"Những thứ này cũng là học theo Minh Trác phải không?"
Bóp chặt hai gò má của tôi, Ma Xuyên thọc ngón tay vào sâu trong khoang miệng hơn, đè trên lưỡi của tôi.
Minh Trác? Liên quan gì tới Minh Trác cơ chứ?
"Tôi..." Cố đẩy ngón tay ra, tôi muốn biện luận cho mình nhưng vừa mới nói được một chữ thì Ma Xuyên lại vô cùng ngang ngược quấn lấy, dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi của tôi lại.
"Cái tốt thì không học mà đi học cái xấu, chính đạo không đi mà lại đi tà đạo... Cái thứ dơ bẩn đó, vậy mà em còn đi ăn với nó." Thuận theo lời của hắn, hai ngón tay đang kẹp chặt lưỡi tôi càng ngày càng dùng sức cứ như thể một giây sau sẽ hung hăng cắt đứt cái lưỡi đầy tội ác này của tôi, để cho tôi mất máu quá nhiều rồi chết.
7
"Ưm..." Tôi rên lên một tiếng đau đớn, liều mạng giãy dụa, cuối cùng cũng tránh thoát khỏi được sự kìm hãm của Ma Xuyên.
Nếu mà đổi thành người khác, ai mà dám thọc tay vào miệng tôi như thế thì ít nhiều gì tôi cũng sẽ cho hắn nếm mùi chỉ có đi không có về. Nhưng mà với Ma Xuyên thì... tôi không nỡ.
Đầu lưỡi giống như một loại động vật nhuyễn thể tự có ý thức của riêng mình, nó dè dặt kề sát gần lại rồi ngoan ngoãn dán lên. Thấy đối phương không có vẻ mặt phản cảm thì lại tiếp tục lấy lòng liếm láp.
Không chỉ mỗi ngón tay trong miệng mà cả người Ma Xuyên đều cứng đờ ra trong nháy mắt, dường như đã bị cái vẻ nịnh nọt không có giới hạn sau khi say này của tôi làm cho kinh ngạc ngây người.
"Em có biết tôi là ai không mà em lại bày ra cái bộ dạng thế này?" Một làn gió ấm nóng phất qua bên tai, giọng điệu của hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ngay sau đó ngón tay lại càng ra sức khuấy tung trong khoang miệng tôi, nước bọt không kịp nước xuống trào ra bên khoé môi chảy dọc xuống dưới cổ.
"Em cũng là thứ dơ bẩn..." Hắn nói một câu mà hai nghĩa, mắng chửi nghe cao thâm vô cùng.
Sau đó lại tiếp tục đùa bỡn đầu lưỡi của tôi, một tay khác của hắn vốn dĩ vẫn đang giữ chặt lấy tay phải của tôi thì lúc này lại buông lỏng ra, cầm tay của tôi kéo tới trước người, chậm rãi sờ tới phần dưới eo cách một lớp áo len.
"Nếu như là cái thằng họ Tưởng kia đưa em về thì em cũng sẽ thế này phải không?"
Tôi nhắm chặt mắt, thầm niệm chú nhẫn nhịn trong lòng. Đừng lên tiếng, đừng phản bác lại, bây giờ mình đang say, người say rồi thì làm sao có thể hiểu được hắn đang nói gì?
"Chắc vậy rồi." Ma Xuyên cũng không cần câu trả lời của tôi, trong lòng hắn đã có đáp án từ sớm rồi: "Dù sao thì mặc kệ có là ai làm gì với em thì ngày hôm sau em cũng sẽ không nhớ gì cả." Nói xong thì cái tay đã giữ lấy tôi buông ra.
Không bao lâu sau, tôi cảm nhận được khoá kéo của mình bị cởi ra và những âm thanh nhỏ tới không thể nghe thấy được. Trong bóng đêm tĩnh lặng, giữa gian phòng tăm tối, hệt như một khẩu súng pháo có uy lực cực lớn bắn liên hồi nổ tung khiến tôi choáng đầu hoa mắt, khó nén được lửa tình.
Tôi nghi là tôi đã uống say thật rồi, men say của chai rượu mơ kia quá nặng nên kể từ lúc bước vào nhà thì đầu óc của tôi đã bị ảo giác do cồn sinh ra xâm chiếm, chứ nếu không... Nếu không thì sao lại có thể xảy ra chuyện này được...
Ma Xuyên lại nắm lấy tay tôi, dẫn tôi tự mình chạm vào bản thân.
Trong cơn hốt hoảng, dường như tôi lại được quay về cái năm đại học năm nhất khi đó. Lúc Ma Xuyên mới vào câu lạc bộ cung săn, thấy tôi bắn cung mãi không trúng được hồng tâm nên áp sát vào từng đằng sau, tay cầm tay chỉ dạy tôi.
Năm ngón tay bao phủ lấy thành cán, ngón tay cái và bắp thịt bên lòng bàn tay cùng nhau ra sức vững vàng đẩy cung. Vì cánh tay phải duy trì một động tác quá lâu mà run cầm cập, Ma Xuyên nâng tay của tôi lên hệt như một cái giá đỡ kiên cố, chống đỡ tôi, cũng vây giữ lấy tôi.
Người bắn tên là tôi nhưng người thao túng tất cả mọi thứ lại là hắn.
1
Rất nhanh sau đó, sợi dây cung kia được kéo căng tới cực hạn nhưng hắn lại không cho phép tôi buông ra. Hắn muốn phải duy trì trạng thái kia mãi, hắn muốn tôi phải cảm nhận được rõ ràng độ căng cứng của dây cung dưới ngón tay.
Nhắm chặt hai mắt, tôi khẽ chau mày lại, cuống họng ậm ừ phát ra những âm tiết bất mãn.
Mỗi một giây sau đó dường như trở nên dài vô cùng, ngay lúc tôi sắp chịu hết nổi nữa thì cái tay đang giữ chặt lấy tôi lại đột nhiên buông ra, bên tai vang lên câu mệnh lệnh vô cùng quen thuộc.
"Bắn."
4
Giống như phản xạ có điều kiện vậy, mũi tên dài kia bắn nhanh ra khỏi đầu ngón tay, tạo thành một vòng cung nhắm chuẩn tới chính giữa vách tường.
Dây cung run run quay lại trạng thái ban đầu, cánh tay mỏi nhừ rũ xuống, tôi cũng không chịu được nữa mà tựa vào trên vách tường không còn chút sức lực ngồi trượt xuống.
1
Tôi thừa nhận là khi nãy tôi có giả vờ thật, nhưng mà bây giờ thì trong đầu tôi thật sự đã trộn lẫn với nhau lại thành một đống bột nhão, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, tôi ngửa đầu lên nhìn Ma Xuyên, cuối cùng cũng nhìn thấy được biểu cảm trên mặt của Ma Xuyên.
Không cam lòng, oán hận, thất vọng... Trong bóng tối u ám, hắn không cần phải che giấu nữa, rốt cuộc cũng có thể bày hết tình cảm của mình ra ngoài.
Nhưng mà đó cũng chỉ là trong một khoảng thời gian rất ngắn. Sau khoảnh khắc mất khống chế ngắn ngủi kia, hắn nhắm chặt mắt lại, hít thật sâu rồi lại mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại một mảnh thanh tỉnh.
Hắn rút trong lòng ra một cái khăn màu xanh, rũ mắt xuống lau sạch sẽ từng ngón tay của mình để đảm bảo không còn dính một chút gì những thứ thuộc về tôi nữa.
"Tại sao em phải tới Thố Nham Tung? Tại sao vẫn còn phải xuất hiện trước mặt tôi..."
Tôi sững sờ nhìn hắn, cả buổi trời vẫn không nói nên lời.
Giống như tất cả những nghi vấn trước đó, hắn cũng không cần lời giải đáp của tôi. Hắn đứng trước mặt tôi một lúc, thậm chí lần này còn không dìu tôi lên giường mà cứ vứt tôi ở ngay huyền quan đó rồi tự mình rời đi mất.
Trong phòng im phắc lại, men say xộc lên đầu cộng thêm một vài tiêu hao thể lực ngoài ý muốn nữa, tôi tựa vào trên tường, cơn buồn ngủ ập tới nên bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Một chiếc xe cứu hoả lao vút qua con đường ngoài khu chung cư, tôi choàng tỉnh lại. Cơn nóng trên người đã biến mất hoàn toàn, đầu óc cũng từ từ xoay chuyển vận động lại được.
Tôi lảo đảo chạy đi bật đèn, trong lúc mơ màng cảm nhận được trên tay có gì đó sai sai. Chỉ trong một khắc mở đèn lên kia, tôi đã nhìn thấy được thứ dính nhớp trong lòng bàn tay.
"Đm..." Tôi trợn trừng mắt nhìn lòng bàn tay, hoàn toàn không thể tin nổi.
Không phải là mơ...
Tôi đi vào nhà vệ sinh, chìa tay ra dưới vòi nước rửa sạch từng chút một.
Ngẩng đầu lên nhìn vào gương, người đàn ông trong gương hai mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt, cả người toát ra vẻ tiều tuỵ sau khi say rượu nhưng trên mặt lại nở một nụ cười tươi rói.
Tôi đưa cả đầu vào dưới vòi nước, nước càng lạnh thì đầu óc tôi lại càng tỉnh táo.
Đưa hai tay xoa xoa mặt, tôi lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên đầu, trên tóc của người đàn ông trong gương nhỏ nước tí tách nhưng nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.
"... Thật sự không phải là mơ."
Giờ mà tôi vẫn còn cảm thấy cảm giác của Ma Xuyên đối với tôi chỉ đơn thuần là sợ đồng tính thì đúng là tôi phải đi khám đầu thật rồi.
Cho dù là có sợ đồng tính thì mẹ nó cũng nhất định là một tên gay kín, chứ làm gì có tên sợ đồng tính nào mà lại thừa dịp một người đàn ông khác say khướt rồi vừa chơi lưỡi vừa làm cho muốn bắn nhưng chặn lại đâu? Tôi hoàn toàn làm lơ chuyện tôi là người bắt đầu quấy rối đối phương trước.
Tôi biết ngay là hắn không hề vô tâm, thờ ơ với tôi như vậy mà, chỉ là... Nhớ lại hai câu Ma Xuyên nói trước khi đi, đó chắc là tiếng lòng hắn kiềm nén đã lâu.
Hắn là ngôn quan của tộc Tằng Lộc, là Tần Già của Sơn quân, là cha của Lê Ương, là cậu của Hạ Nam Diên... Chỉ không phải là ai của tôi mà thôi. Sự xuất hiện của tôi ngoại trừ quấy rối việc tu hành của hắn, khiến hắn phải chịu đủ dằn vặt giày vò ra thì không thể làm thay đổi được bất cứ chuyện gì cả.
Nụ cười bên môi từ từ xụ xuống, trở nên đau khổ.
Bộ kiếp trước tôi đã làm nổ tung hệ Mặt Trời hay sao? Để cho kiếp này không những đầu thai thành đồng tính luyến ái mà còn đầu thai thành một tên đồng tính luyến ái chỉ chung tình với một người thôi nữa.
Tình địch là người thì cũng thôi đi, đây ngay cả người cũng không phải.
Với lại tôi không thể sống mãi ở Thố Nham Tung, hắn cũng không thể theo tôi tới sống ở Hải Thành. Cho dù hai chúng tôi bên nhau rồi thì cũng chỉ có thể yêu xa lén lút mà thôi.
Tôi và hắn giống như một bản đồ mê cung không có lời giải, gặp đủ mọi trắc trở trong những con ngõ cụt, quanh đi quẩn lại khó khăn lắm mới đợi được một chút đột phá, vậy mà còn chưa đi được vài bước thì lại là một con đường chết.
Quay về lại hiện thực, tắt nước đi, tôi kéo cái khăn treo bên cạnh qua trùm lên đầu, chống tay lên bệ rồi rũ đầu xuống, xong thì không làm gì thêm nữa.
Tất cả mọi âm thanh đều tan biến giống như chút vui sướng ngắn ngủi kia vậy, trong căn nhà lại quay về sự yên tĩnh chết lặng.
Hai ngày kế, tôi cưỡng ép mình không được nhớ tới Ma Xuyên, không liên lạc với hắn, hoàn toàn chìm đắm vào trong công việc.
"Sự ảnh hưởng của Hàng Gia Phỉ đang dần biến mất, hiệu quả của phiên livestream hôm qua rất tốt..."
Trong phòng họp không lớn lắm, các bộ phận thương mại, tiêu thụ, sản phẩm,... Tầm mười người ngồi lại với nhau, bắt đầu cuộc họp tổng kết mỗi tuần một lần.
Thật ra tôi không thích tham gia mấy cuộc họp kiểu này lắm, đã trốn vào lần rồi. Nhưng lần này là Hoàng Phủ Nhu năm lần bảy lượt yêu cầu tôi phải tham gia nên tôi mới miễn cưỡng có mặt.
Trong mắt của tôi thì những con số tiêu thụ, kế hoạch marketing, báo cáo sản phẩm khô khan kia làm sao hấp dẫn được bằng ly cà phê thơm nồng.
"Tuy là chuyện của Hàng Gia Phỉ đã đem lại một số chỉ trích cho chúng ta nhưng cũng không thể phủ nhận được nó đã đem tới cho chúng ta độ nổi tiếng. Tai tiếng cũng là tiếng, số liệu bán online gần đây cũng khá tốt. Chị Nhu, chúng ta có nên nhân cơ hội này tổ chức một đợt hoạt động không?"
"Top số lượng tiêu thụ vẫn là một số mẫu nhẫn và dây chuyền giá khoảng vài ngàn, tôi cho là có thể thúc đẩy một cách phù hợp một vài..."
Không biết Ma Xuyên đang làm gì nhỉ, đang đi học hay là đang nghỉ ngơi trong kí túc xá?
Vừa mới nghĩ như vậy thì điện thoại trong túi đã rung nhẹ lên một cái, tôi hơi mong chờ mở ra xem thì thấy là Nghiêm Sơ Văn gửi cho tôi một đoạn video.
Chỉnh âm lượng về im lặng xong thì tôi mở video ra lén xem dưới gầm bàn.
Là một đoạn video quay màn hình lại một phiên livestream, bên góc trái có đủ các loại bình luận đang cuộn lên không ngừng. Vì không có tiếng nên chỉ có thể thấy được streamer nữ đang nhiệt tình giải giải về một thứ gì đó đen thui, trong như một viên đá. Sau khi camera quay đặc tả vào thì tôi mới phát hiện ra đó là kiều mạch.
Thố Nham Tung cũng có kiều mạch, Niết Bằng đã từng cho tôi uống rồi, bảo đó là đặc sản ở chỗ bọn họ.
[Nghe danh nên tới đây ngắm người đẹp]
[Tới ngắm người đẹp +1]
[Chị gái ơi chị đừng giảng giải nữa, chị có bao nhiêu tụi tui bao trọn gói hết, cho tụi tui ngắm người đẹp thêm miếng coi!]
[Tôi có tội, vậy mà tôi lại tưởng tượng với một người phụ trách công việc trong tôn giáo...]
[Vừa mới đi search thử "Tần Già" là cái gì, Sơn quân có phúc ghê á!!!]
[Ghét quá! Ghen tị với Sơn quân!!]
Tần Già? Người đẹp?
Camera chuyển góc, cả gian phòng livestream lộ ra ngoài, streamer nữ nở nụ cười cứng ngắc nói gì đó nhưng người đàn ông bên cạnh lại nhìn ra ngoài một cái, chắc là vừa nhìn thấy những bình luận quá trớn kia nên giữa hai hàng chân mày nhăn lại thành hình chữ "川".
Hắn mặc một bộ đồ trắng đại diện cho thân phận ngôn quan, đằng trước đeo cái chuỗi hạt ngọc Saphir mà tôi đã từng thấy, bông tai lazurite bên tai trái cũng đã được đeo lên lại.
Tôi đứng phắt dậy làm cho cái ghế dưới người phát ra tiếng kêu chói tai.
"Bách Dận?" Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, bao gồm cả Hoàng Phủ Nhu đang ngồi kế bên tôi.
Từ lúc quen Hoàng Phủ Nhu tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy cô thoa son trát phấn, cũng chưa từng mặc váy với lại lúc nào cũng để tóc ngắn. Cô bảo như vậy sẽ làm cho mình trông mạnh mẽ hơn.
Bị ngắt ngang cuộc họp như vậy làm cho cô lúc này trông có vẻ hơi đáng sợ thật.
"Ngại quá, anh đi vệ sinh một lát." Tôi cầm chắc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Đẩy cánh cửa nặng nề trên hành lang ra, tôi đi xuống dưới mấy bước. Đi đến khúc ngoặc trên cầu thang rồi mở video Nghiêm Sơ Văn gửi cho tôi lên lại lần nữa.
Sau khi có tiếng thì tôi mới biết thì ra đây là một phiên livestream giúp đỡ nông dân, thứ streamer nữ đang cố gắng hết sức giới đúng thật là kiều mạch của Thố Nham Tung, mà Ma Xuyên thì đang làm người đại diện cho khu vực ngồi bên cạnh.
"Anh có thể nói cho chúng tôi biết một chút bình thường người Tằng Lộc sẽ uống loại kiều mạch này thế nào không?" Chắc là streamer nữ cũng muốn Ma Xuyên tương tác một chút nên giơ túi kiều mạch lên hỏi hắn.
Ma Xuyên không quen lắm với mấy kiểu nói chuyện trên livestream thế này, cũng không hiểu hiệu quả của việc livestream là gì. Hắn chỉ là có ai hỏi thì hắn trả lời vậy thôi.
Có thể nhìn ra được mới đầu hắn cũng rất khó hiểu, nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười theo kiểu "Tần Già".
"Ngâm với nước sôi." Hắn nói.
2
Tôi cười phì ra thành tiếng cùng với đống bình luận đang chạy điên cuồng.
[Vợ dễ thương quá!]
[Chồng đẹp trai quá à, tui mlem mlem...]
[Sao mà nhìn vừa nghiêm túc vừa mắc cười dữ vậy hahahahaha!]
[Nếu như có ngày nào đó mà tôi bị báo ứng thì mấy người đang ngồi ở đây đều có phải chịu trách nhiệm hết!]
Video rất ngắn, chỉ khoảng mấy giây sau khi Ma Xuyên nói "Ngâm với nước sôi" thì hết. Ánh mắt tôi rơi trên cái bình luận "Vợ dễ thương quá" kia, tôi đưa ngón tay gõ nhẹ lên đó một cái làm phát ra một tiếng "cạch".
"Vợ tôi." Tôi nhấn mạnh lại với đầy vẻ chiếm hữu.
Quả nhiên, vẫn không thể buông tay được, cả đời này cũng không thể buông được...
- ------------------------
June: Hôm nay mà xong 31 thì chúm tôi đăng tới 33 nha=)))) không xong được thì hôm khác lập kỉ lục dí raw sau
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mi Ngôn
Chương 30: Vợ tôi
Chương 30: Vợ tôi