Tuy ngoài mặt mọi người vẫn đang nói lý, nhưng tiên quyết là tộc Loan Đao Ngân Nguyệt đã bị bại lộ vị trí, lợi thế trong tay hai bên kỳ thật đã có chênh lệch lớn. Chỉ một chút sương mù chướng khí đương nhiên không đủ ngăn chặn mấy vạn đại quân Tây Nam, dù cho toàn tộc là cao thủ tuyệt thế thì vẫn không thể địch lại.
So sánh với nhân số khổng lồ, vũ lực của một cá nhân sẽ bị ép đến vô cùng nhỏ, có điều xưa nay tộc Loan Đao Ngân Nguyệt luôn phóng khoáng tự do cho nên không nơm nớp lo sợ chuyện sống chết. Cái gì gọi là đi đường không biết tránh hổ, nhập quân không sợ lính vây, nếu thân không bước vào tử địa sẽ không bao giờ biết đến cảm giác bị vạn quân uy hiếp tính mạng.
Nhưng bọn họ vẫn đáp ứng yêu cầu của Lương Thú, ông già kia nói: “Vàng bạc đang để trong rừng, lúc nào Vương gia cũng có thể đi lấy về.”
Sở dĩ bọn họ đáp ứng sảng khoái như vậy, có hai nguyên nhân ——
Một là Kiêu Vương điện hạ không thượng võ thô bạo như trong lời đồn thổi, cũng không giống kẻ điên rảnh rỗi là treo người lên tra tấn dã man. Ngược lại, hắn dung mạo tuấn mỹ, nói năng bất phàm, tôn trọng quan điểm bất đồng còn vui vẻ đề đạt quan điểm của bản thân, dùng hết khả năng tìm tiếng nói chung, gác lại bất đồng, tính cách cực kỳ thẳng thắn vô tư. Một người như vậy, khó trách tuổi còn trẻ mà đã một tay quản hạt hơn mười vạn binh mã Đại Diễm.
Hai là, trong doanh trại này còn một vị thần y. Thật không dám giấu giếm, lần này sở dĩ tộc Loan Đao Ngân Nguyệt kéo theo nhiều người tới như vậy, mục đích quan hệ đến vạn lượng vàng bạc không lớn, mà lý do liên quan đến Liễu đại công tử thì không nhỏ.
Liễu Huyền An: “Hả?”
Thai phụ nặng nề quay qua quay lại: “Vì sao hôm nay Liễu đại công tử không tới?”
Lúc hỏi câu này, vẻ mặt nàng vô cùng vui sướng như thể trong bụng không phải một đứa trẻ mà là một thiếu nữ đến tuổi gả chồng —— Tuy nghe qua khá đáng sợ, nhưng ý tứ đại khái là như vậy.
“Đại ca ta…” Liễu Huyền An hơi dừng lại một chút, bởi vì ý tưởng ban đầu của y là muốn đáp một câu vô căn cứ rằng đại ca ta đang bận viết thư cho vợ con ở nhà, hòng vô tình chặt đứt cành hoa đào này đi. Nhưng về sau y lo lắng vạn nhất lời vừa nói ra, đối phương lại không chịu phối hợp đưa tiền thì sao, vì thế cuối cùng vẫn uyển chuyển lấy cớ nói là từ sáng đã không gặp, có lẽ là đi chỗ khác khám bệnh cho người ta rồi.
“Vậy bao giờ Liễu đại công tử mới trở về?” Những lời này gần như là đồng thanh phát ra từ trăm cái miệng, tình cảm chất chứa không gì diễn tả nổi.
Trình Tố Nguyệt kéo tay áo ca ca nhà mình, huynh thấy chưa, thế này mới gọi là con rể quốc dân, sau này không có gì làm cũng đừng tâng bốc giá trị bản thân lên cao quá.
Cao Lâm: “…”
Liễu Huyền An đáp, khó nói, khó nói lắm.
Sau đó để tránh bị hỏi dồn, y lập tức lảng sang chuyện khác: “Chư vị tìm đại ca ta là có chuyện gì?”
Ông lão tươi cười hớn hở trả lời: “Chúng ta từng gặp mặt Liễu đại công tử một lần, cực kỳ thưởng thức khâm phục. Vừa nghe nói người đang ở Thập Diện Cốc nên mới cố ý tới thăm hỏi. Thuận tiện xin hỏi Liễu nhị công tử một câu, không biết lệnh huynh đã đón dâu chưa?”
“Trong lòng đại ca ta chỉ có y thuật và cứu người, tính cách không quá thích hợp để thành gia lập thất.” Liễu Huyền An khoát tay, “Hơn nữa một năm thì có phân nửa thời gian huynh ấy bôn ba bên ngoài, căn bản không có điều kiện chăm sóc cha mẹ vợ con, thậm chí đến mặt mũi còn khó gặp.”
Thai phụ cười nói: “Có cách nào đâu, chuyện hôn nhân quan trọng là phải tìm người cùng chung chí hướng. Muội muội nhà ta nếu có thể gả cho Liễu đại công tử, chắc chắn sẽ nguyện ý theo hắn lưu lạc thiên nhai.”
Chưa từ chối được hai câu đối phương đã kéo ra một muội muội, Liễu Huyền An đau khổ nghĩ, bộ tộc sinh sống trong rừng này vì sao không hề có chút thần bí lạnh lùng, nhiều quy củ như trong thoại bản hay viết, vì một nam nhân đã có thể tùy tiện chạy loạn khắp thiên nhai rồi.
Lương Thú ung dung nói phét: “Hôn sự của Liễn đại công tử, bổn vương không thể tự mình làm chủ, chờ mười ngày nửa tháng nữa hắn quay trở lại, chư vị lại tiếp tục thương thảo có được không? Bây giờ nếu đã không còn gì nữa, chi bằng cứ đi vận chuyển số tiền kia về trước rồi chúng ta lại thuận tiện bàn bạc, cùng nghĩ cách cứu Khổ Hựu ra ngoài.”
Một phó tướng đứng trong phòng hơi hơi nghi hoặc, cùng nghĩ cách cứu viện? Hình như nãy giờ Vương gia đâu có nhắc tới chuyện này, mà tộc Loan Đao Ngân Nguyệt đáp ứng bao giờ?
Cao Lâm thấy nhiều thành quen, bài cũ của Vương gia nhà ta đấy, trước hết đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lý, sau đó lại đến một yêu cầu khác nghe qua bình thường hơn, như vậy có đến tám chín phần mười khả năng đối phương sẽ lựa chọn yêu cầu bình thường hơn kia.
Quả nhiên ông già nói: “Vàng bạc đang ở ngay trong rừng, tộc nhân chúng ta lúc nào cũng có thể dẫn đường.”
“Nếu thế thì bổn vương cũng không khách khí nữa.” Lương Thú gọi, “A Nguyệt, dẫn người vào rừng đi!”
“Tuận lệnh!” Xưa nay Trình Tố Nguyệt luôn rất thích đi làm mấy chuyện cướp bóc tiền bạc này, lập tức đi ra cửa kiểm kê người ngựa mang theo. Lão giả cũng phải ra một thanh niên đi dẫn đường, lại dặn dò thêm nhớ đi sớm về sớm, hình như trong khoảng thời gian ngắn này không có ý định rời đi.
Liễu Huyền An khẽ kéo ống tay áo Lương Thú, tình huống gì thế này, đừng nói là bọn họ thật sự ở lại chờ đại ca ta trở về đấy chứ!
Lương Thú ho khan một tiếng, làm như bâng quơ hỏi: “Không biết lệnh muội năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Muốn bao nhiêu tuổi cũng có, người thích hợp nhất năm nay vừa tròn mười sáu.” Thai phụ đỡ bụng, vui vẻ giới thiệu, “Dung mạo xinh đẹp, tính cách hoạt bát, là cô nương tốt nhất trong tộc Loan Đao Ngân Nguyệt chúng ta.”
“Cô nương mười sáu tuổi không nhất thiết phải gả cho Liễu đại công tử, ta thấy xứng đôi với thiếu niên mười sáu tuổi hơn.” Trong lúc nói chuyện Lương Thú còn tranh thủ liếc mắt ra hiệu cho Cao Lâm một cái. Ở phương diện này Cao phó tướng cực kỳ nhạy bén, lập tức hiểu ý Vương gia, vội vàng lén chuồn ra khỏi cửa.
“Tiểu Thường đâu?”
“Đang ở sân phơi phía sau!”
Mùa này không cần phơi lương thực, cho nên khoảng sân trống phía sau được binh sĩ tận dụng làm kho chứa hàng. Mấy hôm nay bọn họ vận chuyển một lô thuốc pháo về kiểm tra tu bổ, Thường Tiểu Thu cũng chạy qua giúp đỡ, đi theo sư phụ già cẩn thận kiểm tra bản vẽ, tộc Loan Đao Ngân Nguyệt xuất hiện cũng không rảnh rỗi đi xem.
Cao Lâm đứng trên sân phơi tìm nửa ngày không tìm được người, cuối cùng phải rống lên một tiếng mới kéo được một cái đầu thò lên: “Hả?”
“Sao lại biến mặt mình thành mặt mèo thế này?” Cao Lâm nhìn thiếu niên mặt mày đen thui, trên cổ còn quấn cái tạp dề rách mà hít một hơi khí lạnh.
“Đâu chỉ mình ta, mọi người ở đây ai cũng dính bẩn.” Thường Tiểu Thu lấy tay áo quẹt lung tung lên mặt muốn lau cho sạch bớt, cất tiếng vui không kiềm được, “Tối nay chúng ta còn phải vào núi kiểm tra thành quả, nếu thành công sẽ mời Vương gia đến cùng xem.”
“Trước hết đừng động vào đại pháo nữa.” Cao Lâm kéo tay áo cậu ta, “Lập tức đi theo ta.”
“Đi đâu?” Thường Tiểu Thu bị kéo lảo đảo, trong tay còn cầm một túi bột phấn, vội vội vàng vàng nói, “Chờ ta buông đồ trong tay xuống đã.”
“Đi ra phòng khách, có khách tới.” Cao Lâm nói, “Nhưng trước khi gặp khách, ngươi phải thay bộ y phục như ăn mày này ra cho ta.”
“Tộc Loan Đao Ngân Nguyệt à? Ta cũng vừa nghe nói.” Thường Tiểu Thu hỏi, “Vì sao ta nhất định phải đi gặp?”
Cao Lâm không để ý tới một đống câu hỏi của cậu ta, chỉ tập trung kéo người quay về phòng ở. Hạ nhân đua nhau bưng nước ấm và dầu thơm ra ra vào vào xếp đầy thùng tắm. Thường Tiểu Thu chưa từng gặp dịp nào long trọng như thế nên bị mùi thơm xông cho nhức đầu, vội ôm chặt cánh cửa hoảng hốt hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cao Lâm thuận miệng nói bừa: “Tộc Loan Đao Ngân Nguyệt rất chú ý lễ tiết, ai nấy đều thần tiên giống Liễu nhị công tử, gặp thần tiên chẳng lẽ còn ăn mặc tuềnh toàng được sao? Đây là phép lịch sự, mau lên, Vương gia đang chờ!”
Bài ca “Lương Thú” dùng trên người Thường Tiểu Thu còn hữu dụng hơn cả chuyện “Chó sói đến rồi”, vì thế cậu ta nín thở đi ra sau bình phong cởi áo tắm rửa. Vất vả lắm mới tắm cho mình về lại màu da ban đầu, nghĩ chuyện đến đây là xong rồi, kết quả bên ngoài đã có một vị ma ma tay cầm cây lược cỡ đại chờ sẵn, cười lên lộ môi hồng răng trắng thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tay nghề cũng đáng sợ không kém.
Da đầu Thường Tiểu Thu bị kéo muốn long ra ngoài, đau đến chửi thề, sau đó còn có thêm hai thị nữ vây quanh vội vàng mặc áo sửa mũ. Sau khi áo quần tươm tất, Cao Lâm đi một vòng kiểm tra thấy rất vừa lòng, lại nhấc thanh kiếm phá quân lên nhét vào người cậu ta: “Được rồi, ưỡn thẳng lưng lên, đi thôi!”
Xiêm y được tỉ mỉ lựa chọn, đai lưng màu bạc quấn quanh vòng eo nhỏ của thiếu niên, cậu ta vốn thân cao chân dài, mặc dù dáng dấp khá non nớt nhưng phong phạm đường đường của Thường thiếu tiêu đầu lại không suy giảm. Đệ tử giang hồ thoạt nhìn tùy tính phóng khoáng hơn người trong quân doanh, mà đệ tử giang hồ mười sáu tuổi lại có thêm vài phần đáng yêu của thiếu niên. Trước mắt Cao Lâm xem như một bà mẹ vợ khá vừa lòng, nhìn Thường Tiểu Thu kiểu gì cũng thấy là đối tượng lý tưởng để kết hôn.
Thường Tiểu Thu bị để ý mà nổi cả da gà da vịt, tốc độ đi cũng chậm chạp do dự, có cảm giác mình sắp bị bán. Nhưng Cao Lâm làm sao để cho phần do dự này tồn tại, hắn lưu loát nâng chân lên tiêu sái đạp người vào phòng.
“…”
Lương Thú giữ vững Thường Tiểu Thu, để cậu ta đoan chính đứng trước mặt mình: “Những người này là khách nhân từ tộc Loan Đao Ngân Nguyệt.”
“… Hân hạnh gặp mặt chư vị.” Thường Tiểu Thu ôm kiếm hành lễ.
Quả nhiên người trong tộc Loạn Đao Ngân Nguyệt thể hiện hứng thú rất lớn với cậu ta: “Không biết vị thiếu hiệp này là ai?”
“Ta là ——”
“Thường, Thường Tiểu Thu, thiếu tiêu đầu của Vạn Lý tiêu cục.” Lương Thú cắt đứt câu chuyện, tự mình giới thiệu, “Từ bỏ cẩm y ngọc thực trong nhà, cố tình chạy về nơi thâm sơn cùng cốc này tiêu diệt tà giáo. Hữu dũng hữu mưu, tương lai hứa hẹn, lần trước Bạch Phúc giáo mưu toan liên thủ với võ lâm Trung nguyên cùng nhau gây sự, cũng là Tiểu Thường xung phong lên trước đập nát âm mưu của bọn chúng.”
Thường Tiểu Thu bị tâng bốc toàn thân choáng váng suýt nữa thì không cầm nổi kiếm trong tay, ta là đâu đây là ai, vừa rồi là Vương gia đánh giá ta đúng không? Đại não cậu ta xoay mòng mòng tóm lược sự việc diễn ra gần đây lại một lần —— Hình như bản thân không có chiến công nào lợi hại kinh thiên động địa đến thế thì phải!
Lương Thú nhéo một bên vai, ngươi phối hợp một chút cho ta!
Thường Tiểu Thu lập tức đứng càng thẳng hơn.
Ông già lại hỏi: “Ta có thể mượn kiếm của thiếu hiệp không?”
Thường Tiểu Thu hơi do dự một chút, người tập võ xưa nay luôn không để kiếm rời tay, có điều nể Vương gia đang có mặt nên cuối cùng cậu ta vẫn cởi kiếm xuống đưa cho đối phương.
Cổ tay ông lão run lên rút nửa thanh ra khỏi vỏ, thấy lưỡi kiếm sắc lạnh sáng như nước không khỏi khen một tiếng: “Kiếm tốt, kiếm tốt! Nhưng thoạt nhìn không phải là kiếm phá quân loại cổ mà do người thời nay phỏng chế. Không biết thiếu hiệp có thể tiết lộ cho lão hủ, tên họ của chú kiếm sư rèn ra thanh kiếm này là ai?”
“Chú kiếm sư?” Thường Tiểu Thu hỏi, “Chư vị cũng muốn mời hắn rèn kiếm sao?”
“Không phải rèn kiếm mà là sửa kiếm, sửa một thanh kiếm rất quan trọng đối với bộ tộc chúng ta.”
Cao Lâm đứng ngoài cửa âm thầm lắc đầu, nói thế nào nhỉ, thần tiên sống lâu trong rừng nên thật thà quá, cứ thế thoải mái thú nhận thanh kiếm kia quan trọng với mình thế nào, chẳng phải là cho Vương gia nhà ta cơ hội tống tiền rồi sao?
Quả nhiên, Lương Thú nghe xong lập tức hơi nhướn mày, đầu tiên là nâng tay sờ sờ chóp mũi, sau đó lại ra vẻ sâu xa thong thả nói một câu: “Ồ, chú kiếm sư à…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 103: Xem như một bà mẹ vợ vừa lòng
Chương 103: Xem như một bà mẹ vợ vừa lòng