TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão
Chương 45: Thiên vị

Động tĩnh hai người náo loạn không nhỏ, cái đĩa vốn ở trên bàn ăn vỡ vụn một cái, đều là hai người phát sinh xung đột tứ chi không cẩn thận đụng phải làm rớt, cũng may lúc hai người ngã xuống đất cũng không bị mảnh vụn trên mặt đất đâm trúng.

Khi tiểu bối được bạn bè kéo lên, máu mũi vẫn tiếp tục chảy ra ngoài, bên má phải sưng lên một mảng, đau đến mức không thở được, thịt trên mặt run rẩy không ngừng.

Đầu óc hắn choáng váng, rõ ràng là bị đánh tới choáng váng luôn.

Tiểu bối từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta đánh như vậy, buông tay bịt mũi xuống, nhìn máu tươi đỏ tươi trong lòng bàn tay, bàn tay không thể tin được run rẩy.

Đối phương bất quá chỉ là một nam thê dựa vào tà đạo lệch môn gả vào cửa, thế mà... Lại dám đối xử với hắn như vậy!

Tiểu bối trợn tròn mắt, chỉ vào An Nhất và hét lên: "Anh dám đánh tôi à?". "

An Nhất không yếu thế hung hăng nhìn lại: " Tôi đánh đó thì sao?"

Nếu đối phương nói thêm, cậu sẽ đánh nữa, đánh cho đến khi hắn không nói nữa mới thôi.

Tiểu bối tức giận: "Anh cho rằng tôi sợ anh! "

Vừa rồi bên cạnh hắn chỉ có hai người bạn, vốn tưởng rằng bạn bè sẽ giúp hắn đánh người vợ nam này, ai biết hai người bạn kia của hắn quá nhu nhược không lo nổi.

Đối phương vung tay lên, liền lui người ra, để lại hắn một mình bị đánh đập.

Nhưng bây giờ hắn cũng không sợ, hiện tại xung quanh đều là người Hoắc gia, hắn họ Hoắc, người vợ nam này không phải.

Huống hồ có rất nhiều người khinh thường người bợ nam này.

Tiểu bối tìm lại vài phần khí thế, diễu võ dương oai nói: "Vừa rồi tôi không đánh lại là nhường anh, sợ đánh người sẽ có chuyện, nhưng hiện tại tôi thật sự tức giận rồi?! "

Nói xong liền tiến lên, quả nhiên có người khuyên can ngăn cản hắn.

"Quên đi."

"Đừng đánh nữa, cần gì phải, giận dỗi với hắn không cần thiết."

"Đừng đánh, đừng đánh."

"Này, vợ của Hoắc Bắc Hành, anh làm gì vậy, chọc cậu ta tức giận như vậy?!

Tiểu bối tìm lại chút mặt mũi: "Không được, hôm nay tôi không cho đối phương một ít giáo huấn, ngày mai người này sẽ càng quá phận, mọi người cũng đừng ngăn cản tôi. "

Tiểu bối ở trong đám người không ngừng vênh váo.

Nội tâm: mau ngăn cản tôi, mau ngăn cản tôi.

Nhưng mà ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt An Nhất nhìn mình như bị thiểu năng trí tuệ.

Tiểu bối da đầu tê dại, chỉ vào An Nhất nói: "Ánh mắt của anh có í gì vậy?"

An Nhất dời ánh mắt đi: "Không có gì đâu. "

Tiểu bối: "Đánh rắm, rõ ràng anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ"

An Nhất giơ tay che miệng, ngượng ngùng nói: "Có rõ ràng như vậy không? "

Tiểu bối:...

Trong tay hắn còn đang cầm khăn ăn người bên cạnh nhét cho hắn, lung ta lung tung lau máu mũi, ánh mắt hung tợn nhìn An Nhất: "Anh đừng tưởng rằng tôi sợ anh, nếu không phải có người ngăn cản tôi..."

An Nhất tiếp lời: " Cậu sẽ chết."

Tiểu bối:...

Mọi người nghe xem anh ta đang nói gì? Đây là công kích cá nhân! Rõ ràng là công kích cá nhân!

Một người vợ nam lại dám mạnh miệng như vậy!

An Nhất biết người xung quanh sẽ không giúp mình, khí thế yếu đi sẽ có người bắt nạt, như vừa rồi không biết đầu đuôi như thế nào có người nhảy ra nói là cậu đi khiêu khích tiểu bối này trước.

Hiện tại thời gian buổi trưa, các trưởng bối đều dang nghĩi trưa xung quanh phần lớn đều là người trẻ tuổi, cùng hai người đều là ngang hàng, hơn nữa xem náo nhiệt chiếm đa số, không ai thật sự đứng ra nói đúng sai, tất cả đều xem trò hề này diễn ra như thế nào.

Đương nhiên Hoắc Tiêu không ở lại lâu, sau khi nhìn An Nhất không bị thương, xoay người ra khỏi phòng ăn, định đi tìm trưởng bối trong nhà tới xử lý việc này.

Mỗi ngày ăn cơm trưa hai người đều rối rắm một hồi, cho nên Hoắc Bắc Hành lấy đồ ăn tốn chút thời gian, lúc cầm đĩa quay lại thấy vị trí ban đầu của bọn họ, vây quanh một đám người đông đúc..

Hoắc Bắc Hành không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng An Nhất.

Anh không nhìn thấy An Nhất bên ngoài đám đông, vì vậy liền đem dĩa trong tay đặt sang một bên, tách đám người ra bước vào bên trong.

" Bà xã"

Anh gọi một tiếng, Hoắc Bắc Hành lớn lên cao ráo, An Nhất nghe thấy tiếng gọi nhìn lại, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đang đứng giữa đám người.

An Nhất mới cùng người khác đánh nhau, lúc này bộ dáng có chút chật vật, quần áo lộn xộn, cổ áo bị kéo ra một chút, tóc giống như ổ gà lộn xộn, bởi vì vừa rồi tức giận ánh mắt có chút đỏ, miệng mím lại, giống như chịu ủy khuất vậy.

Hoắc Bắc Hành sửng sờ tại chỗ, biểu tình trên mặt ngây ngốc vài giây, sau đó lông mày sắc bén càng nhăn càng chặt, càng nhăn càng chặt.

"A!"

Nhìn thấy bộ dáng của An Nhất, Hoắc Bắc Hành phẫn nộ hét một tiếng, tay nắm thành quyền, cơ bắp trên cánh tay đều phồng lên.

Một tiếng này làm cho người xem náo nhiệt chung quanh hoảng sợ.

Hoắc nhị thiếu gia vốn phong thái nhẹ nhàng, sống tiêu sái tùy ý hơn bất cứ ai, hiện tại ngốc nghếch, dùng phương thức vụng về trực tiếp biểu đạt bất mãn của mình, mang đến sự tương phản làm cho người ta kinh ngạc.

Người ngốc thật.

Hoắc Bắc Hành mặc kệ ánh mắt của người khác, tức giận đùng đùng, ngang nhiên đẩy đám người ra đi tới bên cạnh An Nhất, sống lưng cao ngất khẽ cong, sốt ruột hỏi thăm, quơ tay chân múa chân, cực kỳ luống cuống.

"Bà xã, em làm sao vậy?!"

Tay anh đặt ở hai bên cánh tay An Nhất, trên mặt vô cùng khổ sở, anh chỉ đi lấy đồ ăn, lúc về vợ đã trở nên lấm lem.

Có người thừa dịp anh đi vắng bắt nạt vợ.

"Bà xã, em nói cho tôi biết."

An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành đang muốn đỡ mình, ánh mắt run lên, mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Cậu từ nhỏ đã không phải là người đạo đức giả nhưng mà vừa rồi hai người phát sinh mâu thuẫn, người vây quanh đều theo bản năng cho rằng là lỗi của cậu.

Nó khiến cậu cảm thấy khó chịu.

An Nhất tủi thân nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi đánh nhau. "

Bộ dáng kia đừng nói đáng thương đến mức nào, bà xã cho tới bây giờ chưa từng như vậy với hắn.

Trong đầu Hoắc Bắc Hành ầm ầm một tiếng.

"Em bị đánh?"

Thân hình cao lớn của hắn có chút vụng về giật giật, khóe mắt đảo qua thoáng nhìn thấy máu trên mặt đất, ngây ngốc nhìn hai giây, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu bối đang được người ngăn cản.

Vẻ mặt Hoắc Bắc Hành quá mức dọa người, tiểu bối theo bản năng nuốt nước miếng, muốn thanh minh vài câu.

"Những thứ này đều là..."

Ai ngờ lời còn chưa thành lời, Hoắc Bắc Hành sải bước đi tới, một tay xách người lên, người bên cạnh muốn ngăn cản, vừa đụng phải cánh tay Hoắc Bắc Hành đã bị người ta hất văng ra.

Bên cạnh: ayda~

Hoắc Bắc Hành trợn mắt nhìn, trán nổi đầy gân xanh hận không thể ăn người này.

" Cậu dám đánh vợ tôi?! Ai cho cậu dám đánh em ấy?"

"Cậu dám đánh em ấy?!!"

Lời nói của đối phương giống như hắn phạm phải trọng tội gì đó, hiện tại đi tòa án, trực tiếp phán tù chung thân.

Đường viền cổ áo đột nhiên bị siết chặt, khiến hắn ngạt thở, tiểu bối trong tay điên cuồng lắc đầu, vô lực như tảo bẹ tung bay trong gió, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi nhàn nhạt: "Không phải, là anh ta đơn phương đánh em?!"

Những người xem vừa rồi đều nhìn thấy hắn chỉ mới kéo được quần áo của người người kia thì đối phương đã tung liên hoàn cước vào tiểu bối rồi.

Hoắc Bắc Hành không tin lý do của đối phương, vợ anh gầy yếu, rõ ràng là đối phương bắt nạt vợ mình, trên sàn nhà còn có máu.

Hoắc Bắc Hành cắn răng: "Gạt người! Cậu đã đánh vợ tôi chảy máu! "

Tiểu bối:.....

Anh đang nói về cái gì vậy?

Anh hãy mở mắt ra và nhìn.

Máu rõ ràng là của em mà!!

Là hắn bị đánh tới chảy máu mũi, làm gì có được một giọt máu nào của bà xã anh!

Tán tận lương tâm.

Tiểu bối không ngừng vỗ cánh tay Hoắc Bắc Hành, chân lơ lửng đạp loạn, cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi tay, mà Hoắc Bắc Hành lại không buông tay.

Cho dù người xung quanh đến khuyên anh, nói những lời tốt cũng vô dụng.

" Cậu dựa vào cái gì đánh bà xã tôi." Hoắc Bắc Hành xách người, ánh mắt đen đến dọa người "Không ai có thể đánh em ấy, ở Hoắc gia không ai có thể đánh em ấy được. Ai đánh em ấy chính là đánh tôi"

An Nhất nhìn bóng lưng Hoắc Bắc Hành, ngón tay cuộn tròn, căn bản không nghĩ tới đối phương lại nói như vậy.

Hoắc Bắc Hành tức điên rồi, đang định ném người nào đó ra khỏi cửa sổ kiểu Pháp bên cạnh, ngoài cửa sổ có bậc thềm đá cao nửa mét, nếu không may ngã ra ngoài đập vào bậc thềm đá hoặc vật cứng, vậy thì trực tiếp quay về lò chờ ngày đầu thai lại.

Tiểu bối hoảng sợ mở to mắt,cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn: "Cứu mạng a! Giết người!! "

Lão gia và Hoắc Chiêm Lâm vừa mới đi vào phòng ăn liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Hoắc Chiêm Lâm nhìn thấy một màn này nhíu mày, bước nhanh lên ngăn cản động tác của Hoắc Bắc Hành, "Bắc Hành, buông người ra. "

Hoắc Bắc Hành quay đầu hung tợn nhìn đại ca mình, hất tay đối phương ra, anh làm như vậy là bởi vì đối phương bắt bạt vợ mình, một chút sai cũng không có.

Vừa rồi vợ anh bị bắt nạt không có người đi ra, hiện tại người này bị anh dạy dỗ thế mà lại có người đi ra nói lý lẽ.

Hoắc Bắc Hành nhìn Hoắc Chiêm Lâm la to: "Anh muốn giúp nó bắt nạt bà xã em, thì anh cũng sẽ bị vứt như vậy"

Hoắc Chiêm Lâm sửng sốt vài giây, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Bắc Hành như thế.

Sau đó vẫn là lão gia đi lên khuyên, Hoắc Bắc Hành lúc này mới không cam lòng buông người ra, nhưng sau khi buông người ra lại duỗi chân dài đạp người một cái.

Tiểu bối ngã trên mặt đất, sợ tới mức cả người đều run rẩy, vừa rồi Hoắc Bắc Hành thật sự muốn ném hắn ra ngoài.

Lão gia nhìn bộ dạng vô lại của Hoắc Bắc Hành, nhất thời không nói gì.

Hoắc Bắc Hành không nhìn người ngã trên mặt đất, trực tiếp đi về bên cạnh An Nhất, cẩn thận xem vợ có bị thương ở đâu hay không.

Hoắc Chiêm Lâm sai người đỡ tiểu bối dậy, lại nhìn An Nhất Nhất ở bên cạnh Hoắc Bắc Hành.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

An Nhất trả lời: "Chúng tôi đã đánh nhau." "

Tiểu bối không phục, hiện tại Lão gia lại đây, an toàn cá nhân của hắn cũng được bảo đảm: "Đánh rắm, rõ ràng là ngươi đơn phương đánh ta! "

Hoắc Chiêm Lâm nghe xong nhíu mày, giáo huấn nói: "Chú ý cách nói chuyện. "

Tiểu bối rụt cổ lại, Hoắc Chiêm Lâm bình thường ngọc thụ lâm phong, là một bộ dáng ôn nhuận kiêm quân tử, nhưng trong xương cốt hoàn toàn trái ngược với Hoắc Bắc Hành, người này coi trọng lễ nghi nhất, nếu trước mặt anh nói năng bậy bạ thì khó tránh khỏi một trận giáo huấn tại chỗ.

Tiểu bối hít sâu một hơi, tự lùi lại một bước: "Là cháu lỡ lời, nhưng đối phương quả thật đánh cháu. "

Hoắc Bắc Hành đem An Nhất che ở phía sau: "Cậu cũng đánh bà xã tôi rồi"

Tiểu bối: " Tôi không có"

" Ngươi có!" Hoắc Bắc Hành đau lòng nắm lấy tay An Nhất, lộ ra vết thương duy nhất trên người cậu "Tay bà xã tôi đều đỏ lên! "

Tiểu bối tức giận đến run rẩy, khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đáng, chỉ nghe hắn sụp đổ nói: "Vậy mẹ nó là anh ta đánh tôi, tôi đánh anh ta! "

Hoắc Chiêm Lâm:...

Lão gia:...

Mọi người:...

Chuyện hai người trẻ tuổi xảy ra xung đột là chuyện bình thường, ai còn trẻ chưa từng mà, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tâm trạng Lão gia coi như vui vẻ dù sao cũng không phải Hoắc Bắc Hành và Hoắc Chiêm Lâm đánh nhau.

Nhưng nhìn bộ dáng phẫn nộ bất bình của cả hai bên, Lão gia cũng cảm thấy phiền lòng, như thế nào không thể ở chung hòa bình.

Mỗi mùa đông đến Nam Đảo là để thúc đẩy tình cảm trong gia đình.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu nói xem."

Lão gia chỉ chỉ An Nhất ở phía sau Hoắc Bắc Hành.

An Nhất cũng không ngụy biện cho mình nhiều, nói thẳng: "Chúng cháu đánh nhau, cháu đánh cậu ta "

Lão gia: "Tại sao cậu lại đánh nó?" "

An Nhất nhìn Hoắc Bắc Hành trước mặt cắn răng, không nói ra chân tướng, đồng thời cũng không hy vọng tiểu bối kia nói ra.

Hoắc Bắc Hành chán ghét bị người khác gọi là kẻ ngốc, lúc trước ở công viên bị đứa nhỏ kia dùng từ kẻ ngốc trêu chọc, trở về thương tâm rất lâu.

Nếu đối phương biết, người thân sau lưng cũng gọi mình là kẻ ngốc, nên khổ sở biết bao...

An Nhất nâng cằm lên: "Cháu chỉ nhìn thấy cậu ta là khó chịu mới đánh cậu ấy, hơn nữa..."

Lão gia: "Hơn nữa sao?"

Đôi mắt An Nhất tối sầm lại: "Lần sau cháu thấy cậu ta mà còn khó chịu thì còn đánh, lần sau, lần sau nữa vẫn sẽ đánh người như vậy"

Lão gia già rồi, tự nhiên có thể nhìn rằng chuyện gì cũng có lý do, chuyện đánh nhau này cũng có nguyên nhân, đối phương cố ý giấu diếm ông cũng không muốn vạch trần, chính là có lẽ là điều mà cả hai bên đều không thể nói, Lão gia quay nhìn vào tiểu bối kia.

"Ngươi có gì muốn nói không?"

Tiểu bối đương nhiên sẽ không đem chuyện mình nói Hoắc Bắc Hành là kẻ ngốc nói ra, trong đám cháu thì Hoắc Bắc Hành được Lão gia yêu thương nhất, nếu hắn nói nguyên nhân, không chừng phải chịu một trận gia pháp.

Tiểu bối chột dạ lắc đầu: "Không có. "

Lão gia: " Vậy thì xin lỗi lẫn nhau, việc này coi như xong. "

Lão gia đã lên tiếng, tiểu bối không dám không nghe, tiến lên nói với An Nhất: "Tôi xin lỗi. "

Vốn tưởng rằng An Nhất cũng sẽ nghe lời ngoan ngoãn xin lỗi, ai ngờ một giây sau liền nghe người nọ mở miệng: "Không cần khách khí, đây là do cậu đáng đời"

Tiểu bối:...

Mọi người:...

Có thể nói là cực kì kiêu ngạo.

Hoắc Bắc Hành cảm thấy tiểu bối chướng mắt, tiến lên, ngăn cản giữa hắn và An Nhất: "Nói xong lời xin lỗi, cậu có thể đi rồi. "

Tiểu bối sửng sốt vài giây: "Nhưng anh ấy còn chưa xin lỗi em."

Hoắc Bắc Hành hung hăng nói: "Đều tha thứ cho cậu rồi, còn muốn thế nào nữa?! "

Tiểu bối:...

Hắn nhìn đám đông im lặng xung quanh mình.

Thật sự không có một ai lên tiếng dùm mình sao?

Lão gia có tính thiên vị, nếu hôm nay cùng người khác phát sinh tranh chấp không phải người của Hoắc Bắc Hành, không chừng ông sẽ nghiêm túc xử lý, chính là giáo huấn bọn họ không để loại chuyện này phát sinh bên ngoài, tổn thương hòa khí.

Nhưng An Nhất thế nào cũng là người của Hoắc Bắc Hành, mà Lão gia lại yêu thương cháu trai này nhất, huống chi cháu trai này hiện tại tinh thần còn có vấn đề, càng sẽ thiên vị.

Không nỡ đánh, không nỡ la mắng, mà An Nhất tất nhiên cũng được hưởng đặc quyền này.

Lão gia không có ý định truy cứu thêm: "Được rồi, đều tan đi, Chiêm Lâm, ngươi đỡ ta trở về. "

Sau khi hai người rời đi, những người vốn vây quanh đều tan rã, tiểu bối cùng bạn bè của hắn sợ bị Hoắc Bắc Hành bắt lại dạy dỗ, vội vàng bỏ chạy.

Hoắc Bắc Hành dẫn An Nhất trở về phòng, nhìn cổ áo An Nhất bị kéo biến dạng, mắt đầy đau lòng, tiến lên ôm người vào trong ngực: "Bà xã, vừa rồi em sợ lắm phải không?"

An Nhất ngửa đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: "Không sao đâu. "

Hoắc Bắc Hành: "Thật sao? "

An Nhất gật đầu: "Thật đấy. "

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoắc Bắc Hành, An Nhất đôi tay vòng quanh cổ anh, ôm lấy anh: "Hoắc Bắc Hành, cám ơn anh đã làm chỗ dựa cho tôi. "

Cậu cảm thấy rất vui.

Đây là lần đầu tiên vợ chủ động ôm anh, khuôn mặt tươi cười trắng nõn của An Nhất dán vào hai gò má anh, Hoắc Bắc Hành trực tiếp đỏ mặt lên tới vành tai, đôi tay to không biết đặt ở đâu, lơ lửng nửa ngày mới chậm rãi đặt ở bên hông An Nhất.

"Thật ra cũng không có gì..." Hoắc Bắc dứt lời liền cười ngây ngô cười ngây ngô vài tiếng.

"Tôi sẽ luôn đứng về phía em."

~~~~~~~~~~*

Editor: Tình hình nghĩ lễ thế nào mấy bà!!

2

Hoắc Đại Bảo: Dám đánh vợ tuiiiii.. tặng một cước.

Đọc truyện chữ Full