử Hồng.
Người ngồi trong đó là Tinh Thần.
"Sử Hồng đi đâu rồi?"
"Anh ấy đi thăm bố rồi ạ."
Khúc Dạ đưa mắt nhìn Tinh Húc đang nằm trên giường.
Mỗi lần nhìn cậu ta thế này trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Chỉ mới cách đó chưa đầy hai ngày Sử Hồng và anh còn cùng nhau lên kế hoạch theo dõi cậu ta, vậy mà thoáng cái đã thế này.
"Ăn sáng đi này.
Hôm nay cậu có đi học không?"
"Em xin nghỉ phép rồi ạ.
Anh hai bị thế này em cũng chẳng có tinh thần mà đi học.
Anh… là đồng nghiệp của A Hồng?"
"Ừ."
"Vậy anh cũng phải đi dạy đúng không?"
"Lát nữa tôi sẽ đi.
Cậu ăn sáng đi nhé! Tôi qua đưa đồ cho Sử Hồng."
Trong phòng của Đường Ngân lúc này ngoài Sử Hồng ra còn có Liễu Mạn.
Bà ấy đã ở bên cạnh giường chồng mình từ lúc ông bị ngất đi.
Bệnh của Đường Ngân là cao huyết áp cùng với bệnh tim, bị xúc động quá độ mà dẫn đến sốc rồi ngất đi.
Đã qua một đêm tính ra bây giờ ông cũng sắp tỉnh rồi.
Lúc Khúc Dạ đến thì nghe tiếng hai mẹ con đang trò chuyện trong phòng:
"Nếu như A Húc thực sự trở thành người thực vật con định thế nào?"
"Con sẽ ở bên chăm sóc anh ấy cả đời."
"Quyết định như vậy không do dự chút nào sao? Con sẽ để lỡ cả một đời đấy."
"Nếu không có anh ấy con sống cũng như chết.
Sao lại gọi là để lỡ cả đời được.
Đời này của con là ở bên cạnh anh ấy."
Liễu Mạn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai mà thở dài.
"Lúc con bị tai nạn rồi hôn mê suốt một năm, mẹ đã nghĩ chỉ cần con có thể tỉnh lại thì con muốn cái gì mẹ cũng sẽ chiều theo ý con.
Nhưng dường như sau đó mẹ đã quên mất lời hứa này của mình."
Bà nắm lấy tay Sử Hồng, siết nhẹ.
"Bây giờ mẹ không cản con nữa.
Điều mẹ mong muốn nhất đời này là con trai mẹ được mạnh khỏe và hạnh phúc.
Con muốn yêu ai, muốn làm gì, chỉ cần con thấy hạnh phúc, mẹ đều sẽ ủng hộ."
"Con cảm ơn mẹ."
"Mẹ đúng thật là… Suy nghĩ nhiều làm gì chứ.
Con với A Húc không phải đều là con trai mẹ hay sao? Hai đứa có ở bên nhau thì cũng là về một nhà cả mà.
Chẳng có gì thay đổi cả."
Sử Hồng mỉm cười.
Nếu Tinh Húc tỉnh lại biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất vui.
"Cộc cộc."
Khúc Dạ gõ cửa rồi đi vào.
Anh đưa cho Sử Hồng hai phần ăn sáng rồi nói tạm biệt để chuẩn bị về trường.
"Cảm ơn anh.
Đêm qua đã làm phiền anh nhiều rồi."
"Còn nói như vậy là anh giận đấy.
Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ nhau không phải là chuyện đương nhiên sao? Quan trọng là cậu phải giữ gìn sức khỏe.
Lát nữa cậu tranh thủ chợp mắt một chút.
Cậu mà gục thì lấy ai chăm sóc cho Tinh Húc?"
"Em biết rồi.
Em đợi bố tỉnh rồi em sẽ ngủ một chút."
"Nói về cái đó… anh nghĩ là ông đã tỉnh rồi."
Sử Hồng giật mình quay lại nhìn nhưng vẫn thấy ông đang nhắm mắt.
"Ông ấy đã tỉnh từ lúc hai người đang nói chuyện.
Có lẽ là ngại không muốn mở mắt đó thôi."
Sử Hồng quan sát kỹ một chút thì thấy hình như tay của ông ấy khẽ động.
Nếu đã tỉnh hẳn là những gì cậu và mẹ nói nãy giờ ông cũng đều nghe cả rồi.
Nên không biết nói gì cũng không biết đối mặt ra sao nên ông mới chọn cách tiếp tục giả vờ đang ngủ.
Sử Hồng mỉm cười.
Vậy có lẽ chuyện của cậu và Tinh Húc không còn gì đáng lo nữa rồi.
Chỉ cần anh ấy tỉnh dậy…
...***...
Tinh Húc mở mắt thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rất rộng, trong một căn phòng kì lạ.
Một căn phòng được trang trí theo phong cách cổ trang.
Còn bản thân hắn đang mặc trung y, cũng theo kiểu cách phong kiến.
"Ngươi hôm nay ngủ nhiều hơn mọi khi đấy.
Sao giờ mới dậy?"
Nghe giọng nói quen thuộc Tinh Húc ngẩng đầu nhìn ra cửa thì kinh ngạc.
Người vừa bước vào là Sử Hồng nhưng trong y phục cổ trang.
Hơn nữa, bộ y phục này khá quen mắt.
Hình như hắn thường thấy nó trong những giấc mơ trước kia.
Tinh Húc hoang mang, đây là hắn đang nằm mơ à? Nhưng sao đột nhiên lại mơ?
"Sao thế? Ngủ nhiều mụ người rồi?"
"Ngươi là… Sử Hồng?"
"Không phải ta thì ai?"
Sử Hồng ngạc nhiên sờ trán Tinh Húc đồng thời sờ trán mình.
Không thấy nóng mà.
"Ngươi không sao đấy chứ? Trong người thấy không được khoẻ?"
"À, không sao.
Ta rất ổn.
Có lẽ ngươi nói đúng.
Ta ngủ hơi nhiều nên bị mụ người rồi."
"...!Nếu ngươi mệt thì cứ nghỉ ngơi đi.
Đừng nên xem thường sức khỏe của mình.
Pháp lực còn quá ít thì cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe đấy."
"Ta…"
"Chủ nhân lo cho người ta thì cũng nên lo cho chính mình đi.
Sức khoẻ của người cũng có tốt đâu.
Vậy mà chẳng chịu ngồi yên một chỗ, hết đi chỗ này rồi đến chỗ khác.
Người mà ngất ra đó thì làm sao giờ?" Một người khác hình như là thị vệ của Sử Hồng bưng một tô cháo bước vào.
"Cảnh Điền, ngươi nhiều lời quá!"
"Vâng vâng.
Mời hai vị điện hạ ăn sáng.
Cháo yến mới nấu xong đấy."
Sử Hồng quay qua nói với hắn:
"Ngươi rửa mặt đi rồi ra ăn."
"Ừ."
Tinh Húc phỏng đoán đây là khoảng thời gian hắn cùng Sử Hồng sống chung trong phủ thái tử hai tháng trước khi cả hai cùng rời khỏi thế giới này.
Hắn đang suy nghĩ làm thế nào mà mình lại đến được đây.
Hắn nhớ mình đang lái xe thì bị đau đầu khủng khiếp.
Rồi sau đó… hình như có một cái xe tải lao thẳng vào xe của hắn.
Không lẽ hắn chết rồi xuyên về kiếp trước? Không.
Cái này không khoa học một chút nào.
Quang cảnh này khá giống những giấc mơ mà hắn đã có trước đó, chỉ là lần này có hơi khác.
Giấc mơ này quá chân thực.
Tinh Húc cảm thấy rất hoang mang, không hiểu rốt cuộc tình huống của mình thế này là sao.
"Ngươi lại ngẩn người rồi.
Lại đang suy nghĩ cái gì?"
"Không có gì." Không biết bằng cách nào hắn cần tìm cách trở về.
Nếu không Sử Hồng ở bên kia nhất định sẽ rất lo lắng.
"Hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?"
"Ta? Không phải ngươi nói định đưa ta đi xem Tiểu Tâm tập luyện sao?"
Tiểu Tâm hình như là học trò của hắn trong kiếp trước.
Thằng bé tên thật là Trần Vĩnh Tâm, con trai của người bạn thân Trần Trung của hắn.
Tinh Húc hơi sững lại.
Hình như những ký ức kiếp trước của hắn đang ùa về một cách vô cùng tự nhiên.
"Phải rồi.
Vậy ăn xong rồi chúng ta đi."
Tinh Húc nhớ rằng mình có hai vị sư phụ đều là những thuật sĩ tiền bối.
Một người tên Tỉnh Thanh Ngôn, người còn lại là Phượng Cẩn.
Thời gian này pháp lực của hắn còn quá ít, không đủ khả năng để chỉ dạy Tiểu Tâm nên mới giao thằng bé cho hai vị sư phụ dạy dỗ.
Những ký ức này cứ tự nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Tinh Húc nhìn Sử Hồng.
Chỉ có ký ức về việc tại sao Sử Hồng lại bị bệnh sắp chết là hắn không có bất cứ thông tin gì cả.
Tinh Húc gửi bồ câu hỏi xem vị trí của nhóm Thanh Ngôn.
Sau đó một khoảng nửa tiếng sau có tin gửi về báo bọn họ đang ở một nơi cách nơi này hơn mười dặm.
Tinh Húc nói với Sử Hồng:
"Sức khoẻ ngươi không tốt, không nên đi đường xa như vậy.
Hôm nay chúng ta hãy ở nhà đi.
Để khi nào Tiểu Tâm rèn luyện về rồi đi thăm cũng được."
"Tùy ngươi."
"Trưa nay để ta nấu cho ngươi nhé!"
"Không phải bình thường đều là ngươi nấu sao?"
"Ừ.
Nhưng hôm nay ta sẽ nấu một món vô cùng đặc biệt.
Bảo đảm ngươi chưa từng ăn qua."
Sử Hồng mỉm cười đáp:
"Ừm.
Vậy thì nấu đi.
Ta chờ xem."
Tinh Húc dần nhớ ra khoảng thời gian đó mình vẫn thường xuyên nấu ăn đầy đủ ba bữa cho Sử Hồng.
Còn cùng em ấy làm rất nhiều việc khác như cùng nhau làm thơ, vẽ, cùng đọc sách, thảo luận về các vấn đề dân tình hay gặp phải.
Đến tối bọn họ còn ngủ chung giường với nhau.
"Làm cái gì đấy? Tránh ra một bên!"
"Không thể cho ta ôm ngươi ngủ một lúc sao?"
"Không.
Đừng có chạm vào người ta!"
"Không ôm ngươi ta sẽ khó ngủ lắm."
"Khó ngủ chứ không phải không ngủ được.
Sao hôm nay ngươi dở chứng thế hả? Cút!"
Tinh Húc muốn nhào tới ôm thì lại bị Sử Hồng nhất quyết đẩy ra.
Tinh Húc khóc ròng.
Không lẽ trong khoảng thời gian này hai người ở chung mà tình trạng của bọn họ luôn kiểu ban ngày gần gũi, buổi tối đường ai nấy đi như vậy à?
* Mình giải thích cho một số bạn nếu thắc mắc.
Hiện tại là khoảng thời gian Tinh Húc bị hôn mê và đang dần tìm lại những ký ức bị lãng quên trong giấc mơ.
Nhưng nếu không có cách thoát ra khỏi giấc mơ thì sẽ rất nguy hiểm..