Tiết trời buổi tối đã lạnh đến nỗi thở ra đều là sương trắng, khi phương đông vừa lên, Tịch Diêm mang theo một người gió lạnh cuối cùng trở về, bỏ áo khoác đi, trực tiếp dùng nước lạnh cọ rửa đi mùi máu trên người, nhẹ nhàng chui vào trong chăn, một lần nữa đem Thẩm Đồng ôn vào lòng.
Thẩm Đồng bởi nhiệt độ quá lạnh của hắn mà hơi hơi giãy giụa, bất mãn mà nhẹ lầu bầu một tiếng, cũng không có tỉnh lại, cuối cùng vẫn dựa vào hắn ngủ tiếp.
Ôm Thẩm Đồng, nhịp tim hỗn loạn của Tịch Diêm mới thư hoãn một chút. Bên tai hoàn toàn yên tĩnh, người ở bên cạnh ngủ cũng yên tĩnh, hoàn cảnh xung quanh vô cùng tĩnh lặng, tâm Tịch Diêm lại không thể bình tĩnh.
Hắn giết người, đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Tại thời điểm hắn đuổi theo người kia hơi nghiêng người che giấu một chút, dùng tốc độ sét đánh khoing kịp bưng tai mà lấy đi đao từ tay người kia, mạnh mẽ đâm vào cánh tay của đối phương, nhân lúc đối phương nhịn đau xố gắng giơ súng phản kích, chuẩn xác mà chém vài cổ hắn.
Dòng máu nóng lập tức bắn lên mặt Tịch Diêm, mùi máu tanh làm trong lòng hắn không nhịn được mà sinh ra một trận run rẩy, đồng thời có một loại hưng phấn giống như dã thú cuối cùng cũng phá ta gông xiềng được giải phóng cùng phát ti3t.
Ánh mắt Tịch Diêm trở nên càng sâu, mặt lạnh nhìn người thống khổ ngã trên mặt đất, cuối cùng từ cao nhìn xuống, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng dứt khoát đâm vào trái tim của hắn, tốt bụng mà giải thoát cho hắn.
Chỉ tiếc người chết kia không phải Lôi Tiêu Sơn, mà là một tên thủ vệ trong thành, thuộc hạ của Lôi Tiêu Sơn.
Tịch Diêm sử dụng dị năng ngày càng thành thục, tối nay vốn dĩ muốn dùng Lôi Tiêu Sơn thí nghiệm năng lực của mình một chút, sau khi giao thủ mới biết mình quá mức tự phụ, phán đoán sai trình độ của đối phương. Lôi Tiêu Sơn dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành xuất thân từ trong quân đội, đồng thời kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, năng lực phản xạ phi thường mạnh, một đường nhìn bóng đen ở cửa sổ đóng chặt, sau khi tắt đèn đột ngột lao ra ngoài, mà lúc bóng đen tiến tới Lôi Tiêu Sơn trong 1 giây liền cảnh giác, giống như chỉ chờ hắn làm ra hành động như vậy, né tránh cấp tốc đồng thời vươn tay đánh trả.
Trong phút chốc của sổ bị lực từ ngoài và trong đánh trúng nát bét, một khắc đánh nhau kịch liệt, bóng đen biến mất không còn dấu vết.
Bất quá Lôi Tiêu Sơn cũng đoán sai trình độ của người tập kích, bởi vì đối phương không hề giống người thường, lực công kích mạnh đến không tưởng, dù cho hắn phòng thủ đúng lúc, cánh tay cũng bị tạo thêm ba đường vết thương sâu, hình dáng giống như lợi trảo của thú hoang. Đáng tiếc động tác của đối phương quá nhanh, trong bóng tối hoàn toàn không thấy hình dáng của đối phương, mà tiếng vỡ vụn của cửa sổ lại kinh động đến thủ vệ tuần tra bên ngoài, không nói hai lời liền hướng Tịch Diêm truy đuổi.
Tin tức Lôi Tiêu Sơn bị tập kích bị thương ngày thứ hai liền lan truyền nhanh chóng, buổi chiều Tịch Diêm đi thăm hỏi Lôi Tiêu Sơn xong, lập tức một mặt nghiêm túc cùng Tịch Diêm vừa tan học về tỉ mỉ nói một lần về vấn đề an toàn.
"Ngươi tan học thì lập tức về nhà, không có chuyện gì thì không được lưu lại bên ngoài, trên đường về nhà cũng phải cẩn thận hơn..."
Mỗi một lần Thẩm Đồng quan tâm đều làm cho trái tim Tịch Diêm được lấp đầy, chỉ lo nhìn hắn mà quên mất nội dung trong lời hắn.
Thẩm Đồng cau mày tiếp tục nói "Trong thành cư nhiên xuất hiện một tên tập kích nguy hiểm, đêm qua tập kích Lôi đại ca, xong lại giết một thủ vệ, nghe nói là loài biến dị mới bán thú nhân, không biết lúc nào mà trà trộn vào trong thành..."
Hắn nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không bieetscais người tập kích nguy hiểm kia đang không nói lời nào ngồi ở trước mặt hắn, càng không biết đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Sau đó sẽ xuất hiện Lôi Tiêu Sơn thứ hai và thứ ba, không cần biết đó là ai, chỉ cần đối với hắn có thiện cảm và thể hiện ra thân cận, đều không ngoại lệ mà có chuyện.
Tại lúc gió tuyết đầy đường, trong thành tiến hành kiểm tra trên mọi phương diện, ý đồ tìm kiếm bán thú nhân đã để lại lợi trảo, lại không thu hoạch được gì. Mà trận tuyết đầu mùa rất nhanh liền rơi xuống, một ngày ngắn ngủi liền ngập đến đầu gối, rất không tiện để ra khỏi nhà.
May mà đồ ăn đã dự trữ từ sớm, thậm chí Thẩm Đồng còn đào riêng một cái hầm nhỏ, đem thịt, rau dưa, bột mì cùng rễ cây phân loại một hồi rồi để vào, ngoài ra còn chuyển mấy loại thực vật tương tự như gạo cũng đem vào phòng tiến hành quan sát thực nghiệm, hi vọng có thể phát triển thành công, rồi sẽ ở trong thành phát triển trồng trọt, ít nhiều giúp mọi người giải quyết vấn đề thiếu hụt đồ ăn.
Có lẽ do giai đoạn trưởng thành, lượng cơm của Tịch Diêm càng lúc càng lớn, vì vậy mỗi bữa ăn Thẩm Đồng đều làm rất nhiều, mỗi tối lại làm thêm một bữa ăn khuya. Đưng nhiên Thẩm Đồng đối với việc làm cơm không có một chút thiếu kiên nhẫn, trái lại càng làm càng nghiêm túc.
Bởi vì hắn cuối cùng cũng tới điểm mấu chốt để tăng cấp trù nghệ, một là số lần làm cơm, hai là dùng sự yêu thích thật tâm của người ăn. Tính theo một năm 365 ngày mà mỗi ngày ba bữa, sáu ngàn bữa cơm thì cũng phải cần hơn 6 năm, còn phải đảm bảo mọi người nhất nhất yêu thích.
Đây thực sự là một chuyện rất ưu thương, may mà có Tịch Diêm ở đây. Không quản Thẩm Đồng làm cái gì, cho dù một bát canh đơn giản hắn đều thật tâm yêu thích.
Thẩm Đồng nhất thời cảm thấy Tịch Fieem phi thường ra sức, làm cơm càng trở nên tích cực hơn. Nháy mắt đông đi xuân tới, ngày qua thật nhanh, mà càng nhanh hơn chinha là tốc độ hài tử lớn lên.
Ngắn ngủi mấy năm thời gian, Tịch Diêm liền trở thành nam tử dũng mãnh từ đầu đến đuôi, chiều cao đã đến 1m8, cũng có xu thế cao đến 1m9, một năm trước hắn mới cao đến tai Thẩm Đồng, đảo mắt một cái liền đổi thành Thẩm Đồng cao đến tai hắn.
Bất quá vóc dáng Tịch Diêm thay đổi, tính cách thì vẫn thủy chung không đổi, vẫn là âm u không thích nói chuyện như vậy, đối mặt với bất kì người nào đều lạnh nhạt, chỉ có thời điểm nhìn về phía Thẩm Đồng, trong mắt là chăm chú và sâu sắc, tròng mắt đều là tình cảm cực nóng như lửa.
Năm năm thời gian đã đủ để làm Tịch Diêm rõ ràng d*c vọng cùng tình cảm, hiểu được tình cảm nam nữ. Tại lúc hắn còn chưa được 20 tuổi đã làm lần đầu mộng xuân, trong mộng không nghi ngờ chút nào là gương mặt Thẩm Đồng. D*c vọng chiếm hữu cũng càng ngày càng mạnh, sau đó càng để lại cho Thẩm Đồng hai cái ấn tượng, một cái là nhát gan, một cái khác chính là dính người.
Nếu đổi thành người khác, căn bản không có cách nào tưởng tượng được hai điểm này cùng với Tịch Diêm có bất kì quan hệ nào. Dù sao, Tịch Diêm cũng chiếm vị trí đầu bảng thi đua thể năng trong trường nhiều năm, sau đó trở thành người đầu tiên dùng giá trị vũ lực mà sớm tốt nghiệp rời trường, hoàn toàn có thể nói là trước nay chưa từng có. Nhờ loại hào quang này mà tính cách khuyết thiếu nghiêm trọng được bù vào, lãnh khốc thì coi là hơi trầm ổn, bạo lực tàn ác cũng bị coi là mạnh mẽ, thậm chí còn được coi là hi vọng của thế hệ mới.
Những năm này, tùy tùng phía sau của Tịch Diêm càng tích càng nhiều, hắn cũng bắt đầu không dấu vết đào tạo, thậm chí dùng dị năng không chế tinh thần để thành lập đội quân của mình. Người khác nhìn thấy đều là Tịch Diêm cuồng bá duệ, chỉ có một mình Thẩm Đồng đối với sự "nhát gan" của hắn phi thường bất đắc dĩ.
Bởi vì Tịch Diêm chỉ là lo lắng hắn đi rừng rậm sẽ gặp phải cái gì hung thú a, ra khỏi cửa sẽ gặp phải người xấu a, đi trên đường cũng có thể gặp phải các loại bất ngờ, thậm chí từ khi Tịch Diêm tham gia vào đội săn bắn liền không để cho Thẩm Đồng ra khỏi thành nữa. Thẩm Đồng đã nói với hắn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần hắn đều mím chặt môi, không nói một lời mà nhìn chằm chằm hắn, trong mắt mang theo khẩn cầu cùng bi thương khó mà nhận ra, cũng tản ra mùi vị bị vứt bỏ không nói nên lời, cùng hình tượng cuồng bá duệ bên ngoài cách biệt quá lớn, dù sao cũng làm Thẩm Đồng không nhịn được nhẹ dạ.
Ngược lại, ở trước mặt Thẩm Đồng, Tịch Diêm xưa nay không hề chú ý mấy cái chuyện hình tượng như vậy. Từ khi Thẩm Đồng vô ý nói chuyện chân lạnh, Tịch Diêm liền dưỡng thành thói quen mỗi đêm đều tự tay giúp Thẩm Đồng rửa chân, rửa xong hôn mấy cái lên bàn chân trắng nõn nộn nộn của thiếu niên, thái độ nghiêm túc mà mềm nhẹ. Lúc Thẩm Đồng tâm tình tốt thì sẽ không quản, bất quá đa số thời điểm đều rút trở về, một chân đạp lên bả vai hắn, ngạo kiều mà lại có chút ngại ngùng không cho chạm.
May mà Thẩm Đồng đã đem thực vật có thể ăn đều trồng ở sân sau, quan sát thí nghiệm từng loại, không cần lại ra vào rừng nhiều lần. Lúc trước gạo thành công phát triển giúp Thẩm Đồng gia nhập phòng nghiên cứu, đãi ngộ so với ở đội săn bắn còn tốt hơn, không phí sức mà lấy được vật tư.
Liên quan tới điểm bám người càng làm nguy hiểm hơn, thật chí Thẩm Đồng còn sinh ra một loại cảm giác Tịch Diêm có phải là có thuật đọc tâm, giống như trong lòng hắn muốn gì, Tịch Diêm đều rõ ràng, muốn gặp ai, muốn đi đâu, muốn ăn hoa quả gì, đều không thoát được tầm mắt Tịch Diêm, chỉ cần hắn muốn làm bất gì cái gì, Tịch Diêm đều phải bồi ở bên cạnh.
Ở thế giới này Thẩm Đồng không thể ăn thịt nhưng có thể ăn hoa quả, hơn nữa có vài loại trái cây đặc biệt yêu thích, mỗi lần Tịch Diêm ra khỏi thành, việc quan trọng nhất trở thành tìm trái cây.
Mà tư thế tại mọi thời khắc đều phải đi cùng làm Thẩm Đồng ngày càng cảm thấy ngột ngạt, hơn nữa luôn cảm thấy có chỗ không đúng, mà loại cảm giác không đúng này theo Tịch Diêm lớn lên mà càng ngày càng mạnh. Lần này thực sự bị bám có chút phiền lòng, không cùng Tịch Diêm chào hỏi liền đi theo đồng nghiệp phòng nghiên cứu Hướng Lâm đi ra ngoài tản bộ.
Hắn hoàn toàn không phát hiện Tịch Diêm cử lẳng lặng như vậy đi theo hắn một đường.
Cho đến khi trời đột nhiên đổ mưa, Thẩm Đồng cungd Hướng Lâm trở về phòng nghiên cứu, ở thời điểm cầm dù đi ra lại nghe được phía trước có tiếng nói chuyện. Liền thuận miệng hỏi a di quét dọn đi từ ngoài cửa vào "Có chuyện gì vậy?"
"Bên ngoài có một người trẻ tuổi rất đẹp trai đứng chờ người" a di không nhịn được lắc đầu "Cũng không biết là đợi ai a, mưa lớn như vậy."
Thẩm Đồng đột nhiên có dự cảm không tốt, đi ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được Tịch Diêm đứng dưới trời mưa không nhúc nhích.
Trong lòng không nói được tức giận hay là đau lòng, cuối cùng vẫn cầm dù đi ra ngoài, hai người cùng che một cái dù về nahf.
Tóc Tịch Diêm vì nước mưa mà dính sát vào gò má, nhìn qua rất có một loại cảm giác cấm dục cùng cao lãnh, sau khi nhìn thấy Thẩm Đồng xuất hiện, trong mắt lắng đọng một chút tối tăm, khiến đôi mắt hẹp dài nhìn càng sâu thẳm hơn, sau đó hô một tiếng "... Đồng Đồng."
Âm thanh nhẹ đến mức không phân biệt được tình cảm, Thẩm Đồng hít sâu một hơi "Về nhà nói tiếp."
Tịch Diêm mím mím môi, sau đó trầm mặc đi tới bên người hắn. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt sũng, tuy rằng đã đến cuối xuân, không lạnh như đầu mùa, mà như vậy vẫn không thể chịu được đi, Thẩm Đồng hỏi "Dù của ngươi đâu?"
"Quên không mang" Tịch Diêm vừa nói vừa cách xa Thẩm Đồng một chút, nửa người đều ở bên ngoài dù, e sợ mình chạm ướt đối phương.
"Ngươi là cố ý không mang đi!" Thẩm Đồng không nhịn được hơi tức giận "Thân thể là của ngươi, đừng nghĩ rằng khổ nhục kế có chỗ nào hữu dụng."
Nhưng mà Tịch Diêm quả thực là quên mang theo, khi biết Thẩm Đồng không nói năng gì liền ra khỏi cửa, trong nhata thời gấp đến cái gì cũng quên mất, thậm chí trong nháy mắt liền xông ra các loại suy nghĩ cố chấp, điên cuồng. Nhưng hắn không thể để cho đối phương biết d*c vọng chiếm hữu bi3n thái cùng bất an của mình, không nói tiếng nào ngầm chấp nhận, sau đó thấp giọng nói "Chuyện đó đối với ngươi, đối vớ ngươi có tác dụng hay không..."
Âm thanh của hắn nghe trầm thấp, nặng nề rất có từ tính, như dây đàn, làm cảm xúc lo lắng của Thẩm Đồng cũng từ từ mà ổn định lại. Có thể vẫn còn chút vương vấn trong lòng, sau khi về nhà, Tịch Diêm cứng ngắc đi theo phía sai mình, không khỏi thở phì phò nói "Còn không mau tắm rửa thay quần áo, đứng ngẩn ra làm cái gì!"
Tịch Diêm bình tĩnh nhìn Thẩm Đồng nửa ngày mới trầm mặc đi vào phòng tắm. Thẩm Đồng day thái dương, ở nhà bếp nấu một nồi canh gừng, lại ở thời điểm về phòng ngủ thì phát hiện Tịch Diêm hình như không có lấy quần áo cùng qu@n lót, do dự một chút, vẫn quyết định đem cho hắn.
Song vừa đi vào 1 giây Thẩm Đồng liền hối hận.
Tịch Diêm kì thực có cầm qu@n lót, chỉ không biết là của hắn hay của mình. Hắn cư nhiên đứng trước bồn tắm, quần áo ướt sũng vẫn mặc không cởi, rộ ra hạ th@n. Hai bàn tay kia, một cái đặt ở trên vật nhỏ to dài của hắn không ngừng tuốt, một tay khác thì cầm qu@n lót của Thẩm Đồng, đặt ở chóp mũi ngửi, cuối cùng dưới âm thanh trầm thấp gọi tên Thẩm Đồng mà b ắn ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 52
Chương 52