Xem phim xong đi ra ngoài mới phát hiện tuyết đã rơi.
Tân Thành không tính là thành phố hay có nhiều tuyết, tuy rằng mỗi năm đều sẽ có mấy lần đổ tuyết nhưng chỉ là một lớp mỏng manh phủ trên mặt đất, trời vừa sáng đã tan.
Lương Mộc Thu và Sầm Nam nắm tay nhau đi về nhà, đã qua 12h đêm nên người đi đường vắng đi nhiều, nhưng ở đầu đường vẫn còn người bán xược nhung hình tiểu hồ ly.
Sầm Nam đi ngang qua nhìn vài lần rồi mua 1 cái.
Lương Mộc Thu vốn đang xem náo nhiệt, không biết Sầm Nam mua cái này về làm gì. Kết quả Sầm Nam vừa mua xong đã cài lên tóc Lương Mộc Thu, còn lùi ra sau một bước thưởng thức, "Đúng này."
Lương Mộc Thu nhăn mặt không dám tưởng tượng mình có dáng vẻ gì, con gái nhà người ta xược cái này gọi là đáng yêu, một người đàn ông như cậu cũng xược thì gọi là già đầu còn giả bộ trẻ trâu.
Cậu muốn đưa tay lấy xuống nhưng Sầm Nam lại không nhường, nắm lấy hai tay cậu: "Đẹp lắm."
Thật sự rất đẹp.
Lương Mộc Thu vốn dĩ có một gương mặt mỹ nhân, lại thêm phần thanh tú sáng sủa, cái xược hình hồ ly này tuy rằng không ngây thơ như hồi 17 18 nhưng cũng mang lại cảm giác nhu thuận khác.
Sầm Nam nói: "Em nhớ không, hồi học đại học em đi tiệc Giáng sinh của khoa bị người ta bắt đeo tai mèo con."
Ngày đó anh có việc nên Lương Mộc Thu đi đến một mình trước, chờ đến khi anh đến bữa tiệc thì Lương Mộc Thu đã bị mọi người bắt đeo tai mèo con chụp ảnh lia lịa, có bạn nữ còn không nhịn được mà nhéo mặt cậu, chẳng khác nào coi cậu là linh vật.
Ngày đó Lương Mộc Thu ăn mặc trông ngoan lắm, áo khoác lông vũ màu trắng, trên cổ áo còn thêm cả một tầng nhung trắng nữa, bị người ta bao quanh vừa đáng thương vừa bất lực.
Chờ Sầm Nam đến ôm Lương Mộc Thu từ trong đám người ra thì Lương Mộc Thu mới được giải thoát, cứ bám trên người anh như koala không chịu xuống.
Nhưng ngày đó Sầm Nam cũng không thật sự tức giận. Vì anh cũng cảm thấy Lương Mộc Thu đáng yêu không chịu nổi, nhưng anh lại nhỏ mọn không muốn người khác sờ tới sờ lui bảo bối của mình.
Anh giơ tay áp lên má Lương Mộc Thu: "Bây giờ em cũng đáng yêu y như hồi đại học ấy."
Lương Mộc Thu không nhớ rõ lắm, hồi đại học xảy ra nhiều chuyện quá, mà cậu cũng tốt nghiệp được mấy năm rồi. Mấy chi tiết nhỏ này tựa như hoa trong gương trăng trong nước, mờ ảo như sương mù.
Nhưng cậu lại nhớ đến chuyện khác.
Cậu nhớ khi đó cậu hay đi xem phim với Sầm Nam, cũng vào mùa đong thế này. Lúc đó đã hơn 8h tối, vì cậu mang giày hơi nhỏ nên hơi đau chân, Sầm Nam đã cõng cậu suốt một đường về đến chung cư Ngọc Lan.
Khi đó họ 19 tuổi.
Cậu đảo mắt nói: "Anh muốn em đeo cái này cũng được, nhưng em mệt rồi không muốn đi nữa, anh cõng em đi."
Cậu xấu xa nhìn thắt lưng Sầm Nam: "Nhưng nếu mà anh không được nữa thì em cũng không miễn cưỡng đâu. Lớn tuổi rồi ấy mà, đâu thể sánh bằng hồi còn trai tráng được."
Sầm Nam nhíu mày, không có người đàn ông nào chịu được khiêu khích kiểu này, anh nhéo một cái không nhẹ không nặng lên má Lương Mộc Thu: "Ba ngày không ăn đòn là lên nóc nhà lật ngói rồi đúng không. Đợi đấy cho anh!"
Nói xong thì xoay người lại trước mặt Lương Mộc Thu, cong người xuống để lộ bờ vai rộng lớn, "Lên nào."
Lương Mộc Thu cười nắc nẻ, trái phải xung quanh không có người nên cậu trực tiếp nhảy lên lưng Sầm Nam.
Sầm Nam vững vàng cõng cậu, còn đi một vòng dưới ánh đèn hù doạ cậu. Lương Mộc Thu vùi đầu vào vai Sầm Nam, không nhịn được cười mắng: "Anh ngây thơ vừa thôi!"
Ngây thơ chứ, nhưng chính tình yêu mới là thứ khiến một người trở nên ngây thơ như thế.
Dù bên ngoài phong độ lịch thiệp thành thục ổn trọng, chưa bao giờ chịu yếu thế nhưng trước mặt người mình yêu, con người ta sẽ dỡ bỏ những đề phòng, thể hiện một bộ mặt trẻ con khác.
Nơi này cách nhà họ không xa, Sầm Nam còn cảm thấy đi chưa được bao lâu đã đến cuối đường.
Trên trời có rơi tuyết mỏng, Lương Mộc Thu nằm sấp trên lưng Sầm Nam cũng không thành thật mà đưa tay đón bông tuyết rơi xuống, nhìn nó tan ra trong lòng bàn tay rồi dán tay mình lên cổ Sầm Nam.
Sầm Nam bất đắc dĩ: "Em nghịch nữa coi chừng bị ngã đấy."
Lương Mộc Thu không sợ tí nào, cúi người ôm Sầm Nam thật chặt, cảm thấy mình an toàn lắm lắm.
Sắp vào đến khu chung cư Lương Mộc Thu xấu hổ nên trượt xuống khỏi người Sầm Nam, nếu không gặp phải hàng xóm gì đó thì cái mặt già này của cậu sẽ bị ném đến Siberia mất.
Sầm Nam nhìn thấu tâm tư của cậu cũng chẳng ghẹo gì.
Hai người tay trong tay về đến nhà, lúc ở dưới tầng Lương Mộc Thu còn lấy một nắm tuyết ịn trên tay vịn, đắp thành một người tuyết nhỏ đặt ở bên bậc thang rồi mới đi theo Sầm Nam vào.
Mà hai người họ chẳng ai chú ý đến ở dưới tàng cây cách họ không xa có một chiếc xe màu đen, biển số xe là từ nơi khác đến. Trong đêm đông tuyết rơi này không biết nó đã đậu ở đó bao lâu.
Nếu Sầm Nam không đặt tất cả tâm tư lên người Lương Mộc Thu, chỉ cần anh ngẩng đầu lên thì có lẽ sẽ chú ý đến người ngồi trong xe kia chính là bố mẹ anh.
*
Cố Cẩm Tú ngồi ở ghế sau nhìn khu chung cư trước mặt đã trở lại dáng vẻ yên tĩnh, con trai bà và người thanh niên tên Lương Mộc Thu kia đã rời đi.
Bà ở đây chờ mấy tiếng đồng hồ mới thấy họ trở về, nhưng cuối cùng bà lại không đi ra khỏi xe mà chỉ ngồi đó nhìn vài phút ngắn ngủi, giống như họ không phải mẹ con mà chỉ là người xa lạ.
Trước kia bà luôn cảm thấy mình thuận buồm xuôi gió, cuộc sống vẫn luôn thuận lợi theo ý muốn của mình. Nhưng mấy năm qua bà mới giật mình phát hiện có những việc mình không làm chủ được.
Giống như Sầm Nam, bà vẫn luôn tự hào về người con trai này, nhưng chuyện anh muốn yêu ai, bà tốn nhiều năm như vậy vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Ngoại trừ người thanh niên tên Lương Mộc Thu, bà không còn thấy Sầm Nam cười dịu dàng như thế với ai khác.
Bà rũ mắt, rõ ràng trong xe không lạnh nhưng lại kéo khăn choàng mình lại, bình thản nói: "Nó thật đúng là rất thích đứa nhỏ kia."
Ngồi ở hàng ghế trên là chồng bà, bố của Sầm Nam.
Sầm Viễn Tiêu có gương mặt khá giống Sầm Nam, chỉ là Sầm Nam có thêm nét của mẹ mình nên càng nhã nhặn tuấn tú hơn, có điều đường nét hai bố con đều có phần tương tự.
Cho dù đã ngoài 50 tuổi nhưng Sầm Viễn Tiêu vẫn giữ được phong độ dù bên tóc mai đã điểm bạc.
Ông nghe giọng vợ mình, yên lặng thật lâu mới bật ra một câu: "Thứ không có tiền đồ, bị người khác nắm trong lòng bàn tay."
Cố Cẩm Tú nhíu mày nhưng cũng không buồn phản bác ông.
Bà ngồi ở ghế sau, hai tay khoanh lại. Khăn choàng bao phủ cả người bà nhìn có vẻ gầy gò lạ thường.
Trên mặt bà không có cảm xúc gì dù vừa gặp lại người con trai suýt nữa đã đoạn tuyệt quan hệ với họ, nhưng bản chất vợ chồng bà dường như không có quá nhiều tình cảm như thế, đến giờ họ vẫn chẳng nói ra được lời sẵn sàng thoả hiệp với con trai.
Nhưng bà lại không nhịn được mà nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Sầm Nam, nhìn anh đi dưới ánh đèn đường rồi đưa tay phủi tuyết rơi trên người Lương Mộc Thu, khác một trời một vực so với khi còn ở nước ngoài, giống như một tảng đá vô tâm đột nhiên sống lại, vì một người mà học được thất tình lục dục.
Bà cười tự giễu, cũng không biết vì sao mình và Sầm Viễn Tiêu lại ở trong tình cảnh này.
Tuyết bay trong gió va đập vào cửa sổ, bà thấp giọng nói: "Đi thôi, thằng bé sẽ không xuống nữa. Nếu không đi nói không chừng nó đứng trước cửa sổ sẽ nhìn thấy mất."
Sầm Viễn Tiêu nhíu mày, thất thần nhìn ra ngoài.
Khi Sầm Nam còn bé, ông cũng từng ôm con trong lòng yêu thương, ông đã từng ngập tràn kiêu ngạo nhìn khuôn mặt khi ngủ của đứa con mới chào đời mà không biết nên đặt tên gì.
Nhưng đến cuối cùng họ lại rơi vào kết cục như vậy.
Gương mặt ông căng thẳng không biết nên trách cứ ai, trách người thanh niên tên Lương Mộc Thu này xuất hiện làm rối loạn tất cả cuộc sống tốt đẹp của Sầm Nam, hay là trách chính mình đã tự tay đẩy đứa con trai đi càng ngày càng xa trong lần tranh đấu ấy.
Đến giờ, Sầm Nam sẽ không quay đầu lại nữa.
Dưới cơn gió tuyết, anh đã có tổ ấm của riêng mình, luôn có người sẽ chờ đợi anh mỗi khi về nhà.
Sầm Viễn Tiêu cười giễu, khởi động xe rồi nói với vợ: "Hai người đàn ông thì có thể bên nhau được bao lâu chứ, Lương Mộc Thu sẽ sống với nó đến già ư?"
Cố Cẩm Tú không trả lời.
Lương Mộc Thu có thể ở bên Sầm Nam đến già hay không bà không biết, nhưng bà nhớ tới hơn 6 năm trước ở Chicago khi lễ Tạ ơn sắp đến, Sầm Nam vừa được họ đón từ "viện dưỡng lão" kia về, dáng vẻ thay đổi nhưng vẻ mặt lại không, vẫn ngang ngạnh như xưa không chịu cúi đầu.
Bà nhìn Sầm Nam, biết rằng từ đó về sau đứa con trai này sẽ không thuộc về họ nữa.
Không lâu sau chiếc xe màu đen đã biến mất ở cuối làn đường, chỉ để lại hai vệt xe kéo dài trên nền tuyết trắng, trời trở sáng sẽ chẳng còn dấu tích.
Lương Mộc Thu không biết chuyện xảy ra ở dưới lầu, vui vẻ về nhà với Sầm Nam, trước khi đi ngủ còn có một buổi sinh hoạt tình d.ục chất lượng cao, tuy có hơi mệt mỏi nhưng cả người đều thoải mái.
Trước lúc ngủ cậu lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ thầm bây giờ có lẽ cậu chẳng còn gì không thoả mãn nữa. Người yêu của cậu, gia đình của cậu đều ở cạnh bên, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn tươi sáng.
Sầm Nam bị cậu lăn lộn đến mức không ngủ được, đang định nhìn xem em yêu muốn làm yêu tinh gì thì cậu đột nhiên đứng lên, nằm sấp lên ngực Sầm Nam, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: "Em cảm thấy bây giờ em rất hạnh phúc."
Sầm Nam vuốt tóc cậu: "Vì sao?"
"Không vì sao cả," Lương Mộc Thu cọ cọ ngực Sầm Nam, "Chỉ là cảm thấy thế này thật tốt, vừa nghĩ mấy chục năm sau cũng đều sẽ giống hôm nay là em thấy cực kỳ vui luôn."
7 năm qua khiến cậu đau khổ, nhưng dù 7 năm đó có dài đến đâu thì cũng sẽ chẳng là gì với cả cuộc đời phía trước, cậu và Sầm Nam ở bên nhau cũng chưa tính là quá muộn.
Sầm Nam có thể hiểu được ẩn ý chưa nói hết trong lời của Lương Mộc Thu, không nhịn được nói thầm trong lòng, bé ngốc này!
Mềm lòng như vậy, mà cũng dễ thoả mãn như vậy, không phải chính là một bé ngốc nghếch ư?
*
Cuối năm luôn bận rộn hơn ngày thường rất nhiều. Sau Giáng sinh Sầm Nam phải tăng ca nhiều ngày, Lương Mộc Thu cũng thường xuyên ở trong phòng làm việc. Phòng làm việc của cậu đã treo biển kinh doanh, dẫn dắt các biên kịch nhỏ cùng nhau viết kịch bản, ngoài ra còn thường xuyên họp để xem có thể có thêm ý tưởng mới gì không.
Khi Tết Nguyên đán vừa qua, Nguyễn Trúc Tiên vốn phải bay về nước từ giữa năm trước bị công ty giữ chân, cuối cùng cũng đã kéo theo hai vali nhỏ đặt chân lên vùng đất Tân Thành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mượn Hôn
Chương 59: Bé ngốc
Chương 59: Bé ngốc