Diệp Lạc trở về nhà ba mẹ cậu đã đi chúc tết họ hàng rồi.
Bạn học Diệp Lạc nhàm chán liền lấy áo khoác của Lục Ngôn, thả mình xuống sofa mềm mại hít hà mùi cơ thể của Lục Ngôn còn lưu lại trên chiếc áo khoác, ngủ mất lúc nào không biết
:"Anh Diệp Lạc ơi? Anh ơi?" Cố Phong ló đầu vào tìm Diệp Lạc tay nhóc bê một chậu hoa cẩm tú màu xanh bơ, gương mặt non nớt đầy mang theo nét trẻ con, ánh mắt loé lên chút tinh nghịch khó thấy.
Tuy mặt rất đáng yêu nhưng tỉ lệ cơ thể lại khá chuẩn
Diệp Lạc vì ngủ không sâu nghe tiếng gọi thì thức giấc chạy ra ngoài xem thử, thấy là một cậu nhóc thì hỏi:" có chuyện gì thế nhóc con"
Cố Phong đặt chậu hoa xuống mặt phụng phịu:"em không phải nhóc con nhưng thôi hoa này mẹ em kêu em mang sang cho anh, mẹ kể hồi nhỏ mỗi lần đi học về anh đều sang nhà em giúp mẹ bế em chơi với em.
Biết anh rất thích hoa cẩm tú nên mới đem tặng anh"
Diệp Lạc:" a em là...ừm là Tiểu Phong, không nghĩ em đã lớn như vậy rồi, mau vào đây anh lì xì cho em" Diệp Lạc kéo người vào trong nhà lấy lì xì tặng cho Cố Phong
"Hồi đó em đáng yêu lắm trắng trắng tròn tròn môi nhỏ lúc nào cũng chu lên đòi ăn, em cũng thích được anh ôm thấy anh liền cười" Diệp Lạc vừa kể vừa nhớ lại Cố Phong hồi nhỏ vui vẻ nhéo má Cố Phong
Cố Phong"Vậy ạ? Khi ấy em còn nhỏ quá không nhớ nữa"
Diệp Lạc" hồi ấy em mới một tuổi rưỡi thôi mà sao nhớ được"
Cố Phong gật gù nói:" vâng, thật ra những năm trước em cũng hay mang những chậu hoa nhỏ sang tặng anh nhưng anh không có nhà nên cũng chưa gặp được anh"
Diệp Lạc nghe vậy thì bất ngờ hỏi:" vậy hoa cẩm tú ở nhà anh đều là do em tặng anh hả? Ah anh cứ tưởng...cảm ơn em nhiều"
"Vâng, nhà em có một khu vườn nhỏ trồng hoa cẩm tú anh muốn đến chơi không ạ?" Cố Phong đề nghị
"Ưm được anh cũng đang chán mình đi thôi" Diệp Lạc háo hức đồng ý ngay
Diệp Lạc đến cửa hàng hoa nhà Cố Phong thăm Dì Cố từ khi cậu lên cao trung học nội trú ở trường đã rất lâu không gặp dì
Cửa hàng hoa nhà dì Cố
"Con chào dì ạ" Diệp Lạc thấy Dì Cố đang cắm hoa thì đi tới chào
Bà thấy Diệp Lạc thì mừng lắm quay sang lấy ghế cho cậu "chà Tiểu Lạc lớn quá lại còn đẹp trai nữa ngồi xuống đi con, dì đi lấy sữa cho con, Tiểu Lạc thích sữa bò nóng nhất mà, phải không?"
"Không cần đâu dì, dì ngồi đi con tới hỏi thăm dì một lát thôi, con muốn đi tới vườn hoa với Tiểu Phong dì ạ" Diệp Lạc kéo tay bà ngồi xuống lễ phép nói
"Vậy à, lát nữa ra vườn nhớ mặc đồ làm vườn vào nhé Tiểu Lạc, Tiểu Phong nhớ phải thân thiết với anh hơn đấy hồi nhỏ toàn là anh chơi với con đó biết không?" Bà dặn dò
"Vâng" nghe mẹ nói tâm trạng Cố Phong có chút nặng nề ba nhóc là một tên khốn hắn c**ng hi3p mẹ nhóc.
Sau đó ép bà đi vay tiền cho hắn nếu không sẽ lan truyền tin khắp nơi khiến bà nhục nhã, Bà đành chấp nhận rồi gánh trên vai một món nợ khổng lồ.
Gã đàn ông tệ bạc đó thì bỏ trốn không tung tích
Cố Phong lớn lên với cái nhìn khinh miệt của người đời "thằng chó hoang", "rác rưởi" "mẹ mày là thứ đàn bà đê tiện", cậu nhóc thấy tất cả những gì ghê tởm nhất đều bị đám người đó gắn lên người mình cả rồi.
Chính em cũng thầm tự nhục mạ chính mình, hận sự xuất hiện của mình trên đời này
"Vậy tụi con đi nha dì, Tiểu Phong mình đi thôi " Diệp Lạc đứng dậy chào Dì Cố cùng Cố Phong tới vườn hoa
Mặc đồ làm vườn xong xuôi Cố Phong dẫn Diệp Lạc tới vườn hoa.
Cả một vườn hoa rộng lớn màu xanh bơ dường như trải ra vô tận chúng khẽ khàng nương mình theo những cơn gió.
Xoa dịu trái tim chất chứa nỗi nhung nhớ da diết của Diệp Lạc
Sự xinh đẹp ấy như nhẹ nhàng an ủi trái tim của hai người họ.
Trái tim con người ấy mà, càng đau khổ càng nhớ thương, càng đói khát tình yêu đến tột cùng thì chỉ một chút yên bình lại khiến trái tim ấy dịu đi, trong một khắc nhỏ nhoi trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có.
Diệp Lạc cùng Cố Phong đi dọc theo những luống hoa xinh đẹp mỗi người lại chìm đắm trong những dòng cảm xúc khác nhau của mình.
Thả chậm bước chân ngắm nhìn thật kĩ những bông hoa như muốn đem giấu vào trong tim.
Diệp Lạc:" Tiểu Phong em biết trồng hoa này không?"
Cố Phong:" em biết anh muốn trồng ạ?"
Diệp Lạc" ừm em đã từng tự tay trồng tay tặng cho một người bạn mà em quý trọng nhất chưa?"
"Ah em cũng từng tự tay trồng một chậu hoa nhỏ tặng cho cậu ấy nhưng cậu ấy đi mất rồi không trở lại nữa" Cố Phong siết chặt tay trên mặt hiện lên sự không cam lòng
Cậu thấy vậy xoa đầu nhóc con " cố gắng thật nhiều trở nên đủ mạnh mẽ rồi thì bắt người ấy lại trói bên mình.
Nhóc biết chưa "
Cố phong nhìn cậu nói:" vâng để em dạy anh trồng hoa"
"Ưm mình làm thôi"
Nói rồi hai người bắt tay vào làm Cố Phong chỉ cậu rất tận tình Diệp Lạc học cũng rất nhanh.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi Diệp Lạc ôm chậu hoa dù cả người đầy đất vẫn cực kì vui vẻ trở về nhà chắc chắn Lục Ngôn sẽ khen cậu cho mà xem.
Bạn học Diệp rất tự hào vì sự chăm chỉ của mình thầm nghĩ sau này phải mang chậu hoa nhỏ này lên kí túc xá của hai người mới được nha.
Đôi lời của tác giả:" chà Lạc Lạc ngoan quá làm gì cũng nhớ tới Tiểu Ngôn nhà mình"
Lạc Lạc:" mọi người nhớ khen bảo bảo nhâ".