Hết kì nghỉ tết Lục Ngôn cùng Diệp Lạc trở lại trường.
3 giờ chiều ở kí túc xá
" Lục Ngôn tớ chán quá đi" Diệp Lạc nằm dài trên giường than thở, chốc chốc lại trở mình như một chú sâu nhỏ không an phận
" Lại đây, ôn bài một chút lát nữa dẫn cậu đi xem phim" Lục Ngôn ngồi nghiêm chỉnh học tập, hắn tháo kính xuống, hướng về phía Diệp Lạc nói.
"Ưm không thích muốn đi chơi cơ" Diệp Lạc chui vào trong chăn trốn Lục Ngôn
"Diệp Lạc, nghỉ tết xong cậu lại lười biếng rồi, tớ phải làm sao với cậu đây?" Lục Ngôn thở dài dáng vẻ mệt mỏi, sau đó trộm nhìn xem phản ứng của Diệp Lạc
Cậu nghe tiếng của hắn vén một góc chăn nhỏ ra nhìn tới phía Lục Ngôn.
Hắn dựa vào ghế mắt sói cao ngạo thường ngày lúc này trông rất tủi thân, ánh mắt hắn trầm xuống buồn bã.
Diệp Lạc như bị đôi mắt ấy mê hoặc, chui ra khỏi chăn tới ôm hắn "tớ không nên lười biếng để cậu mệt mỏi, sau này cậu nói gì tớ cũng nghe, cậu đừng buồn mà"
Hắn cười vòng tay qua siết eo cậu mân mê da thịt mềm mại bảo:" thật ư? Sau này tớ nói gì Lạc Lạc cũng nghe tớ sao?"
"ừ tớ biết cậu đều là vì lo lắng cho tớ cả nên mới vậy " Diệp Lạc kéo ghế ngồi cạnh Lục Ngôn lấy sách vở ra làm bài tập tết
Nhìn cậu nghe lời chăm chỉ làm bài tập, hắn hài lòng đeo kính lên tiếp tục bài tập của mình.
9 rưỡi tối
Diệp Lạc hoàn thành bài tập của mình quay sang thấy Lục Ngôn đang nghe nhạc dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, vì không muốn làm phiền Diệp Lạc làm bài tập, hắn đeo airpods.
Diệp Lạc ngồi lên đùi hắn ôm eo Lục Ngôn, tháo xuống một bên tai nghe của Lục Ngôn áp tai vào nghe thử.
Cậu sững người bên trong airpods của Lục Ngôn phát ra tiếng rên cùng với những tiếng gì đó cậu nghe giống như là tiếng cơ thể va chạm, tiếng nước rất kì lạ.
Diệp Lạc nghe không nổi nữa liền tháo tai nghe ra, cũng tháo luôn tai nghe còn lại của Lục Ngôn.
"Ừm điện thoại cậu ấy dính virus cũng nên, Lục Ngôn sao lại nghe mấy thứ kì lạ này được chứ" Diệp Lạc nói nhỏ.
Chợt cảm giác dưới mông có gì đó rất cứng, Lục Ngôn hứng lên hả?????
Diệp Lạc mặt đỏ bừng gọi Lục Ngôn:" Lục Ngôn cậu dậy đi"
Cậu phát hiện mặt Lục Ngôn rất nóng hình như sốt rồi.
Hắn mệt mỏi mở mắt chẳng nói cả người chỉ dính vào Diệp Lạc.
"Tớ mệt quá...cả người tớ không còn sức nữa"
Diệp Lạc áp tay lên mặt hắn truyền cho hắn chút hơi mát.
Hơi thở nóng rực của Lục Ngôn phả vào cổ cậu khiến cả người cậu rạo rực,
Lắp bắp nói:"nhưng phía dưới, Tiểu Lục của cậu đang khó chịu"
Lục Ngôn kéo áo Diệp Lạc lên xoa eo cậu lên tới ngực cậu nhéo nhéo,rồi lại xoay tròn khiến cậu khó chịu kêu lên
"Lục Ngôn đừng mà...!tớ không thích " Diệp Lạc cố gắng đẩy Lục Ngôn ra nhưng không được cảm giác này rất lạ, cậu không thích lắm.
Hắn thấy cậu nói không thích thì ngừng lại bế cậu xuống.
Đi tới bên giường của mình tủi thân ngồi đó cúi gằm xuống, nước mắt cứ rơi, chỗ kia thì vẫn không có dấu hiệu hạ xuống.
Diệp Lạc được tha thì hồi phục tinh thần nhìn Lục Ngôn, hắn khóc rất đáng thương.
Định đi tới bên hắn thì bị hắn cản lại
"Cậu đừng lại đây tớ...tớ nóng, khó chịu nữa.
Tớ không muốn làm cậu khó xử đâu...hức" rồi liền lấy chăn chui vào quay mặt vào trong, không để Diệp Lạc nhìn.
"Sao tên này lúc ốm lại nhạy cảm như vậy, sao trông cứ giống như con gái nhà lành vừa bị khi dễ???" Diệp Lạc nghĩ thầm "mấy hôm nay cậu ấy học khuya 1,2h sáng mới đi tắm không ốm mới lạ, đáng lẽ nên nhắc cậu ấy tắm sớm mới phải"
Hơn nữa cậu thấy cũng không thể để Lục Ngôn đi ngủ với tình trạng này được.
Liền đi tới lôi hắn ra khỏi chăn " Lục Ngôn mau ra đây"
Cậu gọi nhưng hắn kiên quyết không chịu cứ trốn trong chăn, thút thít rất đáng thương.
Diệp Lạc liền doạ " cậu mà không ra tớ sẽ đi đấy nhé mặc kệ cậu, mấy hôm nay tiểu công chúa trốn đi rồi không có con mèo nào bắt chuột.
Lát nữa tớ đi, nếu có con chuột nghịch ngợm nào chui ra kêu chít chít muốn cắn cậu thì sao đây?"
Nghe đến chuột Lục Ngôn liền chui ra hai mắt đỏ hoe đẫm lệ cả người nóng rực kéo Diệp Lạc ôm vào trong chăn nói:" cẩn thận có chuột, tớ ôm cậu, không...không sợ chuột đâu "
Diệp Lạc thấy hắn run run lại trêu chọc hắn:" a dưới sàn hình như có con chuột"
Lục Ngôn hét lên:" Áaaaaa chuộttttttt, không được cắn Lạc Lạc của taoooooo...huhu mau...cút...cút đi...!huhu" Hắn càng chui vào chăn sâu hơn siết cả người Diệp Lạc đến đau
Cậu thấy hắn sợ như vậy thì biết mình đùa hơi quá trấn an:" không sao, hét lớn như vậy nó giật mình, chạy mất rồi, Lục Ngôn ngoan thả lỏng đi.
Có tớ ở đây rồi đừng khóc mà"
"Đi...đi rồi sao?.."
"Ừm chạy mất rồi trước tiên cậu buông tớ ra phía dưới cậu làm tớ đau quá đi mất" Diệp Lạc than thở
"Tớ đau...Lạc Lạc giúp tớ...huhu".