TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Chương 20: Chương 20


Edit + Beta: V
[ĐM ĐM ĐM ĐM! Đỉnh vãi chưởng!]
[Cảm ơn bốn sếp lớn, tôi cứ tưởng mình rớt cấp tới nơi rồi chớ!]
[Thao tác của triệu hoán sư có thể đưa vô tiêu điểm của năm không? Gọi là gì nhỉ?]
[Momo ấy hả, theo tôi thấy sau này cấp cậu ta càng lên cao thì vị trí đầu bảng của Đèn Hoa Rực Rỡ chưa chắc đứng vững đâu.]
[Tôi bắt đầu tò mò các sếp lớn mở được phần thưởng gì, có khi nào được hai phần thưởng luôn không?]
Mưa kinh nghiệm rơi xuống toàn server, người chơi đang online đều nhận được phần thưởng kinh nghiệm, người có cấp thấp thì tăng một lèo mười cấp, người cấp cao thì không xê xích nhiều.

Sau khi Quả Sơn Tra sống lại thì cấp của cậu ta vượt qua 40, thậm chí nhảy cóc tới cấp 52.

Cậu ta nhìn đồng đội xung quanh cũng tăng cấp vèo vèo thì kích động nói: "Rốt cuộc tui cũng rời khỏi khu vực tân thủ được rồi sao?"
Cậu ta nhìn Momo, đang định biểu đạt tấm lòng biết ơn của mình thì người trước mắt lập tức hóa thành bụi mù tan biến, đội ngũ đang bốn người giờ còn có ba người.
"Anh tui đâu rồi!" Quả Sơn Tra sửng sốt.
Úc Trăn: "Có thể cậu ấy bị rớt mạng."
Gió Mát: "Khổ thân, mới đánh xong tự dưng rớt mạng, chờ ảnh online thì tụi mình đi ra ngoài."
[Cười chết, sao đánh xong lại bị rớt mạng vậy?]
[Thiên Hoàn cũng có chuyện rớt mạng nữa hả?]
[Ha ha ha, có thể do đề phòng chơi quá 180 phút chăng?]
[May là mới rớt tức thì đó, không là khỏi vượt ải rồi.]
[A a a a, triệu hoán sư mạnh quá bạn êy!]
Bản đồ Cảnh Biển Sương chỉ còn lại một mớ hỗn độn, tấm bia đá chính giữa lóe lên ánh sáng trắng, linh khí cuồn cuộn không ngừng tản ra, tương ứng với những gì được viết trên bia – cổng Thiên Khải mở ra, toàn server được phần thưởng.

Hệ thống trò chơi tự động cập nhật phiên bản mới, người chơi toàn server đang thảo luận kịch liệt, Quả Sơn Tra thì tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Momo đâu, có vẻ rớt mạng thật rồi.
Ba người đợt tầm 10 phút cũng không thấy triệu hoán sư online.
"Chuyện gì vậy ta?" Gió Mát sửng sốt: "Bị cắt mạng với cắt điện rồi hả?"
Quả Sơn Tra: "Có thể lắm."
[Bạn đã hoàn thành khiêu chiến Cảnh Biển Sương, bản đồ sẽ đóng lại trong 10 phút nữa, xin chú ý.]
"Bản đồ sắp đóng tới nơi rồi." Quả Sơn Tra: "Giờ mới hơn 8 giờ, hay là ảnh off đi ăn cơm."
Úc Trăn liếc nhìn phần thưởng rớt xung quanh, lại ngó sang tin nhắn nhấp nháy không ngừng trên hệ thống bạn bè, sau khi mở tin nhắn ra thì anh thấy tin nhắn thoại chưa đọc của "Một Buff Hai Lăm Ngàn", Úc Trăn bấm kết nối: "Công ty trò chơi sao rồi?"
Hai Lăm Ngàn đáp: "Mọi người cãi nhau ầm ĩ trên diễn đàn vì trừng phạt rớt 10 cấp, vừa nãy mấy anh vượt ải xong công ty trò chơi có ra thông báo."
Một trong những điểm nổi bật của game thực tế ảo Thiên Hoàn là nó tuân theo thuật toán của đầu não tối cao, chi phí đầu tư có thể nói là cao nhất trong lịch sử, cộng thêm hợp tác tạm thời giữa công ty game và Viện Nghiên Cứu đã cho ra đời cấu hình chuẩn đứng đầu Liên Minh Tinh Cầu.

Sau khi chạy thử bản beta, có không đếm xuể người chơi bước chân vào con đường này, xét ở nhiều khía cạnh thì dù ở góc độ nào, Thiên Hoàn cũng đều chinh phục được mọi người chơi, thật sự chiếm được cảm tình của họ ở các lĩnh vực khác nhau.

Ra mắt hai tháng, người chơi kéo đến ngày càng nhiều, hệ thống tích hợp của Thiên Hoàn đều miễn phí, công năng hoạt động hiệu quả nhất toàn mạng.

Vốn có đủ, cách chơi cũng có đủ, hầu như nó thỏa mãn tối đa nhu cầu của người chơi, thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ sản phẩm thay thế nào trên mạng.
Mới đầu trong bản beta, rất nhiều người chơi vứt chuyện đối kháng AI được tuyên truyền ban đầu ra khỏi não, cho rằng nó chỉ là trình độ AI trong trò chơi bình thường mà thôi.

Chờ sau này, điều kiện trừng phạt toàn server buông xuống thì họ mới biết rốt cuộc trò chơi này lớn đến thế nào.
"Thông báo này giải thích đơn giản về nhiệm vụ Túng Thiên Khải, nói rằng đây mới chỉ là bắt đầu." Hai Lăm Ngàn nói: "Nhưng loại trừng phạt toàn server như vừa rồi rất hiếm, nói cách khác, nếu có chuỗi nhiệm vụ tương tự như Túng Thiên Khải trong tương lai thì mới có thể kích hoạt trừng phạt toàn server.

Mặt khác, người chơi tham dự có thể nhận được phần thưởng cực kỳ phong phú, người chơi toàn server cũng được tặng thưởng...!Xét ra thì cũng không tồi, người ủng hộ nhiều, cơ mà người chửi cũng nhiều, em thấy trò chơi mà không thay đổi sẽ không thú vị, cũng chỉ có Thiên Hoàn mới dám chơi như vậy thôi."
Úc Trăn nghe vậy thì im lặng một chốc: "Đúng là nó có sự chuẩn bị, làm cho người chơi chuẩn bị tâm lý.

Toàn server cùng hưởng phạt – thưởng, công khai điều kiện giai thoại...!Có người dũng cảm mạo hiểm, cũng có người an phận thủ thường.

Bước đi này của đầu não chắc hẳn là đang ràng buộc các người chơi lại với nhau."
Hai Lăm Ngàn hít sâu một hơi: "Khoa trương dữ vậy."
"Không hề." Úc Trăn kiểm tra phần thưởng của mình rồi nói: "Từ đầu đến cuối nó khiêu khích người chơi, biến Thiên Hoàn trở thành sàn đấu giữa AI và người chơi.".

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
"Đù, khoan nói mấy chuyện đó, sao anh quen biết triệu hoán sư kia vậy?" Hai Lăm Ngàn: "Giờ trong diễn đàn có rất nhiều người hỏi triệu hoán sư đó là ai, thao tác khi còn 2% cuối cùng của cậu ta đỉnh thật, cái thằng Đèn Hoa Rực Rỡ kia bắt đầu lo lắng cho số phận của mình rồi, ha ha ha."
Úc Trăn nhìn ID xám đen trong danh sách bạn bè: "Vậy à?"
Anh nhìn ID của Momo, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Mấy ngày sau, Úc Trăn không thấy ID Momo online, mặc diễn đàn có nhiều người thảo luận đến đâu thì triệu hoán sư vẫn mai danh ẩn tích, tin tức về cậu dần chìm xuống, tựa như người này là đóa phù dung sớm nở tối tàn vậy.
***
Tại trạm y tế Thủ Đô có vài người đang đứng trước phòng bệnh tổng hợp nhìn Túc Mạc đang kiểm tra bên trong.
Đêm qua, người máy Nhạc Nhạc gửi tín hiệu cứu trợ đến trạm y tế, xe cứu thương nhanh chóng được điều đến cửa tiểu khu khiến mấy trưởng bối xung quanh hoảng sợ.
Lúc đến bệnh viện Túc Mạc vẫn chưa hôn mê hoàn toàn, sắc mặt cậu tái nhợt, người ướt đẫm mồ hôi, giờ cậu đang ở trong phòng y tế để kiểm tra và điều trị, ba tiếng nữa mới xong.
Trương Khải vội vàng chạy tới bệnh viện, nghe nói Túc Mạc gặp bất trắc trong lúc chơi game thì anh ta lập tức bỏ hết việc trong tay xuống để chạy đến: "Sao lại thế này? Thiết bị thực tế ảo có vấn đề gì sao?"
Ông cụ Trương đánh cái bốp lên đầu Trương Khải: "Thằng nhóc mày còn dám xúi giục Túc Mạc chơi game, mày xem tai hại chưa này!"
Trương Khải che đầu lại: "Chẳng phải lúc trước con đưa thiết bị thực tế ảo cho Túc Mạc mọi người đều tán thành ạ?"
Anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, theo lý mà nói thì ắt hẳn thiết bị không gặp trục trặc gì mới phải.
Bác sĩ Ngô bước ra từ phòng y tế: "Là như vầy, xét theo tình hình hiện tại thì chúng tôi kiến nghị nên để cậu ấy nằm viện quan sát một khoảng thời gian, một số nội tiết tố vẫn chưa khôi phục đến trị số bình thường."
Trương Khải sợ chết khiếp, đã lâu anh ta chưa về nhà, giờ về cái lại xảy ra chuyện lớn như vậy: "Bác sĩ ơi, nguyên nhân phát bệnh của em ấy là gì vậy ạ? Là do thiết bị thực tế ảo sao?"
"Có liên quan đến game mà cậu ấy chơi, nhưng liên quan không lớn cho lắm." Bác sĩ Ngô thấy Trương Khải hơi lạ mặt bèn giải thích thêm: "Chắc cậu là bạn của Túc Mạc nhỉ? Tình trạng sức khỏe của Túc Mạc mấy năm nay vẫn luôn trong tình trạng không ổn định, trong lúc chúng tôi kiểm tra thì phát hiện tế bào não của cậu ấy hoạt động mạnh hơn bình thường, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ấy đổ mồ hôi và đau đầu."

"Thiết bị thực tế ảo của các cậu kết nối trực tiếp với hệ thống y tế, sau khi nhận được mã số, chúng tôi đã truy xuất một phần số liệu cơ thể của Túc Mạc thông qua các kênh chính quy, bản thân thiết bị thực tế ảo không có vấn đề, nhưng cậu nhóc Túc Mạc này lại là lần đầu tiên tiếp xúc với game thực tế ảo." Bác sĩ Ngô giải thích: "Loại tình huống này thường xuất hiện ở những đứa bé dưới năm tuổi khi lần đầu tiếp xúc với thiết bị thực tế ảo, vỏ đại não hoạt động tích cực, hormone sản sinh liên tục khiến cơ thể xuất hiện một số phản ứng căng thẳng."
"Nói một cách đơn giản, là tự cơ thể cậu ấy xuất hiện phản ứng căng thẳng." Bác sĩ Ngô nói: "Thường thì trong tình huống này, phản ứng căng thẳng xảy ra cực kỳ nhỏ, sau khi điều chỉnh xong sẽ hoàn toàn thích ứng được.

Nhưng Túc Mạc có thể chất cấp F, vậy nên tình huống đó sẽ bị phóng đại."
Tóm lại là Túc Mạc phải nằm viện mấy ngày, chờ đến khi số liệu cơ thể trở về trạng thái bình thường thì mới có thể xuất viện.
Túc Mạc ngồi trên xe lăn được Nhạc Nhạc đẩy đến khu điều trị nội trú của trạm y tế cùng với bác sĩ Ngô, cậu để ngoài tai lời dặn dò của bác sĩ, bởi Túc Mạc đã sớm có dự tính về tình trạng cơ thể của mình.

Nói thật, có thể kiên trì được đến lúc đánh boss xong mới rớt mạng đã vượt xa dự kiến của cậu.
Khu nội trú chẳng có nhiều bệnh nhân, chỉ có phòng của Túc Mạc ở lầu một là sáng đèn.

Cậu rất quen thuộc với nhóm trợ lý máy móc trong trạm y tế, mấy năm trước mỗi tháng cậu lại ở lại bệnh viện một lần, được vài năm nay tốt hơn một chút, chỉ cần không xảy ra chuyện trong lúc thực nghiệm thì cậu sẽ không tới trạm y tế.

Trưởng bối trong tiểu khu mà Túc Mạc quen đều tới thăm hỏi, chờ bọn họ đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cậu và Nhạc Nhạc.
Trên màn hình của Nhạc Nhạc hiện lên biểu cảm nước mắt lưng tròng, vừa khó chịu vừa chơi cờ tướng với Túc Mạc: "Cậu đã đồng ý với tôi là không thức khuya rồi."
Túc Mạc cảm thấy oan ức quá: "Lần này tôi không có thức khuya mà."
Nhạc Nhạc cẩn thận nhớ lại, song phát hiện mình nói sai nên rầm rì tiếp tục chơi cờ.
Ban đêm thật yên tĩnh khiến Túc Mạc – người mỗi ngày vào trò chơi cảm thấy không quen.

Rõ ràng tiếp xúc với trò chơi chưa được bao lâu mà cậu lại thích thế giới tự do và rộng lớn kia đến thế.
Nhạc Nhạc thấy lâu quá Túc Mạc chưa hạ cờ thì vội thúc giục: "Túc Mạc!"
"Đây." Túc Mạc không nghĩ nhiều hạ cờ xuống, dường như cờ tướng đã trở nên hơi nhạt nhẽo: "Nhạc Nhạc, game thực tế ảo thật sự thú vị lắm."
Nhạc Nhạc: "Đầu cậu không đau nữa sao?"
"Đau chứ." Túc Mạc cười: "Nhưng chơi rất vui, tôi phải cố gắng sống lâu một chút, nếu không thì thiệt thòi lắm."
Nhạc Nhạc sửng sốt, nó cổ vũ: "Túc Mạc sống lâu trăm tuổi!"
Túc Mạc nói: "Đương nhiên rồi!"
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ Ngô lặng lẽ đóng cửa lại, không quấy rầy bọn họ.
Ông biết khó khăn biết bao khi nói về đời người rộng lớn với Túc Mạc, nhưng dù vậy, đứa trẻ kia vẫn lạc quan đối mặt với cuộc sống.
Ngày thứ hai nằm viện, Trương Khải lại tới thăm Túc Mạc, anh ta còn mang theo một mớ quà an ủi.
Sau đó lại đến văn phòng của bác sĩ Ngô.
Bác sĩ Ngô nghe vấn đề của Trương Khải thì thấy hơi bất ngờ: "Cho nên cậu không đồng ý để Túc Mạc chơi trò chơi à?"
"Thật ra tôi cũng hiểu, suy cho cùng thì vì chơi hưng phấn quá mức mới dẫn tới phản ứng căng thẳng, lúc trước khi đưa thiết bị thực tế ảo cho em ấy tôi không đoán được tình huống này, cảm xúc trong trò chơi là khó khống chế nhất." Trương Khải thở dài: "Tình trạng của em ấy có phù hợp để chơi tiếp hay không? Chúng tôi cũng rất lo lắng."
"Nói thật nhé, cậu nên hỏi ý kiến của đứa trẻ kia, giờ cậu ấy đã là người trưởng thành, đã có sự hiểu biết nhất định về bệnh tình của mình, và cũng là người có chính kiến." Bác sĩ Ngô nói: "Nếu là bệnh nhân cấp F khác thì trong tình huống này, tôi sẽ kiến nghị hạn chế tiếp xúc lại, nhưng Túc Mạc không giống bọn họ."

"Chuyện này có liên quan đến tình trạng của bản thân cậu ấy, các mục số liệu của Túc Mạc đều tốt hơn những bệnh nhân khác, thậm chí vài chỗ sánh ngang với cấp E, điều này rất hiếm thấy.

Trong vài lần nhập viện, giảng viên của cậu ấy cũng hỏi tôi vấn đề này, hỏi xem Túc Mạc có phù hợp để làm nghiên cứu khoa học hay không, bác sĩ chúng tôi tổng hợp số liệu và thảo luận, cuối cùng cho ra đáp án là được." Bác sĩ Ngô đưa ra vài số liệu công khai để đối chiếu cho Trương Khải thấy: "Bên trái là bệnh nhân cấp F bình thường, bên phải là Túc Mạc, cậu có thể thấy tình trạng sức khỏe của cậu ấy dạo gần đây khôi phục theo từng năm."
Trương Khải hơi bất ngờ: "Vậy nếu chẳng may xảy ra chuyện..."
"Chúng tôi đã nghiên cứu và cho rằng, k1ch thích thể chất rất cần thiết đối với bệnh nhân cấp F.

Nghiên cứu và chơi trò chơi là con đường không tồi, có lợi cho sự phát triển khỏe mạnh về cả tinh thần và thể chất của người bệnh, hạn chế quá mức cũng không tốt, chi bằng cho cậu ấy một khoảng không gian để tự điều chỉnh."
Sau khi đưa ra kiến nghị, bác sĩ Ngô nói: "Đương nhiên, chơi cũng tốt, nhưng không nên thức khuya để chơi như thế này nữa.

Cậu ấy chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, việc này vẫn cần các cậu giám sát."
Ngày thứ tư nằm viện, kết quả kiểm tra của Túc Mạc đã có, các chỉ tiêu đã khôi phục lại bình thường.
Trương Khải chạy đến đón Túc Mạc xuất viện.

Túc Mạc ra vào bệnh viện nhiều lần như vậy đã quen một thân một mình, thấy Trương Khải sốt sắng như thế cậu không khỏi nói: "Anh Khải, thật ra anh không cần tới đây đâu."
Trương Khải không cho cậu từ chối: "Giờ không cần phải nói mấy lời khách sáo đó, đi ăn một bữa cơm với anh rồi anh đưa em về."
Lúc ăn cơm, Trương Khải nhắc đến chuyện trò chơi: "Trong khoảng thời gian em nằm viện anh đã đưa thiết bị đăng nhập cho bên Thương Khung kiểm tra và sửa chữa, mới đầu lắp đặt thiết bị y tế chưa hoàn thiện lắm, đợt này dựa theo kiến nghị của bác sĩ Ngô anh đã thêm vài chức năng vào thiết bị đăng nhập của em, với lại, nhớ là không được thức khuya nữa đấy."
Túc Mạc nghe vậy thì ngẩn ra.
Trương Khải: "Em có nghe gì không đó."
Túc Mạc hồi thần, nở nụ cười: "Em biết rồi, cảm ơn anh Khải."
Lúc về tiểu khu cậu lại không tránh được sự quan tâm của các cụ ông cụ bà, chờ đặt chân đến nhà đã là 3 giờ chiều.

Túc Mạc vào phòng thí nghiệm xem số liệu mấy ngày qua, lại đọc các loại tin nhắn thăm hỏi của bạn bè, mãi đến sáng hôm sau cậu mới có thời gian online.

Sáng sớm cậu ra ngoài tập thể dục buổi sáng, trở về ăn cơm uống thuốc dưới sự giám sát của Nhạc Nhạc, cuối cùng người máy nhỏ mới gật đầu cho cậu vào trò chơi.
Người máy nhỏ nói: "Chơi hai tiếng là phải nghỉ ngơi đấy."
Túc Mạc liên tục đồng ý: "Dạ dạ dạ."
Mấy ngày không online, trong trò chơi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Túc Mạc không còn ở bản đồ Cảnh Biển Sương nữa mà cậu đang ở một bản đồ chưa từng gặp qua, cậu click vào, hóa ra đây là bản đồ sau khi lên cấp 40, tên là thành Lạc Nhật.
Nơi đây là bên ngoài thành Lạc Nhật, cỏ cây thưa thớt, đất đai khô cằn, ngay cả gió cũng bọc đầy cát bụi.
Trước khi off lần trước, cơn mưa kinh nghiệm khiến cậu tăng vèo tới cấp 50, hơn nữa cậu là người cuối cùng gi3t chết Yêu Quái Biển Sương, một mình độc chiếm kinh nghiệm của nó, không hề làm gì mà đã lên cấp 58.

Cậu nhìn danh sách bạn bè, giờ vẫn còn sớm, mấy người khác vẫn chưa online.
Lúc này cậu mới kiểm kê phần thưởng mà mình nhận được.
Trong hành lý có tổng cộng ba phần thưởng, hấp dẫn ánh mắt cậu nhất là trứng thú cưng màu xanh lục.
[Trứng thú cưng thần bí: Có xác suất nhận được sau khi đánh chết Yêu Quái Biển Sương, là loại trứng thú cưng giai thoại, phương pháp ấp trứng cần phải tự khám phá.]
Giờ Túc Mạc mới biết, hóa ra thú cưng ngoài bắt giữ được thì còn có hình thái trứng nữa.
"Dịch vụ Chăm sóc khách hàng, sao trứng thú cưng lại thế này?"
Dịch vụ Chăm sóc khách hàng nói: "Cưng à, phương pháp chơi trứng thú cưng cần phải tự khám phá."
Túc Mạc hỏi: "Vậy có thể biết đây là chủng loại nào không? Cần phải ấp nhân tạo hay là có phương pháp đặc thù khác?"

Cậu lật trứng qua lại quan sát, hoa văn bên ngoài không có quy luật gì, cũng nhìn không ra chủng loại...!Chẳng lẽ là trứng của động vật nào đó?
Dịch vụ Chăm sóc khách hàng: "Cưng có thể thử hết mà, đây là thế giới kỳ ảo, tất cả đều có khả năng."
Túc Mạc quan sát một hồi cũng không biết nên ấp cái trứng này thế nào, hỏi Dịch vụ Chăm sóc khách hàng cũng không có tư liệu tỉ mỉ, cậu định chờ lát nữa sẽ hỏi người khác.
Hang Động Mờ Sương xem như là một giai thoại, sau khi vượt ải sẽ nhận được 30 điểm thuộc tính vĩnh viễn và "Giai thoại đặc thù Cảnh Biển Sương".

Trừ cái này ra, bởi vì Hang Động Mờ Sương thuộc nhiệm vụ Túng Thiên Khải nên cậu còn nhận được phần thưởng tham dự là "Hộp kho báu cổng Thiên Khải".
[Chúc mừng bạn nhận được tài nguyên quý hiếm "Lụa Thiên Vân" x 1.]
[Chúc mừng bạn nhận được vũ khí giai thoại "Phù Vân Đăng" x 1.]
"Vũ khí?" Túc Mạc lấy Phù Vân Đăng ra.
Phần thưởng của giai thoại Cảnh Biển Sương là một vũ khí giai thoại hệ triệu hoán, cấp bậc vũ khí là 50, màu vàng quý hiếm, quan trọng đây là vũ khí có thể thăng cấp.

Trong hệ thống vũ khí của Thiên Hoàn, phần lớn vũ khí đều không thể thăng cấp, mỗi cấp bậc phải đổi một vũ khí khác, cho nên vũ khí thăng cấp có thể nói là cực kỳ hiếm.
Đăng Trượng cao bằng người, trên thân điểm xuyết hoa văn tường vân, đầu trượng là đèn hoa văn.
Toàn bộ Đăng Trượng được làm từ hoa văn trắng đen dập vàng, mức độ tinh xảo hoàn toàn bỏ xa các loại vũ khí thủ công.
Túc Mạc nhìn tài nguyên thăng cấp của Phù Vân Đăng, sau đó vào nền tảng giao dịch kiểm tra, cái rẻ nhất cũng phải 1.000 vàng.
"..."
Các trị số của vũ khí thăng cấp cao hơn vũ khí khác, nhưng tài nguyên thăng cấp không phải khó tìm mà là giá trên trời.

Cậu lại kiểm tra Lụa Thiên Vân, dựa trên tư liệu mà Dịch vụ Chăm sóc khách hàng cung cấp thì thứ này là tài nguyên cao cấp, nó có thể hợp thành Giáp Mềm Hoàng Kim, không thể giao dịch, thuộc loại tài nguyên mới cập nhật trong hệ thống tài nguyên của Thiên Hoàn.
Trước cấp 80 thì không nói, nhưng hợp thành Giáp Mềm Hoàng Kim, nghe là thấy quý rồi.
Đúng thật là, trò chơi này không có lúc nào là không bức ép người ta, Túc Mạc quyết định bỏ qua trước, cấp cậu tăng quá nhanh, rất nhiều kỹ năng môn phái không theo kịp, cần phải ăn xài tiết kiệm.
Lúc này, thông báo online màu xanh lục hiện lên, ngay sau đó là nhắc nhở bạn bè xin nhập đội đến từ Quả Sơn Tra Số 14.
Túc Mạc vừa nhấp đồng ý thì trong kênh lập tức vang lên tiếng của Quả Sơn Tra: "Anh ới! Sao giờ anh mới online, em tưởng anh bỏ game luôn rồi chớ!"
"Mấy ngày nay có chút việc." Túc Mạc không giải thích quá nhiều, cậu nhìn cấp bậc của Quả Sơn Tra: "Cậu lên cấp 60 rồi à?"
Nhắc đến đây là Quả Sơn Tra nhịn không được mà xúc động: "Đúng đó! Ít nhiều gì cũng nhờ vượt ải giai thoại mà em mới có thể thoát ly bể khổ."
Túc Mạc đóng hành lý lại, định truyền tống về trạm dừng chân môn phái học kỹ năng: "Tìm tôi có chuyện gì? Cậu bị đồ sát nữa hả?"
"Em đâu có xui xẻo vậy chứ.

Mấy nay anh không online, cái trò này sắp biến thành..." Quả Sơn Tra nói được nửa thì sực nhớ ra gì đó: "Khoan, giờ anh đang ở đâu vậy?"
Túc Mạc thuận miệng đáp: "Thành Lạc Nhật."
Quả Sơn Tra: "...!Bên trong hay bên ngoài thành?"
Túc Mạc hơi nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "Bên ngoài thành."
Quả Sơn Tra nói một cách sâu xa: "Anh ơi, là chiến hữu cùng nhau phấn đấu em quyết định cho anh một kiến nghị chân thành."
Túc Mạc: "?"
"Đừng do dự, chạy đi!"
Quả Sơn Tra vừa thốt lên thì Túc Mạc chợt cảm nhận được gì đó, cậu lui một bước, âm phong phía trước ào ạt đánh úp lại, lưỡi đao sắc bén lóe lên trước mặt cậu nhưng không nhìn thấy người, ăn một đao khiến cậu mất nửa cây máu.
Không hình không dạng, là thích khách..


Đọc truyện chữ Full