TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Mạn
Chương 17

17.

“Anh họ.”

Phương Bạch Cảnh nằm nhà mấy ngày, đoàn phim rốt cuộc mới lại khởi quay, ngoại trừ thay đổi nam chính, đổi thành một nam diễn viên từ bia miệng đến danh tiếng đều tốt hôn, những người khác đều không thay đổi.

May mà mới khởi quay chưa lâu, lại là phim nữ chính, mấy đoạn phải quay lại cho Trang Thành Ngôn cũng không nhiều.

“Bạch Cảnh, cậu với..... Phó Phong à?”

Hôm nay là ngày đầu tiên Phương Bạch Cảnh trở lại đoàn, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý bị Trần Vận hỏi. Phương Bạch Cảnh chống cằm, dời tầm mắt đi, không còn hơi sức nói: “Là như chị thấy đó.”

Cậu giành trước ngắt lời Trần Vận, lơ đãng nói: “Còn lại thì đừng hỏi nữa.”

Trần Vận nghẹn lại, mấy lời muốn hỏi bị chặn lại nơi cổ họng.

Nói đến cùng, cô cùng Phương Bạch Cảnh cũng mới quen biết không lâu, chỉ vì hay tán gẫu trong đoàn nên mới thành thân thiết, Phương Bạch Cảnh cũng không nhất thiết phải khai báo tất cả mọi chuyện cho cô nghe.

Trần Vận chần chừ, hỏi: “Vậy chuyện của Trang Thành Ngôn......?”

Phương Bạch Cảnh nhấc mí mắt, gật đầu nói: “Là anh ta làm.”

Cậu chưa nói là ai, nhưng hai người đều rõ ràng là nói đến “Phó Phong”.

“Cũng tàn nhẫn ghê á.” Trần Vận nhỏ giọng thì thầm nói, “Có điều coi như là đáng đời hắn.”

Nếu không từng làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, thì cũng chẳng đến nông nỗi thân bại danh liệt, dù sao Trang Thành Ngôn cả đời này cũng chẳng còn cơ hội trở lại trước tầm mắt công chúng nữa.

Trần Vận quả thật không ngờ Phương Bạch Cảnh lại có tư tình với Phó Phong, bởi thế, việc vì sao Phó Phong lại xuất hiện tại phim trường, dường như rốt cuộc đã có đáp án.

Cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt vì sao Phó Phong thò tay chen chân vào giới giải trí, nhưng lại chỉ lập một công ty, chỉ ký trên danh nghĩa với mấy nghệ sỹ nhỏ, ký xong rồi lại chẳng cung cấp tài nguyên.

Trái lại mỗi một kịch bản của Phương Bạch Cảnh đều có bóng dáng Phó Phong, làm bao nhiêu lâu, hóa ra chỉ là một thủ đoạn bịp bợm.

Con người luôn có lòng hiếu kỳ vô cùng vô tận, Trần Vận lần đầu tiên gần ngọn nguồn đến thế, cô thật sự có chút tò mò —— Phương Bạch Cảnh cùng Phó Phong là quan hệ gì?

Tính cách Phương Bạch Cảnh kiêu ngạo như vậy, sao có thể chấp nhận bị bao nuôi, nhưng nếu nói là quan hệ yêu đương, hai bọn họ lại không giống, dường như còn thiếu cái gì đó.

Song bất kể lòng hiếu kỳ của Trần Vận có dồi dào đến thế nào, có vài vấn đề chính là không hợp để hỏi thành lời. Cô muốn vỗ vai Phương Bạch Cảnh, ý bảo cậu ra quay, nhưng động tác cuối cùng chỉ dừng lại giữa không trung.

Trần Vận nhấc chân khẽ đạp ghế dựa của Phương Bạch Cảnh nói: “Bạch Cảnh, đến cậu kìa.”

Phương Bạch Cảnh vốn rất áy náy về việc làm trì hoãn tiến độ của đoàn phim, cậu để Kỷ Vĩ Nhạc gửi bao lì xì đến từng nhân viên công tác trong đoàn, thời điểm quay cũng cũng tận lực tránh để NG.

Hôm nay cảnh diễn của cậu không ít, hết một ngày quay liên tục không ngừng nghỉ, Phương Bạch Cảnh mới được rảnh rỗi thở phào nhẹ nhõm.

Trên lưng cậu chảy không ít mồ hôi, Phương Bạch Cảnh lo lắng không yên đến phòng nghỉ thay quần áo, rồi lại lau lớp trang điểm trên mặt đi, toàn thân thoáng chốc nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Sau khi Phương Bạch Cảnh lên chiếc xe tới đón cậu, lại rõ ràng phát hiện trên xe thiếu một người —— ghế sau không có Phó Phong.

Trước kia Phó Phong thường xuyên đến đón cậu tan làm, đặc biệt vào lúc tan tầm như hiện tại, y chưa từng vắng mặt một lần.

Phương Bạch Cảnh liếc mắt nhìn vị trí trống trải bên cạnh một cái, theo bản năng hỏi: “Phó Phong đâu ạ?”

“Ngài ấy đã trở về nhà họ Phó.” Lái xe Vương đáp lời, “Ngài có muốn gọi điện thoại cho ngài ấy không?”

“...... Không cần.”

Phương Bạch Cảnh dựa vào lưng ghế, không quá quen cảm giác bên cạnh trống vắng, cũng không quá quen việc bên tai thiếu mất tiếng lật tài liệu lặng lẽ.

Cậu không nhịn được, lại hỏi một câu: “Phó Phong có nói khi nào sẽ trở về không ạ?”

“Tối nay ngài ấy nhất định sẽ trở về.”

Sau một lúc lâu, Phương Bạch Cảnh mới “Vâng” một tiếng.

Thời điểm cúi đầu lật xem di động, mới phát hiện Phó Phong đã sớm gửi tin nhắn cho cậu, chẳng qua hôm nay cậu thật sự là bận đến đầu óc rối mù, đến bây giờ mới có thời gian xem di động.

Ngón tay Phương Bạch Cảnh máy móc gõ gõ trên màn hình, nửa ngày, mới mím môi nhắn tin lại.

*

Thời điểm Phó Phong nhận được câu “Ờ” gượng gạo kia của Phương Bạch Cảnh, là khi vừa về đến nhà họ Phó. Y rũ mắt, đáp lại một câu “Ừ”.

Một chuỗi trò chuyện từ trên xuống dưới giữa y và Phương Bạch Cảnh cơ hồ đều như vậy, luôn một người nói một câu, người kia liền ngắn gọn rõ ràng đáp lại một câu “Ừ”.

Ý tứ đại khái chính là biểu đạt tôi biết rồi.

Phó Diêm tin phong thủy, biệt thự là cố ý chọn xây tại sườn núi, Phó Phong vừa xuống xe, ông quản gia của Phó gia liền mở cổng lớn cho y.

“Chú Trần.” Phó Phong gật đầu tó ý chào, hỏi, “Cha tôi đâu?”

“Ngài Phó đang ở phòng sách trên tầng.”

“Vâng.”

Phó Phong lên đường đi về phía phòng sách, đẩy cửa, đập vào mắt là một tấm tranh chữ bút lông treo trên tường.

Nền trắng chữ đen, viết  ——”Tích hậu lưu quang”*.

*积厚流光: Mang nghĩa công lao sự nghiệp tích lũy càng nhiều thì phúc đức truyền lại cho đời sau càng nhiều.

Mà hiện tại, bên tay trái Phó Diêm đang bày nghiên mực, nghe thấy động tĩnh Phó Phong tiến vào, tư thế ông vẫn vững vàng như trước, tư thế cầm bút lông rất tiêu chuẩn.

Phó Diêm nâng tay, chấm chút mực, lưu lại bút tích trên giấy Tuyên Thành.

Mãi đến lúc ông hạ nét bút cuối cùng, Phó Diêm rốt cuộc mới mở miệng nói: “Đến rồi à?”

Diện mạo Phó Phong có năm phần tương tự ông, đặc biệt là nét mặt sắc sảo, thoạt nhìn đều uy nghiêm y chang nhau.

Phó Diêm nắm quyền mấy chục năm, mãi đến khi mắc bệnh nặng một hồi năm ngoái, mới giao thực quyền cho Phó Phong.

Phó Phong mấy năm nay, che giấu thực tài ngầm dựng nền móng bên dưới, cảm xúc càng thêm khó nắm bắt. Y thu mi nói: “Cha.”

Quan hệ giữa hai cha con bọn họ rất bình thường, nghiêm khắc mà nói, quan hệ giữa Phó Phong với cha mẹ mình rất bình thường.

Phó Diêm cùng bà Phong là cuộc hôn nhân thương mại không pha tạp bất cứ tình cảm nào, bà Phó sau khi sinh Phó Phong cho Phó Diêm xong cũng rất ít quan tâm đ ến y. Bà cho rằng vóc dáng cùng cuộc sống của mình còn quan trọng hơn việc chăm sóc một đứa trẻ.

Mà Phó Phong đối với Phó Diêm mà nói, so với đứa con, ông càng cần một người thừa kế đủ tư cách hơn.

Phó Phong từ rất nhỏ đã hiểu được đạo lý này, có lẽ từ xong xương tủy người Phó gia đều như vậy cả. Phó Phong bắt đầu từ khi hiểu chuyện, đã chẳng còn khao khát tình thương người cha từ Phó Diêm nữa.

Y chỉ biết xử lý những chuyện Phó Diêm giao cho thật hoàn mỹ, Phó Diêm muốn một trăm phần, y sẽ trả về cho Phó Diêm hai trăm.

Mãi cho đến năm ngoái, Phó Diêm vẫn tưởng rằng Phó Phong chính là người thừa kế hoàn mỹ trong suy nghĩ của mình. đặc biệt là khi ông giao Phó thị cho Phó Phong, ông càng cảm thấy là đúng đắn.

Nhưng lại xuất hiện sự sai lệch ——

“Con vẫn giữ đứa con trai kia bên cạnh à?”

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng nói ra lại như câu trần thuật.

Phó Phong không đáp lời, nhưng Phó Diêm vẫn tự mình nói tiếp: “Sớm cắt đứt đi, ở bên một thằng đàn ông thì ra cái thể thống gì nữa, đứa con gái bên Lý gia kia cũng rất được.”

“Ý cha là muốn tôi kết hôn với cô ta hả?”

Phó Diêm nâng mí mắt nói: “Có thể tiếp xúc trước một chút đã, nếu con bé đồng ý thì kết hôn.”

“Tôi không kết hôn với cô ta đâu.” Phó Phong thản nhiên nói, “Nếu cha vội tham gia hôn lễ của tôi, thì hoan nghênh mua vé máy bay ra nước ngoài, cha có thể tham dự hôn lễ của tôi và Phương Bạch Cảnh.”

“Phó Phong.”

Phó Diêm nặng nề quát tên Phó Phong, ông buông bút lông trong tay xuống: “Ta tưởng rằng con chỉ chơi bời mà thôi, nên mới để mặc con lâu như vậy.”

“Hơn nữa ta nhớ rõ bắt đầu từ khi con giữ cậu ta ở bên, ta đã cảnh cáo con, chớ có dây dưa quan hệ với đàn ông rồi.”

“Con cho là không ai chụp được ảnh của hai đứa à? Nếu không phải vì ta lo lắng đến thể diện của Phó gia, con với thằng nhân tình kia cũng không biết đã lên tiêu đề trang nhất bao nhiêu lần rồi.”

“Thưa ngài.” Phó Phong thay đổi một xưng hô càng thêm xa lạ.

Giọng điệu y điềm tĩnh mà ung dung nói: “Thứ nhất, tôi chưa từng có ý chơi bời; tiếp theo, chuyện ảnh chụp cho dù không có ngài, tôi cũng đ è xuống được, chỉ cần tôi không muốn, sẽ chẳng có kẻ nào có thể tuồn ảnh ra được.”

“Cuối cùng.” Phó Phong thoáng ngừng rồi nói, “Em ấy không phải nhân tình, em ấy là bạn trai của tôi.”

“Phó Phong!”

Phó Diêm lần này là thật sự nổi giận, ông đập một cái thật mạnh lên bàn, cười lạnh một tiếng hỏi: “Mày có biết những thứ hiện tại của mày là ai trao cho không?”

Ông bình tĩnh tuyên bố: “Là ta.”

“Nhưng giờ đã là của tôi rồi.” Phó Phong cúi đầu chỉnh sửa lại cổ tay áo của mình, giọng điệu của y còn bình thản hơn cả Phó Diêm, “Thời đại đã thay đổi rồi thưa ngài.”

“Bất kể ngài nói cái gì, Phương Bạch Cảnh cả đời này sẽ luôn ở bên tôi.”

Phó Diêm khép mắt lại, như đang bình ổn hô hấp: “Ta có thể lui một bước, cho phép con yêu đương vụng trộm với cậu ta. Nhưng ở bên ngoài, con phải cưới một cô vợ dịu dàng, hơn nữa ——”

“Hơn nữa chính là sinh cho ngài một đứa cháu trai phải không?” Phó Phong tiếp lời, không chút do dự bác bỏ nói, “Tôi sẽ không làm như vậy.”

Bởi vì không ai có tư cách làm như vậy.

Y thích Phương Bạch Cảnh, phải chân thành mà thích Phương Bạch Cảnh, chứ không phải tìm một người phụ nữ đến làm bình phong.

Cuộc nói chuyện này không thoải mái giống y như trong dự kiến của Phó Phong, y ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên vách. Thời gian còn sớm, hiện tại quay về vẫn kịp ăn bữa chiều cùng Phương Bạch Cảnh.

Phó Phong thu bước tiến ra ngoài cửa.

“Phó Phong.”

Phó Diêm một lần nữa gọi Phó Phong lại,với thân phận người con, Phó Phong cuối cùng vẫn dừng chân.

Phó Diêm không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho Phó Phong nhìn tờ giấy Tuyên Thành cực lớn đang bày trên bàn, nét bút vừa đậm vừa dày, mỗi một nét thoạt nhìn đều vô cùng dùng lực.

—— “Có chừng có mực”.

Phó Diêm chỉ viết bốn chữ đơn giản này, bên trong lộ ra sự sắc bén.

Phó Phong thản nhiên thu hồi tầm mắt, như thể đã thấy, cũng lại tựa như không.

Tay y đặt lên tay nắm cửa, một tiếng “Két ——” vang lên, sắc mặt Phó Phong bất biến bước ra ngoài.

Gi0ống như Phó Phong đã nói, hiện tại y mới là người cầm quyền chính thức của Phó gia, chỉ cần có Phó Phong ở đây, chẳng kẻ nào có thể động đến Phương Bạch Cảnh.

Nhà họ Phó trang hoàng kiểu Trung Quốc điển hình, sau khi Phó Phong bước xuống cầu thang, lại phát hiện trong phòng khách có thêm một người không ăn khớp với cảnh vật xung quanh.

Mái tóc nâu hơi uốn xoăn được chải chuốt kỹ lưỡng, đôi mắt màu lam hơi cong lên, quần áo trên người cũng không quá đứng đắn, gã ngả ngớn gác chân, lúc bật cười liền giống một con hồ ly giảo hoạt: “Hi! Anh họ!”

Từng chữ nói ra rõ ràng đều là tiếng Trung.

Bước chân Phó Phong dừng lại trên cầu thang, y nhìn chằm chằm Michael đột nhiên xuất hiện tại phòng khách, khẽ nhíu mày.

Ngữ điệu hờ hững, không có bao nhiêu thân thiết.

“Sao cậu lại ở đây?”

Đọc truyện chữ Full