Thông báo chút nha các friend:
1. Trong bản qt k có chương này nên t dùng bản trung để dịch. Nên ư ư ử ư... mn biết đấy ( ̄- ̄)
2. Ở bản qt thì chương này là 1 chương thiếu của thế giới xuất hiện Hàn Doanh. T sẽ bổ sung sau. H cứ túc tiệp thôiii
=====================
Thân thể thiếu niên hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng lại có một chút ánh sáng hắt lên trên gương mặt, Lệ Thiệu Lẫm có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt và hàng mi dài cong vút. Cậu chỉ yên tĩnh ngồi ở đó tạo thành một loại mĩ vị độc nhất, ngồi đó như một chú mèo lười biếng giữa đám đông ồn ào này.
Với sự nhạy bén của loài mèo, Thẩm Đồng đã sớm nhận ra đường nhìn của Lệ Thiệu Lẫm, nhìn lại hắn. Và sau đó cho Lệ Thiệu Lẫm một ánh mắt tức giận, ngay cả cái miệng nhỏ cũng chu ra, quay đầu không thèm để ý nữa.
Cả người Lệ Thiệu Lẫm chấn động một lần nữa.
Rõ ràng hắn với thiếu niên chưa từng gặp nhau, nhưng đôi mắt của cậu, đặc biệt là cái nhìn quen thuộc đó, đặc biệt là cái nhìn trong cơn thịnh nộ, trái tim của Lệ Thiệu Lẫm đột nhiên đập chậm lại.
Thực sự rất giống một con mèo, kiêu ngạo đề phòng nhưng cũng có một chút gì đó đáng yêu không diễn tả được, Lệ Thiệu Lẫm lại nghĩ về mèo con của mình. Kể từ khi có thêm một tiểu tử bên cạnh, Lệ Thiệu Lẫm đối với cái tính cách ngạo kiều khẩu thị tâm phi đã sinh ra sự kiên trì cùng dung túng gấp 10 lần. Hành động có thể coi là bất lịch sự của thiếu niên trong mắt người khác đối với Lệ Thiệu Lẫm lại giống như đối phương đang làm nũng.
Hiện tại, Thẩm Đồng cảm thấy rất không vui. Người chủ trì vừa nói rằng đôi lục lạc là trang sức của công chúa. Và Lệ Thiệu Lẫm lại ra một mức giá cao như vậy để mua, là muốn tặng cho người phụ nữ nào đây?
Bởi vì nhận định đôi tiểu lục lạc là vật dành cho phái nữ, nên Thẩm Đồng hoàn toàn không tính đến bản thân mình. [ "chắc là trừ mình ra"- Trích Chí Phèo_ Nam Cao~~~>BGD chết bầm ˋ△ˊ ]
- -- Thực sự quá đáng, thật muốn gi3t chết con yêu tinh dám câu dẫn sen của mình.
"Cặp lục lạc vàng này rất đẹp" Joseph ở bên cạnh châm ngòi thôir gió, giả vờ lơ đãng nói "Cũng không biết Lệ dự định đưa nó người trong lòng nào. Ta làm bạn của Lệ từ rất lâu, ngay từ lúc nhỏ hắn đã có vận đào hoa, ngay cả ảnh hậu đẹp nhất châu lục Tiết Sam cũng nói thẳng là thích hắn ta..."
Làm cho Joseph thất vọng là con mèo nhỏ không trúng kế, trái lại còn chớp chớp đôi mắt lớn hỏi "Ngươi có thích cái cô diễn viên đó không?"
Joseph cảm thấy oan uổng muốn chết, vội nói "Sao có thể, ta làm sao có thể thích loại phụ nữ đó!"
Con mèo nhỏ làm như không nghe thấy lời của hắn, nghiêm túc nói "Ta hiểu mà, ngươi thích cái cô ảnh hậu đó, nhưng cô ta lại chỉ thích Lệ Thiệu Lẫm, --- Vì vậy ngươi đối với Lệ Thiệu Lẫm là vô cùng ghen tị?"
Nói đến đây thì lại nhắc đến vụ bắt cóc lần trước "Ta cảm thấy hoài nghi về chân tướng thật sự của vụ bắt cóc lần trước, có thể không thật sự như lời ngươi nói, cứu ta từ trong tay bọn cướp. Hay là nói... Ngươi chính là đồng bọn của bọn chúng. Có thể ngươi muốn thông qua việc giữ lấy trẫm để uy hiếp sen của trẫm..." [== nên để là "sen" hay "nô lệ" đấy mn... Hay lấy "thái giám" nhá =)))]
Quả nhiên là một tiểu yêu tinh thông minh, vẫn không để mất lí trí. Joseph nhướn mày, sự yêu thích đối với Thẩm Đồng lại nhiều thêm một chút, nói là hắn bắt cóc cũng không hẳn là sai, nhưng hắn không ngu mà thừa nhận, giả bộ ủy khuất nói "Thì ra trong mắt Đồng Đồng ta là một con người độc ác như vậy, thật sự rất thương tâm a!"
Kì thực trong lòng Thẩm Đồng không tin cái lí do lãng xẹt ấy của Joseph, chắc chắn bên trong còn có bí mật gì đó, nghĩ đến đây chỉ muốn cào cho Lệ Thiệu Lẫm một người đầy thương tích.
Ngươi không cho phép ta tham gia chương trình! Để ngươi tìm đến mĩ nữ nóng bỏng! Để ngươi mua đồ cho người khác!!!!
Thẩm mèo con, đây chính là ghen tị a, ăn nhiều như vậy, nhưng cậu không hề nhận thấy, cho dù có thích thì cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Ngạo kiều đối với loại chuyện yêu đương này là tuyệt đối không chủ động nói trước. --- Trẫm cho dù thích ngươi cũng không nói cho ngươi, bởi ngươi còn không xứng với trẫm, hanh ╭(╯^╰)╮
Bất quá một giây kế tiếp con mèo nhỏ như ngừng thở, toàn thân cứng đờ không thể động đậy, thậm chí còn suýt chút nữa kinh hô thành tiếng.
Bởi vì hắn nhìn thấy phía xa xa có một thân ảnh trong suốt chui ra từ chiếc chuông!!!
Vô ý thức dụi mắt để xác nhận chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, nhưng sau khi dụi sau thì lại phát hiện mình nhìn càng rõ hơn. Đó là một nam nhân mặc hán phục, một bộ dáng thư sinh, diện mạo lại không hề kh ủng bố giống ác quỷ, ngược lại có loại ưu nhã ôn nhuận cảm giác.
Kĩ năng phụ trợ miêu yêu "Đôi mắt luân hồi". Vì có thể dùng mắt tinh lọc oán linh, đưa oán linh rời khỏi nhân gian đi vào luân hồi, cho nên không chỉ con mèo nhỏ nhìn thấy được đối phương, mà đối phương cũng đã nhận ra được sự tồn tại của con mèo nhỏ. Dưới tình huống như vậy, đáng lí ra con ma kia mới là người nên sợ hãi, con mèo nhỏ lại ra một thân mồ hôi lạnh.
A a a ta cư nhiên gặp được ma!!!
Tên sợ ma Thẩm Đồng toàn thân lông tóc đều muốn dựng đứng cả lên--- nếu như lúc này hắn ở dạng mèo. Hết lần này đến lần khác Joseph thấy hắn nhìn chiếc chuông vàng trên đài không chớp mắt, tưởng lầm là hắn thích, lại muốn tiêu diệt nhuệ khí của tình địch, sau khi Lệ Thiệu Lẫm nói giá xong hắn cũng giơ bài, tăng giá lên gần 10 vạn.
Vừa nói xong Lệ Thiệu Lẫm nhìn về phía Joseph liền chứng kiến một màn kia. Lệ Thiệu Lẫm cũng chỉ vì chú ý đến Thẩm Đồng đang sững sờ mà quên tăng giá, chuông vàng liên vỗ cánh bay theo Joseph.
Đợi thuộc hạ thanh toán xong, Joseph liền đưa cặp chuông tới trước mặt con mèo nhỏ như hiến vật quý, ngỏ ý muốn tặng cho hắn. Nhưng không ngờ tiểu tử kia không nói hai lời liền lùi lại phía sau, cũng vì động tác quá mau lẹ nên không cẩn thận mà đụng phải những người khác.
Cái ôm ấm áp cùng mùi hương quen thuộc, Thẩm Đồng không cần quay người lại cũng biết người khác này là Lệ Thiệu Lẫm. Thẩm Đồng đứng vững một lần nữa, ngẩng đầu thở phì phò nhìn chằm chằm Lệ Thiệu Lẫm.
Không biết vì sao lại bị trừng một lần nữa, Lệ Thiệu Lẫm cũng không có tức giận, ngược lại sinh ra một cảm giác quen thuộc cùng rung động trước nay chưa từng có. Thiếu niên càng to gan lớn mật tiến tới trước mặt Lệ Thiệu Lẫm, giọng nói như oán trách "Uy, ngươi đi không nhìn đường sao? Đụng phải ta rồi."
Đường nét cơ thể Lệ Thiệu Lẫm khá là cứng rắn, ngày thường lại có thói quen mặt lạnh, có rất ít người không sợ hắn, thiếu niên này có thể xem như là người thứ hai. Người thứ nhất đương nhiên là con mèo nhỏ của hắn [== còn đang tưởng Joseph] mà thiếu niên thật sự rất giống con mèo Ba Tư cao ngạo kiêu căng, biểu tình còn đặc biệt chí khí, hùng hồn, giống như thật sự là lỗi của Lệ Thiệu Lẫm hắn vậy.
Lệ Thiệu Lẫm nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không nghe ra một tia cảm xúc "Là ngươi đụng phải ta."
"Nhưng là ngươi đụng đau ta." Mới vừa kiêu căng đảo mắt một cái đã bị ủy khuất thay thế, âm thanh của mèo Ba Tư êm êm nhẹ nhẹ mềm nhũn, giống như có một bộ móng đang cào vào lòng người, thật ngứa ngáy.
Biết rõ tình huống mà thiếu niên vừa nói không có khả năng xảy ra, nhưng không hiểu sao lúc này Lệ Thiệu Lẫm lại có chút không nỡ, thậm chí còn muốn hỏi hắn chỗ nào bị đụng đau. Lệ Thiệu Lẫm nhìn cặp mắt đen láy của thiếu niên hít một hơi thật sâu, đem tầm mắt chuyển hướng khác.
Hắn phải thừa nhận rằng trên người đối phương như có một loại ma lực khó kháng cự, ngay cả những hành động nhỏ nhất cũng đặc biệt mê người. Đôi mắt kia càng giống như hắn đã nhìn thấy ở nơi nào, không ngừng công kích trái tim của hắn. Hắn không muốn bị loại tình cảm không rõ này chi phối, không muốn sa vào đôi mắt đen sâu thẳm kia. Càng không muốn bị động bị đùa giỡn tới lui. Sau khi định thần lại, đi lướt qua Thẩm Đồng tiến tới chỗ Joseph, thẳng thừng nói ra ý đồ khi đến đây là cặp chuông vàng.
Joseph đang vì hành động lui lại của con mèo nhỏ mà buồn bực, lại gặp phải thái độ không chút khách khí của Lệ Thiệu Lẫm làm cho hắn càng khó chịu, cự tuyệt. Lệ Thiệu Lẫm không nhanh không chậm, đổi giọng cùng hắn nói đến mấy chuyện làm ăn từ nửa năm trước.
Mấy dấu tích này đều nhờ Joseph khi tham gia một vụ đầu tư ở Đông Nam Á lại làm hao tổn mất một khoản lớn. Phía sau dấu tích thất bại của đương gia chủ Joseph, còn một dấu khi phải nhờ Lệ Thiệu Lẫm tới giải quyết.
Lệ Thiệu Lẫm không cần nói đến việc con mèo nhỏ bị bắt cóc, chỉ riêng chuyện làm ăn cũng đủ để làm Joseph nhụt chí, bỏ xa một đoạn. Mà dù sao gia tộc Joseph cũng tồn tại gần trăm năm, làm việc từ trước đến nay đều cần thận, Lệ Thiệu Lẫm chỉ có thể tra ra bọn bắt cóc có quan hệ với Joseph, lại không thể đưa ra bằng chứng xác thực, chỉ có thể đòi lại từ chuyện khác.
Cuối cùng Joseph cũng phải buông tha, nói muốn trực tiếp đưa cho Lệ Thiệu Lẫm. Trong lòng hắn ôm 4 lí do. Thứ nhất, đương nhiên là do Lệ Thiệu Lẫm quá đáng sợ không dễ chọc. Hai là, hắn muốn thông qua cặp chuông mấy trăm ngàn bán cho đối phương cái @n tình. Thứ ba, hắn rất mong muốn Lệ Thiệu Lẫm thật sự đem đi tặng cho người phụ nữ nào đó. Cuối cùng, hắn sớm đã đoán được người đối phương muốn tặng là con mèo nhỏ. Nhưng với những gì mà hắn quan sát được, con mèo nhỏ cũng không hề thích cặp chuông này. Phải để Lệ Thiệu Lẫm nếm thử tư vị biến khéo thành hỏng.
"Lệ" Joseph đem chuông vàng giao cho Lệ Thiệu Lẫm, còn cố ý hỏi một câu "Ngươi là muốn đem tặng ai sao?"
Đối với người như Lệ Thiệu Lẫm mà nói, thà nợ tiền chứ không nợ tình, đối với hắn nhân tình quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều. Trợ lí Đàm Tử Thương nhanh chóng đem ra chi phiếu đưa cho thuộc hạ của Joseph. Sau khi hoàn thành giao dịch, Lệ Thiệu Lẫm tiếp nhận chiếc hộp, nhàn nhạt đáp "Ân, có người quan trọng muốn tặng."
Người quan trọng?
Thầm Đồng bên này vừa nghe vậy, ma với sợ cái gì cũng quăng đi hết, tức giận phồng miệng lên như bong bóng, lần thứ ba trừng Lệ Thiệu Lẫm rồi xoay người thở phì phò bỏ đi.
Quả thực giống mèo nhỏ của hắn như đúc, cũng là kiêu ngạo lườm hắn như thế này rồi thở phì phò chầm chậm xoay người bỏ đi.
Trong lòng Lệ Thiệu Lẫm lộp bộp một cái, có một suy đoán mơ hồ lướt qua trong đầu nhưng bị hắn bỏ qua. Mèo nhỏ của hắn hiện đang yên đang lành đợi ở nhà, nói không chừng vẫn còn khò khò ngủ say. Nghĩ đến bộ dáng khi ngủ của nó, Lệ Thiệu Lẫm không nhịn được mà cười một cái.
Hắn sống một mình đã lâu, chưa từng trải qua cảm giác có người ở nhà đợi hắn về. Mặc dù tên kia chỉ là một con vật nhỏ, hắn vẫn cảm thấy ấm áp.
Loại cảm giác này thậm chí khiến người ta nghiện không cách nào kiềm chế được. Mỗi lần về nhà đều biết trong nhà đang có một vật nhỏ, đang lẳng lặng nghe tiếng bước chân của mình, ngoan ngoãn chờ đợi mình trở về, cả trái tim trong nháy mắt đều mềm nhũn.
Nhưng sau khi Lệ Thiệu Lẫm về tới nhà, lông mày liền nhíu chặt lại, mặt trầm như nước lật tung mấy nơi mà mèo nhỏ hay tới, nhưng không thấy bóng dáng mèo nhỏ đâu.
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, từ trước đến nay Lệ Thiệu Lẫm không bao giờ nghe số lạ, lúc này lại không chút nghĩ nhấc máy ngay lập tức. Nghiêm Chân vừa mở miệng, câu đầu tiên phun ra rất giống với bọn cướp "Lệ tổng, con mèo nhỏ nhà ngươi đang ở chỗ ta này."
Kỳ thực Nghiêm Chân cũng rất kinh ngạc. Mới vừa rồi khi yến hội kết thúc, hắn đến nhà xe để lấy xe, lại phát hiện trên mũi xe lồi lên một cục trắng trắng, dưới hai cái chân ngắn còn giữ hai tờ giấy A4. Vừa thấy hắn tới liền dùng hai cái chân cun cút ôm hướng hắn đưa tới, còn phát ra tiếng meo meo mềm mại.
Nội dung trong giấy càng làm Nghiêm Chân kinh ngạc hơn, cái này chính xác là một bản hợp đồng, viết rõ bên A con mèo nhỏ đồng ý tham gia game show "Manh sủng đi đâu rồi". Mà bên B, Nghiêm Chân cần phải trả cho bên A năm nghìn bữa tiệc buffe hải sản làm thù lao. Ở dưới còn có dấu ấn hình hoa mai nho nhỏ. Tiểu tử kia ngay cả dấu móng đều ấn lên rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 71
Chương 71