12.
“Tôi nhớ rõ em đàn rất êm tai”
Phương Bạch Cảnh chưa từng nghĩ Phó Phong sẽ đến nhanh như vậy.
Trên người y còn mặc bộ quần áo ban ngày kia, cà vạt trên cổ có chút xiên xẹo, Phương Bạch Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn ra là của mình buổi sáng tùy tiện thắt ra.
Phó Phong đi tới, đầu tiên là gật đầu ra hiệu với Tiêu Kinh. Quan hệ giữa y với Tiêu Kinh rất bình thường, nửa năm không gặp, Phó Phong cũng chỉ là ngắn gọn rõ ràng chào hắn một câu: “Đã lâu không gặp.”
Ngữ khí lãnh đạm, không nghe ra được một chút xíu ý tứ muốn gặp gỡ.
Bàn tay y rất tự nhiên đặt trên lưng ghế dựa của Phương Bạch Cảnh, như thể đang phân chia lãnh địa, Phó Phong cúi đầu hỏi: “Ăn no chưa?”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng gật đầu.
“Vậy về nhé?”
“......”
Phương Bạch Cảnh chần chừ liếc nhìn Tiêu Kinh ngồi ở đối diện một cái, rồi lại nhìn hướng trong phòng, cuối cùng gật đầu nói: “Về thôi.”
Phó Phong “Ừ” một tiếng, thay Phương Bạch Cảnh chào Tiêu Kinh: “Tạm biệt.”
Bọn họ mới vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, người đàn ông kia cũng vừa khéo đi ra, lần này không còn bị điểm mù nữa, ba người vừa vặn đụng phải nhau.
Song cũng chỉ là nhìn thấy, khoảng cách giữa bọn họ cùng người nọ còn cả một đoạn rất xa.
Vẻ mặt của người nọ để lộ chút kinh ngạc, Phương Bạch Cảnh phát giác gã là đang nhìn Phó Phong, cậu theo bản năng nắm lấy vạt áo y.
Người nọ tiến lên phía trước vài bước, thoạt nhìn là muốn tiếp cận nói chuyện cùng bọn họ, nhưng bước chân gã dưới ánh mắt của Phó Phong chậm dần, cuối cùng ngừng lại.
Phương Bạch Cảnh được Phó Phong dắt đi vào trong thang máy, thang máy đi xuống từng tầng một, chờ đến khi ngọn gió đêm đặc trưng của đêm hè phả lên mặt, Phương Bạch Cảnh mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
Cậu kỳ thật đã chẳng còn nhớ rõ khuôn mặt của người đàn ông kia lắm, chỉ có chớp mắt nhìn thấy gã mới có thể hồi tưởng lại.
Chủ yếu là do bộ dáng vỡ đầu của gã khi đó rất thảm, Phương Bạch Cảnh không nhịn được mà bật tiếng cười nhẹ nhõm.
Lại nói tiếp, nghiệt duyên của cậu với Phó Phong chủ yếu vẫn là vì đồ ngốc kia.
*
Ngày đó là sinh nhật của Tiêu Kinh.
Trước khi đi, Phương Bạch Cảnh nghĩ rằng mấy chỗ cậu với Tiêu Kinh thường lui tới không phải tiệc tại gia thì cũng là hội hè đình đám, không ngờ lại khác hẳn với suy nghĩ của cậu, sinh nhật Tiêu Kinh năm nay ngược lại là chọn một câu lạc bộ khiêm nhường, đơn giản bao hai tầng.
Phương Bạch Cảnh không chơi bời cùng đám cậu ấm cô chiêu thủ đô, cậu cũng chẳng hòa hợp được, chỉ có phần thân quen nhất với Tiêu Kinh.
Bởi vì Phương Bạch Cảnh cảm thấy Tiêu Kinh là đồ ngốc hiền lành.
Nhưng Phương Bạch Cảnh lại có chút quen mắt với đại đa số người ở nơi này, đám công tử ngày thường cà lơ phất phơ hôm nay lại ăn vận nghiêm chỉnh, những nữ sinh ngày thường tráng lệ đêm nay lại càng ăn diện xinh đẹp vô cùng.
Phương Bạch Cảnh cúi đầu nhìn áo lông dày nặng trên thân mình.
Hiện tại là mùa đông, trong phòng bật hệ thống sưởi kỳ thật rất ấm, chính là Phương Bạch Cảnh có phần sợ lạnh.
“Ông mặc vậy mà tới á?” Gã công tử có quen biết với Phương Bạch Cảnh cười cười, “Tiêu Kinh không báo với ông một tiếng à?”
Tiêu Kinh bất ngờ vỗ tay một cái nói: “Cái đ.m! Tao quên nói với mày hôm nay có mời khách quý mất rồi!”
Phương Bạch Cảnh chẳng nề hà nhướn mi: “Không phải sinh nhật của mày à, liên quan gì đến người khác chứ?”
Cậy thuận miệng hỏi câu: “Vậy khách quý là ai thế?”
Tiêu Kinh đúng lý hợp tình nói: “Phó Phong đó! Mày có thể không biết, có điều lần trước chẳng phải mày nói muốn đi thử vai trong kịch bản nào đó sao, tao nhớ rõ y chính là nhà đầu tư. Bình thường y cũng không tham dự loại hoạt động thế này đâu, tao phải tốn không ít nước miếng mới mời được y ——”
Hắn nói còn chưa nói hết, Phương Bạch Cảnh đã nghiến răng nghiến lợi nói câu: “Thật lòng cảm ơn mày.”
Dưới tầm mắt luống cuống của Tiêu Kinh, Phương Bạch Cảnh đột nhiên nâng bước đi ra phía ngoài cửa.
Vài ngày trước, cậu mới vừa hất cafe vào mặt Phó Phong, y trong mắt cậu hiện tại chính là đồ thần kinh. Trực giác của Phương Bạch Cảnh nói với cậu, cậu phải cách xa Phó Phong một chút.
“Này! Phương Bạch Cảnh!” Tiêu Kinh vừa gọi vừa chạy sau lưng cậu, oán giận nói, “Mày sao chẳng biết nhận lòng tốt của người ta thế!”
Bước chân của Phương Bạch Cảnh càng lúc càng nhanh, cười khẩy với hắn: “Thì nói rồi đó, cảm ơn mày.”
Tiêu Kinh lải nhải cằn nhằn bám sát theo sau mông cậu nói: “Làm sao thế? Chẳng lẽ mày thanh cao đến nỗi khinh thường đi cửa sau à?”
Tao đi cửa sau y thế quái nào được, xác suất tao bị y đi cửa sau còn lớn hơn nhiều!
Phương Bạch Cảnh thiếu chút nữa xoay người rống một tiếng đáp trả, cậu thật vất vả mới đi được đến trước cửa, ngón tay còn chưa kịp sờ vào tay nắm cửa sảnh tiệc, cửa đã lại bị người mở ra từ bên ngoài.
Phương Bạch Cảnh dừng chân đứng ở nơi đầu gió, đứng ở cửa chính là Phó Phong. Trên người y mặc chiếc áo khoác dày nặng, chất lông cừu cực đắt tiền, buông dài xuống tận bắp chân.
Bên ngoài đang rơi tuyết, trên vai Phó Phong còn tích mấy đóa hoa tuyết chưa kịp tan.
Phương Bạch Cảnh đứng gần y, hơi lạnh trên người y phả thẳng vào mặt, Phương Bạch Cảnh theo bản năng lùi ra sau mấy bước.
Cậu vội vàng dời tầm mắt khỏi người Phó Phong, nghiêng người muốn ra ngoài qua khe hở. Phương Bạch Cảnh nín thở, thực lo lắng y lại đột ngột phát điên.
Gió ngoài cửa khô nẻ hoàn toàn bất đồng với gió ấm trong phòng, trên người Phương Bạch Cảnh vẫn là chiếc áo lông rộng rãi, không chống đỡ được gió đông trắng trợn, cậu bị lạnh đến co quắp lại.
Phó Phong không để cho cậu đi, cánh tay cậu trong không gian chật hẹp không thể tránh cọ vào người Phó Phong, hơi thở giữ trong cổ họng của Phương Bạch Cảnh vừa thoát ra lại được cậu nín lại.
Trong khoảnh khắc lướt qua vai nhau, cổ tay Phương Bạch Cảnh bất chợt bị người giữ lại, nhiệt độ ngón tay Phó Phong lạnh như thể viên nước đá.
Chẳng biết có phải tình cờ hay không, ngón tay Phó Phong trong lúc vô tình cố ý đặt lên phía trên mạch máu yếu ớt của cậu.
“Bên ngoài rất lạnh.” Phó Phong tăng thêm chút lực dẫn cậu vào phòng, “Vào đi.”
Phương Bạch Cảnh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chân tay luống cuống, con người Phó Phong quá khó hiểu, cậu nhất thời không hiểu Phó Phong là muốn tính sổ với cậu hay là muốn giở thủ đoạn gì mới đây.
Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm Phó Phong, muốn hất tay y ra, nhưng lại phát hiện lực tay nhìn nhẹ như lá rơi kia lại nặng tựa ngàn cân, xiết xương cổ tay cậu đến phát đau.
Phương Bạch Cảnh lạnh lùng hạ mi nói: “Buông tay ra.”
Cậu chẳng muốn giữ mặt mũi gì với Phó Phong, nhưng hôm nay là sinh nhật của Tiêu Kinh, cậu không thể không kiềm chế tính tình cho Phó Phong chút thể diện, nhiều nhất chỉ có tỏ chút sắc mặt, không thể nào trở mặt với nhau.
Nhưng Phó Phong thoạt nhìn lại như muốn khiêu chiến giới hạn của cậu, ngón tay đã hồi nhiệt vẫn khóa trên cổ tay cậu.
Bầu không khí giữa hai bọn họ thật sự là quá kỳ diệu, chặn ở cửa lại càng thu hút ánh mắt của mọi người, sắc mặt Phương Bạch Cảnh ngỡ ngàng lặp lại lần nữa: “Anh buông tay ra.”
Cánh cửa rộng mở nặng nề khép lại, phát ra một tiếng “Rầm” rất nhỏ.
Ánh sáng mờ tối bên ngoài bị chặn lại, Phương Bạch Cảnh đến giờ mới bất giác nhận ra hai bọn họ đứng gần nhau đến thế nào.
Áo khoác đen nổi bật trên nền trắng, trong khoảng cách gần đến mức nghe được cả tiếng hô hấp, từng sợi lông mi rõ nét của Phó Phong chạm vào trong tầm mắt của cậu.
Mắt Phó Phong khẽ nheo lại, tầm nhìn dính lên người cậu.
Y nghiêng đầu thấp giọng bảo vệ sỹ đi theo phía sau đóng chặt cửa lại, âm thanh rất nhẹ, chỉ có Phương Bạch Cảnh cùng y nghe thấy.
Phương Bạch Cảnh không tin nổi ngẩng đầu: “Anh muốn làm gì thế?”
Phó Phong rốt cuộc buông lỏng tay, trong sảnh tiệc vang tiếng hòa tấu viloin, y cúi đầu nói từng chữ rõ ràng: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng đi ra.”
“Tôi với anh thân quen lắm à?” Phương Bạch Cảnh giận đến bật cười, “Tôi thấy anh tự tiện quá rồi đấy.”
Phó Phong thoáng nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra, nhanh đến mức Phương Bạch Cảnh còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Y bình thản ung dung nói: “Rồi sẽ thân.”
“Thân cái rắm ấy!” Phương Bạch Cảnh dùng sức hất tay ra, “Buông cái tay bẩn thủ của anh ra, tởm chết được.”
Cậu vẫn còn chưa hết giận, ghét bỏ trừng mắt dùng âm gió mắng câu: “Đồ gay chết tiệt!”
Phó Phong bị cậu chỉ thẳng vào mặt mà chửi như vậy, nhưng vẻ mặt chẳng chút biến động, chỉ là lực trên tay càng khiến Phương Bạch Cảnh khó lòng thoát khỏi.
Bởi Phó Phong, không ai dám đứng gần hai bọn quá, chỉ dám trộm ngẩng đầu liếc nhìn mấy cái giữa lúc nâng chén cụng ly.
Tiêu Kinh nhìn đến tim đập thình thịch, bởi vì đã nhìn ra Phương Bạch Cảnh sắp không nhịn được muốn động thủ, hắn kiên cường xông đến, kéo miệng cười chào hỏi với Phó Phong: “Cậu chủ Phó! Đã lâu không gặp!”
Hắn chắn trước người Phương Bạch Cảnh, khô khan cười: “Đây là bạn em đó, đã mạo phạm đến anh rồi sao?”
Sắc mặt Phó Phong lãnh đạm, trên người y dường như mang theo áp suất thấp.
Ánh mắt y như chim cắt, lướt qua Tiêu Kinh đứng giữa hai bọn họ, cuối cùng dừng trên thân Phương Bạch Cảnh, quét nhanh qua đường hàm xiết chặt của cậu.
“Không.”
Phó Phong rốt cuộc mở miệng, cũng buông lỏng tay ra, âm thanh của y trầm thấp như tiếng đàn cello: “Chơi vui vẻ nhé.”
Sau khi y rời khỏi, Tiêu Kinh như sắp tê liệt ngã vào người Phương Bạch Cảnh.
Phương Bạch Cảnh ghét bỏ đẩy đầu hắn ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Xem cái bộ dạng kinh hãi mới nãy của mày kìa! Mày sợ y vậy à?”
“Bình thường thôi.” Tiêu Kinh nhỏ giọng thì thầm nói, “Tao cũng chẳng biết sao y lại chơi với tao nữa, y vẫn luôn coi khinh đám công tử dốt nát bất tài bọn mình mà.”
Kỳ thật nói chơi cùng cũng chẳng đến, nhưng tối thiểu hắn với Phó Phong coi như cũng thân quen hơn một chút.
Tiêu Kinh hiếu kỳ hỏi han: “Mày với y có vướng mắc gì à?” Hắn cực kỳ khó hiểu: “Không phải chứ! Hai người chúng mày thì có gì mà dính dáng đến nhau?”
Phương Bạch Cảnh chẳng thể nào nói nổi chuyện mình bị một người đàn ông coi trọng, cậu bực dọc há miệng lại là: “Tao vừa nhìn đã không vừa mắt y rồi, có được không?”
“Được không á?” Tiêu Kinh đi theo sau mông cậu nh ỏ giọng nói, “Tuy rằng y thoạt nhìn quả thật rất ngứa đòn, nhưng người ta cũng có tư cách để ra vẻ đó!”
Phương Bạch Cảnh bị hắn ồn ào đến đau đầu, ngừng bước chân: “Đừng làm phiền tao nữa, để tao một mình là được.”
Cậu chỉ chỉ đám người: “Mày ra chơi với bọn họ đi.”
Dù sao hiện tại cũng chẳng đi được, Phương Bạch Cảnh thầm muốn tìm một chỗ yên lặng ngồi đợi một lúc.
Tầng một quá ồn, Phương Bạch Cảnh xoay người đi lên cầu thang xoắn.
Cầu thang có trải thảm, dẫm lên trên không có tiếng động gì, Phương Bạch Cảnh dừng lại ở chiếu nghỉ, nhoài người dựa trên tay vịn thang hình vòng cung.
Tiếng violin ngừng lại, thay thế bằng tiếng dương cầm lưu loát tựa ánh trăng, Phương Bạch Cảnh cúi đầu nhìn, ngồi trước đàn dương cầm màu đen cực đại, là một thiếu nữ mặc váy dài màu lam thướt tha.
Ngón tay ngọc của nàng lướt trên phím đàn, như là đang khiêu vũ.
Tiếng dương cầm như dòng suối ấm, có thể xoa dịu tâm hồn người, đặc biệt là loại người nằm bên dương cầm mà trưởng thành như Phương Bạch Cảnh.
Ngón tay Phương Bạch Cảnh vô thức gõ nhịp trên thanh vịn, dung mạo tươi tỉnh, khi ngọn đèn chiếu rọi xuống, như những vì sao lấp lánh nơi đáy mắt cậu.
Đột nhiên, lỗ tai Phương Bạch Cảnh động đậy, cậu nghe được sau lưng bất chợt có tiếng bước chân tới gần.
Phương Bạch Cảnh quay đầu, khi phát hiện đúng là thứ âm hồn bất tán Phó Phong, vẻ mặt nguyên bản thoải mái dễ chịu tức thì thay đổi.
Phó Phong đứng cách cậu không xa, chậm rãi theo bậc thang đi lên, không gian chiếu nghỉ rất lớn, nhưng Phó Phong vẫn muốn chen đến bên cạnh Phương Bạch Cảnh.
Y không nằm nhoài lên như thể không xương cốt giống Phương Bạch Cảnh, mà chỉ nhẹ nhàng vươn tay khoát lên trên.
Phó Phong nhìn xuống theo tầm mắt của Phương Bạch Cảnh, ánh mắt u ám, lại có chút trống rỗng, y bất chợt mở miệng nói: “Tôi nhớ rõ ——”
Giọng nói của y thoáng ngừng, mới tiếp tục nói: “Em đàn rất êm tai.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Mạn
Chương 12
Chương 12