[Thông báo toàn server] Bãi săn núi Võ Khúc đã kết thúc, chúc mừng người chơi Momo trở thành bá chủ, hiện đang tiến hành phát phần thưởng theo xếp hạng đi săn cuối cùng. Căn cứ vào biểu hiện của người chơi trong buổi săn cuối, top 50 sẽ nhận được quà tặng điểm tích lũy yêu ma đến từ núi Võ Khúc, người chơi đạt top 1 Momo nhận được phần thưởng cuối cùng [Kho báu thần bí núi Võ Khúc].
[Thông báo toàn server] Bảng xếp hạng săn thú đang được đóng lại, tổng hợp biểu hiện của tất cả các trận đấu, tiến hành phân cấp trao giải cho top 100. Chúc mừng người chơi Momo nhận được phần thưởng top 1 bảng săn thú, nhận được [Phần quà núi Võ Khúc].
...
Đấu trường săn thú vừa kết thúc, toàn bộ bản đồ đã trở lại như cũ.
Nhưng khán giả ở ngoài xem hoàn toàn không hiểu được, sao tự dưng lại kết thúc rồi? Đáng lẽ phải là một trận sinh tử quyết chiến giữa top 1 xạ thủ Quy Chân Phản Phác với ngựa ô triệu hoán sư chứ? Hoặc là đoạn đi săn đặc biệt tiếp theo nữa? Nhưng tất cả cứ không đầu không đuôi kết thúc như vậy.
[Từ từ??? Vừa rồi hai người kia có nói chuyện đúng không? Quy Chân Phản Phác quen với Momo?]
[Sốc vãi, hai người đó biết nhau à?]
[Đù má, nếu không phải phòng quan sát không cho mở voice thì tôi rất muốn biết tại sao lại kết thúc!]
[Không hiểu, ai giải thích cho bé biết trận này kết thúc như thế nào vậy!?]
Úc Trăn ra khỏi bãi săn lập tức ấn mở khung chat của Momo, nhìn thấy tin nhắn mình gửi đối phương chưa đọc.
- -- [Đi săn đặc biệt có vấn đề, đầu não không chỉ ra cơ chế sống sót, cậu cẩn thận.]
Trong khung chat không có gì khác ngoài tin nhắn anh gửi cho Túc Mạc, đây là anh và Đạp Vân Trung ý thức được quy tắc bãi săn có thể tồn tại bẫy ngay trước giờ mở màn.
Luật chơi ban đầu của bãi săn là chiến đấu trở thành người chơi cuối cùng sống sót, nhưng ở trận săn thú cuối lại nhét thêm cơ chế đi săn đặc biệt. Tất cả mọi người theo thói quen cho rằng quy tắc này chỉ là một loại yếu tố hoàn cảnh để đào thải người chơi, nếu xuất hiện tình huống 1vsN thì chắc sẽ căn cứ vào thời gian ai sống sót lâu nhất để phân thắng bại.
Nhưng trong quy tắc không nói, nếu tất cả thí sinh đều bị giết trong buổi săn đó, vậy liệu có được tính là "sống sót đến cuối" không?
Tử vong không tính là sống sót.
Úc Trăn xin vào đội của Momo.
Trước mắt lập tức hiện một dòng thông báo màu đỏ ---
Bạn tốt [Momo] đã offline.
Úc Trăn sửng sốt, lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện.
Đêm khuya, khu dân cư vô cùng yên bình, Úc Trăn vội vàng ra khỏi nhà, gặp bà Trình đang định vào trong nghỉ ngơi.
"Tiểu Trăn?" Bà Trình bất ngờ: "Có chuyện gì à? Sao con vội vã vậy?"
Úc Trăn nói: "Bà nghỉ sớm đi ạ, con có chút việc."
-
Lúc Túc Mạc mở mắt ra, nhịp tim vẫn gấp gáp nhảy lên.
Tay chân cậu lạnh buốt, nhìn Nhạc Nhạc đang tiêm thuốc chữa bệnh cho mình.
Chuông cảnh báo được cậu tiện tay nhấn tắt, trạm chữa bệnh bên kia gửi tin nhắn tới hỏi có cần xe cứu thương không... Túc Mạc tỉnh táo chứng kiến mọi thứ. Cậu tắt thỉnh cầu cứu hộ, như cảm nhận được chất lỏng lạnh buốt từ ống tiêm, từ mu bàn tay bơm lên cánh tay mình.
Lạnh quá.
Lúc này Nhạc Nhạc lại là một người máy bình tĩnh làm theo trình tự, nó không bối rối mà vận hành theo chương trình cố định của người máy chữa bệnh. Tiêm thuốc xong, nó quay đi lấy máy đo buộc lên tay Túc Mạc để kiểm tra, nhìn chằm chằm số liệu không ngừng biến hóa trên dụng cụ.
"Tớ muốn uống nước." Túc Mạc nhìn nó.
"Cậu không nghe lời." Nhạc Nhạc nói xong vội vàng đi rót nước nóng cho cậu.
Các hạng số liệu trên dụng cụ chữa bệnh phản chiếu trong mắt Túc Mạc, chỉ số đạt tới gần đỉnh cấp độ II, lúc nhanh lúc chậm tăng dần, sắp chạm vạch cấp I, nhưng lại không hoàn toàn nhảy lên mức khẩn cấp. Túc Mạc biết rất rõ, sau sự cố phải vào viện lần trước, còi báo động trên bộ phận chữa bệnh của máy đăng nhập đã được chỉnh từ cấp I ban đầu xuống cấp III. Cấp III là cấp thấp nhất, tức nói khoa trương là cậu chỉ cần cảm nhẹ hơi sốt là sẽ kích hoạt cảnh báo. Chế độ đo lường cơ thể cậu từ mức thấp nhất, để khi gặp phải sự cố sẽ có đủ thời gian cho người sử dụng máy đăng nhập và người máy hành động.
Nhưng cấp cao nhất của máy chữa bệnh là cấp I, một khi đạt tới giá trị này, trạm chữa bệnh sẽ cho xe cấp cứu tới đón cậu đi bệnh viện.
Suy nghĩ trong đầu Túc Mạc rất loạn, cậu nhìn chỉ số chữa bệnh, hi vọng dụng cụ lạnh lẽo này có thể hiểu được ý cậu, mau chóng ổn định lại.
Dần dà Túc Mạc không khỏi nghĩ tới lựa chọn cuối cùng của Quy Chân Phản Phác trong bãi săn, đó đúng là phương pháp giải quyết nhanh nhất, cậu cũng biết cái gọi là cách tốt nhất trong lời của Quy Chân Phản Phác ---
Kết thúc trận đấu trước giờ đi săn đặc biệt thì sẽ không rơi vào cảnh 2v125.
Nhưng ở hoàn cảnh đó mà PK thì với cả hai đều là không công bằng.
Túc Mạc lại không hiểu, hai người chỉ là bạn trên mạng chơi với nhau được vài tháng, tại sao Quy Chân Phản Phác phải làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Túc Mạc bỗng không hiểu được cảm giác này. Cậu là một người phân chia quan hệ rất rạch ròi, nhưng giờ chính cậu cũng không biết phải làm sao để phân rõ quan hệ hiện tại.
"Túc Mạc, uống nước nóng!" Nhạc Nhạc vội vội vàng vàng chạy tới, đang định đưa cốc nước ấm cho Túc Mạc thì nghe thấy chuông cửa kêu.
Tiếng chuông cửa khiến người máy đứng lại, Túc Mạc vô thức nhìn sang chỉ số trên máy chữa bệnh, vẫn chưa tới tình trạng xe cấp cứu đến.
Không ngờ giờ này còn có người ghé nhà.
Nhạc Nhạc nói: "Để tớ đi xem!"
Nói xong nó lao nhanh qua, nhìn từ mắt mèo ra thấy ngoài cửa là một người đàn ông, đối chiếu với kho dữ liệu, vị này là hàng xóm Úc Trăn đã từng tới chơi.
"Túc Mạc! Ngài Úc tới." Nhạc Nhạc đứng ở cửa, trong tình huống chủ nhân vẫn đang ở trạng thái khẩn cấp, không có mệnh lệnh nó sẽ không tự ý mở cửa.
Chuông cửa reo hết hồi này đến hồi khác.
Người ngoài cửa có vẻ như rất sốt ruột.
Túc Mạc mất một lúc mới đáp: "Nhạc Nhạc mở cửa đi, bảo tớ ngủ rồi không tiếp khách."
Nhạc Nhạc nghe lệnh mở cửa: "Ngài Úc Trăn?"
Úc Trăn chạy từ nhà tới, cửa mở ra, tâm trạng anh cũng bình tĩnh trở lại.
Anh thấy vậy nói: "Làm phiền rồi, Túc Mạc đã ngủ chưa?"
"Chào ngài." Nhạc Nhạc làm việc theo lệnh: "Chủ nhân của tôi đã ngủ..."
Lúc ấy, trong phòng đột nhiên vang lên một vài tiếng động, sau đó là tiếng thứ gì đó đổ xuống.
Úc Trăn sửng sốt, tiếng gì vậy?
Người máy Nhạc Nhạc quay đầu lại, có vẻ như rất sốt ruột muốn trở về.
Úc Trăn lập tức hành động: "Tôi xin phép."
Anh đi thẳng vào trong nhà, vừa tới phòng khách đã thấy một người đang đỡ bàn muốn đứng dậy. Dụng cụ để trên bàn trà không cẩn thận rơi xuống, chăn dưới đất ướt sũng, ly nước lăn ra ngoài, lộn xộn vô cùng.
Nhạc Nhạc: "Túc Mạc! Tớ không ngăn được ngài Úc Trăn..."
Nó chạy vào thấy tình trạng này, lập tức muốn đi tới đỡ, lại thấy Úc Trăn đã nhanh chóng bế người đang quỳ một chân dưới đất lên ghế sô pha, nghiêm túc nói: "Nhạc Nhạc đúng không? Liên hệ xe cấp cứu ở trạm chữa bệnh."
"Không cần." Đầu Túc Mạc rịn đầy mồ hôi, cậu lại cực kì tỉnh táo: "Ngăn kéo bên trái có thuốc khẩn cấp."
Cậu lạnh quá, chỉ định lấy cốc nước ấm, không ngờ lại làm rơi đồ.
Úc Trăn nghiêng đầu nhìn thấy ngăn kéo chỉ định, kéo ra thì tiếng chai lọ va vào nhau vang lên, anh nhìn ngăn kéo đựng đầy các loại thuốc, không thể nào vươn tay.
Lúc này người máy Nhạc Nhạc đã dựng lại dụng cụ chữa bệnh, một lần nữa buộc lên cho Túc Mạc. Chỉ số trên màn hình tiếp tục nhảy lên, cuối cùng quẩn quanh ở cấp độ II. Nó nói thay chủ nhân: "Ngài Úc Trăn, là lọ màu lục bên trái."
"Đi rót chén nước ấm đi." Úc Trăn lấy lọ màu lục ra, đọc lượng sử dụng trên nhãn dán, đổ ra 6 viên.
Anh đỡ người ngồi xuống, tay cảm nhận được phần tay của nam sinh vô cùng lạnh lẽo, lại kéo cái chăn để ở bên cạnh tới trùm cho cậu: "Chỉ số cấp II, Túc Mạc, tình trạng cơ thể em lúc này rất không ổn định, tốt nhất là tới trạm chữa bệnh để bác sĩ khám."
Hai tay Túc Mạc ôm cốc nước ấm, không còn tâm trạng hỏi tại sao Úc Trăn lại tới đây vào giờ này, chú ý tập trung hết trên dụng cụ chữa bệnh.
Cậu là người hi vọng chỉ số ngừng tăng hơn bất cứ ai khác. Mỗi năm cậu kiên trì đi khám sức khỏe nhiều lần, kể cả những năm sức khỏe tồi tệ nhất. Cậu cực kì cẩn thận với cơ thể mình, thậm chí chỉ để đảm bảo dinh dưỡng đạt tiêu chuẩn mà suốt nửa năm chỉ ăn tuýp dinh dưỡng, kiên trì chỉ tiêu rèn luyện, mới đổi được cơ thể ngày một khỏe mạnh này.
Cho dù cả đời này, điểm cuối cùng vẫn chỉ là thể chất cấp F, cậu đã thấy mình đủ may mắn. Chí ít cậu không phải như các bệnh nhân cấp F nghiêm trọng khác, vĩnh viễn sinh hoạt trong phòng điều trị cho chứng bệnh nặng.
Chỉ số chữa bệnh xuất hiện dao động là hiện tượng bình thường, nhưng ở giờ phút này, nó lại mang một ý nghĩa khác.
Nếu trước kia xuất hiện dao động kịch liệt như vậy, chắc chắn sẽ mất kiểm soát nhảy tới cấp I, nhưng đã mười mấy phút trôi qua nó vẫn chỉ ở cấp II, chưa vượt quá chỉ số nguy hiểm... Có phải chứng tỏ cậu đang khỏe lên không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ số chữa bệnh dần ổn định trở lại, cuối cùng đứng ở vị trí dưới cấp độ II.
Úc Trăn nhẹ nhàng thở ra, đang định hỏi Túc Mạc, lại phát hiện cậu trai đã tựa vào tay anh thiếp đi.
"Túc Mạc?"
Có thể là bởi vì quá lạnh, Túc Mạc quấn chăn rụt người lại, dựa vào cánh tay Úc Trăn đang đỡ cậu, cả người vô cùng yếu ớt, nhưng nhịp thở vẫn tương đối ổn định.
Úc Trăn ngồi im, anh bảo Nhạc Nhạc gửi số liệu trên dụng cụ chữa bệnh cho bác sĩ chính của Túc Mạc. Sau đó mới cởi dây buộc trên tay nam sinh, dưới chỉ dẫn của Nhạc Nhạc bế người vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Úc Trăn vào phòng Túc Mạc.
Căn phòng vô cùng ấm áp, trên tường có treo bức tranh với nét vẽ trẻ em non nớt, cũng có treo ảnh chụp phong cảnh rất đẹp. Đồng hồ báo thức vẫn là mẫu cho trẻ con, hẳn là dùng từ rất lâu rồi, vỏ ngoài có vài vết xước... Linh kiện người máy, ghép hình gỗ đã ghép được một nửa trên bàn, giấy nháp số liệu đo lường tính toán...
Anh cẩn thận từng li từng tí đặt Túc Mạc lên giường, đắp kín chăn cho cậu, nối lại dụng cụ chữa bệnh, sau đó rót cho cậu một cốc nước ấm.
Thời gian lặng lẽ tới 12 giờ hơn, Úc Trăn mới ra khỏi phòng Túc Mạc, nhìn người máy Nhạc Nhạc thu dọn đống bừa bộn trên đất.
Anh nhìn thấy máy đăng nhập trên sô pha, nghi hoặc đi qua kiểm tra số liệu.
Anh đã đọc tư liệu chi tiết về máy đăng nhập cấp F, cái của Túc Mạc còn được mang về phòng thí nghiệm thiết lập lại, lúc đó chỉ số chữa bệnh đã được chỉnh tới cấp III. Nhưng tình trạng của Túc Mạc vừa rồi là cấp II, chẳng lẽ máy đăng nhập có vấn đề?
Nếu máy đăng nhập có trục trặc, vậy nó chắc chắn là vấn đề trí mạng với Túc Mạc có thể chất cấp F, không thể ngồi yên mặc kệ được.
Úc Trăn thuần thục mở cài đặt của máy, thấy các bộ phận chữa bệnh trong đó không có vấn đề gì. Đột nhiên, anh chú ý tới một chương trình nhỏ. Có người đã lợi dụng kết nối làm một cái cơ quan, lùi lại thời gian đã thiết lập, khiến cho quy định 11 giờ đêm ban đầu trở thành 1 giờ sáng.
Cái chương trình nhỏ này đi vòng qua hệ thống báo động, khiến cho việc sửa đổi không được báo với hệ thống chữa bệnh cũng như hệ thống đặc biệt của máy đăng nhập, khiến bên phía an toàn chữa bệnh cho cấp F có kết nối với máy đăng nhập không nhận được thông tin xác thực.
Người máy trong nhà không có quyền chủ động sửa đổi, người làm cái này chỉ có Túc Mạc.
Túc Mạc đã chuẩn bị cho trận săn thú này, sửa đổi thiết lập của còi báo động, hiển nhiên là sẵn sàng đánh tới 1 giờ sáng.
Úc Trăn nhìn đến đây, ánh mắt có phần run rẩy.
Ngoài việc bãi săn có thể tồn tại cạm bẫy, anh tự sát kết thúc trận đấu cũng là vì tâm tư cá nhân.
Đối với anh mà nói, phần thưởng của bãi săn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng cơ thể Túc Mạc không chịu nổi một đợt chiến đấu cường độ cao nữa.
Anh tình cờ biết được thân phận ngoài hiện thực của Momo, cũng biết thể chất của cậu khác với người thường, nên không khống chế được mà quan tâm cậu, muốn giảm bớt áp lực cho cậu.
Nhưng trên thực tế, anh đã nhập Momo và Túc Mạc vào làm một, lại quên mất không cân nhắc rằng đây chỉ là ý nghĩ của một mình mình, Túc Mạc chưa chắc đã cần anh lo.
Túc Mạc khát vọng và nghiêm túc với trò chơi này, cậu coi trò chơi như một sân đấu rộng lớn. Mà anh, chỉ vì suy nghĩ cá nhân, ỷ vào thân phận lớn hơn mà lo lắng cho sức khỏe cậu, lại bỏ qua việc liệu Túc Mạc có muốn dạng nhượng bộ này không.
Là một người anh lớn tuổi hơn Túc Mạc, anh không làm sai.
Nhưng là một người bạn, anh lại sai rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Chương 64: Là một người bạn, anh lại sai rồi
Chương 64: Là một người bạn, anh lại sai rồi