Có vẻ như radio chống thấm nước, dù bị thấm nước đôi chút cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
"Theo lịch Tinh Tế, hiện tại là ngày 3 tháng 5 năm 3015, dự báo thời tiết sáng nay..."
Nguyễn Thu tắt radio, âm thanh chợt im bặt.
Bản tin dự báo thời tiết chuyển từ ngày 2 sang ngày 3, hiện tại là khoảng năm giờ sáng.
Nguyễn Thu ngồi dưới mái che của đống phế tích, ôm chặt đầu gối co mình thành một cục.
Cậu đợi cả đêm, nước tràn vào trong căn phòng đá dừng lại rất nhanh nhưng nước chẳng có dấu hiệu giảm bớt, vẫn tràn đầy vào lối vào cửa sập.
Nước lẫn bùn cát này cũng không biết từ đâu tới, Nguyễn Thu không dám bước bừa vào để xem xét tình hình.
Hơn nữa, ngoài vài bộ quần áo mặc được ra thì căn phòng đá không còn thứ gì đáng giá.
Cứ như vậy, cậu mất đi chỗ nương thân.
Nguyễn Thu lấy một gói thịt khô từ trong lòng ra, mở ra ăn một miếng nhỏ.
Cậu tự an ủi mình, rằng may mà cậu tỉnh dậy sớm, nếu không thì có lẽ đã không thoát ra được êm đẹp như vậy khi bị ngập nước.
Sau khi ăn xong thịt khô, Nguyễn Thu vẫn ở yên tại chỗ, một lát sau lại đi xem nước đã giảm bớt chưa.
Nhưng đợi đến trưa, Nguyễn Thu cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Cậu chỉ mang theo radio và thịt khô hôm qua Tập Uyên cho cậu, hai thứ này là vật tư duy nhất còn sót lại của cậu.
Nón cũng chìm trong căn phòng đá không lấy ra được, Nguyễn Thu đành phải xé phần vải thừa ở vạt áo buộc lên trán như băng đô để che bớt ánh nắng.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu bắt đầu lên đường.
Dạo trước cậu sợ bị lạc trong phế tích vô tận này nên cậu phải tính tổng thời gian đi về, cũng vì vậy mà không dám đi quá xa.
Nhưng bây giờ cậu không còn chỗ ở nữa, cũng coi như cho cậu cơ hội theo cách trá hình.
Hơn nữa, hai lần gặp Tập Uyên lần nào hắn cũng mặc quần áo xịn hơn cậu, kết hợp với một ít phản ứng của hắn và cả gói thịt khô hắn đưa cho cậu, cậu chắc chắn nơi này vẫn còn những người khác.
Nguyễn Thu vực dậy tinh thần, thầm cầu nguyện trong lòng hy vọng sẽ gặp may mắn.
Rồi theo bản năng đi về hướng cậu gặp Tập Uyên hôm qua.
Trên đường, cậu vừa đi vừa tìm đậu tằm, đói thì ăn thịt khô, khát thì ăn đậu tằm, thi thoảng dừng lại nghỉ ngơi để miễn cưỡng duy trì sức lực.
Đồng thời cậu cũng chú ý gần đây có người máy nào không, lúc đi trên đường sẽ cố gắng đi thật khẽ.
Radio không còn bật lên nữa, Nguyễn Thu đi đi dừng dừng, lúc đầu còn chịu đánh dấu dọc đường, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc luôn.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã sang hôm sau, Nguyễn Thu cuối cùng cũng nhìn thấy thứ khác ngoài đống đổ nát.
Cậu nhìn thấy những mảnh sắt hoặc nhôm, có vẻ đã bị bỏ hoang lâu ngày, vương vãi khắp nơi, càng đi xa thì thấy càng nhiều.
Cứ như có một thế lực vô hình đã chia cắt vùng đất thành hai mảnh, cỏ dại gần đó cũng nhiều hơn so với nơi Nguyễn Thu ở mấy tháng nay.
Hai mắt Nguyễn Thu sáng lên, cảm thấy mình tìm đúng nơi rồi.
Nhưng cậu thật sự rất mệt, tìm một góc đổ nát gần đó ngồi xuống để nghỉ ngơi một lát.
Kể từ sau đêm tràn nước vào phòng đá, cậu luôn ngủ không ngon giấc, buồn ngủ và mệt mỏi khiến cậu suýt chút nữa không mở nổi mắt.
Góc hẹp có thể chứa một mình cậu, Nguyễn Thu dựa người vào hòn đá rồi ngủ thiếp đi.
Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Tập Uyên đứng trước đống đổ vỡ, cúi đầu nhìn Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu vẫn đang ngủ say sưa, mặt trời bị đống đổ nát trên đầu che khuất, cả người cậu chìm trong bóng tối, không hề phát hiện có người tới gần.
Tính cảnh giác thấp như vậy, thật sự không phải giả vờ ư?
Tập Uyên chậm rãi ngồi xổm xuống, góc độ này có thể nhìn rõ khuôn mặt của Nguyễn Thu hơn.
Nguyễn Thu nhắm mắt lại, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, lông mi lặng lẽ rũ xuống.
Trên đôi má trắng ngần của cậu dính rất nhiều bụi, trên đầu đeo một miếng vải rách, ôm chặt chiếc radio cũ kỹ vào lòng, trông vừa bẩn thỉu vừa đáng thương.
Tập Uyên vươn tay ra như muốn chạm vào tóc của Nguyễn Thu, nhưng rồi lại rút về giữa chừng.
Hắn muốn trực tiếp đưa Nguyễn Thu đi, nhưng cũng muốn thẳng tay giết cậu để hắn không phải băn khoăn gì nữa.
Song mãi mà hắn vẫn chưa ra tay được.
Tập Uyên rất hiếm khi do dự như vậy, nhưng cho dù Nguyễn Thu xuất hiện ở đây vì mục đích riêng thì cũng không đủ để tạo ra mối đe dọa với hắn.
Đợi đến khi hắn muốn ra tay hoặc muốn rời khỏi hành tinh này hẵn giết cũng chưa muộn.
Gió gần đây chợt trở nên mạnh hơn, vài hòn đá sắt nhỏ rơi xuống.
Hàng lông mi của Nguyễn Thu khẽ run run như có dấu hiệu muốn thức dậy.
Đá sắt nhỏ không nặng nên khi đập xuất đất phát ra mấy tiếng cạch cạch, khiến Nguyễn Thu mơ màng mở mắt ra.
Cậu điều chỉnh tư thế rồi xoa xoa phần gáy hơi đau.
Hồi nãy hình như cậu còn nghe thấy tiếng gì khác nữa nhưng gần đây lại chẳng có gì cả.
Nguyễn Thu đi ra khỏi góc gạch vụn, chỉnh lại quần áo và "nón", tiếp tục đi về phía trước.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà dường như bầu trời đã tối hơn, không còn ánh sáng đỏ luôn bao trùm.
Trên cao có mấy con chim lớn bay ngang qua.
Điều này khác với những gì Nguyễn Thu đã thấy trước đây, cậu vừa tò mò lại nghi ngờ, cậu cẩn thận tránh mảnh hợp kim bị vứt trên mặt đất, đồng thời lấy mấy hạt đậu tằm từ trong túi ra rồi lột vỏ.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, Nguyễn Thu gặp vài người lạ.
Có tất cả ba người, trông khoảng ba mươi tuổi, mỗi người đều đeo ba lô trên lưng.
Họ đang khom lưng tìm thứ gì đó trong đống hợp kim trên đất.
Gần đây chẳng có ai, địa hình cũng trống trãi hơn nên sự xuất hiện của Nguyễn Thu ngay lập tức thu hút sự chú ý của họ.
Bây giờ đã là ban đêm, tầm nhìn ban đêm trong khu vực hút từ trường sẽ tối hơn, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Ba người đánh giá Nguyễn Thu từ xa, quay đầu lại nói với nhau vài câu, sau đó một người trong số họ đi về phía Nguyễn Thu.
"Này, cậu ở khu nào đấy?" Người nọ đến gần, sau khi nhìn rõ mặt Nguyễn Thu thì trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm, "Sao lại...!Hình như tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?"
Cư dân trên hành tinh Lorens cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, một số khu vực cư trú còn nằm trong khu hút từ trường, vì vậy mọi người cơ bản đều quen biết nhau.
Nguyễn Thu không chỉ là khuôn mặt mới mà dường như còn đến từ khu hoang phế bên kia, còn...!Sở hữu một khuôn mặt chỉ nhìn một lần là sẽ không bao giờ quên.
Người nọ tiếp tục đi tới vài bước rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua bạn của mình.
Hai người còn lại thấy vẻ mặt của gã không đúng lắm, nghĩ có thể có tình huống gì khác nên cũng dần nhích lại gần.
Nguyễn Thu cảm thấy có gì đó không ổn, tỉnh bơ lùi về sau.
"Bộ tôi hoa mắt hả?" Một người trong đó vô cùng kinh ngạc, "Cậu ta là ai?"
"Không biết nữa," Người đến sớm hơn trả lời, gã nhìn Nguyễn Thu càng lúc càng suồng sã, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, "Ê, sao cậu không nói gì hết vậy? Một mình cậu ở đây làm gì?"
Ánh mắt này có ý xấu, hai người còn lại cũng vậy.
Hồi chuông cảnh báo trong đầu Nguyễn Thu vang lên mãnh liệt, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi ở gần đây thôi, phải về ngay đây."
Biểu cảm của ba người càng kỳ lạ hơn, liếc mắt nhìn nhau.
"Gần đây?" Có người cười ra tiếng, "Gần đây làm gì có ai ở chứ."
Lời nói dối vụng về của Nguyễn Thu bị vạch trần, sau khi người đàn ông cười xong lại dùng giọng điệu mập mờ nói: "Hay là cậu theo bọn tôi về đi? Nhà bọn tôi rất lớn, muốn ngủ chỗ nào cũng được."
Vừa dứt lời, hai người bên cạnh gã cũng cười theo, ánh mắt ác ý không ngừng lướt qua thân thể Nguyễn Thu.
Hành tinh nằm ở rìa, vừa lạc hậu mà ngay cả sở quản lý cũng chẳng có bao nhiêu người, thế nên cơ bản không có trật tự gì.
"Sao anh biết gần đây không có ai ở," Nguyễn Thu siết chặt lòng bàn tay, nhìn nơi xa phía sau ba người, vờ như nơi đó có gì đó, "Mấy anh nhìn kìa."
Thừa dịp ba người bị cậu lừa mà quay đầu thật, Nguyễn Thu lập tức đổi hướng bỏ chạy.
"Ê! Nó chạy kìa!"
"Biết đâu là nhập cư trái phép đó, bắt nó lại!"
Nguyễn Thu nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau thì không dám lơi lỏng, nhanh chóng quẹo vào đống đổ nát có rất nhiều nhà cửa gạch vụn, tiện tay ném radio trong tay về phía sau.
Cậu thường xuyên qua lại giữa phế tích, thân hình lại nhỏ gầy, lúc đầu thoạt nhìn đúng là không đuổi theo kịp.
Song thể lực của Nguyễn Thu không chịu nổi, tốc độ dần chậm lại.
Cách đó không xa, một bóng người cao lớn đứng trên đống đổ nát đã lẳng lặng nhìn cảnh này.
Khi gặp nguy hiểm, Nguyễn Thu luôn là bên yếu thế.
Cậu thật sự đơn giản và nhu nhược như thế, dường như tinh thần lực của cậu cũng rất bé nhỏ, càng không thể dùng làm vũ khí phòng thân.
Nguyễn Thu sắp bị ba người kia đuổi kịp rồi, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở gần bên.
Cậu gần như là hoảng sợ chọn đại một đường, thoáng thấy mấy bức tường đá xếp chồng lên nhau thì lập tức chui vào khe hở bên dưới.
Thấy vậy, có người từ bên ngoài thò tay vào bắt được mũi chân của cậu, muốn kéo cậu ra ngoài.
Trái tim Nguyễn Thu đập thình thịch, nhưng cậu chưa kịp giãy giụa thì sức lực bắt lấy cậu chợt biến mất.
Kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết, có người hoảng sợ thốt lên:
"Mày, mày là thằng nào..."
Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, Nguyễn Thu liều mạng chui sâu vào khe hở như muốn giấu bản thân đi.
Cậu nghe thấy đủ loại âm thanh, có cả hơi thở run rẩy của chính bản thân.
Mãi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, một tiếng bước chân vang bên ngoài khe hở.
"Ra đây."
Giọng khàn khàn quen thuộc, mang theo đôi chút lãnh đạm và trầm thấp không rõ.
Là Tập Uyên.
Nguyễn Thu ngơ ngác một lúc, xác nhận mình không bị ảo giác mới chui ra ngoài từ từ.
Cậu đã chạy cả đường nên giờ phút này tay chân nhũn ra, động tác chậm chạp lề mề.
Đến khi ra khỏi khe hở thì ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt hãy còn hoảng hồn.
Tập Uyên đang đứng trước mặt cậu, cách đó không xa còn có hai người nằm, đúng là những người đuổi theo Nguyễn Thu hồi nãy.
Trên mặt đất có vài vết máu, hai người đó vẫn nằm bất động không rõ tình trạng ra sao, người còn lại chắc là đã chạy thoát.
Nguyễn Thu đơ người một lúc mới khẽ nói: "Họ...!Chết chưa?"
Tập Uyên đáp: "Chưa."
Bị trọng thương mà thôi, có điều, nếu không được điều trị kịp thời thì đúng là cách cái chết không xa là mấy.
Nguyễn Thu không hỏi nữa, cậu ngẩng đầu nhìn Tập Uyên: "...!Cảm ơn anh."
Cậu lại gặp phải Tập Uyên cũng là trùng hợp ư? Nhưng nếu lần này không phải Tập Uyên, cậu sẽ bị ba người xa lạ kia bắt được, đến lúc đó không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Tập Uyên vẫn là dáng vẻ lãnh đạm không muốn nói chuyện, hắn đứng thẳng dưới làn ánh sáng yếu ớt, cụp đôi mắt đen như mực.
Nguyễn Thu chưa kịp sắp xếp lại từ ngữ thì Tập Uyên đã xoay người muốn đi.
Nguyễn Thu ngơ ra một chốc, sau đó nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất đuổi theo.
Tốc độ đi của Tập Uyên vừa phải, cậu miễn cưỡng theo kịp, nhưng cậu không đến quá gần hắn mà chỉ giữ một khoảng cách đi theo.
Dần dà, Nguyễn Thu phát hiện tốc độ đi của Tập Uyên ngày càng chậm.
Đến khi Tập Uyên dừng lại xoay người nhìn cậu.
Tập Uyên vô cảm bảo: "Đừng đi theo tôi."
Nguyễn Thu khẽ mím môi, trong mắt là vẻ tủi thân và mất mát: "Chỉ là tôi...!Hơi sợ."
Cậu vừa chui qua khe hở trong đống đổ nát nên không chỉ quần áo dính đầy bùn đất mà mu bàn tay và sườn mặt cũng bị đá nhọn cào xước.
"Sợ?" Tập Uyên khẽ hỏi, bỗng nhiên đi về phía Nguyễn Thu.
Từng bước một tới gần, Nguyễn Thu không hiểu sao lại luống cuống, hơi lùi về sau cho đến khi lưng chạm vào một bức tường.
Tập Uyên cúi người, hơi thở ấm áp phả tới: "Thế cậu không sợ tôi à?"
Hắn ở quá gần cậu, tim của Nguyễn Thu hồi hộp đập thình thịch, cơ thể không dám cử động.
Không thể nói cậu không sợ chút nào, cậu chỉ mới gặp Tập Uyên bốn lần thôi, vẫn chưa hiểu hắn.
Nhưng Tập Uyên lợi hại như vậy, có thể một lúc giải quyết ba người đó, thế nên nếu hắn muốn làm gì cậu thì hắn đã có cơ hội làm từ lâu rồi.
"Chỗ...!Chỗ tôi ở bị ngập nước mất rồi," Nguyễn Thu tủi thân nói, "Tôi không biết phải đi đâu nữa."
Thịt khô hôm qua Tập Uyên đưa cho cậu cũng rơi ra một gói, chắc rớt ra lúc cậu bị ba người kia đuổi theo.
Cậu đã lặng lẽ kiểm tra trên đường đi nhưng vẫn không thấy nó đâu.
Nguyễn Thu càng nghĩ càng buồn, cậu đã sống một mình lâu như vậy, còn tưởng rằng khi gặp được người khác thì có thể sẽ xoay chuyển được tình thế.
Hốc mắt cậu nóng rực, cố gắng khống chế cảm xúc, lúc nói âm cuối khẽ run run.
Tập Uyên cứ nhìn Nguyễn Thu mãi, giơ tay chạm vết thương nhỏ trên sườn mặt của cậu.
Đầu ngón tay thô ráp cào qua làn da khiến cậu hơi đau, Nguyễn Thu co rúm lại, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt.
—
Hai giờ đêm, Tề Lễ đi đi lại lại ở hành lang ngoài nhà.
Lúc này mà Tập Uyên vẫn chưa về, không lẽ nghỉ ngơi ở bên ngoài rồi? Hay là gặp chuyện gì rồi? Nhưng ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Tề Lễ đã bác bỏ nó ngay tức thì.
Cho dù Tập Uyên bị phát hiện đi chăng nữa thì cả sở quản lý hành tinh, lính máy, cộng thêm tất cả cư dân cũng chưa chắc là đối thủ của một mình hắn, hắn dễ gì xảy ra chuyện.
Tề Lễ thầm thở dài, vẫn không dám đi ngủ, định chờ thêm lát nữa.
Bấy giờ, hàng rào sắt ngoài sân vang lên tiếng động.
Cửa lớn bị mở ra, bóng dáng quen thuộc của Tập Uyên xuất hiện.
Tề Lễ chạy vèo đến nghênh đón, chợt nhìn thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi theo sau Tập Uyên.
Dung mạo của thiếu niên đẹp đến thảng thốt, nhưng quần áo trên người cậu vừa cũ vừa bẩn như vừa lăn một vòng trong đống hoang tàn.
Cậu vừa rụt rè vừa tò mò, từ phía sau Tập Uyên cẩn thận nhìn xung quanh.
Trước mắt Tề Lễ suýt thì tối sầm.
Gã ta dám cá trong số những cư dân chính thức của hành tinh tuyệt đối không có cậu.
Không chỉ không có hộ khẩu mà còn rất có thể là một tinh tặc...!Hơn nữa được Tập Uyên đích thân mang về như này thì thân phận nhất định không tầm thường.
Tề Lễ đi vào sân: "Sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy đi."
Mấy năm nay Tề Lễ tiết kiệm được một số tiền kha khá, nhưng mãi mà vẫn chưa có thời gian để sửa sang lại chỗ ở của mình.
Trong viện chỉ có hai căn phòng, vốn là gã ta và trợ thủ mỗi người một phòng, hiện giờ Tập Uyên chiếm một phòng, vì vậy gã ta đã đuổi trợ thủ đi nơi khác.
Mà giờ lại thêm một người nữa, Tề Lễ khó xử chết được.
Nguyễn Thu nhìn ra ý của Tề Lễ, vội chủ động nói: "Tôi ngủ chỗ nào cũng được, có...!Có kho chứa đồ không ạ?"
Tề Lễ đương nhiên sẽ không sắp xếp một nơi như vậy cho Nguyễn Thu, gã ta nhìn Nguyễn Thu, rồi lại lặng lẽ nhìn Tập Uyên bên cạnh.
Dung mạo hai người này đều xuất chúng như thế, nếu Nguyễn Thu được Tập Uyên mang về, vậy chẳng lẽ là...
Tề Lễ lấy hết can đảm ra, thử dò hỏi Tập Uyên: "Trong phòng của ngài có một gian phòng nhỏ, ngài xem nên kê thêm một cái giường hay là tôi dọn ra ngoài?"
Tập Uyên gần như không do dự: "Kê thêm giường đi."
Sau đó, Tề Lễ tìm cho Nguyễn Thu một bộ đồ, rồi dẫn cậu đi tắm.
Hơn ba tháng nay đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu được tắm nước nóng.
Trong phòng tắm còn có một thiết bị kỳ lạ, chỉ cần vùi đầu không đến năm phút thì mái tóc ướt nhẹp sẽ được sấy khô ngay.
Còn có một số thứ cậu chưa từng thấy qua, nhưng cậu cũng không dám chạm bừa.
Đến khi Tề Lễ sắp xếp phòng ở xong thì Tập Uyên vẫn chưa ngủ, hắn đang ngồi ở giữa sô pha.
Trước sô pha là một bàn trà được khắc bằng đá, trên đó bày một dĩa bánh tròn tròn nhỏ nhỏ.
Dĩa này do Tề Lễ vừa mới đưa tới, mới làm nóng xong, nghe rất thơm, cũng không biết là làm từ gì.
Cạnh sô pha có một cái ghế dựa nhỏ, Nguyễn Thu đi tới ngồi xuống, nhìn mấy cái bánh hình tròn, không kìm lòng được hỏi nhỏ: "Anh ơi, em ăn cái này được không ạ?"
Tập Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, trầm mặc chốc lát: "Cậu gọi tôi là gì?"
Nguyễn Thu siết chặt ngón tay mình, nhất thời không nói gì.
Không thể gọi như vậy ư? Trước đây khi cậu nằm viện, những bác sĩ và y tá trẻ tuổi mà cậu hơi quen, cậu đều gọi là anh chị.
Cậu cảm thấy Tập Uyên bằng lòng dẫn cậu đến đây, coi như là lại giúp cậu lần nữa, nên cậu thật sự muốn thân thiết với hắn hơn chút xíu.
Nhưng Tập Uyên nhiều lắm cũng không quá ba mươi lăm tuổi, cũng đâu thể nào...!Gọi chú được.
Lúc Nguyễn Thu đang bối rối thì thấy Tập Uyên ngồi thẳng dậy, hắn cầm một chiếc bánh tròn trên bàn trà lên.
Do sô pha và ghế vốn đã gần nhau, Tập Uyên bẻ một miếng bánh tròn nhỏ rồi đưa liền cho Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu ngơ ngác nhìn hắn, nhưng vẫn nhận lấy ăn luôn, lại thấy Tập Uyên tiếp tục bẻ bánh cho cậu, cho đến khi cậu ăn hết chiếc bánh tròn.
Cậu vừa mới tắm xong và thay đồ mới nên trông cậu còn đẹp mắt hơn trước, phảng phất như từ bé mèo hoang biến thành thú cưng ngoan ngoãn.
Bánh này hơi khô, Nguyễn Thu ăn một cái rồi thì không ăn nữa, tự đi tới bên bàn rót nước uống.
Uống nước xong cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt rồi về chỗ tiếp tục ngồi gần Tập Uyên.
Thế rồi Tập Uyên chợt bảo: "Đi ngủ.".