TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 37: “Ném toàn bộ cho sói ăn”

Muốn đi đường nhanh phải cưỡi ngựa gọn nhẹ, vì xe ngựa không có cách nào len giữa đường núi uốn lượn nhỏ hẹp. Con ngựa nhỏ chân ngắn của Liễu Huyền An tuy động tác linh hoạt, sức chịu đựng cũng không tệ lắm nhưng chạy quá chậm, bốn vó gõ thong thả trên đường như muốn kéo thời gian ra dài đến vô hạn. Vì thế Hoa Bình Dã tìm cho y một con ngựa nâu chân dài cao ngang Huyền Giao, có điều tính cách hơi kiêu ngạo, gặp ai cũng co cẳng đá hậu.

Cao Lâm nể phục: “Tổ tông này chính ngươi còn khó ngồi lên, lại dám đưa cho Liễu nhị công tử cưỡi?”

Hoa Bình Dã cũng kinh ngạc không kém: “Không được sao? Nhưng Liễu nhị công tử đến Huyền Giao còn thu phục được, ta cho rằng y là cao thủ thuần ngựa rồi.”

Hai người đang nói chuyện, Liễu Huyền An ở bên kia đã bị con ngựa nâu dọa cho cả kinh lùi ra sau, cổ chân vấp phải miếng dằm gỗ, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất bùn.

Lương Thú kịp thời tiếp được y, tùy tay đẩy người lên Huyền Giao: “Ngồi vững vào, ngươi cưỡi nó đi.”

Liễu Huyền An chống cả hai tay lên yên ngựa: “… Được.”

Lương Thú xoay người sải bước leo lên lưng ngựa nâu, một tay siết chặt cương ngựa, thấp giọng đe dọa: “Thành thật cho ta!”

Con ngựa nâu không nghe lời mà lùi về sau mấy bước, tuy thoạt nhìn vẫn không quá cam lòng nhưng rốt cuộc không còn ra vẻ õng ẹo nữa, giậm bốn vó tại chỗ không rên một tiếng.

A Ninh buộc chặt tay nải, cũng bò lên lưng một con ngựa lớn. Chuyến đi này khiến tâm cảnh cậu có chút biến hóa, trở nên thành thục hiểu chuyện hơn, thân thể cũng gầy ốm đi vài phần, gương mặt phúng phính đáng yêu hơi rút đi lộ ra chiếc cằm nhòn nhọn, cả người thoạt nhìn như ngọn liễu đầu xuân mảnh khảnh dẻo dai.

Đoàn người đạp lên ánh bình minh nhàn nhạt, nhanh chóng rời khỏi thành Thúy Cừu.

Lưu dân ngoài cửa thành bị tiếng ngựa hí vang đánh thức, sôi nổi nâng cặp mắt nặng nề nhìn đội ngũ bị sương mù bao phủ như lướt gió, trong nháy mắt biến mất ở cuối con đường.

……

Lúc vừa ra khỏi thành thấy lưu dân tụ tập ven đường rất nhiều, nhưng đi thêm vài ngày, số lượng càng thưa thớt hơn, khó khăn lắm mới bắt gặp một gia đình năm người quần áo tả tơi dắt díu nhau đi bộ. Hộ vệ đi qua hỏi thăm tình hình, người thanh niên dẫn đầu đáp: “Nghe nói lão gia thành Thúy Cừu không mở thành, đi cũng vô ích, chỉ có thể chết đói trong rừng. Cho nên mọi người đành liều chết đi cậy nhờ thành Tam Thủy, ít nhất ở đó có lương thực ăn.”

Không ăn cơm nhất định sẽ chết, nhưng mưu phản lại chưa chắc không thể sống. Nếu một người đã lún sâu vào tuyệt cảnh, thứ duy nhất nghĩ đến là làm sao “sống sót” thì tất nhiên không có tâm trạng suy xét xem lương thực thành Tam Thủy rốt cuộc nhiễm bao nhiêu máu của người khác, cũng không rảnh suy xét những quan quân binh lính bị bọn họ vây giết có vô tội thật không.

Loạn thế, thứ nhiễu loạn không chỉ có thế đạo, mà còn là nhân tâm. Liễu Huyền An nói với A Ninh: “Bây giờ trên đường chỉ có một nhà, sẽ không khiến ai tranh đoạt, ngươi đi cho bọn họ chút thức ăn đi.”

A Ninh lấy từ trong tay nải ra một chồng bánh nướng, gói cẩn thận đưa cho người thanh niên: “Thành Thúy Cừu trước mắt không thể mở cửa, dân chúng trong thành cũng không dư thóc gạo mà ăn. Những thứ này các người dùng tiết kiệm một chút hẳn có thể kiên trì đến được thành Vạn Hòa, tình hình nơi đó tốt hơn rất nhiều.”

Thanh niên trông thấy mà như đang nằm mơ, vợ hắn cũng ngậm ngùi lau nước mắt. A Ninh luôn miệng dặn dò: “Dọc đường phải giấu kỹ lương thực, đừng ăn trước mặt người ngoài, cũng ngàn vạn lần không được mềm lòng đi phân phát, nếu không, chẳng những không cứu được người khác mà còn khó bảo vệ chính mình.”

Một nhà năm người liên tục nói cảm tạ, tiếp tục đi về phía bên kia đường núi.

Lương Thú hỏi Liễu Huyền An: “Ngươi dạy hắn?”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Không cần ta dạy.”

“Cũng đúng.” Lương Thú nói, “Chỉ thời thịnh thế yên vui mới nuôi ra được mấy đứa trẻ phú quý khờ khạo, trong thời loạn chứng kiến nhân tâm vài lần, ngây thơ thiên chân đến đâu cũng bị đánh cho tỉnh.”

Đầu tiên Liễu Huyền An nói: “Mong muốn suốt đời của Vương gia không phải là để Đại Diễm sinh ra thêm một đám ngốc nghếch khờ khạo hay sao?” Nói xong lại cân nhắc một chút, “Có điều thế cũng không tồi, chỉ cần không phải phường đại gian đại ác, trong thành nhiều thêm một đám công tử ca ăn chơi trác táng hư hỏng, cả ngày khoe chim đấu khúc, thật ra rất xứng với hai chữ ‘thịnh thế’.”

Khắp nơi giàu có yên ổn, đương nhiên bá tánh sẽ càng nhàn rỗi. Lương Thú cũng cảm thấy qua lời Liễu Huyền An miêu tả, mấy tên bao cỏ chọi gà chọc chó ở Vương thành dường như trở nên đáng yêu hơn vài phần. Đương nhiên ai thiếu đánh vẫn phải đánh, đánh xong lại thả bọn chúng ra làm linh vật tượng trưng cho thời thái bình thịnh thế.

Ngày hôm đó mọi người bắt gặp một cô bé trong núi, toàn thân dơ bẩn gầy yếu như con khỉ con, chỉ có đôi mắt vừa to vừa sáng. A Ninh lau sạch mặt cho cô bé, lại cho chút thức ăn. Ban đầu bọn họ tưởng là đứa trẻ bị lưu dân bỏ lại, còn đang rầu rĩ không biết nên gửi chỗ nào, chỉ một lát sau đã thấy một người phụ nữ chạy vội từ trong rừng ra kéo cô bé về, vừa kéo tay vừa chạy thục mạng.

“Thẩm thẩm à, chậm lại đi, chúng ta không phải người xấu!” A Ninh ngăn lại, “Con gái thẩm bị trật khớp rồi.”

Hộ vệ phi thân chặn đường, người phụ nữ có vẻ cực kỳ sợ hãi, vẫn luôn run rẩy không dứt. A Ninh ôn tồn dỗ dành nửa ngày mới dỗ được người quay lại. Người phụ nữ lắp bắp nói mình là người thôn Tiểu Triệu, mấy ngày trước có một đám quan binh xông vào thôn nói là muốn trưng thu quân lương, giết rất nhiều người, vì thế thôn dân còn lại chỉ có thể trốn vào núi sâu.

Cao Lâm thầm mắng một câu, đám súc vật.

Việc này đơn giản chỉ có hai khả năng ——

Thứ nhất là lưu dân giả dạng quân đồn trú đốt giết đánh cướp, xem như Lữ Tượng thất trách.

Khả năng thứ hai, quân đồn trú thật sự to gan lớn mật, thừa dịp khắp nơi loạn lạc mà tàn sát dân chúng kiếm đầy túi riêng, càng là trách nhiệm của Lữ Tượng.

Căn cứ theo lời kể của người phụ nữ, đám quan binh kia cướp xong của cải cũng không bỏ đi mà quang minh chính đại ở lại thôn Tiểu Triệu, lần trước có thanh niên bạo dạn lén về thôn thăm dò, phát hiện bọn họ vẫn ở yên nơi đó.

Liễu Huyền An nói: “Lại đi tiếp đi, xuống khỏi sườn núi này chính là thôn Tiểu Triệu, trước giờ tý hẳn đã đến nơi.”

“Đi thôi.” Lương Thú quay đầu ngựa, “Xem thử rốt cuộc là súc sinh ở đâu chui ra.”

A Ninh lén nhìn thử ánh mắt Vương gia, cảm thấy… đám đạo tặc kia hẳn cũng chỉ sống được đến giờ tý.

Cậu băng bó cẩn thận vết thương cho đứa trẻ, sau đó vội vàng giục ngựa đuổi theo đoàn người.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Liễu Huyền An và A Ninh trước mắt đã thuần thục, không liên lụy đến tốc độ của cả đoàn. Trời về khuya, bọn họ cũng thuận lợi đến được thôn Tiểu Triệu, thấy ngoài cửa thôn cắm cờ xí rêu rao, bên trên vẽ huy hiệu quân đội Đại Diễm. Vài tên lính đi qua đi lại tuần tra canh giữ một đống lửa trại lớn sáng ngời, trên bàn còn bày rượu thịt xua lạnh. Một người kéo ghế ngồi xuống nhặt một miếng xương đầu, có lẽ cảm thấy không ngon nên tùy tay ném cho con chó điên đứng chực bên cạnh.

Chó điên khẽ kéo động xích sắt đánh tan ánh lửa trại, một mẩu củi đốt lăn xuống đất chiếu sáng một góc mới. Đồng tử Liễu Huyền An hơi co lại, lúc này mới phát hiện ở đầu kia xích sắt còn trói chặt một người nằm sấp dưới đất. Người nọ luôn không động đậy, tóc tai rối tung, trên người có rất nhiều dấu vết nâu đen trông như vết máu khô.

Có lẽ là ngửi được mùi thịt, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn về phía con chó điên. Bọn quan binh cười ha hả, lại cố ý ném một miếng thịt khác cho chó ăn, dùng chân giẫm mạnh lên sống lưng hắn, kéo tóc bắt ép hắn đi tranh thức ăn với chó.

“Không ăn à? Chẳng phải đói bụng rồi sao, ăn đi!” Quan binh không ngừng giễu cợt nhục mạ, lại rút một cây roi ra muốn đánh người. Roi vừa giơ lên đã nghe cánh tay kêu rắc một tiếng, cả người bật ngửa ra sau nằm vật xuống đất kêu la thảm thiết.

“Thứ không bằng súc sinh.” Cao Lâm buông tay, nhìn đám bại hoại trước mặt, “Ta không biết Đại Diễm còn có loại binh lính như các ngươi.”

“Ngươi là người phương nào?” Bọn quan binh cảnh giác chạm vào kiếm, có lẽ thấy nhóm người mới đến áo quần tươm tất không giống người thường, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lên giọng cảnh cáo, “Chúng ta là Dũng Tự Doanh dưới trướng Tưởng đại nhân, phụng mệnh đến đây gom góp quân lương, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng xen vào việc người khác.”

“Tưởng đại nhân, Tưởng đại nhân nào, Tưởng Đào hay là Tưởng Trung Khởi?”

“Đều… đều không phải, là Tưởng Uy Tưởng đại nhân.”

“Chức vụ bé như mắt muỗi, đến tên còn không có tư cách xuất hiện trước mặt Vương gia mà cũng nuôi ra được thứ phế vật ức hiếp bá tánh như các ngươi.” Cao Lâm nghe xong càng nổi giận, ra hiệu cho thuộc hạ giải cứu thanh niên kia trước. A Ninh thấy hắn có vẻ cực kỳ đói, liền xé một miếng thịt trên bàn muốn đút, người thanh niên kia lại ngậm chặt miệng không chịu ăn, khô khốc nói: “Đây… là con chó ta nuôi, bị bọn họ giết.”

Cánh tay A Ninh cứng đờ, trong lòng thương xót vội vàng lấy thịt đi, quay lại ngựa tìm thức ăn khác.

Liễu Huyền An cho thanh niên uống mấy ngụm nước. Ở một đầu khác, Cao Lâm sớm đã đánh cho đám quan binh kia lăn lê tan tác, dẹp ra một con đường. Lương Thú bước vào thôn xóm, tiếng động và tiếng kêu thảm thiết đã làm tỉnh không ít người, bọn họ chưa hết buồn ngủ mơ màng chạy ra, còn chưa rõ sự tình đã bị hộ vệ Kiêu Vương phủ tóm gọn một lượt. Tổng cộng ba mươi sáu người, có công văn được phê chuẩn, bốn góc ấn bốn cái dấu đỏ tươi chứng minh thật sự là quân đội chính quy của Đại Diễm.

Cho nên càng đáng căm hận hơn so với lưu dân giả mạo. Lưu dân chỉ làm việc ác khi phải đứng trước lằn ranh sinh tử, mà nhóm người này ăn bổng lộc triều đình lại đi khinh nhục bá tánh, thật sự đáng chết.

Trong thôn còn có một ít người bị cầm tù, phần đông là nữ tử trẻ tuổi, có thể thấy đám xấc láo này không việc ác nào không làm. Người thanh niên kia là con trai trưởng thôn, tên A Dũng. Ngày đó hắn yểm hộ cho rất nhiều người chạy trốn theo đường tắt, bản thân cản đường phía sau, vốn nghĩ sẽ cùng đám cướp ngày này đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng thế đơn lực mỏng, mấy hôm nay phải chịu đựng rất nhiều trò tra tấn man rợ.

Cao Lâm đá vào một tên không ngừng rê.n rỉ dưới đất: “Bọn chúng phái đi bao nhiêu đội ngũ giống các ngươi?”

“Chúng ta, chúng ta chỉ biết Tưởng đại nhân phái đi tổng cộng ba đội nhân mã, các doanh còn lại cũng tương tự. Nếu đi đánh giặc, chuyện đầu tiên phải làm là đi thu quân lương, lại còn yêu cầu tốc độ nhanh nhẹn, không để kẻ khác đoạt trước.”

Trên Tưởng Uy hai cấp là Tưởng Đào, lại thêm một cấp nữa mới đến Tưởng Trung Khởi, trên nữa nữa mới là Lữ Tượng. Một tên Tưởng Uy chưa từng nghe tên đã có thể phái đi ba đội nhân mã, thế thì toàn bộ quân doanh đều phái người, chẳng phải dân chúng trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây không có ngày nào được yên ổn hết sao?

Mà quân đồn trú căn bản không thể thiếu lương, không ai rõ ràng chuyện này hơn Lương Thú, cho nên càng lửa giận ngập trời. Các cô gái trẻ được cứu ra vẫn đang bi thương khóc lóc, chân người thanh niên bị tra tấn đến gần như lòi xương trắng, Lương Thú nhắm mắt lại, hạ lệnh: “Ném toàn bộ cho sói ăn.”

“Tuân lệnh!”

Thủ vệ kéo lũ người dưới đất đi ra ngoài thôn, tiếng kêu la thảm thiết dần dần biến mất vào màn đêm.

Cao Lâm nói với A Dũng: “Tiểu huynh đệ, ngươi làm rất tốt, nhưng chúng ta phải lên đường ngay bây giờ, không thể ở lại bảo vệ thôn trang cho các ngươi. Sau này có lẽ sẽ còn gặp lũ cướp bóc tương tự, ngươi nên quyết định sớm muốn đưa người trong thôn lên núi, hay là tiếp tục ở lại nơi này.”

“Ta biết.” Thanh niên thở mạnh, “Ta sẽ thương lượng với gia gia.”

“Được.” Cao Lâm nói, “Bảo trọng.”

“Đại ca!” Thanh niên gọi hắn lại, do dự nhìn ra hướng ngoài viện, “Vừa rồi ta nghe mọi người gọi, là Kiêu…”

Cao Lâm vỗ vai người thanh niên: “Ngươi yên tâm, phần công đạo này Vương gia đương nhiên sẽ đòi lại cho bá tánh.”

Đọc truyện chữ Full