Buổi tối trở lại trong phòng lao vào trong hệ thống, giao dịch với Al, lần cuối cùng hắn không bán nhánh cây mà đưa hai con thỏ nướng:
- Đây là mỹ vị hôm nay mới ăn vào, cho anh nếm thử!
Al khó hiểu, nhưng hắn biết vị diện của Lý Quý Dương là một vị diện rất tốt, vừa thích hợp sinh tồn vừa có tiền cảnh quang minh, cho nên cũng thu đồ đạc của hắn:
- Ngày hôm qua giao dịch thành công sao?
- Thành công, đổi được một đoàn thể người máy, rất không tệ, còn tốt hơn sự tưởng tượng của tôi!
Lý Quý Dương nhắc tới việc này thật vui vẻ, liền thuật lại cho Al nghe qua.
Al nói:
- Nếu anh thật sự có tiền nhàn rỗi, thì mua một ít năng lượng bản dự bị, vật kia nếu anh không cần phóng tám mươi hay trăm năm cũng không có vấn đề gì!
- Nga!
Lý Quý Dương gật đầu tỏ vẻ đã biết, công nghệ cao chính là công nghệ cao!
Hai người đóng màn hình, thông tin của Lý Quý Dương lại vang lên.
Là Lam Thiên!
- Tiểu đệ đệ, đám người máy kia có tốt không?
Lam Thiên thật nhớ người máy của hắn.
- Không được kêu tôi là tiểu đệ đệ!
Toàn thân Lý Quý Dương đều nổi da gà.
- Nga, như vậy Bạch Vân, những người máy kia có tốt không?
Lam Thiên rất nhanh sửa lại xưng hô.
- Tốt lắm, 001 thật tài giỏi, đem chỗ của tôi quản lý tốt lắm.
Đâu chỉ là tốt, quả thật là quá tốt.
Nếu không phải trong không gian không thể sản xuất thủy tinh, chỉ sợ vò hoa quả cũng làm ra được rồi, đương nhiên, khi họ phát hiện hoa quả chứa đựng cũng sẽ không hư, cũng không tính toán làm vò hoa quả.
Dù sao vò cũng không có dinh dưỡng bằng ăn tươi mới.
- Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Lam Thiên nghe được nhẹ nhàng thở ra.
Lý Quý Dương nói:
- Nếu cậu nhớ họ, tôi dẫn họ vào gặp mặt cậu.
- Không cần, nhìn ngược lại khó chịu, chờ hai ngày nữa tôi thói quen rồi nói sau.
Lam Thiên hít mũi:
- Mầm móng cỏ dại của cậu giúp tôi rất nhiều, còn nữa không?
- Có!
Lý Quý Dương hào phóng:
- Cậu cần mầm móng cỏ dại làm gì?
Nhìn bộ dạng của Lam Thiên, còn có hắn vừa ra tay lại có nhiều người máy như vậy, hoàn cảnh cuộc sống hẳn là không sai đi?
Tinh cầu văn minh cao cấp, còn thiếu một chút mầm móng cỏ dại sao?
- Đây là giống nguyên thủy, tuy rằng chỉ là cỏ dại, nhưng mọi người đều chưa nhìn thấy qua!
Lam Thiên nhắc tới việc này liền cao hứng:
- Tôi tính toán bán cỏ, một gốc phải bán mấy ngàn vạn tín dụng điểm! Giống nguyên thủy như vậy vô luận làm gì đều dùng được, đến lúc đó tôi sẽ phát tài! Sau đó trả thủ tên bại hoại kia!
Không biết Lam Thiên nghĩ tới ai, vẻ mặt sáng lạn biến thành tức giận.
Lý Quý Dương lần đầu nghe nói, cỏ dại còn có thể luận mỗi gốc bán, không phải đều luận từng mảnh từng mảnh bán sao? Hoặc là luận từng xe hoặc từng thước vuông bán sao?
- Đưa cho cậu cũng đủ cậu dùng, vật kia còn có thể mọc ra mầm móng, một gốc nuôi thành thục cởi mầm móng ít nhất là ba bốn mươi hạt.
Lý Quý Dương ngại phiền toái, hoàn cảnh bên kia vừa nhìn thật không sai, chính mình sinh sôi nảy nở là được.
- Không cần chiếu cố đặc thù gì sao?
Lam Thiên sửng sốt, hắn biết giống nguyên thủy sang quý, cũng biết chiếu cố giống nguyên thủy cần có thủ đoạn đặc thù, nhiều khi mọi người mua giống nguyên thủy cũng không sống được bao nhiêu, bởi vì trước kia có người nuôi chết!
Cho nên bây giờ có thể đào tạo ra giống nguyên thủy ai cũng là đại sư ngành gieo trồng!
Một đám đại sư như vậy đều là tồn tại giống như quốc bảo, bọn hắn đều có tiểu bí quyết của mình, hơn nữa tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài!
- Cần chiếu cố đặc thù gì chứ? Cậu luôn nuôi nó, đợi khô vàng thì mầm móng cũng thành thục, cậu không nhìn thấy tôi đưa bông cho cậu sao? Thành thục như vậy là có thể chuốc hạt được rồi, mầm móng còn có thể tiếp tục trồng, đương nhiên, lượt thứ hai có biến dị hay không tôi cũng không biết.
Lý Quý Dương xòe tay:
- Dù sao địa vực bất đồng, phong thổ cũng không giống nhau.
Tôi cũng không biết được tình huống của cậu.
- Như vậy là tốt rồi?
Lam Thiên thật giật mình.
- Đúng vậy, như vậy sẽ tốt hơn!
Lý Quý Dương vô cùng trực tiếp:
- Tốt lắm, tôi cần đi ra ngoài nhìn xem, tạm biệt!
Cáo từ xong, hắn mới nói với thanh âm máy móc:
- Chẳng lẽ không có người nào thuộc tinh cầu có thực vật xanh hay sao?
- Không, bên kia không phải không có tinh cầu thực vật xanh, mà là chỗ bọn hắn biến dị nhiều lắm, hậu quả của khoa học kỹ thuật quá phát đạt, làm cho giống nguyên thủy biến mất.
Chờ bọn họ phát hiện giống nguyên thủy có tác dụng thế nào thì bọn họ đã mất đi giống nguyên thủy, kể cả kỹ thuật nuôi cấy.
- Giống nguyên thủy chính là thực vật không bị biến dị?
Lý Quý Dương hỏi.
- Chẳng những là thực vật không bị biến dị, còn phải là thực vật không bị nhiễm tia, tinh cầu của họ có tia, cho nên giống nguyên thủy thật trân quý.
Thanh âm nói:
- Giống nguyên thủy có được gien nguyên thủy ban đầu, có thể nói chỗ bọn họ khi dị năng tiến giai, lấy ra gien nguyên thủy thật dễ dàng tiến giai, nếu không có gien nguyên thủy thì sẽ thật thống khổ, thậm chí là thất bại.
Cho nên chỗ bọn họ mới liều mạng tìm được giống nguyên thủy.
- Làm sao anh biết được?
Lý Quý Dương liền hỏi.
- Bởi vì chuyện này lưu truyền trong tinh võng, tôi đương nhiên cũng biết.
Thanh âm trả lời thập phần hợp lý, Lý Quý Dương nghe xong liền đi vào không gian.
Không gian bởi vì gieo trồng đủ thực vật nên biến lớn!
Hắn cầm một hoa quả sau đó đi ra không gian, nằm trên giường ăn, đem hột ném vào không gian.
Ngày hôm sau bên ngoài vẫn bận rộn, Lý Phúc lại tìm tới.
- Hôm nay không phải cũng bắt được dã vật đi?
Lý Quý Dương hỏi.
- Ngài nói đúng!
Lý Phúc cao hứng nói:
- Chỗ chân núi có cạm bẫy, dùng bẫy thỏ, kết quả lại bẫy được sói!
- A?
Lý Quý Dương há hốc miệng:
- Bẫy được sói?.