“Hai anh đẹp trai, có cần chị em chúng em đến phục vụ không?”
Hai cô gái tầm độ tròn mười tám, phô bộ ng ực hớ hênh lắc lư trước mặt Mộ Hàn và Duệ Khải.
Giọng ngọt ngọt chuẩn giọng miền Tây.
“Anh đẹp trai, thấy em thế nào? Em có đẹp không? Đi với em nhé.”
Duệ Khải lườm một cái sắc lẹm, đanh giọng: “Không chơi gái, biến chỗ khác.”
Một trong hai cô gái nọ chồng tay lên hông, kênh kiệu: “Nè nè, không chơi thì thôi, mắc cái gì phải nặng lời với chị em bọn tui!”
Duệ Khải một ánh nhìn cũng không rảnh mà ban, lạnh giọng: “Cút.”
“Vô đây còn giả đò làm giá, đã vô rạp chiếu phim ôm, không ôm gái thì ôm trai à? Chỗ chúng tui là làm ăn kiếm lời đó nghe.”
“Rạp chiếu phim ôm? Có khác gì đi bar chơi gái?” Duệ Khải khinh khỉnh, anh không xem thường nghề này, anh xem thường người làm nghề này.
“Làm gái thì cũng phải giống làm gái, vừa xem phim vừa chơi gái, rảnh rỗi quá.” Mộ Hàn giễu cợt, đụng đến cậu thì cậu không nói, đụng đến anh thì xác định.
Cậu không để ai vào mắt, đôi con ngươi nhìn về nơi xa xăm vô định, hạ giọng, giọng không giận mà uy: “Tiền tôi không đòi lại, nhưng chỗ này của các người nên đổi thành “động nhền nhện” đi, rạp chiếu phim thì ô uế quá.
Không thì cũng nên gắn mác “18+” vào, nếu không thì đợi tôi đến sang bằng tất cả.”
“Sao, yếu thì bảo yếu, vào đây không chơi gái còn làm giá, cứ làm như mình cao quý lắm vậy.
Hứng lên thì đều như nhau cả thôi, ai chả ăn được.” Cô gái nọ vẫn không ngừng móc nối, giọng khiêu khích nói: “Giỏi thì làm đi, chúng tui lại sợ mấy người quá cơ.”
Mộ Hàn im lặng không nói, xoay đầu, hai bàn tay ôm chặt hai má anh.
Cậu tiến đến gần, khóa chặt môi anh, con ngươi linh hoạt liếc nhìn.
Cậu nhếch mép, phản ứng cũng chân thực quá rồi.
“Hạng gái như mấy cô học sinh chuyên cần đây cũng đáng sợ gớm nhỉ? Nhìn cũng không phải thiếu tiền hay buộc vào đường cùng, nhưng nếu là tự nguyện thì cứ chờ ngày dọn hết đi.
Thứ đàn bà kinh tởm.”
Mộ Hàn dứt câu, cầm tay Duệ Khải còn đang ngơ ngác sau kh0ái cảm tồn đọng của nụ hôn vừa rồi, bước nhanh ra ngoài.
Cậu vĩnh viễn không muốn vào lại nơi này nữa, cũng vĩnh viễn không muốn thấy nó còn tồn tại nữa.
Chờ ngày cảnh sát đến dọn hết đi.
“Mộ Hàn...Em, anh xin lỗi.”
“Sao đó, anh có làm gì sai đâu.
Sao phải xin lỗi em, ngốc quá.”
Duệ Khải tấp xe vào lề đường, đầu gục lên vai cậu, sụt sịt mũi, giọng run run: “Do anh không điều tra rõ xem chỗ đó rốt cuộc thế nào, có làm ăn lương thiện hay không.
Đã vậy...đã vậy mấy con mụ già xấu xí trong đó còn chửi em nữa, hức...anh thề là mấy con mụ già đó sau ba ngày liền được giam trong tù chờ ngày tử hình.”
Mộ Hàn khóa môi anh, cậu không cho phép anh nói những lời như vậy.
Cậu không muốn anh gặp nguy hiểm khi đang làm gì đó cho cậu, dù có chết cũng phải là cậu chết, anh phải sống thật tốt, anh đáng có một cuộc sống đẹp.
“Không cho phép anh làm càng, nhỡ anh có chuyện gì thì làm sao em sống nổi đây.”
“...Dạ, thế em có bực mình không?”
Mộ Hàn cười xòa: “Tất nhiên là có, nhưng anh cứ để mọi thứ cho em, em lo được.
Anh chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi em, hoặc sợ cô đơn thì đi sau em, em bảo vệ anh chu toàn.”
***
Đêm hôm ấy, Duệ Khải trằn trọc, anh không sao rơi vào giấc ngủ.
Càng nghĩ càng tức, dám chửi cậu chính là chọn bước vào cửa tử, đều đáng chết.
Nhưng sau đó lại thôi, ba ngày nữa nhất định đều phải chết, anh không dư sức quan tâm.
Bây giờ, quan trọng nhất là cậu.
Duệ Khải ôm chặt lấy eo cậu, tâm trạng thoải mái, đúng là rất mau chìm vào giấc ngủ.
Anh đã ngủ thiếp đi tự bao giờ.
***
Sáng hôm sau, hôm nay, một buổi sáng nắng sớm.
Trái với thời tiết lạnh lẽo lúc về đêm, buổi sáng nơi đây lại nóng đến chín cả trứng, nóng không sao chịu được.
Anh quyết định ôm cậu ngủ tiếp.
“Mở mắt ra rồi sao không dậy? Bảo bối, anh nghiện mùi của em rồi?” Mộ Hàn nhìn anh người yêu đang x0a nắn hay đầu ti, không buông tha tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể cậu.
Trầm hương nghìn năm tuổi làm sao không thơm cho được, cậu đã luôn tự hào vì điều đó, một hương thơm ngay cả trầm tinh cũng không có được.
Cậu chính là độc nhất vô nhị.
“Anh nghiện thật rồi.
Vợ! Em phải chịu trách nhiệm cả đời vì đã khiến anh thành như bây giờ!”
“Em không bán anh là tốt lắm rồi, làm như sau khi quen em anh mới bi3n thái!” Mộ Hàn cau mày phản bác.
Duệ Khải cũng không rảnh đôi co, anh có gì nói nấy, không dối nửa lời: “Anh thế này là vì em.
Anh chỉ nảy sinh h@m muốn với một mình em, đừng cố trốn tránh mèo nhỏ có độc, em không trốn được anh đâu.”
Dù sao cậu thế nào anh cũng đều chứng kiến hết cả, cậu không ngại, không nhún nhường khiêu khích: “Thế thì chiếm lấy em đi, bảo bối.”.