Thuần Hi bước ngang qua Thượng Quan Dư chợt khựng lại, nàng quay đầu lên tiếng hỏi:
"Thượng Quan Dư, ngươi lúc trước cùng Đỗ đại nhân tới Mộ Dung gia tuyên chỉ và hộ tống tướng quân hồi kinh vậy đã từng gặp qua phu nhân chưa?"
Thượng Quan Dư khó hiểu:
"Phu nhân?"
"Ý ta là thê tử của tướng quân".
"À, có gặp qua, người có chuyện gì sao?"
Thuần Hi ấp úng cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mới lên tiếng:
"Tướng quân tài giỏi như vậy, hẳn phu nhân cũng là một người quốc sắc thiên hương am hiểu cầm kì thi hoạ phải không?"
Thượng Quan Dư nhớ lại dáng vẻ của tướng quân phu nhân cũng cảm thán trong lòng:
"Mặc dù là nam nhân nhưng đúng là phu nhân rất đẹp, phu nhân còn...."
Thuần Hi kinh ngạc lớn tiếng:
"Nam nhân? Ngươi nói Mộ Dung tướng quân là lập nam thê."
"Đúng thế, tướng quân rất thương yêu phu nhân, lúc lên kinh đô còn lưu luyến như là muốn mang theo phu nhân đi cùng nữa."
Lại là nam nhân, tại sao luôn là nam nhân, nếu như thê tử của tướng quân là một nữ tử nào đó cho dù có không muốn thì nàng cũng sẽ chịu uất ức mà chúc phúc cho tướng quân.
Thế nhưng tại sao lại là một nam nhân, nàng là công chúa thân phận cao quý, xinh đẹp và thông minh lại luôn thua bởi một nam nhân, nàng không phục.
Thân là một nam nhân sao không đi cưới thê tử mà cứ thích đi giành người với nàng chứ, thật đáng ghét.
Lúc trước nàng còn nhỏ nên mới nghe theo lời thuyết phục của Lý Hoan mà để gã rời đi nhưng mà giờ nàng không muốn để tướng quân rời khỏi nàng nữa, mặc kệ tướng quân có thê tử hay là yêu thương y bao nhiêu nàng không tin mình sẽ thua bởi một nam nhân thêm một lần nữa.
Thuần Hi cũng không biết ánh mắt của mình đã dần thay đổi, nàng không nói không rằng cũng không quan tâm đến Thượng Quan Dư mà dứt khoát bỏ đi.
Tiểu Thất không biết mình đã vô tình gây thù với công chúa mà vẫn như bình thường lên núi hái dược và điều trị thương thế ở mắt cho Trần Tố Tố.
Tiết trời đã không còn lạnh như trước, Tiểu Thất hái dược đến khi mặt trời dần khuất bóng mới ngồi nghỉ ngơi, y một thân đầy mồ hôi mệt mỏi ngồi dựa lưng vào một đại thụ uống nước.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt của bước chân giẫm lên cây cỏ, tiếng càng lúc càng gần Tiểu Thất hoảng sợ không dám quay đầu nhìn mà cả người cứ ngồi im không dám động đậy, Tiểu Thất đang nghĩ nếu như đằng sau là một tên thổ phỉ hay là một con thú rừng nào đó thì mình phải làm thế nào thì nghe tiếng "khịt khịt "ngay sát lưng mình.
Tiểu Thất lấy hết can đảm từ từ ngoái đầu lại nhìn, đập vào mắt là một cái đầu to lớn đầy lông lá cùng với đôi mắt màu xanh làm Tiểu Thất giật bắn mình hét toáng lên:
"Á...."
"Ai da hoá ra là một con hắc mã, hù chết người mà."
Hắc Long dùng đầu vùi vào người Tiểu Thất rồi bước về phía trước mấy bước chân, Tiểu Thất lúc này mới phát hiện trên lưng hắc mã có người bị thương.
Y vội chạy lại xem thử, người trên lưng hắc mã mặt mày trắng bệch môi thâm đen, Tiểu Thất bắt mạch xong thì sửng sốt lẩm bẩm:
"Mạch tượng yếu quá."
Tiểu Thất tay cầm giỏ dược liệu tay cầm dây cương ngựa vừa đi vừa nói:
"Mau đi theo ta, hắn bị trúng độc hiện đang rất yếu, nếu không nhanh giải độc sẽ chết người đấy."
Hắc Long như hiểu được lời nói của Tiểu Thất mà đi ngay phía sau, thỉnh thoảng còn đẩy lưng y như muốn thúc giục người phía trước đi nhanh một chút.
Tiểu Thất giở khóc giở cười ngoái đầu lườm huých hắc mã:
"Mã đại ca, ta là người cũng biết mệt, từ sáng đến giờ còn chưa có ăn cơm nữa ngươi đẩy cái gì mà đẩy, ngươi còn đẩy ta xỉu ra đây xem ngươi làm thế nào."
Vốn chỉ nói vu vơ cho vui thôi ai ngờ Hắc Long không động vào người Tiểu Thất nữa, nó cất bước đi lên trước nhưng thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về đằng sau trông ngóng bóng dáng nhỏ bé kia.
Đi xuống tới chân núi Tiểu Thất vội vã theo hướng Mộ Dung tư gia mà chạy đi, Hắc Long cũng chạy ngay bên cạnh, về tới nhà Tiểu Thất thở hồng hộc đập cửa dồn dập.
Tiếng của Trần Tố Tố từ trong vọng ra kèm theo tiếng bước chân chầm chậm của bà:
"Ra đây, là ai vậy?"
"Nương, là con.
Người từ từ đi, cẩn thận kẻo ngã."
Trần Tố Tố ra mở cửa Tiểu Thất đi lại đỡ lấy tay dìu bà vào trong bước đi cũng gấp gáp hơn bình thường:
"Chu tỷ tỷ đâu sao nương lại ở ngoài này một mình."
"À Chu cô nương nói đi ra ngoài mua chút đồ đến giờ vẫn chưa về."
Tiểu Thất đỡ bà vào uyển phòng dặn dò:
"Nương nghỉ ngơi một lát đi, ở ngoài có người bị trúng độc tình hình không ổn lắm, giờ con ra xem sao rồi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho người."
Trần Tố Tố sửng sốt:
"Vậy con mau đi xem đi, không cần lo cho nương."
Tiểu Thất cũng không nói thêm gì vâng dạ vài tiếng rồi chạy ra ngoài, y khó khăn đỡ người từ trên lưng ngựa xuống rồi đỡ vào dược phòng ở hậu viện.
Dược phòng này lúc trước là nơi để đồ dùng lung tung, sau này Tiểu Thất cần nơi để dược liệu nên y đã dọn dẹp chỗ này làm dược phòng.
Bạch Thái Thiên lúc này tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tim lúc đập lúc ngừng, cả người lạnh băng không chút hơi ấm.
Tiểu Thất cắn mạnh ngón tay trỏ nhỏ máu vào miệng Bạch Thái Thiên, có vẻ như người này bị trúng độc mạnh hơn những gì Tiểu Thất nghĩ, hoặc là bị thương nhiều ngày chất độc sớm đã lan ra toàn thân rồi.
Tiểu Thất cắt đi phần y phục nơi bị thương của Bạch Thái Thiên, miệng vết thương đen xì lan rộng một mảng lớn, y khẽ tặc lưỡi thở dài:
"Ra tay cũng thật độc ác."
Tiểu Thất bỏ vào miệng Bạch Thái Thiên một viên dược màu đen rồi đi lại trong góc phòng lấy xuống một lọ nhỏ từ cái kệ gỗ để đầy chai lọ chẳng biết là thứ gì.
Tiểu Thất để nghiêng cái lọ ngay miệng vết thương rồi mở nắp ra, một con trùng màu trắng nhỏ như hai đốt ngón tay bò ra, nó nằm ngay trên miệng vết thương cứ thế hút máu độc từ trong người Bạch Thái Thiên ra.
Con trùng từ màu trắng giờ biến thành đỏ sẫm, thân hình thì dài và to gấp đôi vừa rồi, cho đến khi nó nằm im không hút máu nữa Tiểu Thất mới đem nó bỏ lại trong lọ đem cất đi.
Sau khi hút máu độc ra Tiểu Thất mới lấy kim châm cứu và cắt đi phần thịt đã bị độc làm cho thối rữa bên mạn sườn trái của Bạch Thái Thiên.
Xử lý xong xuôi vết thương thì trời đã tối đen không còn nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, bụng réo lên ùng ục y mới nhớ mình cả ngày nay không ăn gì.
Lết một thân mệt mỏi, Tiểu Thất xuống bếp sắc thuốc cho Bạch Thái Thiên và chuẩn bị đồ ăn đem vào phòng cho Trần Tố Tố..