Dư Tông kêu khóc trong hậu viện ròng rã ba ngày dọa dân chúng khắp thành run rẩy, còn cho rằng lão phải chịu cực hình gì dã man ghê gớm lắm. Tới ngày xử trảm bọn họ mới nghe được những chuyện xảy ra trong lao, hoá ra là vẫn ôm ảo tưởng thành thân với đồng nữ, nhất thời kinh hãi đến ngẩn người. Mâu Thuý Hoa là người đầu tiên lên tiếng mắng chửi: “Tự nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi, có còn mặt mũi nữa không?”
Những người còn lại cũng bất bình không kém, nhớ lại chuyện con cái mình từng cùng chơi đá kiến với lão già kia quả thực là gai ốc nổi đầy người, gia đình có con cháu mất tích lại hận không thể thiên đao vạn quả cho hả giận, pháp trường vô cùng hỗn loạn, rau cỏ trứng thối bay đầy trời, quan binh mất rất nhiều khí lực mới đưa được lão lên đoạn đầu đài.
Lương Thú phái Đồng Âu làm quan giám trảm, còn mình thì dẫn Liễu Huyền An đến một tiệm bên thành đông ăn cơm nếp chưng hoa tươi. Chủ tiệm lần đầu trong đời được hầu hạ Vương gia, thức ăn còn đảo trong nồi đã nghĩ xong kịch bản để mai này ba hoa bán hàng nên cười không khép nổi miệng. Lương Thú trông thấy cũng mỉm cười hỏi: “Sao hả, trong nhà có chuyện vui à?”
Ông chủ tiệm cười ha ha xoa tay không biết nên trả lời thế nào. Trước kia ông ta từng nấu cơm trong đại doanh quân Tây Nam khoảng ba tháng, được nghe rất nhiều truyền kỳ về Kiêu Vương điện hạ, không ngờ quay đầu đã được gặp người thật đương nhiên phải vui rồi, nữa bên cạnh còn có một công tử dáng dấp như thiên tiên càng khiến cảnh đẹp ý vui, lập tức dùng muôi lèn một bát cơm đầy tận ngọn, đon đả mời: “Nhị vị khách quý ăn nhiều một chút, không đủ còn có thêm.”
Liễu Huyền An chưa kịp chuẩn bị, suýt nữa thì không giữ nổi cái bát lớn nóng đến phỏng tay. Lương Thú nhanh nhẹn tiếp được, đặt xuống bàn rồi kéo tay y qua thổi thổi mấy ngón tay ửng đỏ. Một loạt động tác có thể nói là lưu loát sinh động nước chảy mây trôi, ánh mắt đặt rất đúng chỗ, cho dù là lang quân đa tình phó.ng đãng nhất vương thành Mộng Đô sợ cũng không diễn buồn nôn được đến thế, cho nên mới nói, nếu đã thật lòng sinh tình thì có vài việc không cần ai chỉ dạy.
“Có đau không?” Lương Thú hỏi.
Ông chủ tiệm đứng bên cạnh xem mà choáng váng, giữ có cái bát thôi mà cũng có thể giữ đến đau tay?
Bà chủ tiệm từ phía sau đi ra nhéo lỗ tai chồng kéo vào trong.
Đầu tiên Liễu Huyền An đáp: “Không sao.” Sau đó lại bổ sung, “Hơi đau một tẹo.”
Lương Thú tiếp tục nắm đầu ngón tay y không buông, dùng tay kia bận tới bận lui gắp thức ăn rót rượu. Liễu Huyền An cũng không rút tay về, dù sau tay trái vẫn cầm đũa rất thành thạo. Cơm gạo nếp rất ngọt, nhưng không thể ngọt bằng phần ái muội này, ái muội đến mức ông chủ tiệm thô kệch cũng không dám nhìn nhiều mấy lần, rón rén phục vụ đồ ăn xong lập tức bỏ chạy.
Hai người mơ hai cảnh, cuối cùng vẫn quy về một đoạn kết khó miêu tả giống nhau. Lương Thú quanh năm tập võ khí huyết phương cương, lúc này ngửi mùi dược thảo trên người Liễu Huyền An liền không khỏi nhớ về hồi ức nhuyễn ngọc ôn hương bên đầm nước nóng, cảm thấy muốn thành thân ngay không chờ nổi nữa.
Liễu Huyền An hỏi: “Vì sao Vương gia không ăn đi?”
Lương Thú lập tức đánh rắn tùy côn, bịa đại cho mình một chứng bệnh: “Không muốn ăn.”
Liễu Huyền An bắt mạch cho hắn, Lương Thú cũng rất phối hợp bày ra vẻ suy yếu. Ở đại doanh Tây Bắc không thể bệnh, ở vương thành Mộng Đô không thể bệnh, bây giờ đến Tây Nam chí ít cũng phải cho người ta bệnh chứ, tướng quân lợi hại đến cỡ nào thì thân thể vẫn bằng xương thịt, không phải sắt thép. Triệu Tiểu Mao ở vương phủ mỗi lần bị bệnh đều gào khóc vang khắp nhà, ghét thì ghét thật, nhưng cuối cùng vẫn thành công kiếm được một mớ bánh kẹo điểm tâm trống bỏi. Bởi vậy có thể thấy giả bệnh luôn luôn là cách hữu hiệu, huống chi người trong lòng mình còn là đại phu.
Nếu không phải Tây Nam còn cả sạp chuyện phải lo, Kiêu Vương điện hạ rất muốn tìm ngay một chiếc giường cắm rễ hết nửa tháng để thong thả hưởng thụ cảm giác được người thương quan tâm chiếu cố.
Liễu Huyền An thấy Lương Thú không việc gì, nếu không muốn ăn cơm nếp kia thì không cần ăn nữa, liền nhờ ông chủ tiệm đi phân phát phần thức ăn chưa đụng vào cho hàng xóm láng giềng, còn mình thì sang hiệu thuốc đối diện chọn ít quả khô rễ ngọt mua về ngâm trà.
Y không cần tiểu nhị trông quầy gói lại mà đích thân ra sau dãy tủ kệ chậm rãi tự phối thuốc. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào gian tiệm, cũng dịu dàng rọi lên người Liễu nhị công tử. Lương Thú đứng dựa vào cửa ngắm một chốc cảm thấy dường như năm tháng bị dừng ở khoảnh khắc này, khóe môi thoáng cong lên, tiến lên đỡ vai y, cúi người hỏi: “Phải uống nhiều thuốc thế cơ à?”
“Sơn tra khô đâu có tính là thuốc.” Liễu Huyền An nói, “Nếu Vương gia ngại vị chua đắng thì không ăn cũng được, để ta làm một ít mứt sơn tra ăn khai vị.”
Chất giọng từ tốn chậm rãi làm tiểu nhị trông quầy nghe mà khâm phục mãi không thôi, không hổ là thần y của Bạch Hạc Sơn Trang, phần ôn hòa kiên nhẫn này đại phu bình thường làm sao sáng bằng? Dù sao nếu đổi lại thành ông chủ nhà mình nghe thấy người có bệnh mà đến sơn tra khô còn không chịu ăn, nhất định đã liên thanh răn dạy cho đối phương không kịp thở, làm gì còn ở đó mà đòi mứt sơn tra, đó có phải là việc của đại phu đâu?
Liễu Huyền An lại làm như chuyện hiển nhiên. Y trở về phủ nha lập tức bận rộn dưới bếp, không bao lâu sau A Ninh cũng trở về hỗ trợ. Gần đây cậu luôn đi chăm sóc cho Tiểu Hoa, lúc này thấy công tử đang làm mứt liền nói: “Làm nhiều một chút đi, ta cũng mang cho Đồng thống lĩnh và Lưu thẩm một ít luôn.” Vừa nói vừa lấy gói đường phèn từ trong ngăn tủ ra muốn cho vào nồi.
Liễu Huyền An ngăn cậu lại: “Không được, nếu muốn ăn mứt sơn tra thì tự ra đường mà mua, cái này ta làm cho Vương gia.”
A Ninh: “…”
Liễu Huyền An lại giải thích: “Ta điều chỉnh phương thuốc căn cứ theo tình trạng sức khỏe của Vương gia, không phải ai cũng dùng được. Hôm nay Tiểu Hoa thế nào rồi?”
“Khá tốt ạ.” A Ninh trả đường phèn vào chỗ cũ, “Ta nghe Đồng thống lĩnh nói, Vương gia cho phép hắn đưa cả nhà Lưu thẩm theo, sau này bọn họ sẽ ở luôn trong quân doanh.”
Liễu Huyền An gật đầu: “Ở tại trong quân doanh thì quá tốt. Thứ nhất là an toàn, đỡ phải lo lắng tương lai bị Bạch Phúc giáo trả thù, dù sao hành vi phạm tội của Ngân Điệp và Dư Tông bại lộ có một phần quan hệ đến Lưu Mãnh, có khả năng đã bị nhìn chằm chằm rồi; thứ hai Lưu thẩm cũng không nỡ xa Tiểu Hoa, vào quân doanh, một nhà ba người vẫn có việc để làm.”
“Đúng là rất thích hợp.” A Ninh hỗ trợ nhóm lửa, nhỏ giọng thì thầm, “Hai ngày nay công tử và Vương gia tiến triển đến đâu rồi?”
Liễu Huyền An đáp, ta cảm thấy Vương gia đối xử với ta không giống người khác.
A Ninh vội vàng nhắc nhở: “Chuyện này người đừng nói lớn tiếng như thế chứ!”
Liễu Huyền An hạ thấp giọng, lặp lại lần nữa: “Ta cảm thấy Vương gia đối xử với ta không giống người khác.”
Trong lúc lặp lại còn cố ý cường điệu, không phải Vương gia trong ba ngàn thế giới, mà là người ở ngoài hiện thực.
Về phần Kiêu Vương điện hạ trong ba ngàn thế giới gần đây cũng không quá nhàn rỗi. Từ ngày có trận mộng xuân mê ly kia, hắn càng lúc càng tự cho mình là chủ nhân, thường xuyên xách theo kiếm lang thang đi răn dạy mấy lão già râu bạc khiến cho Liễu nhị công tử cảm thấy phi thường có lỗi với các bằng hữu. Y đi tìm hắn muốn thương lượng một chút, nhưng cuối cùng không thương lượng được gì, chủ yếu là vì không chọn đúng địa điểm nói chuyện —— Kiêu Vương điện hạ để trần thân trên ngâm mình dưới đầm nước nóng, nghe y nói xong hơi không kiên nhẫn “ừ” một tiếng. Liễu nhị công tử nghe hắn “ừ” lập tức mặc kệ nguyên tắc, nói: “Để ta lập một tờ danh sách cho ngươi đi, bọn họ đều là những người sức khỏe tốt, không dễ bị dọa bệnh đâu. Có thể mang theo kiếm nhưng tốt nhất đừng tuốt ra khỏi vỏ, đã nhớ kỹ chưa?”
Thiên vị cực kỳ trắng trợn.
A Ninh lên tiếng: “Kiêu Vương điện hạ.”
Liễu Huyền An nói: “Ừ, ta đang nói Kiêu Vương điện hạ mà.”
“Khụ khụ!” A Ninh dùng sức ho khan, nhắc nhở qua kẽ răng, “Công tử, Kiêu Vương điện hạ tới.”
Động tác dưới tay Liễu Huyền An dưới tay cứng đờ, làm như không có chuyện gì mà thả vung nồi về chỗ cũ.
Lương Thú vừa đi tìm Cao Lâm bàn bạc về kế hoạch tiếp theo, quay đầu lập tức chạy đi tìm Liễu Huyền An, biểu hiện cực kỳ sinh động thế nào gọi là lần đầu biết yêu —— một ngày mười hai canh giờ hận không thể dính chặt lấy người trong lòng.
A Ninh thức thời lui ra ngoài, Lương Thú hỏi: “Đang nói ta làm sao?”
Liễu Huyền An đáp qua loa: “Không có gì.”
Lương Thú nắm gáy y, bất mãn lên án: “Nói dối không thèm chớp mắt.”
Hắn vừa từ ngoài đi vào nên tay còn rất lạnh. Liễu Huyền An bị lạnh giãy giụa muốn trốn nhưng không thoát nổi, đành phải nói: “Đang nhắc đến Lưu Mãnh, A Ninh nói Vương gia muốn sắp xếp gia đình hắn vào trong doanh trại Tây Nam.”
“Phải” Lương Thú buông tay, “Hắn là người địa phương, thân thủ tốt lại cẩn trọng can đảm, phẩm hạnh càng không phải bàn, đi làm đầu lĩnh gánh xiếc ảo thuật đúng là quá uổng phí, chi bằng vào quân doanh lăn lộn một phen đi. Được Khổ Hựu đích thân dẫn dắt, biết đâu tương lai có thể gánh vác trọng trách.”
Khổ Hựu chính là tổng thống lĩnh quân đồn trú Tây Nam, từng là bộ hạ dưới trướng Lương Thú. Dọc đường đi Liễu Huyền An đã nghe không ít truyền kỳ về người này, có thể bởi vì địa giới Tây Nam vốn tà môn cho nên truyền thuyết cái sau còn ảo diệu hơn cái trước, có người nói nhà hắn đời đời làm vu sư, đồng tử ánh vàng hoặc ánh bạc, tóm lại tìm khắp cả gia tộc không có lấy một người có màu mắt bình thường.
“Là thật sao?” Liễu Huyền An hỏi, “Tóc bạc mắt vàng?”
Lương Thú gật đầu: “Không giả. Tóc hắn bạc màu do trước kia trúng độc, nhưng màu mắt là trời sinh khác hẳn người thường. Thế nên trong triều còn có người dâng tấu nói hắn vẻ ngoài yêu dị khó đảm đương trọng trách dẫn quân, là điềm xấu.”
Kết quả Lương Dục nghe xong chỉ ôn hòa ném một câu: “Ái khanh mày rậm mắt to, nhìn qua đúng là tướng lành tướng phúc, nếu đã thế chi bằng phái ngươi đi Tây Nam đi.” Nói xong, không đợi người ngoài khuyên can đã lập tức phân phó thái giám chuẩn bị xe ngựa đưa người đi khuất dạng, nghe nói đến tận bây giờ vẫn chưa được thả về.
Liễu Huyền An gật gù: “Hoàng thượng đúng là người thú vị.”
Lương Thú cũng cười: “Hoàng huynh rất khác ta, huynh ấy có chút…”
Có chút xấu tính.
Nếu nói Lương Thú tàn khốc thô bạo đều lộ hết ra ngoài mặt thì lòng dạ nham hiểm của thiên tử Đại Diễm chỉ giấu kín trong xương, thường xuyên ném ra một câu không mặn không nhạt cũng đủ cho thần tử nửa triều phải nằm rạp. Có một đôi huynh đệ như vậy tọa trấn giang sơn, dân chúng khó mà sống khổ, chỉ khổ cho mấy vị cựu thần. Ba hôm năm dạo lại có người cáo bệnh, nói là bị tức đến đau phổi.
Bọn họ tức chứ Lương Dục không tức, còn sai thái giám mang đi tặng chút thịt đầu heo trái cây thăm bệnh khua chiêng gõ trống diễu qua một nửa tòa vương thành, bá tánh trông thấy mà thổn thức không thôi, thổn thức đại nhân làm việc vất vả, cũng thổn thức Hoàng thượng nhân từ.
Lương Thú kể: “Ta từng nói hoàng huynh sinh ra là để ngồi vào vị trí đó, tầm nhìn của toàn bộ quan viên trong triều gộp lại cũng không bằng một nửa hắn.”
“Vương gia thì sao?” Liễu Huyền An hỏi, “Tầm nhìn có sâu rộng không?”
“Không nhiều lắm, ta chẳng sâu sắc chỗ nào, rất là dễ dụ.” Lương Thú tựa vào bệ bếp, giả vờ bâng quơ nói, “Không tin ngươi thử xem, chỉ một câu thôi là ta theo ngươi về nhà rồi.”
Một câu đã bắt được hẳn Kiêu Vương điện hạ, rõ ràng trên đời này không còn chuyện gì lời lãi hơn thế nữa.
Liễu Huyền An nói: “Thế thì theo ta đi thôi.”
Lương Thú đổi ý: “Còn chưa được một câu, rõ ràng chỉ có mấy chữ, ít nhất phải dỗ thêm vài câu đi chứ?”
Liễu Huyền An rút ra một cây đũa cả: “Không dỗ.”
Lương Thú trốn ra sau: “Không dỗ thì thôi, lại còn muốn đánh ta à.”
Liễu Huyền An bật cười, vừa dùng đũa cả khuấy mứt sơn tra trong nồi vừa nhìn hắn: “Thế có muốn đi theo ta không?”
Lương Thú hắng giọng: “Chưa nói rõ ràng đã muốn lừa ta về cơ đấy?”
Nói thế nào nhỉ, yêu đương mù quáng nhưng vẫn còn giữ được chút lý trí, nhớ rõ phải tranh thủ cho mình một danh phận đàng hoàng đã.
Trộm vía dụ Vương gia về nhà mà tôi tưởng dụ chó không á…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 67: Phải có một danh phận
Chương 67: Phải có một danh phận