TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 125: Thể hiện lễ nghĩa lần đầu ra mắt nhà nhạc phụ

Sau khi dàn xếp cho đoàn người trong cung xong đâu đấy, Liễu Phất Thư liền phái gia đinh đi khách điếm gọi đứa con thứ về nhà trước. Liễu Huyền An mệt không mở nổi mắt định tranh thủ ngủ gật trong xe ngựa một lúc, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ kinh thiên động địa, ầm ầm đì đùng giữa tiết trời rét đậm như tiếng sấm dậy mùa xuân cuốn theo tiếng nói cười hoan hô của bá tánh hai bên đường. A Ninh xốc màn xe lên xem náo nhiệt, trong lòng cũng phải vui lây.

Khu vực lân cận Bạch Hạc Sơn Trang sớm đã bị đám đông chen chúc chật như nêm cối, khung cảnh này tuy trước đây Liễu nhị công tử ra ngoài cũng thường xuyên diễn ra, nhưng người vây xem phần lớn là các cô nương tiểu thư trẻ tuổi, hoặc các bà bà thẩm thẩm không trẻ tuổi, mục đích chủ yếu là thưởng thức mỹ nam tử. Lần này hai bên đường lại đủ cả già trẻ gái trai, rất nhiều đệ tử trong nhà phải chạy ra canh cửa, vài người thậm chí còn chưa kịp tháo tạp dề làm việc.

A Ninh ngạc nhiên thốt lên: “Hóa ra tất cả mọi người đều nhớ công tử đến thế à?”

Liễu Huyền An “ừ” một tiếng qua loa rồi tiếp tục nhắm mắt nằm mộng, không để ý những người bên ngoài nhớ mình hay không nhớ mình, ngủ quan trọng hơn. Kiêu Vương điện hạ ngâm mình trong đầm nước nóng chưa bao giờ mặc quần áo đàng hoàng, cho nên cũng không cần thay áo mới, vòng cánh tay ôm người vào lòng, đề nghị: “Hay là ngươi cứ ở luôn trong này đi?”

Liễu nhị công tử vẫn còn lý trí phủ quyết, cha ta sẽ không cho đâu.

Sau đó y chân thấp chân cao lang thang một mình giữa mây mù và biển rộng vô biên hùng vĩ. A Ninh ở bên cạnh lo lắng, dùng sức lay y: “Công tử, công tử, đang đi trên đường sao lại ngủ mất rồi? Người mau tỉnh lại đi, vừa rồi không phải còn chào hỏi mấy người ngoài cổng sao?”

Liễu Huyền An mở to mắt: “Hả?”

Giơ tay chào hỏi kiểu gì, hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Liễu trang chủ bước ra cửa chỉ nhìn thấy bộ dạng đứa con trai vẫn mơ mơ màng màng xương cốt mềm oặt như cũ, nhất thời tâm trạng lại phức tạp, sao một chút tiến bộ cũng không có thế này?

A Ninh ở sau lưng lén dùng sức nhéo y một cái.

Liễu Huyền An bị đau giật mình: “Ối!”

Liễu trang chủ uy nghiêm hắng giọng: “Về rồi đấy à.”

Liễu Huyền An hành lễ: “Cha.”

Nghe một tiếng “Cha”, tâm tình người cha tốt hơn được tí xíu, liền cùng con trai sóng vai đi vào phòng khách, lại sai nha hoàn pha trà ngon nhất, bưng điểm tâm y thích ăn nhất lên rồi mới hỏi han: “Ta nghe nói lần này con ra ngoài đã làm rất nhiều chuyện ở lưu vực Bạch Hà và Tây Nam, có việc này không?”

“Có.” Liễu Huyền An ăn điểm tâm, “Bạch Hà dâng lũ lại gặp mùa hạ nóng bức, nạn dân không có đủ lương thực và nước sạch nên sinh ra nhiều tật bệnh. Về phần Tây Nam, rừng rậm chướng khí nặng nề, nhiều rắn trùng độc, bá tánh thương bệnh không ít, nơi nào cũng cần có đại phu.”

“Nếu con biết xem bệnh, có thể xem bệnh, có bản lĩnh xem bệnh, vậy vì sao lúc trước ở nhà lại không chịu làm việc?”

Liễu Huyền An thoáng thở dài, cảm thấy đến tận lúc này rồi mà cha mình vẫn không hiểu gì cả, vì thế chỉ giải thích sơ lược: “Bởi vì những chuyện cha và đại ca sai con làm, những đệ tử khác cũng có thể làm. Nếu đã không thiếu nhân lực, vậy vì sao nhất định phải là con làm? Con bận nhiều việc lắm.”

Nếu đổi thành trước kia, Liễu Phất Thư nghe đến đây có lẽ đã đứng dậy đi tìm gậy đánh, tiếp tục xua đứa con trai sâu lười nhàn hạ ngủ ngày mặc kệ tất cả đi dược phòng làm việc. Thế nhưng lần này cuối cùng ông đã tâm bình khí hòa hỏi tiếp, con bận chuyện gì?

Liễu Huyền An phủi phủi vụn bánh trên tay, nói: “Trao đổi tinh thần với thiên địa, cưỡi bạch hạc ngao du tứ hải bát hoang, quy vạn vật hỗn độn về lại nhất thể, từ bỏ nghĩa lý tháng năm, tìm kiếm vô chừng.”

Liễu Phất Thư gật đầu: “Tiếp tục đi.”

Thế là Liễu Huyền An tiếp tục nói về ba ngàn đại đạo chỉ tồn tại trong đầu mình, một thế giới thứ nguyên tráng lệ và ngoạn mục vô song, mây lành sênh ca, sao trăng thắp sáng đầy điện, màu ráng chiều dát đầy như tiên nhân rũ áo. Ngoài Đông Hải có Côn Bằng tự do ngao du, trên tầng mây là vô số cung điện hùng vĩ huy hoàng, lấy bạch ngọc làm thang lấy san hô làm cây cối, bên trong là bao nhiêu danh sĩ tiên hiền thượng cổ, mỗi người lại cưỡi trên một con bạch hạc đi mây về gió, ngày bay bốn vạn vạn dặm.

Liễu Phất Thư chưa bao giờ biết hóa ra thế gian có thể có tư tưởng tinh tế kỳ diệu như vậy. Xưa nay ông hành nghề y luôn phải giữ tâm trí thực tế cụ thể, không thể lãng mạn, cũng không thể phóng túng suy nghĩ, tính cách nghiêm cẩn đến hơi bảo thủ, nhưng rồi lại sinh ra một đứa con vừa lãng mạn vừa phóng túng, hơn nữa y thuật còn trác tuyệt, nhất thời trong lòng cảm khái, hốc mắt còn hơi nóng lên.

Liễu Huyền An nhân tiện nói: “Lần tới cha mẹ cũng đến làm khách đi.”

Phải chủ động phân chia địa bàn rạch ròi trước, không thể để trưởng bối bắt gặp Kiêu Vương điện hạ thường xuyên không mặc quần áo, còn hay đột ngột từ dưới ao nước nóng ào ào đứng lên được.

Có thể là phụ tử liền tâm, Liễu Phất Thư cũng lập tức nhắc ngay: “Vậy chuyện con và Vương gia tính thế nào?”

“Chúng con đã lên kế hoạch cả rồi.” Liễu Huyền An nói, “Trước hết ở nhà một thời gian, sau đó đi vương thành, sau đó nữa, có lẽ sẽ bắt đầu bận rộn với công trình thay đổi lộ tuyến Bạch Hà.”

“Thay đổi lộ tuyến Bạch Hà?” Liễu Phất Thư hơi sửng sốt, “Phải sửa nhánh sông nào sao?”

“Không, phải sửa toàn bộ con sông.” Liễu Huyền An nói, “Bắt đầu rẽ nhánh từ thành Lạc Phượng, gia cố bờ kè và nạo vét phù sa, để Bạch Hà chuyển hướng lên phía bắc ở Hổ Khẩu Quan, chỉ chừa lại một nhánh tiếp tục kéo qua mười lăm thành trì hiện tại.”

Liễu Phất Thư nghe mà không thể tin nổi, thời trẻ ông từng đến thành Lạc Phượng chữa bệnh từ thiện cho nạn dân, đến giờ vẫn còn nhớ rõ nơi đó mặt sông mênh mông như biển, một cơn mưa to trút xuống đủ dậy lên sóng lớn đập nát cả vòm trời, khi thì rít gầm như hàng vạn hổ sói đói khát, cắn nuốt ruộng đồng, cắn nuốt cả bá tánh.

Ông nắm chặt tay vịn, nhíu mày nói: “Từ xưa đến nay chưa bao giờ có một công trình nào khổng lồ như thế.”

“Nhưng dù sao vẫn phải có người bắt tay vào làm.” Liễu Huyền An nói, “Có người khơi mào, hậu nhân mới có thể bước theo dấu chân tiền nhân đi tiếp, chắc sẽ mất năm mươi năm, một trăm năm, thậm chí là hai trăm năm, nhưng cuối cùng sẽ hoàn thành thôi.”

Liễu Phất Thư lo lắng: “Nghĩ sơ đã biết có bao nhiêu khó khăn chực chờ, con đã lường hết chưa?”

“Con từng suy nghĩ rồi.” Liễu Huyền An cầm chén trà lên, “Bạch Hà đổi lộ tuyến, nghĩa là một phần bá tánh ở phương bắc sẽ bị bắt ép phải từ bỏ cuộc sống hiện tại, mất đi ruộng vườn nhà cửa, thậm chí mộ phần tổ tiên cũng vĩnh viễn ngập chìm trong nước.”

Không phải là một hộ, một trăm hộ, mà là cả ngàn cả vạn gia đình, để cho mấy vạn gia đình hy sinh vì một công trình mất hai trăm năm sau mới thành hình đúng là chuyện không tưởng, quá gian nan. Nhưng dù gian nan đến đâu, vẫn phải cắn răng bước những bước đầu tiên.

Liễu Huyền An nói: “Con không để ý đến hư danh.”

Bị chửi rủa hay nguyền rủa cũng được, hoặc bị người đời “lưu danh” đến mấy trăm năm sau, cũng không quan trọng mấy.

Liễu Phất Thư truy vấn: “Vương gia thì sao?”

“Vương gia càng không để ý.” Liễu Huyền An nói, “Tính tình của hắn luôn như vậy.”

Nói xong còn cảm thấy có chút nhớ nhung mà mỉm cười. Trước đây Liễu Phất Thư chưa bao giờ nghĩ tới, đứa con lười biếng nhất nhà cuối cùng lại đi khiêu chiến công trình vĩ đại nhất thế gian, tựa như một con hạc nhỏ bé giương đôi cánh giữa sóng gió động trời, bay thẳng về phía tâm một cơn bão lớn chưa từng có.

Trong lòng ông cảm xúc đan xen, ngồi trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi bên ngoài có người hô lớn: “Trang chủ, Kiêu Vương điện hạ đến rồi!”

Tiếng pháo đì đùng lần thứ hai vang khắp thành, Lương Thú xuất hiện mặc một thân hoa phục cẩm tú như thêu nắng vào vải dệt. Lương Dục chuẩn bị cực kỳ chu đáo, cố ý dặn dò các tú nương phải may y phục mới sao cho Vương gia trông ôn hòa nhã nhặn một chút. Tú nương quả thực cũng trổ hết tay nghề, nhưng vẫn không át đi nổi sát khí nồng nặc quanh thân Kiêu Vương điện hạ, khiến các đệ tử sơn trang phụ trách nghênh đón đều nơm nớp lo sợ, đến đầu cũng không dám nâng nhiều thêm mấy lần, trong lòng càng nảy sinh cảm giác sùng bái nhị công tử nhà mình dào dạt như nước sông.

“Vương gia.” Liễu Phất Thư dẫn theo người nhà hành lễ, sau khi trải qua một phen nói chuyện tử tế, ông đã có cái nhìn hoàn toàn mới về Lương Thú. Người thanh niên trước mắt này nguyện ý dốc lòng gánh vác cơ nghiệp trăm năm của cả một vương triều. Dưới bối cảnh tráng lệ như thế, ông cảm thấy mình cũng có thể phóng tầm mắt ra xa hơn một ít, bỏ qua định kiến cá nhân, cùng bọn họ sóng vai đứng trên tầng mây cao vạn trượng nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy dưới chân.

Bữa tiệc tối đó cực kỳ náo nhiệt.

Nào nhiệt chủ yếu là nhờ Liễu Nam Nguyện, nàng kéo mấy vị thân thích ríu rít trò chuyện làm bầu không khí sinh động hẳn lên. Liễu Huyền Triệt cũng khó có được một ngày không nghiêm mặt răn dạy lời khó nghe. Liễu phu nhân thì chăm chú quan sát Lương Thú, tuy không biết vì sao lại muốn nhìn, nhưng đúng là càng nhìn càng thuận mắt.

Qua vài chén rượu lại có người bắt đầu hỏi về chiến sự ở Tây Nam, Lương Thú rất rộng rãi, hỏi gì đáp nấy, thể hiện thái độ lễ nghĩa lần đầu ra mắt nhạc phụ rất chu toàn, vô cùng cẩn thận. Mọi người đều vui vẻ nhìn Kiêu Vương điện hạ, lại nhìn qua sâu lười nhà mình… Ôi chao, hình như lại ngủ mất rồi?

Một phần là mệt, một phần cũng do uống rượu, tay Liễu Huyền An vẫn khí định thần nhàn cầm đũa, nếu không phải nửa ngày không thấy nhúc nhích thì đúng là ai cũng bị lừa.

Thẩm thẩm nói: “Tiểu An luôn như vậy đấy, hễ nghe chúng ta nói việc nhà là lại buồn ngủ.”

“Không có cách nào.” Lương Thú cười, “Hiện tại đã ăn được kha khá, mọi người đều là người một nhà, vậy bổn vương cũng không cần câu nệ lễ nghĩa, ta dẫn y về nghỉ ngơi trước.”

Nói xong lập tức đứng dậy nhấc một tay y lên: “Nằm sấp lên đây nào.”

Liễu Huyền An lập tức vươn hai tay ôm chặt vai hắn.

Lương Thú hỏi: “Nhà thuỷ tạ ở nơi nào?”

“Bên… bên này, mời Vương gia!” Người hầu vội vàng khom lưng dẫn đường.

Để lại một đám người bên trong mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chỉ có Liễu Nam Nguyện và Liễu Huyền Triệt thấy nhiều thành quen. Về phần Liễu trang chủ và Liễu phu nhân thì đồng loạt nhức đầu, hôm nay ở nhà mình không nói, tương lai đi vương thành dự tiệc mà cũng thế này thì… Ôi, sầu khổ.

Nhà thuỷ tạ cách sảnh chính rất xa, Lương Thú không sốt ruột cõng y chậm rãi đi đường, còn dùng áo khoác của mình che gió cho đối phương. A Ninh đã sớm nhóm lò sưởi ấm áp trong phòng, nghe tiếng cửa phòng mở liền đứng lên, kinh ngạc hô: “Vương gia, bữa tiệc kết thúc nhanh như thế ạ?”

“Chưa xong, nhưng Tiểu An mệt rồi.” Lương Thú nói, “Ngươi đi ăn cơm đi, không cần hầu hạ, để ta tự làm.”

Hắn đưa người trong lòng về thẳng phòng ngủ, cúi người sờ sờ xuống giường, thấy chăn nệm đủ mềm mại ấm áp mới thả người lên, dặn dò: “Đừng vội ngủ.”

Liễu Huyền An không nghe, cùng tay cùng chân muốn chui vào ổ chăn, nhưng kết quả không được toại nguyện. Lương Thú mang nước ấm cho y súc miệng, lại kêu người mang bồn tắm vào phòng.

Vì thế Kiêu Vương điện hạ trong ba ngàn thế giới lại bắt gặp người cùng ngâm mình dưới suối giống mình, hắn hỏi: “Không phải ngươi nói hôm nay sẽ không tới sao?”

Liễu Huyền An cũng rất kỳ quái, đúng vậy, vì sao ta lại ở đây? Y mơ mơ màng màng, đồng thời lại dùng hết sức suy nghĩ xem nãy giờ mình vừa làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hình ảnh từng người thân trong bữa tiệc lần lượt hiện lên khiến y giật mình một cái, đúng rồi, ta đang ăn cơm mà!

Y đứng lên muốn bỏ chạy, nước trong bồn tắm văng tung tóe, Lương Thú tránh không kịp bị hắt ướt sũng cả người.

Liễu Huyền An trợn mắt há mồm nhìn hắn, lại “rào rào” ngồi xuống, mang theo tâm tình hốt hoảng nhìn quanh một vòng, hỏi, vì sao ta lại có mặt ở đây?

Đọc truyện chữ Full