Vương Mãnh bị xách cổ áo, nhanh chóng nhìn quần áo của hai người, áo sơ mi bình thường làm bằng sợi, chất lượng của quần có vẻ không tốt lắm, cũng không biết là mua ở cửa hàng nào mà có được.
Theo lý thuyết, hai mươi triệu, đối với bọn họ nói, cho dù vất vã làm lụng cả đời cũng không thể kiếm được, cho dù là cự tuyệt hẳn cũng nên đấu tranh trong lòng mà do dự một lúc, nhưng tình cảnh này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của hắn, không biết vì sao hai người lại biểu hiện phẫn nộ như vậy?
Vương Mãnh nuốt nước miếng, thăm dò hỏi: "Các cậu cảm thấy tôi đang vũ nhục các ngươi? "
Lâm Cứu dùng sức nâng người lên trên, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không thì sao?! "
Bộ dạng đó, giống như hắn đã đập nát kho báu quý giá nào đó của đối phương.
Con ngươi của Vương Mãnh rung lên, thì ra trên thế giới này, thật sự có chuyện mà tiền không giải quyết được.
Lâm Cứu hận không thể tặng cho tên này một đấm.
Có hai mươi triệu, đòi tống cổ ông đây?!
Ai mà thiếu mấy đồng tiền lẻ này chứ?
Nhưng bị người ta xách vậy có chút mất mặt, Vương Mãnh không nhịn được trở mặt phản kháng còn muốn đấm lại đối phương, Lâm Cứu cũng không ngốc bắt đầu né trái tránh phải.
Nhìn hai người sắp xảy ra chiến tranh, An Nhất bước lên, ếch xanh nhỏ chính nghĩa bảo vệ hòa bình: "Các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Vương Mãnh duỗi cổ, miễn cưỡng nhìn về phía cậu: " Cậu có lý"
Còn không mau kéo tên bệnh trung nhị của phòng làm việc của các ngươi ra.
An Nhất giơ tay chỉ: " Muốn đánh đi phòng tập nhảy đánh, ra cửa rẽ trái căn phòng thứ năm, tôi lúc nãy nhìn thấy"
Vương Mãnh: "Cậu..."
An Nhất thẹn thùng cúi đầu: "Không cần cảm ơn, tôi vẫn luôn tri kỉ như vậy ó"
Vương Mãnh:...
Bảo vệ loại hòa bình nào, hòa bình trong nhà vệ sinh?
Lâm Cứu chỉ là tâm lí trung nhị bộc phát, cũng định làm một trận chiến trong nhà vệ sinh, cũng không muốn làm gì người ta, dù sao cậu vẫn đang là sinh viên nghèo học đại học nhờ trợ cấp, buông Vương Mãnh ra, nhẹ nhàng đẩy một cái, Vương Mãnh lui về xa một mét.
2
Lâm Cứu và An đứng cạnh nhau: "Chúng tôi sẽ không bao giờ bị tiền tài mê hoặc! "
An Nhất: "Sẽ không nhượng bộ đâu. "
Vương Mãnh nới lỏng cổ áo để cho mình hô hấp dễ hơn nhưng không từ bỏ ý định, dù sao lấy tiền mua chuộc đối phương là đường tắt tiết kiệm nhất.
"Các cậu không hề suy nghĩ thêm sao, hai mười triệu đủ cho các cậu làm trâu làm ngựa cả đời cũng không tới"
An Nhất giơ tay sờ sờ cằm, bộ dáng trầm tư, "Nghe có vẻ rất đáng giá. "
Vương Mãnh mỉm cười: "Đúng không, đúng không. "
An Nhất nhìn đối phương: " Nếu có người cho anh hai mươi triệu để mua danh nghạch đó, anh đồng ý à?"
Vương Mãnh vỗ đùi một cái: "Đương nhiên rồi! "
An Nhất: " Được rồi, vậy tôi đồng ý"
Nét mặt Vương Mãnh xuất hiện vui mừng, không nghĩ tới đối phương thông suốt như vậy.
Sớm như vậy không phải là tốt rồi sao để cho hắn uổng phí công nói này nói nọ.
Vương Mãnh duỗi tay ra: " Hợp tác vui vẻ"
An Nhất nắm tay: "Được rồi, khi nào phòng làm việc của anh rời đi?" "
Vương Mãnh trên đầu chậm rãi xuất hiện???。
Rời đi? Studio của bọn họ? Cậu đang nói gì vây?
Hắn lui về phía sau nửa bước, đôi mắt nhỏ cơ trí nhìn cậu cảnh giác: " Cậu có ý gì?"
An Nhất buông tay: "Không phải anh đồng ý nhận hai mươi triệu nhường chỗ sao? "
Vương Mãnh: "Hai mươi triệu của cậu từ đâu ra. "
Lâm Cứu: "Từ trong phòng chị Bảo đến. "
Vương Mãnh:...
Cái tên vừa trung nhị vừa lố bịch này lại nói gì vậy?
An Nhất kéo đối phương trở về: "Thật ngại quá, gần đây cậu ta đang xem Hồng Lâu Mộng, làm lại lần nữa, làm lại nào!"
Vương Mãnh hít sâu một hơi: "Hai mươi triệu của cậu từ đâu ra? "
An Nhất chỉ chỉ: " Từ trong túi của anh đó"
Vương Mãnh:...
Lố bịch x2, trung nhị x2
An Nhất biết não nhỏ của đối phương không xoay được, tri kỉ phân tích cho người ta: "Tôi đồng ý bán danh ngạch hai mươi triệu, anh cũng đồng ý bán, tôi lấy hai mươi triệu, lại mua danh ngạch của anh, vừa vặn. "
Nói xong còn quan tâm nói: "Hiểu chưa? "
Lâm Cứu: "Tiểu ngốc. "
Vương Mãnh:...
Hiểu cái ông nội của mi.
Lấy hắn, dùng cho hắn, vừa vặn cái rắm.
Trước khi Vương Mãng tiếp xúc với hai người họ, hắn ấy chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ kỳ lạ như vậy, lẽ ra ngay từ đầu anh ấy nên cảm thấy kỳ quá mới đúng, ruốt cuộc có studio nào dám lấy cái tên " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" cơ chứ?
Nhìn hai người kẻ xướng người hò, nhận ra bọn họ ngay từ đầu đã không có ý định nhường danh ngạch.
Vương Mãnh xấu hổ nói: "Các cậu đùa giỡn tôi phải không! "
Lâm Cứu lôi kéo ống tay áo của An Nhất: "Không xong, hắn biết rồi"
Vương Mãnh:...
Hai người không thèm che dấu luôn.
An Nhất tiến lên vỗ vỗ vai đối phương, "Chỉ là cho anh một bài học nhỏ trong xã hội, sau này không cần lấy tiền ra giải quyết việc, huống hồ chỉ là hai mươi triệu mà thôi, rất dễ dàng lấy được. "
Vương Mãnh cắn răng, hất tay An Nhất ra, đẩy cửa mà đi.
Vương Mãnh rời đi, Lâm Cứu quay đầu nhìn về phía An Nhất: "Cậu không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi trên núi sao? Làm sao dễ dàng có được hai mươi triệu? "
An Nhất thông minh sáng dạ: "Nằm mơ là được rồi. "
Lâm Cứu:...
An Nhất cười nói: " Ai mà chưa từng mơ mình giàu có chứ?"
Lâm Cứu thật thà giơ tay lên: "Tôi không có. "
An Nhất: " Vậy thì tối nay mơ đi. "
Lâm Cứu:...
An Nhất rút khăn giấy ra lau khô nước trên tay: "Đúng rồi, vừa rồi đối phương ra giá hai mươi triệu, cậu cảm thấy ít sao? "
Lâm Cứu giả vờ huýt sáo: "Làm sao có thể, hai mươi triệu cũng đủ cho anh trai tôi trồng cả đời, cậu biết đấy, loại sinh viên nghèo như chúng ta, người nghèo nhưng chí không nghèo. "
Lúc này Lâm đại ca đang làm việc ở nước ngoài xa mũi có chút ngứa, hắt hơi một cái, cảm nhận được lực lượng thần bí đến từ phương Đông.
Lâm Cứu nói cũng rất đúng.
Suy cho cùng trên thế giới này cũng có nhiều thứ không thể mua được bằng tiền.
Cũng giống như thân phận hai người bọn họ bại lộ, Cố Linh Linh giữa một trăm triệu và đánh cho hai người bọn họ một trận, dám chắn cô cũng sẽ lựa chọn đánh bọn họ một trận ra trò.
Hai người sửa sang lại quần áo, ra khỏi nhà vệ sinh, sau khi ngồi xuống nghe nhà thiết kế nói những điều cần lưu ý sau khi làm việc cùng nhau, tất cả đều được giải thích thỏa đáng, nhà thiết kế dẫn đầu rời khỏi chỗ ngồi, lúc đi dặn mọi người trước bốn giờ trở lại tòa chính, có cuộc họp sơ bộ.
"Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" cũng không hề chậm trễ lúc đi ba người còn không quên đem điểm tâm nhét vào miệng mang đi, đem hai chữ nghèo khó bày ra vô cùng rõ ràng.
Gương mặt viết, tôi rất nghèo, trong túi chỉ có một đồng xu thôi.
Lý Tiểu Mục thành viên trong Sky studio nhìn về phía Vương Mãnh: "Thế nào, bọn họ chấp nhận lấy tiền rồi đúng không?"
Tâm tình Vương Mãnh kém đến cực điểm: " Nhìn vẻ mặt của tôi, cậu nhìn không ra được?"
Những người khác cũng vây quanh: "Không đồng ý? "
"Phòng làm việc của bọn họ có cốt khí như vậy?"
"Đây là người nghèo chí không nghèo, thật kỳ lạ, lần đầu tiên gặp thấy."
Vương Mãnh bị bọn họ nói đến phiền: "Được rồi, kế tiếp đi một bước xem một bước, dù sao cũng là 50/50, nói không chừng được chọn chính là chúng ta. "
Lý Tiểu Mục: "Vậy lỡ như? "
Vương Mãnh gắt giọng: "Nào có nhiều lỡ như vậy?! "
Vương Mãnh: "Có lẽ không có vạn nhất thì sao? "
Bị mắng, Lý Tiểu Mục sắc mặt tối sầm lại: "Nói cho đàng hoàng, đừng có ép tôi đánh cậu."
Vương Mãnh: "Có lẽ là không có lỡ đâu?"
Những người khác:...
Trên thế giới lấy đâu ra chuyện chắn chắn 100%.
Lý Tiểu Mục lo lắng, danh ngạch thi đấu lần này, phòng làm việc của bọn họ phải dành được: "Vẫn nên chuẩn bị phương án hai, nếu đối phương không nhận tiền, vậy thì dùng chút thủ đoạn, đi điều tra gia đình và bối cảnh của ba người kia, sau đó tùy cơ ứng biến"
——
Từ khi bắt đầu tham gia thiết kế bộ sưu tập mùa thu, An Nhất trải qua những ngày đi sớm về khuya, Hoắc Bắc Hành tức giận đến mức cũng giống như gà, sau khi trở về tắm rửa liền quay đầu ngủ say, tuyệt đối không để cho bạn học Hoắc Đại Bảo có thời gian nói chuyện, thời gian ở chung của vợ chồng anh giảm đi rất nhiều.
Điều này khiến cho anh không thể hiện được những hành động lãng mạn mà anh ấy học được từ trong phim truyền hình cẩu huyết trên TV.
Hoắc Bắc Hành rất không hài lòng, có nhiều lần hắn rời giường bên cạnh cũng không còn ai, đưa tay sờ thử một chút nhiệt độ cũng không có, chứng tỏ đi từ sớm.
Đây là hắn cố ý dậy sớm nhìn An Nhất, ai ngờ An Nhất còn dậy sớm hơn cả anh.
Rốt cục sau một lần dậy sớm hơn gà Hoắc Bắc Hành đã thành công chặn được An Nhất ở trong toilet.
An Nhất đứng trước gương thắt cà vạt, là bắt đầu tham gia thiết kế mới mặc như vậy, thoạt nhìn trang trọng hơn một chút, sau khi chỉnh sửa xong, xoay người vừa muốn đi ra ngoài liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành ở trần thân trên, hiện tại đến mùa hè, đối phương lại bắt đầu làm người vàng nhỏ.
An Nhất cười chào hỏi anh:"Chào buổi sáng. "
Hoắc Bắc Hành mắt đào mang theo oán khí, khuôn mặt đẹp trai lộ ra dục cầu bất mãn: "Tôi không tốt. "
An Nhất sửng sốt một chút: "Thật đáng thương. "
Nói xong vòng qua đối phương muốn đi làm, ai ngờ An Nhất mới bước một bước đã bị chặn đường, cho rằng là trùng hợp, nhưng kế tiếp An Nhất bước trái Hoắc Bắc đi theo, An Nhất sang phải, Hoắc Bắc Hành đi theo phải.
Hoắc Bắc Hành tràn đầy cảnh giác: "Em muốn đi đâu? "
"Tôi đi làm." An Nhất hỏi ngược lại: "Anh muốn làm gì vậy?" "
Hoắc Bắc Hành: "Ngăn cản em đi làm. "
An Nhất:...
An Nhất thở dài, không hiểu ý định của đối phương: "Tại sao không cho tôi đi làm?" "
Hoắc Bắc Hành bất mãn: "Em đã đi làm nhiều ngày rồi, đi làm có tốt như vậy không?! "
Thực tế mà nói, rất mệt mỏi nhưng mà đã cậu đã sống rất trọn vẹn trong những ngày mệt mỏi, sau tất cả cậu đã chiến đấu vì ước mơ của mình và không hề cảm nhận được thời gian trôi qua.
Một ếch xanh nhỏ dũng cảm không ngại khó khăn.
An Nhất: "Cũng được, khá là tốt. "
Hoắc Bắc Hành giống như oán phu khuê phòng bắt đầu cố tình gây sự, đứng ở nơi đó không nói lời nào, nhưng cũng không cho An Nhất đi.
Hoắc Bắc Hành từ nhỏ đã không thiếu tình yêu, muốn cái gì, trực tiếp nói ra miệng là được có rồi, biểu đạt cảm xúc cũng là như thế, mất hứng liền nói, bởi vì hiện tại giấu cũng giấu không được, trực tiếp viết hết trên mặt.
An Nhất cố gắng giảng đạo lý với anh: "Tôi đi làm là vì một tương lai tốt đẹp hơn, giống như mỗi giai đoạn của cuộc sống đều phải làm những việc khác nhau, khi còn bé đi học, lớn lên đi làm, giống như cậu muốn đi học, thời gian không thể dừng lại, bây giờ tôi là người lớn, không đi làm cũng không đi học, vậy tôi làm cái gì?"
Hoắc Bắc Hành vẻ mặt không vui "Vậy thì làm tôi. "
*Trong tiếng Trung 上班 có nghĩa là đi làm, còn tác giả chơi chữ cho Hoắc Đại Bảo khúc này 上我 ý là làm tôi hoặc là thượng tôi á.
An Nhất:...
Anh đang nói ra những lời điên rồ nào đó.
An Nhất bị lời nói lớn mật của đối phương làm cho chút đỏ mặt, trong lòng điên cuồng mặc niệm, lời của trẻ nhỏ không tính, lời của trẻ con không tính.
Quả nhiên người vàng nhỏ nói chuyện chính là trực tiếp như vậy không giống người bình thường chút nào.
An Nhất đỏ mặt nói: "Không thể làm bậy. "
Hoắc Bắc Hành kinh hãi, không ngờ vợ căn bản không chọn mình: "Đi làm quan trọng hơn tôi! "
An Nhất lắc đầu: "Đương nhiên là không phải. "
Hoắc Bắc Hành: "Vậy tại sao em chỉ đi làm, không làm tôi! Chẳng lẽ đi làm còn vui hơn "làm" tôi?! "
An Nhất:...
Đây là nói làm là có thể làm sao...
Làm anh, phạm tội lớn, ngồi xổm trong tù.
~~~~~~*
Editor: Hãy làm theo hình dưới nào mí bà.
khà khà
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão
Chương 51: Làm tôi
Chương 51: Làm tôi