An Tử Yến vừa đến trại huấn luyện đã thấy An Tử Hàm ngồi xổm ở cổng lớn chờ anh.
“Không cần tập luyện sao?” An Tử Yến thuận miệng hỏi một câu, tiếp tục đi vào trong.
“Thanh thiên đại lão gia! Tiểu dân oan uổng!” An Tử Hàm đột nhiên diễn kịch, sau đó vừa lăn vừa bò đến cạnh An Tử Yến.
An Tử Yến dừng chân, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, anh không khỏi ho khan một tiếng, sau đó nắm lấy cổ áo An Tử Hàm mang cậu đến phòng nghỉ của mình.
Vừa bước vào, An Tử Hàm đã bắt đầu giả khóc, chỉ vào khuôn mặt bầm tím đã bớt sưng của mình nói: “Xem này, Tô Cẩm Lê đánh.”
An Tử Yến nhìn thoáng qua, xác định trang điểm có thể che đậy được nên gật đầu.
Sau đó, An Tử Hàm lại vén quần áo lên, cho An Tử Yến xem vết bầm tím trên người: “Tô Cẩm Lê đánh.”
“Ừm.”
“Sáng nay em bị ngã và cậu ta cười nhạo em!” Cáo trạng lần ba.
“Ừm.”
Thấy An Tử Yến vào rồi anh mới chỉ cởi áo khoác, cất cặp đi, Giang Bình Thu cũng vội vàng sắp xếp lại đồ vật.
Vì thế cậu lại bắt đầu hú hét trong phòng: “Em bị đánh!”
Hai người đều không để ý tới cậu.
An Tử Hàm bắt đầu nằm trên đất lăn lộn.
“Đứng lên cho anh, lớn rồi còn như vậy.” An Tử Yến lập tức gầm lên.
“Em bị đánh, bạn cùng phòng cũng không giúp em, anh ruột cũng mặc kệ em.”
“Em xin lỗi chưa?”
“Em xin lỗi?! Là Tô Cẩm Lê có vấn đề.”
“Được, vậy kêu cậu ấy đến đây đi.”
An Tử Hàm lập tức vui vẻ, vẫy tay với Giang Bình Thu: “Anh Giang, anh đi.”
Giang Bình Thu gật đầu, đi ra cửa tìm Tô Cẩm Lê.
An Tử Hàm vốn muốn ngồi trong phòng xem An Tử Yến thu thập Tô Cẩm Lê, kết quả lại bị An Tử Yến đuổi ra ngoài: “Em cũng ra ngoài đi, một mình anh nói chuyện với cậu ấy.”
“Ôi… đừng nể mặt em, xử lý cậu ấy hung hăng vào.”
An Tử Hàm rời đi một lúc, Tô Cẩm Lê đi vào. Sau khi vào, cậu không nói gì, chỉ đứng ở cửa.
Cậu biết An Tử Hàm khẳng định đã cáo trạng, lúc trước An Tử Hàm lại khoe khoang với cậu: Anh tôi tới, cậu chờ xem!
Cho nên Tô Cẩm Lê tới rồi, chỉ đứng ở cửa, duy trì quật cường cuối cùng.
An Tử Yến thấy Tô Cẩm Lê lập tức đi tới hỏi: “Tay nào đánh An Tử Hàm?”
Tô Cẩm Lê ngoan ngoãn giơ lên tay phải, dáng vẻ anh hùng một đi không trở lại.
An Tử Yến duỗi tay cầm tay Tô Cẩm Lê, xoa xoa hỏi: “Có đau không, xương cốt An Tử Hàm rất cứng, đánh đau lắm đúng không?”
Tô Cẩm Lê không nghĩ tới An Tử Yến sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc nhìn anh.
An Tử Yến nắm tay Tô Cẩm Lê, dẫn Tô Cẩm Lê đi vào, để cậu ngồi trên sô pha, anh ngồi trên bàn cà phê, vẫn xoa xoa tay cậu, hỏi: “An Tử Hàm có đánh trả không? Có bị thương không?”
“Không có, tay cũng không đau.”
“Lần tới tức em ấy, em không cần tự mình động thủ, em nói cho anh, anh giúp em đánh.”
“Vậy ngại lắm……”
“Này có gì? Nếu em không nguôi giận, anh lại đánh em ấy một trận nữa.”
“Không cần, lúc trước tức giận như vậy cũng là do những lời cậu ấy nói, hơi xúc động.” Tô Cẩm Lê chủ động mềm lại.
Nếu cậu vừa vào An Tử Yến đã hưng sư vấn tội, không chừng cậu sẽ không phục. Nhưng An Tử Yến lại như vậy khiến cậu có chút không chịu nổi.
An Tử Yến buông tay Tô Cẩm Lê, duỗi tay ôm cậu vào ngực mình, vỗ sau lưng: “Xin lỗi, là anh không dạy tốt, để em chịu ủy khuất, đừng tức giận.”
“Cũng không trách anh……” Tô Cẩm Lê dựa vào ngực An Tử Yến, ủy khuất vô cùng.
Ôm đúng là có thể chữa khỏi.
Hơn nữa giọng An Tử Yến ôn nhu lại càng tăng hiệu quả.
“Là do anh sai, anh chiều hư em ấy, em ấy đã giải thích với anh.” An Tử Yến kể lại cho Tô Cẩm Lê nghe.
Tô Cẩm Lê kinh ngạc rời khỏi vòng tay của An Tử Yến, hỏi: “Thật sao?”
“Em ấy nói vậy.”
Tô Cẩm Lê lập tức áy náy: “Cũng là do tôi xúc động, nếu không tôi xin lỗi An Tử Hàm.”
“Không cần, do em ấy miệng tiện, không trách người khác.”
Tô Cẩm Lê mím môi, cụp mắt xuống, khó chịu trong lòng.
An Tử Yến xoa mặt Tô Cẩm Lê: “Được rồi, không có việc gì, lúc sau anh nói với em ấy là được, em đừng tức giận nữa”
“Được.”
“Nhưng mà……” An Tử Yến đổi chủ đề, hỏi: “Em thích Tiểu Mễ?”
“Hả?”
“An Tử Hàm nói.”
“Lúc tôi vừa xuống núi không hiểu gì, chị Vưu Lạp với Tiểu Mễ đều giúp đỡ tôi. Bèo nước gặp nhau cũng nguyện ý giúp một người xa lạ như tôi, tôi rất biết ơn mấy cô ấy, cũng vẫn luôn xem hai người là bạn bè, cho nên rất để ý. Tử Hàm vẫn là…… rất trăng hoa, nói chuyện còn không tôn trọng, tôi liền…… tức giận, không thích cô ấy.”
“Anh còn tưởng rằng em thích cô ấy, ăn mấy lu giấm rồi, mỗi ngày trong miệng đều ê ẩm, cực kì khó chịu.” An Tử Yến thở ngắn than dài, thoạt nhìn rất là đáng thương.
“Anh nói ăn dấm thật, hay là ghen trong truyền thuyết?”
“Cái sau.”
“Hóa ra trong miệng cũng sẽ có vị chua à?”
“Đúng vậy, hiện tại trong miệng đều chua, không tin em nếm thử?”
Tô Cẩm Lê thật sự rất tò mò, cho nên thật sự nếm.
An Tử Yến không nghĩ Tô Cẩm Lê thật sự sẽ thử, sau một hồi sửng sốt, anh mới ý thức được.
Quả nhiên, Tô Cẩm Lê bị An Tử Yến đè đầu hôn một lúc, Tô Cẩm Lê mới đẩy anh ra, hỏi: “Không có mùi chua mà?”
“Chắc do em hôn nên thành vị ngọt rồi?”
“Cũng không có vị ngọt mà.”
“Vậy em lại nếm thử?”
Tô Cẩm Lê đè lên môi An Tử Yến đang đến gần, đột nhiên hỏi: “Anh lừa tôi đúng không?!”
“Nào có?”
“Anh…… anh chiến tiện nghi! Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng chưa hóa người hoàn toàn, không thể tự nếm ra vị chua đó!”
“Mỗi lần đều là em chủ động mà, sao lại thành anh chiếm tiện nghi?”
Tô Cẩm Lê nghĩ cũng thấy đúng vậy, không thể nói gì được.
An Tử Yến li3m li3m môi, hai mắt híp lại, trong ánh mắt đều là cảm giác ăn no thỏa mãn, làm Tô Cẩm Lê nhất thời bối rối.
An Tử Yến không buông tha cậu, chống hai tay bên hông cậu ghé sát vào nói: “Anh nhớ em.”
“Ồ……”
“Mấy ngày nay đều nghĩ về em, chỉ cần đầu óc anh làm việc, anh sẽ nghĩ đến em, trong mơ anh cũng có thể mơ thấy em.”
“Đừng nói nữa được không?”
“Tại sao?”
“Anh khiến tôi cảm thấy như một con chồn đang cố cướp một con cá nhỏ…”
An Tử Yến không ép nữa, ngồi xuống nói: “Nghe nói em đánh nhau với An Tử Hàm làm anh hoảng sợ, còn tưởng em ấy đánh em. Sau đó nói bị em đánh anh mới bình tĩnh lại.”
“Anh không lo lắng cho em trai sao?”
“Có sức lực gọi điện thoại, nói chuyện còn tự tin mười phần, anh lo lắng cái gì?” An Tử Yến nói, cầm cái hộp bên cạnh, “Cho em đồ ngon, em nếm thử xem.”
Mắt Tô Cẩm Lê sáng lên, bổ nhào vào đồ ăn trước mặt, lớn tiếng cảm thán: “Tiểu Tinh Xảo, anh thật là người tốt!”
“Bây giờ cái biệt danh Tiểu Tinh Xảo nổi khắp Internet rồi.”
“Tôi không phải cố ý.”
“Không sao, dù sao sau này em cũng chỉ có thể xưng hô một kiểu khác với anh, anh cho phép loại này.”
Tô Cẩm Lê không có thời gian để hiểu những gì An Tử Yến nói, trực tiếp mở ra ăn.
“Thật ra, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về điều này. Việc anh thích tôi có thể là do trên người tôi có âm khí nhiều. Mùi hương tỏa ra sẽ đánh lừa anh và khiến anh nghĩ anh thích tôi. Giống như trên người anh dương khí nặng, người khác thích anh vậy.” Tô Cẩm Lê vừa nói vừa ăn ngon lành.
“Anh hiểu những điều này. Họ sẽ chỉ phát cuồng khi họ gặp anh trực tiếp. Họ không nhìn thấy anh thì không có vấn đề gì. Nhưng đối với em thì không giống, anh không thấy em cũng rất nhớ, cho dù em là một con cá toàn mùi tanh, anh cũng vẫn thích em, em có thấy nguyên nhân khác không?”
Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ, đúng vậy! Có đạo lý!
“Vậy anh là thích ăn cá, cho nên thích tôi sao?” Tô Cẩm Lê lại hỏi.
“Không, vì em, sau này anh có thể không bao giờ ăn cá, thậm chí là bất luận hải sản gì.”
“Nhưng mà…… anh không thèm sao?”
“Em càng quan trọng hơn.”
Tô Cẩm Lê là một tín đồ ăn uống, đối với một người bình thường mà nói, việc hứa không bao giờ ăn hải sản nữa chắc chắn là lời âu yếm quan trọng nhất.
Cậu ăn pizza nhìn An Tử Yến, lại nghĩ nghĩ, mới nói: “Tôi…… Tôi không chắc có thể ở bên anh không, tôi phải hỏi anh trai.”
An Tử Yến vừa nghe, đây là đang suy xét rồi, lập tức vui vẻ vô cùng.
Nhưng anh không thể xác định anh trai Tô Cẩm Lê có thể chấp nhận đồng tính luyến ái hay không, cũng có chút thấp thỏm.
“Chúng ta cũng có thể yêu nhau trước, lại cùng nhau đối mặt anh trai em.” An Tử Yến đề nghị.
“Không được, tôi nghe anh trai.”
“Vâỵ…… anh nỗ lực để anh trai em tán thành vậy.”
“Anh yên tâm đi, anh tôi rất tốt.”
An Tử Yến vẫn rất tin tưởng, anh cảm thấy anh có thể lợi dụng ưu thế dương khí của mình lại làm anh Tô Cẩm Lê dao động.
Hoàn toàn không là vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hoặc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc hoặc
Tôi không tin anh dám nói chuyện này với anh cậu ấy!!!!!!
Editor có lời muốn nói: cứ tưởng tượng giọng cười của con ngỗng ấy hế hế
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt
Chương 67
Chương 67