Đáng tiếc trong hai chiếc rương đều không có huy chương.
Trong chiếc rương Labrador tìm được là một quả táo, đã bị nó sung sướng tớp thẳng. Lưu Dương thì lại có thẻ phạt, yêu cầu phải học theo tiếng chó sủa mười tiếng.
Ngay lập tức anh bạn nhỏ cảm thấy vô cùng ưu thương.
Thế là Tạ Thi Thi bắt đầu dạy Lưu Dương lách luật: "Có thể bảo Tiểu Cáp kêu hộ, dù sao thì các cậu cũng cùng đội với nhau."
"Tiểu Cáp" Lưu Dương liền ngồi xổm xuống nói chuyện với Tiểu Cáp: "Mau kêu vài tiếng đi."
Nhưng mà Tiểu Cáp vừa rồi còn sủa rất vui vẻ, giờ thì làm thế nào cũng không thèm mở miệng, đồng thời dùng bộ mặt khinh bỉ điển hình của Husky mà liếc nhìn Lưu Dương.
Cảm thấy cái biểu tình này thật sự rất hay, thợ quay phim chèn thêm một câu ghi chú rất to, phù hợp với phụ đề: Cách khinh bỉ chuẩn mực.
"Ha ha ha" Ông chú Hoàng Kỳ xấu xa nhịn không được ở bên cạnh xen vào "Tôi nói cậu nghe này đồng chí Tiểu Dương, chắc chắn là do lúc nãy cậu nói cậu thông minh hơn nó nên mới chọc nó không vui. Cậu phải biết là chúng ta là người, làm sao có thể đọ sự thông minh với chó, cậu nói có đúng không?"
Đứa trẻ Lưu Dương đơn thuần sửng sốt, vẫn không cảm thấy lời này nói có gì không đúng, ngược lại chăm chú lắng nghe Hoàng Kỳ tiếp tục lắc lưu nói: "Cái này, cậu tranh thủ xin lỗi nó, cũng nói mình thấy nó thông minh nhất, nó nhất định sẽ kêu."
Đạo diễn Nghiêm Đại mang vẹt đi ngang qua cũng có ý định đùa giỡn một chút, vậy nên nghiêm mặt gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, thái độ xin lỗi phải thành khẩn một chút, nếu không thì nó càng thêm khinh bỉ cậu đó."
Quả nhiên Tiểu Cáp lại ném tới một cái nhìn khinh bỉ, vừa nhìn thấy con mèo nhỏ thì không chút nghĩ ngợi liền muốn bỏ mặc Lưu Dương chạy tới tìm con mèo nhỏ chơi đùa.
"Tiểu Cáp đừng đi, đừng đi." Lưu Dương vội tóm lấy Tiểu Cáp, vô cùng thành khẩn nói "Thành thật xin lỗi, lúc nãy là ta sai rồi, mày đừng nổi giận mà..."
Hoàng Kỳ nhìn không nổi nữa, vội vàng mang theo chó Thu Điền của hắn yên lặng chạy lấy người, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với máy quay "Ha ha đứa nhỏ Tiểu Dương kia cùng với Tiểu Cáp quả thật là trời sinh một cặp, ngốc y như nhau. Giống Husky này vốn lớn lên với cái biểu cảm như vậy, nhìn cái gì cũng như khinh bỉ người ha ha ha..."
Nhưng mà báo ứng cũng tới rất nhanh, Hoàng Kỳ đắc ý cũng không được bao lâu liền gặp xui xẻo. "Công chúa" của hắn cũng đã tìm được một cái rương, bên trong là một cái thẻ phạt với nhiệm vụ là hô to mười lần câu "Ta là não tàn."
Tới tới tới, Kỳ đại thúc vừa khiếp sợ vừa đau khổ nói với màn ảnh tới cho ta một đấm đi!!!
Chẳng qua nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, Hoàng Kỳ quyết đoán lựa chọn, Ặc... lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ, đứng yên tại chỗ 15 phút rồi lại tiếp tục hành động.
Không phải chỉ 15 phút sao, Kỳ đại thúc rất tự tin tỏ vẻ cho dù để cho người khác đi trước nửa tiếng, bọn họ cũng không thể tìm được huy chương. Nhưng chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, Labrador lại tìm được hai rương kho báu, tốc độ cực nhanh có thể xưng là "Nam thần" tìm rương.Sau khi nó liên tục tìm tới chiếc rương kho báu thứ tư, duỗi vuốt ấn vào chốt mở lò xo trên thân rương, cuối cùng huy chương móng vuốt xuất hiện rồi.
Chủ nhân Hướng Lệ Ảnh vẫn còn đang ở phía bên trái đường nhỏ tập trung tìm kiếm vô tri không biết gì, vẫn là camera man bên cạnh tốt bụng nhắc nhở một câu, lập tức cực kỳ kích động, vội xoay người chạy về phía Tiểu Bố. Lại không thể ngờ được rằng khi chuẩn bị xoay người đi lấy, đột nhiên một bóng trắng vèo một phát lướt qua trước mặt... Lại thấy mèo con nhảy từng bước tới trước cô, dùng móc vuốt nhỏ móc lấy dây đeo của huy chương, sau đó vừa ưu nhã vừa vững vàng ôm huy chương rơi xuống mặt cỏ.
Hướng Lệ Ảnh lập tức ngây người.
Thì ra còn có thể dùng hành động tranh cướp đó nha! Nhưng người cướp thì cũng thôi đi, tại sao mèo nhỏ cũng sẽ cướp đồ chứ! Hơn nữa động tác vô cùng nhanh, chuẩn, độc, đây là đang diễn mèo nhỏ phiên bản 007 sao? Lại nói, ngay cả mèo nhỏ cũng cướp của tôi, có phải vô dụng quá rồi không!
Mới vừa rồi là người không bằng chó, bây giờ là người không bằng mèo. Lúc này nên đến lượt đặc tả cho Hướng Lệ Ảnh rồi, cũng rất hợp với phụ đề: Một mặt ngu người.
Chẳng qua cô còn có Tiểu Bố ở đây. Không phải mèo và chó là thiên địch sao, mèo nhỏ giật đồ còn cướp đến trên đầu Labrador, cô không tin Tiểu Bố còn có thể nhịn được.
Quả nhiên, một giây sau đã thấy Labrador hành động nhanh nhẹn nhanh chóng đuổi theo, Hướng Lệ Ảnh không nhịn được trợ uy cho Tiểu Bố: "Tiểu Bố cố gắng lên, cướp lại huy chương!"Nhưng không ngờ sau khi nó đuổi theo khí chất thay đổi sau một giây, đầu tiên là cẩn thận, thậm chí có hơi chút khúm núm cúi xuống, vừa lấy lòng muốn dùng mũi nhẹ nhàng củng mèo nhỏ, huy chương bị vuốt mèo không cẩn thận quăng rớt, còn chủ động ngậm vào miệng trả lại cho nó.
Đồng chí Tiểu Hướng lại một lần nữa ngu người.
Mà mèo nhỏ lại vô cùng hài lòng, nâng vuốt vỗ vỗ đầu chó, lại một lần nữa nắm chắc huy chương kêu meo một tiếng. Labrador giống như nhận được một loại cổ vũ, hưng phấn đến nỗi cái đuôi liều mạng vẫy.
Lưu Dương không nhịn được ngạc nhiên chỉ qua: "Các ngươi mau nhìn cái đuôi Tiểu Bối vẫy vui vẻ như vậy!"
"Ai gu cái đuôi vẫy kìa" Hoàng Kỳ chẹp một tiếng "Nên để ý một chút, cảm giác cũng sớm ngừng vẫy..."
Hình ảnh này cũng khiến cho khán giả trở nên kích động, website và Tieba đã hoàn toàn bị bình luận xâm chiếm.
Siêu Nhân Mập: Ngao ngao ngao chó lớn phối với mèo nhỏ, quả thực là manh chết mất!
Purity0911: Tiếu Bố vậy mà chủ động ngâm huy chương trong miệng đưa cho mèo nhỏ, cái này là đang đưa sính lễ sao? Hay là đưa của hồi môn?
Muốn Tiện Phiền Tới Ngươi: Tôi vậy mà bị một con chó và một con mèo nhét đầy miệng thức ăn chó!
Khoảng Cách Chỉ Biết Sinh Ba: Hahaha vẻ mặt mèo nhỉ ngạo kiều là điểm sáng! Bộ dạng Tiểu Bối liều mạng vẫy đuôi hướng về phía nó tôi có thể nhìn một năm!
Thế là Tổng tài đại nhân và mèo nhỏ của hắn thuận lý thành chương trở thành đôi chủ và vật nuôi đâu tiên trở lại trụ sở Ảnh thị.
Đôi chủ và vật nuôi thứ hai về tới trụ sở Ảnh thị vậy mà lại là đạo diễn đại nhân và vẹt của hắn... Rất rõ ràng là cũng đi cướp, người bị cướp thì lại gặp xui xẻo, toàn bộ đều là một đôi Hướng Lệ Ảnh và Labrador hứng hết.
Cái huy chương này còn là đồng chí Tiểu Hướng tự mình tìm được, vừa mới vui vẻ cầm trên tay chuẩn bị giơ trước ống kính thể hiện một phen, nhưng lại lập tức thêm một cái bóng vụt qua trước mắt, lập tức ngu người lần thứ ba.
Chỉ có điều lần này không phải là bóng trắng, mà là bóng xám. Chỉ thấy con vẹt xám Châu Phi kia vỗ cánh một cái rồi lao xuống, gọn gàng sạch sẽ ngậm huy chương trong miệng, để lại Hướng Lệ Ảnh thật sự muốn hoá đá tại chỗ rồi.
Cục cưng rất tủi thân trong lòng nhưng cục cưng không nói.
... Bởi vì nói ra rất mất mặt.
Đầu tiên là bị một con mèo cướp, bây giờ lại bị một con chim cướp. Chương trình thành cũng quá đáng sợ rồi huhuhu tôi muốn về nhà.
Đợi khi toàn bộ thành viên chạy về trụ sở Ảnh thị cũng đã gần trưa, top 3 cặp dẫn đầu có thể nhận được 3, 2, 1 huy chương. Vậy nên sau khi nhóm người tập hợp đầy đủ, chuyện đầu tiên biên đạo làm chính là phát huy chương.
Kiếm huy chương trong chương trình vô cùng quan trong, muốn mua đồ ăn vặt hay công cụ, đều phải dựa vào nó để đội, mỗi kỳ chương trình kết thức, ai đạt được nhiều huy chương nhất chính là nhà vô địch kỳ đó, cũng có thể đứng tên quyên tặng quỹ tấm lòng vàng trị giá 10 vạn đồng để cứu trợ động vật.
Hiện tại số huy chương nhiều nhất rõ ràng là mèo con, cộng thêm lúc trước cướp đoạt, nó tổng cộng có bốn, đủ để nhóm sen kiêu ngạo.
Đáng tiếc rất nhanh phân cảnh sau đó đã bị vượt qua rồi.
Phân cảnh là một trò chơi nhỏ trước khi ăn cơm, được gọi là trò "Đương nhiên rồi", hình thức chiến đấu 1vs1. Quy tắc là bất kể đối phương nói gì cũng phải trả lời là đương nhiên rồi, nếu không thì coi là thất bại. Dựa theo xếp hạng hiện tại, đương nhiên là Lệ Thiệu Lẫm đấu với Nghiêm Chân. Tổng tài đại nhân PK với đạo diễn đại nhân tuyệt đối chọc người mong chờ, không chỉ bốn khách mời khác, ngay cả hậu cần và quay phim đều âm thầm chà chà tay.
Theo như quy tắc thì Lệ Thiệu Lẫm bắt đầu trước, trên mặt Tổng tài đại nhân không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng vừa mở miệng thì vô cùng thâm độc: "Ảnh ngươi chụp đều là hình rác."
Đạo diễn đại nhân lập tức cứng đờ, mãi lâu sau mới nghiến răng phun ra câu đương nhiên rồi, sau đó nói mới Tổng tài đại nhân: "Tiền công ty ngươi kiếm đều là tiền bẩn."
Lệ Thiệu Lẫm xuất thân hắc bang vỗn cũng có không ít mối làm ăn ngầm, thế là Tổng tài đại nhân bình tĩnh như không, ngay cả mắt cũng không chớp "Đương nhiên rồi... Ngươi đã dùng quy tắc ngầm với rất nhiều nữ minh tinh."
Cái này cũng quá độc ác rồi đi? Nghiêm Chân không nhịn được kêu gào thảm thiết trong lòng, cố gắng nhớ lại rốt cuộc bản thân đã đắc tội hắn chỗ nào, lại phát hiện lúc trước cầm ảnh chụp mèo con đi tuyên truyền xong mới báo cáo, trước khi chương trình khai máy còn cố gắng tìm tiểu thịt tươi phối với mèo nhỏ thành chủ và vật nuôi, đắc tội đối phương không chỉ một hai lần.
May mà từ khi hành nghề tới nay Nghiêm Chân thật sự trong sạch, tính hướng cũng phải là phụ nữ, không sợ bị lên án, một bên cắn răng nói đương nhiên rồi, một bên nghĩ thầm trong lòng sẽ tung ra đại chiêu với Lệ Thiệu Lẫm, nói: "Cả tập đoàn của ngươi rất nhanh sẽ phá sản!"
"Đương nhiên rồi." Tổng tài đại nhân quả nhiên vẫn cao tay hơn nhiều, vẫn bình tĩnh như không, lại giống như có lời này mà đột nhiên nghĩ tới chuyện làm ăn, thuận miệng hỏi một câu: "Có phải trước 9h sáng sớm ngày mai là quay xong không? Sáng sớm mai ta có một cuộc họp."
Nghiêm Chân nghe vậy, không khỏi suy nghĩ một chút về lịch trình ngày mai, đang muốn nói không phải là 9h mà phải chờ tới trưa mới kết thúc công việc, chữ "Không" đã tới bên miệng rồi, nhưng vì vẹt trên vai kêu một tiếng mà kịp ý thức lại, vội đổi lời: "Đương nhiên rồi!"
Vẹt bảo hắn ngu dốt. Vừa nói vừa vỗ cánh bay khỏi vai Nghiêm Chân, cho đến khi dừng trên cửa sổ mới lặp lại một câu với chủ nhân nhà mình: "Ngu dốt!"
Nghiêm Chân một đầu hắc tuyến, giương mắt thấy cục lông trăng đang thoải mái nằm gục trên bệ cửa sổ phơi nắng, há miệng nói luôn: "Mèo nhỏ của ngươi vốn không thích ngươi, còn muốn đổi một chủ nhân khác!"
Quần chúng vây xem bên ngoài đoán rằng sức tấn công của câu này quá yếu, còn trẻ con đến nối những khác mời khác còn khinh thường nói ra, vậy mà thành công đập nát sự bình tĩnh của Tổng tài đại nhận, chỉ thấy người đàn ông lập tức nheo mắt nguy hiểm, bá khí nháy mắt toả khắp nơi "Không được, ta không cho phép!"
Thế là Nghiêm Chân thuận lợi giành chiến thắng như vậy, thành công nhận được huy chương móng vuốt, bằng với mèo nhỏ nên cũng được cho lên hạng nhất.
Thức ăn buổi trưa của thú cưng và chủ nhân đều rất thịnh soạn, nghênh đón Noãn Dương và Thanh Phong, không khí cũng trở nên ấm áp, mọi người vừa ăn, vừa trao đổi những điều tâm đắc khi nuôi thú cưng. Hoàng Kỳ vừa bón cà rốt cho công chúa của hắn vừa kể chuyện thú vị của nó: "Đứa nhóc này không có chuyện gì thì sẽ đi bắt chim, bắt ếch đặt trước giường của ta, chờ ta đứng dậy khen nó, còn có lần đi trong vườn ngậm đoá hoa trong miệng..."
"Ngoan như vậy" Giọng nói của Tạ Thi Thi không khỏi mang theo chút hâm mộ "Teddy nhỏ nhà ta chưa từng cho ta cái gì."
Mèo nhỏ đang ăn cá vụn cũng theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lệ Thiệu Lẫm một cái... Hình như trẫm cũng chưa từng ban thưởng cái gì cho con sen...
"Haha, còn lâu mới ngoan" Hoàng Kỳ cười nói "Khi còn bé thì giống hệt Tiểu Cáp, chạy nhảy lung tung, ngươi trách nó nó còn không vui, một khi không vui miệng sủa đến nước miếng tung bay, sủa còn phải có thêm động tác, mà động tác còn phải phối thêm ánh mắt khinh thường, quả thực là thanh thiếu niên nổi loạn."
Đang nói chuyện thì lại bất ngờ có người tới hỏi Nghiêm Chân.
Người này là một vị đạo diễn khác, gọi là Tạ Chí Kỳ. Nguyên nhân mọi người bất ngờ chính là quan hệ cá nhân của Tạ Chí Kỳ và Nghiêm Chân tốt đến mức này, Nghiêm Chân cũng rất bất ngờ: "Không phải buổi sáng ngươi muốn đi casting sao, sao lại rảnh rỗi đến chỗ này?"
"Không tìm được người phù hợp." Vẻ mặt Tạ Chí Kỳ rõ ràng có chút buồn bực "Vậy nên đi vòng tới trụ sở Ảnh thị nhìn thử tiến độ dựng cảnh, thuận tiện xem thử chương trình của ngươi."
"Vẫn là nhân vật nhạc công kia?" Nghiêm Chân hỏi: "Không phải lúc trước bảo là tìm được thiếu niên rất phù hợp với hình tượng này rồi sao?"
Nói đến đây Tạ Chí Kỳ lập tức buồn bực "Ta đợi tới trưa cũng không thấy người thiếu niên kia xuất hiện."
Lúc này mèo nhỏ mới ý thức được thì ra Tạ Chí Kỳ không phải tên lừa đảo. Nhưng hứng thú của hắn vẫn không so sánh được với cá vụn trước mặt. Mà tên quỷ trong lục lạc khi nghe hai chữ nhạc công thì lập tức trở nên kích đôngh, hỏi mèo nhỏ: "Người này vừa nhắc nhắc tới nhạc công, phải chăng có thể nhờ nhạc công kia đàn một khúc?"
Mèo nhỏ không trả lời, cũng tập trung nghĩ tới khả năng tham gia đóng phim điện ảnh. Fans hâm mộ tăng nhanh hơn, đồng thời cũng có tiền để khen thưởng con sen rồi, hoặc có thể dứt khoát bao nuôi con sen luôn. Nhìn hắn cả ngày bận rộn mở hội nghị, ký hợp đồng thật đáng thương.Tưởng tượng đến cảnh khí phách khi bản thân móc ra một chồng tiền lớn đập thẳng trước mặt Lệ Thiệu Lẫm nói muốn bao nuôi hắn, mèo nhỏ không nhịn được đắc ý nheo đôi mắt to tròn lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 74
Chương 74